Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương VI: Bạn đồng hành


Sau đêm hôm đó, Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ, hai người hai con đường mà hiện tại đã cùng nhau song hành, không chút xa lạ. Vương Tuấn Khải luôn nghĩ Thiên Tỉ rất mạnh mẽ, người như vậy có thể vượt qua tất cả, nhưng sau đêm mưa bão hôm đó, với nỗi sợ hãi trong đáy mắt cậu, anh biết mình đã sai, lại một lần nữa đoán sai về con người này.

Đứa trẻ này mới 13 tuổi, đã chứa đầy tâm sự mà kẻ khác không thể hiểu nổi. Kẻ ngoài không hiểu sẽ nghĩ Dịch Dương Thiên Tỉ thật đáng ngưỡng mộ, mà với anh, người từng chứng kiến vẻ mặt bị che giấu kia lại nghĩ cậu rất ngốc. Ngốc khi cố tỏ ra mạnh mẽ, ngốc khi một mình chịu đựng.

Sáng hôm đó khi cậu tỉnh dậy, đã thấy anh ôn nhu cười, bàn tay vẫn không buông khỏi tay cậu, dịu giọng nói :

" Thiên Tỉ, sau này có việc gì hãy nói với anh, anh sẽ bảo vệ em. Đừng lo lắng, đừng kiềm chế !"

Chỉ là một câu nói cùng ánh mắt dịu dàng cũng khiến cậu cảm động, òa khóc.

Thiên Tỉ chẳng nhớ rõ bản thân đã tạo nên bức tường bảo vệ vững chắc cho mình từ khi nào. Chỉ nhớ khi còn rất nhỏ, mẹ nắm tay cậu tới gặp rất nhiều thầy giáo, cũng sớm làm quen với nhiều việc mà những đứa trẻ khác còn không nghĩ tới. Người đầu tiên dạy cậu viết thư pháp, viết rất khó, viết sai liền bị mắng. Cậu khi đó rất sợ, cắn môi kìm chế, chỉ có thể cố gắng mà học. Bởi mẹ từng ôm cậu vào lòng, ánh mắt lấp lánh đầy hy vọng, nói :

" Thiên Tỉ, con là niềm tự hào của ba mẹ !"

Bởi câu nói đó, cậu luôn tự nhủ, mình sẽ là niềm tự hào của ba mẹ, khiến họ không bao giờ thất vọng.

Sau khi học viết thư pháp tốt, cậu lại học chơi cờ, học thuật biến đổi khuôn mặt, học đàn, cuối cùng là học nhảy. Khi đó cậu mới 7 tuổi, cầm kì thi họa đều đã học qua,  đối với một đứa trẻ 7 tuổi , độ tuổi còn đang chơi đùa vui vẻ,  quả là một kì tích. Bởi học rất nhiều, trên lớp lại chú tâm vào bài, bạn bè chẳng có ai ngoài Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên. Hai người này đều là con trai bạn của mẹ, từ nhỏ sớm gặp nhau, cũng chỉ có hai người này mới hiểu hết tính cách cậu. Nhưng người mà cậu nhớ nhất lại là anh trai lớn hơn cậu 1 tuổi, chỉ gặp nhau trong thời gian ngắn tại Bắc Kinh. Bên cạnh người đó cậu cảm thấy rất vui vẻ, rất tốt, rất muốn mãi như vậy. Mà cậu và người đó lại tạm biệt không rõ ràng, trong tâm trí vẫn vẹn nguyên  lời " hẹn ước bồ công anh" mong manh.

Chỉ tiếc hiện tại mù mờ không nhớ nổi bộ dạng người đó thế nào, cả tên cũng quên mất. Đôi khi nằm ngủ, cậu lại mơ thấy kỉ niệm của họ, mà dù cố gắng cũng không thể nhớ nổi khuôn mặt. Lúc còn nhỏ vẫn luôn tin trên đời có cái gọi là duyên phận, lớn hơn một chút đành chấp nhận sự thật, gặp lại nhau rất khó khăn, thậm chí là không thể. Nhưng mà người kia từng nói :

" Nếu chúng ta nổi tiếng, rất nhiều người biết tới, vậy thì sẽ sớm tìm thấy nhau".

Vậy là cậu thử sức với các cuộc thi tìm kiếm tài năng, mong muốn đứng ở nơi cao nhất, rõ ràng nhất để người kia nhận ra mình.Thời gian thấm thoát trôi, năm cậu 13 tuổi, gia nhập TF ent. Thật may mắn khi ở đó có hai người bạn thơ ấu bên cạnh, lại gặp được Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải là người xa lạ, cũng là người phản đối gay gắt sự có mặt của cậu. Lúc nào trước mặt anh, cậu cũng dùng lớp lá chắn vững chắc kia, bởi vậy anh không thể hiểu nổi cậu, cũng vì thế mà chán ghét cậu hơn. Vậy mà vào đêm cậu sợ hãi nhất, người này lại xuất hiện, dịu dàng bảo vệ cậu, ôm cậu rất chặt. Cậu chẳng nhớ rõ bản thân mình lộ vẻ mặt yếu đuối này từ bao giờ, bởi năm 8 tuổi, cậu đã lạnh lùng với cuộc sống. Cậu chẳng thể hồn nhiên cười, bởi vì những gì cậu học đã khiến tâm hồn non nớt kia trở nên trưởng thành.

Vương Tuấn Khải rất giống cậu, cậu nhận thấy được điều đó. Anh ấy cũng nỗ lực rất nhiều, mất mát cũng không ít, mà nụ cười vẫn ngây ngô như vậy, thật đáng ghen tị. Sáng hôm sau, khi cậu vừa mở mắt, lại thấy anh vẫn bên cạnh mình, bàn tay nắm chặt không buông, khiến cậu thật sự cảm động. Sau đó vì một câu nói của anh, bức tường mà cậu tạo sụp đổ, nức nở khóc trước anh. Vương Tuấn Khải trong cậu đã trở thành người bảo vệ an toàn nhất, là người cậu có thể an tâm thể hiện bản thân. Cậu không cần che giấu, không cần gượng gạo. Cả anh và cậu đều đã chấp nhận người kia là bạn đồng hành lâu dài.

Vương Tuấn Khải thật giống với anh trai Bắc Kinh năm đó, cho cậu sự an tâm thoải mái, lại muốn mãi mãi bên cạnh nhau. Nếu sau này cậu cùng người anh trai kia gặp lại, nhất định sẽ kể về Vương Tuấn Khải đầu tiên, với sự ngưỡng mộ và tin tưởng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top