Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương X : Sự thật


Từ sáng sớm, TFBoys đã có mặt tại sân bay để khởi hành tới Bắc Kinh. Thông tin đã được thông báo mấy ngày trước, bởi vậy hôm nay fan đã tới rất đông, không khí vô cùng nhộn nhịp. Vương Tuấn Khải bước xuống xe đầu tiên, bị tiếng hét bên ngoài kinh động, có chút giật mình. Vương Nguyên cùng Thiên Tỉ nhanh chóng theo sau đội trưởng cũng bị khung cảnh bên ngoài làm hoảng hốt không kém. Cả sân bay đông nghịt người, vây kín ba người bọn họ không lối thoát. Có một điều kì lạ mà cả Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải không hề biết, Thiên Tỉ sớm bị đám đông tách riêng, kéo lại phía sau, cùng đám người kia chen chúc, riêng hai người họ lại thoải mái tiến lên. Các dì, các chị nắm tay nhau, tạo thành một khoảng rất lớn, cứ thế mở đường cho anh và Vương Nguyên bước đi.

" Fans thật tốt phải không Thiên Tỉ ?"

Vương Tuấn Khải quay sang trái, vốn đó là vị trí của cậu, nhưng bất ngờ lại không thấy vẻ mặt an tĩnh của cậu. Anh dừng lại, kéo áo Vương Nguyên, quay đầu nhìn xung quanh, chỉ có những khuôn mặt hồ hởi xa lạ, mà đứa em trai nhỏ kia hoàn toàn biến mất.

" Khải ca, chuyện gì vậy ?"

Vương Nguyên nhìn Tuấn Khải loay hoay không ngừng, xung quanh lại ồn ào huyên náo, mới thắc mắc hỏi.

Anh nhìn cậu, giọng nói có chút hoảng sợ :

" Anh không thấy Thiên Tỉ đâu ?"

Vương Nguyên bất ngờ, vội kéo tay Mã ca, thì thầm to nhỏ. Bọn họ dừng lại chờ đợi Thiên Tỉ. Vương Tuấn Khải thầm nghĩ, có thể Thiên Tỉ chỉ ở ngay sau họ, một lúc sẽ từ trong đám đông kia mà bước lên, nhưng mà vài phút sau, suy nghĩ đó hoàn toàn bị đánh đổ. Dù anh có đứng đây, nhìn về phía hỗn loạn rất lâu đi chăng nữa, đứa trẻ kia vẫn không xuất hiện, chỉ có tiếng hét chói tai xung quanh, khuôn mặt lần đầu gặp gỡ ngập tràn trong ánh mắt anh. Đầu anh tràn ngập câu hỏi " Em ấy đang ở đâu ?", " Có phải bị lạc tới không biết phương hướng không ?", " Đứa trẻ ngốc này, mau xuất hiện đi !". Tay anh không biết đã nắm thành quyền từ bao giờ, ép sát vào áo.

" Các em cầm vé vào trước đi , anh sẽ đi tìm Thiên Tỉ"

Mã ca cảm thấy mọi chuyện không ổn, nếu chờ đợi thêm sẽ trễ giờ bay, quyết định một mình quay lại tìm. Vương Tuấn Khải dường như đang chờ câu nói này, vội lên tiếng:

" Em đi tìm, em là đội trưởng, em có trách nhiệm với em ấy !"

Sau đó nhanh chóng quay đầu, ngược hướng mà bước. Tuấn Khải dưới sự giúp đỡ của fan, không mấy khó khăn đi lại, cùng mọi người xung quanh tìm Thiên Tỉ. Sân bay thực sự rất đông, khung cảnh hỗn loạn, mỗi người một tiếng, lại càng khó khăn.

" Thiên Tỉ bên này !"

Phía không xa có tiếng hét, Tuấn Khải vội tiến về phía đó, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu, tĩnh lặng giữa đám đông cuồng nhiệt. Thiên Tỉ đứng lẫn vào dòng người kia, nhìn cậu giống một người bình thường hơn là một thần tượng được fan hâm mộ bảo vệ. Anh tức giận tiến tới phía cậu, dòng người xung quanh cũng hợp tác mà tránh đường. Anh nắm lấy tay cậu, dùng lực rất lớn, siết chặt cổ tay gầy gò, yếu ớt.

" Sau em không chịu đi gần anh, có biết mọi người lo lắng lắm không ?"

Thiên Tỉ ngước mắt nhìn anh, đôi mắt tỏ rõ sự bối rối, long lanh dòng lệ. Tay cậu nắm chặt vạt áo khiến nó nhăn nheo tới tội nghiệp. Cậu muốn nói với anh, nói anh biết cậu không phải không nghe lời mà tách ra, nói anh biết cậu là bị bọn họ kéo lại, nhưng bao lời muốn nói tới cuống họng lại nuốt xuống, rốt cuộc cũng chỉ một câu:

" Em xin lỗi !"

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, cậu chỉ cúi đầu, môi mím chặt để lại đường chỉ hồng nhàn nhạt trên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Lòng anh dịu xuống, thở dài:

" Được rồi, theo anh !"

Anh kéo tay cậu, một lực đã đưa cậu đến bên mình, rất gần. Anh đẩy cậu lên trước, bản thân đi sau bảo vệ. Hai người khó khăn mới tới được cổng soát vé. Cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây hỗn loạn, Tuấn Khải mới thở phào nhẹ nhõm.

" Tức thật, rõ ràng là chúng ta cố tình tách tên nhóc Thiên Tỉ này qua một bên, dành không gian cho Khải Nguyên, rốt cuộc lại thành thế này !"

" Vương Tuấn Khải cũng thật kì, để Vương Nguyên một mình như thế, không sợ em ấy buồn sao ?"

Thanh âm rất nhỏ hòa, vang lên rồi nhanh chóng hòa tan vào tạp âm hỗn loạn, nhưng từ chữ, từng câu anh đều đã nghe rõ. Anh nhìn cậu, cậu cúi đầu, vẻ mặt không thể hiện bất ổn. Cậu cũng nghe thấy những lời nói kia, hay chính anh đã nghe lầm ?

" Tiểu Khải, chúng ta mau đi thôi !"

Thiên Tỉ kéo vạt áo anh, anh nhìn cậu, gật đầu. Trước khi bước vào cửa soát vé, anh có quay lại nhìn, ngay lúc này mới thấy rõ một việc, việc mà trước giờ anh không biết, mà ngay cả nghĩ cũng không nghĩ loại chuyện này có thể xảy ra. Fan đến rất đông, nhưng không phải biển cam mà anh nghĩ, hơn một nửa là sắc màu lam xanh nổi bật với dòng chữ " Khải Nguyên" to rõ trước mắt anh. Ngay cả thanh âm " Khải Nguyên" lúc nãy không thể nghe được, nay lại văng vẳng bên tai, từng từ, từng từ rõ ràng. Khi đó anh tự hỏi, lời nói mình vừa nghe thấy là thật, đối với họ, trong mắt không hề có Thiên Tỉ? Đội trưởng như anh, tới hiện tại mới biết loại chuyện này.

***

Máy bay gồm hai hàng ghế, một hàng hai ghế, mà vé của Vương Nguyên cùng Tuấn Khải gần nhau, còn Thiên Tỉ là hàng bên cạnh. Vương Nguyên vừa lên máy bay đã ngủ say, Thiên Tỉ cũng vì sự mệt mỏi ban nãy mà thiếp đi, duy Vương Tuấn Khải không thể chớp mắt. Anh lấy điện thoại, dùng tài khoản phụ đăng nhập weibo. Tài khoản này có fl vài fansite của anh cùng hai đồng đội, lúc rảnh rỗi sẽ lên tài khoản phụ xem mọi người bàn luận vềTFBoys, đây được anh xem là một loại giải trí giết thời gian.

" Hôm nay mọi người biết tin gì không ? Việc Thiên Tỉ bị lạc không phải là cố tình mà là có chủ đích"

Tài khoản XX phía dưới comment : " Cũng phải thôi, hôm nay fan ship Khải Nguyên tới rất đông mà. Nhưng mà họ làm vậy cũng thật không phải ?"

Tuấn Khải nhíu mày, lướt nhìn dòng comment phía dưới:

Tiểu _Khải_sieumoe :" Thiên Tỉ là ai ? Trong mắt tôi vốn chỉ có Khải Nguyên "

Tiểu KN : " Đúng a ~ Khải Nguyên là nhất rồi, người tên Thiên Tỉ này là kẻ tới sau, rõ ràng không nên phá đám hai người họ bên nhau".

Đại_ca_là_của_ta :" Là tôi làm đó, tôi nghĩ việc mình làm không sai =)) Tôi thấy Khải Nguyên bên nhau, thiệt là hạnh phúc, không khí cũng thành hình dạng trái tim hết rồi ".

Tay cầm điện thoại run run, cuối cùng anh đánh rơi điện thoại trên tay.

Mọi chuyện thành ra như thế từ bao giờ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top