Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XI :Tương lai tươi đẹp tôi vẽ ra, hóa ra chỉ là ảo ảnh.


Tôi theo số ghế ghi trên vé mà tìm chỗ ngồi, vừa tới nơi đã thấy Vương Nguyên yên vị tại vị trí của mình, thoải mái vô cùng.

" Thiên Tỉ, cậu cuối cùng cũng an toàn, vừa nãy không sao chứ ?"

Vương Nguyên vừa thấy tôi, sốt sắn đứng dậy, lo lắng hỏi.

Tôi mỉm cười, lắc đầu. Tôi nhìn cậu ấy, lại liếc nhìn nhìn hai ghế ngồi trống bên cạnh.

" Vương Nguyên, đổi chỗ với tớ đi !"

Vương Nguyên nhìn tôi, ánh mắt có chút khó hiểu, nói:

" Tại sao ?"

" Tuấn Khải rất ồn ào, vừa nãy bị lạc, thể nào cũng bị anh ấy cằn nhằn, thật sự rất khổ"

Tôi mếu mặt, đưa hai tay chấp trước mặt, điệu bộ cầu khẩn, lại thêm giọng ngọt ngào nói:

" Nếu cậu đổi chỗ với tớ, tớ cho cậu cái máy chơi game lần trước, được chứ ?"

Vương Nguyên mắt sáng lấp lánh, quả thực đã bị vật chất trước mắt làm mờ, vui vẻ hoán đổi. Tôi và cậu ấy đổi chỗ với nhau, khi đó Tiểu Khải vẫn chưa xuất hiện, có thể an tâm không bị anh ấy thắc mắc. Khi chúng tôi vừa tráo đổi thành công chỗ ngồi, Tiểu Khải cũng từ xa mà tiến tới. Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy tâm tư khó hiểu, lại dịu giọng:

" Thiên Tỉ, sau này nếu có chuyện không vui, cứ nói với anh, biết chưa ?"

" Vương đội trưởng, nhất định sẽ không giấu anh đâu, lại sợ sau này anh bị em làm phiền đó !"

Tôi vốn nghĩ anh ấy sẽ vì câu nói đùa của tôi mà vui vẻ cười, nhưng không, anh ấy chỉ gật đầu, nụ cười rất miễn cưỡng. Tuấn Khải tiến về chỗ ngồi, ánh mắt vẫn chăm chăm phía tôi mà nhìn, như thể muốn xuyên thấu tim gan, hay đại loại như cố gắng đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi thở dài, chỉnh lại ghế ngồi, hạ nó nghiêng xuống một chút, ngả đầu về phía sau, nhắm mắt để tránh ánh nhìn của anh.

Khi vừa khép mi, chuyện vừa nãy bỗng xuất hiện, từng li từng tí rất rõ ràng. Tôi vốn nghĩ tỷ tỷ đó là vô tình bước lên trước, vốn nghĩ do sân bay quá đông mà họ chèn ép tôi, kéo mạnh tay áo, lôi tôi về phía sau. Tôi vốn nghĩ những người phía trước cầm banner Khải Nguyên bởi vì họ là fan đã lâu, bởi Vương Nguyên và Tuấn Khải trước khi debut dưới danh nghĩa TFBoys đã từng tung những bài cover lên mạng, tất cả chỉ nên đơn giản như vậy. Nếu thật sự là vô tình, hay cứ để tôi cố chấp xem nó là sơ ý cũng được, như vậy sẽ tốt hơn, nhưng chính bọn họ đã dội một gáo nước vào tôi, bắt tôi phải chứng kiến mọi việc, nhìn nhận sự thật. Mặc kệ cảm xúc của một đứa trẻ sợ thế nào nào cô đơn, thế nào là bị bỏ rơi, họ rất thản nhiên để mọi chuyện diễn ra, giống như tôi không hề tồn tại.

" Thiên Tỉ, mày đừng mong xen giữa hai em ấy "

" Nhìn lại mình đi, vẻ ngoài tầm thường như vậy, muốn làm idol sao ? Nực cười !"

Tiếng cười khúc khích bên tai, má tôi nóng lên, hai chân cũng không thể bước tiếp. Hóa ra là vậy, ngay từ đầu tôi đã không được chấp nhận. Rõ ràng khi mới vào công ty, khi nhận được vẻ mặt lạnh lùng, căm ghét của anh, đáng lí tôi nên rút lui, nên từ bỏ. Có lẽ khi đó tôi không nên cứng đầu tiến tới, cùng bọn họ ra mắt, có thể sẽ không có ngày hôm nay, bị chính người tôi xem là động lực gạt bỏ, coi thường.

Tiếng mỉa mai, cười đùa rõ ràng bên tai, vang lên không ngừng. Tôi nắm lấy vạt áo, nắm thật chặt, ngăn dòng lệ rơi xuống. Tôi không muốn họ thấy vẻ yếu đuối của mình, càng không muốn họ xem thường, nhưng thế thì sao, tôi không thể ngăn cản những lời nói kia. Dòng người tiếp tục chuyển động, xô vào tôi, kéo áo lôi tôi tới bên này qua bên khác, mà tôi cũng không còn sức phản kháng, mặc họ kéo tôi về phía sau, rất xa, rất xa với Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

Tôi nhìn hai bóng hình đồng đội chìm vào đám người huyên náo kia rồi biến mất, bản thân cười tự giễu. Có phải tôi không nên làm idol, có phải tôi chỉ là một con rối lấp đầy vị trí trống trải mà hai người kia không thể nào làm được, một cỗ máy nhảy, một cái bóng cho hai người họ. Tay tôi nắm lại, siết mạnh khiến móng tay đâm vào da thịt, nhức nhối không ngừng. Tôi đang nghĩ gì vậy? Họ là đồng đội, là người bảo vệ tôi, vì tôi mà đánh người, vì tôi buồn mà an ủi. Vương Nguyên là người bạn thân thiết nhất, mà Tiểu Khải đã trở thành người tôi coi trọng. Tôi luôn nghĩ, không cần gì hết, chỉ cần cùng hai người họ tiến về phía trước, như vậy là đủ rồi.

Khi tôi còn đang bất động giữa đám đông, anh xuất hiện, giống như đêm mưa bão ngày đó, lúc tôi bất lực và sợ hãi nhất, anh đã đến bên tôi. Tôi vốn sẽ chờ anh tiến tới phía mình, òa khóc mà ôm anh, kể cho anh mọi chuyện đang diễn ra, nhưng khi khuôn mặt giận dữ kia tiến lại gần, tôi lại chẳng thể nói gì. Tôi mín chặt môi tới trắng bệch, cảm giác đau đớn dội về, hai tay lại siết chặt vạt áo. Anh tiến tới, mạnh bạo siết cổ tay tôi, tức giận mà la mắng. Tôi ấm ức có, căm phẫn có. Tôi không sai, tôi không cố tình tách ra, là bọn họ đẩy tôi, là họ kéo tôi đi. Nhưng những lời nói này nếu nói ra lần sau tôi sẽ không sao chứ, hay còn có chuyện kinh khủng hơn hiện tại.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh buổi chiều rất lâu trước đó, Vương Nguyên cùng anh tìm tới Đình Phong, đánh cậu ta tới mặt mũi đầy thương tích. Tôi sợ anh sẽ quá khích, sẽ quát mắng mọi người, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của anh.

" Vương Tuấn Khải, xin lỗi anh, lần này em không thể nghe lời anh "

Câu nói đó vang lên trong đầu, tôi chỉ cúi đầu, ánh mắt chăm chăm vào đôi giầy trắng đơn điệu không có họa tiết, nhỏ giọng.

" Em xin lỗi !"

Bàn tay siết chặt của anh dần buông lỏng, giọng nói cũng dịu lại :

" Được rồi, theo anh !"

Cuối cùng bản thân để mặc anh kéo đi, xung quanh vẫn vang lên âm thanh căm phẫn, nguyền rủa. Đó là những gì tôi còn nhớ rõ, bởi sau đó, tôi đã hoàn toàn bất lực, đầu óc không thể suy nghĩ thêm.

Tương lai tươi đẹp tôi vẽ ra, hóa ra chỉ là ảo ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top