Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: 50-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note

Toàn bộ tên những nhân vật tầm cỡ như tổng thống, thủ tướng, ca sĩ, diễn viên nổi tiếng....... đều đã được thay đổi. Tên một số địa danh, tổ chức, phần mềm, đảng phái....... chỉ là hư cấu. Nếu có sự trùng hợp xin các nàng bỏ quá cho =))))))))))

__________________

Từ khi ngành khoa học kỹ thuật mạng ra đời đã gặp phải hàng loạt mối nguy hại đến từ hệ thống bảo mật sơ sài và số lượng hacker đông đảo luôn tìm mọi cách xâm nhập lấy trộm thông tin mật. Trong tình thế đó, một tổ chức tất yếu ra đời để giải quyết những vấn đề nhức nhối trên. DNS

DNS ra đời chưa đầy nửa thế kỷ đã đào tạo hàng trăm nhân tài xuất sắc từ lập trình viên, chuyên viên bảo mật, kỹ sư máy tính đưa đến chính phủ hơn 200 nước trên toàn thế giới chỉ để giải quyết một vấn đề. Tiêu diệt hacker

______

Số 1600 Pennsylvania Avenue NW
Washington, D.C. 20500

The White House

Bởi vì vị DNS tiền nhiệm đã mắc bệnh lao phổi và qua đời vào tháng trước, nên hôm nay Nhà Trắng sẽ được tiếp nhận DNS mới. Ngay cả Tổng thống Ralph Norwood cũng vô cùng mong đợi người này. Bởi bản sơ yếu lý lịch mà ông nhận được từ tòa DNS chỉ vỏn vẹn 2 dòng

"Name: Karry
Age: 20"

Một cậu nhóc 20 tuổi trở thành đội trưởng đội an ninh của Nhà Trắng? Thật đáng mong đợi

- Dennis, ông thấy người này thế nào?

Người cận vệ già khẽ đẩy gọng kính, lắc đầu

- Ý ngài là?

Ngài Tổng thống im lặng không nói gì, những ngón tay gõ lên mặt bàn không theo nhịp điệu, hồi lâu mới thong thả đáp lại

- 20 tuổi. Lúc đó ông đang làm gì? Dennis

Ông Dennis nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, hồi ức của những năm tháng tuổi trẻ đang vần vũ trong đầu người cận về già

- Thưa ngài. Lúc đó tôi đang ở vùng ngoại ô bang Ohio phụ giúp công việc làm vườn cho gia đình

Ngài Norwood khẽ mỉm cười gật đầu

- Đúng vậy. Ông biết không? Năm 20 tuổi, có lẽ tôi còn đang ngồi trong một trường Đại Học ở quê và chật vật với các bài luận. Thế nhưng, cậu nhóc này đây. Đã trở thành DNS và bây giờ là đội trưởng đội an ninh của Nhà Trắng

Người cận vệ ngước nhìn tập hồ sơ trên bàn, bất chợt nói

- Thưa ngài. Nếu ngài cho tôi được phép nói..... Nếu như tôi không nhầm thì có lẽ......tôi đã gặp cậu nhóc này rồi

Ngài Tổng thống hết sức ngạc nhiên

- Vậy ư?

- Vâng. Là trong lễ tang của người tiền nhiệm - Bruce, tôi đã thấy cậu ta. Một cậu nhóc Châu Á với đôi mắt thật khó quên. Tin tôi đi, đôi mắt ấy sẽ hạ gục bất cứ cô gái nào mà cậu ta gặp

- Ồ. Thật tò mò. Dennis. Ông nói xem tôi nên ra ngoài sảnh hay là ở trong này đợi cậu ta đây?

- Ralph- Đã rất lâu rồi, có khi đến cả chục năm, ông Dennis mới gọi thẳng tên ngài Tổng thống như vậy, điều đó có nghĩa là- Tôi biết sự háo hức mong đợi đang khiến ngài mất đi lý trí thường ngày. Bây giờ ngài hãy bình tĩnh suy nghĩ thử xem, ngài nên ở đây hay nên ra ngoài sảnh?

Cả hai không phải đang ngồi trong phòng họp mật sao? Nếu cứ ở đây mà đợi cậu ta tới thì sẽ không hay lắm. Dù gì cậu ta cũng là người mới, không nên quá mức tín nhiệm

- Dennis. Ông lúc nào cũng thật sáng suốt. Được thôi. Chúng ta ra ngoài sảnh nào

______

Trên đại lộ Pennsylvania, một con xe BMW màu đen chạy với tốc độ 50 dặm/giờ đang thu hút mọi ánh nhìn của người đi đường

- Karry. Lần này DNS đưa hẳn một nhân vật tầm cỡ như cậu tới đây. Không phải chỉ để trở thành đội trưởng đội an ninh thôi phải không?

- Ngài thị trưởng. Ngài nói gì vậy? Tôi chỉ là một cậu nhóc chưa đầy 20 tuổi. Ngài cũng chưa từng gặp tôi bao giờ, sao biết tôi tầm cỡ, mà là tầm cỡ cái gì?

Lời nói trầm ổn không cao không thấp, không lộ rõ thái độ, nhưng ta dường như cảm thấy cậu ấy đang cười. Một nụ cười quá đỗi hoàn mỹ đáng lẽ không nên thuộc về kẻ như vậy

- Thôi nào. Karry. Cậu biết. Chúng ta đều là DNS

- Đã vậy thì gọi thẳng tên tôi. Còn nữa, dùng tiếng Trung

- Được được.Vương Tuấn Khải. Rốt cục lần này cậu tới là vì vấn đề gì?

Hẳn bất kỳ ai chứng kiến lúc này đây sẽ không thể tin nổi vào mắt mình. Ngài thị trưởng Audrey kính mến - một con người đã sống nửa thế kỷ tại Washington này, lại nói tiếng Trung còn sõi hơn tiếng mẹ đẻ

- Chỉ là có chút chuyện cần điều tra

- Về tổ chức hacker HS? Thứ chuyện vặt vãnh này cũng cần đến cậu phải nhúng tay vào ư?

- Không- Vương Tuấn Khải trả lời chắc nịch- Tôi tới đây là để đối đầu với một loại tội phạm còn nguy hiểm hơn nhiều. Chỉ có hắn mới xứng đáng làm đối thủ của tôi

Audrey không phải kẻ lắm điều, anh biết Vương Tuấn Khải là nhân vật như thế nào và cũng thừa hiểu những kẻ được Vương Tuấn Khải coi là đối thủ không nhiều, nếu không muốn nói là chưa từng có ai. Vậy thì, kẻ kia, phải nguy hiểm tới mức nào?

- Hắn còn chưa có động tĩnh gì, làm sao cậu biết được?

Đáp lại ngài thị trưởng chỉ là tiếng gió thốc hai bên tai, Vương Tuấn Khải đang im lặng, không phải vì không biết trả lời thế nào, mà là không muốn trả lời

Rất lâu, cậu im lặng rất lâu, cuối cùng mới nở nụ cười mà thở hắt ra một câu khiến Audrey phải sửng sốt kinh ngạc

- Có lẽ..... Là do trái tim mách bảo

Vương Tuấn Khải. Cậu còn biết dùng đến trái tim sao? Tôi còn tưởng cậu trước giờ đều dùng thận để hô hấp đó?

Ngay cả chính bản thân cậu cũng không ngờ mình lại có thể thốt ra được câu này. Tối hôm qua, kẻ đó đã xâm nhập hệ thống bảo mật máy tính của cậu và để lại một lời nhắn vỏn vẹn 2 từ

"WHITE. LOSER"

Đó không phải là chiếc máy tính với thứ mã số bảo mật thông thường, mà là một dãy 219 ký tự Hy Lạp khác nhau mã hóa thành. Thứ mật mã mà cậu mất cả đêm mới thiết lập thành, lại bị kẻ kia phá hỏng. Trận chiến này, xem ra không thể không có mặt Vương Tuấn Khải đây rồi

______

Cambridge, Massachusetts

Havard University

- Jackson. Cậu đúng là thiên tài. Mới năm nhất mà đã dám làm bài luận tốt nghiệp rồi. Nôn nóng muốn nhận bằng rồi ra trường để làm gì? Cậu muốn vào DNS sao?

Edward ngoạm một miếng bánh mì thật lớn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa chờ đợi người kia đáp lại

- Không. Cậu thì sao?

- Tôi á?- Vất vả nuốt xong miếng bánh mì, cậu tiếp- Đương nhiên là muốn rồi. Đó là tổ chức chống hacker toàn cầu mà. Cậu có biết không? Trong DNS có một người mật danh là WHITE. Anh ta chỉ lớn hơn chúng ta có một tuổi mà đã tiêu diệt biết bao nhiêu tổ chức tội phạm. Anh ấy đúng là thiên tài

Thiên Tỉ im lặng, nở một nụ cười khó hiểu đáp lại

- Nếu so với tôi thì sao?

- Hả? So cái gì với cậu?

- Nếu tôi là một hacker. Vậy khả năng anh ta tiêu diệt được tôi là bao nhiêu?

- Chưa tới 0.1%- Edward trả lời chắc như đinh đóng cột- Bởi vì cậu là thiên tài. Còn anh ta, chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi

Không. Cậu sai rồi Edward. Đáp án là 50-50

______

Con xe BMW dừng ngay trước Nhà Trắng. Ngài thị trưởng kính cẩn mở cửa xe, không giấu nổi tò mò bấy lâu mà nói

- Vương Tuấn Khải. Cậu mặc sơ mi đen trông rất đẹp. Lẽ ra cậu phải là BLACK mới đúng

Vương Tuấn Khải khoác áo vét đen vào, cài lên ngực áo một bông hoa lan trắng, đáp trả một câu khó hiểu

- No. WHITE isn't WHITE. BLACK isn't BLACK. WHITE is BLACK. BLACK isWHITE

Edward thừa biết cậu sẽ nói câu này. Đó là câu cửa miệng của cậu

- Còn nữa. Nếu cậu thực sự đối đầu với kẻ kia. Khả năng chiến thắng là bao nhiêu?

- Ngài nghĩ sao?

- 100%

Vương Tuấn Khải bật cười, tháo chiếc kính râm rồi cài vào ngực áo Audrey

- Sai rồi ngài thị trưởng. Đáp án là 50-50

_Tàn Tâm Liệt Phế_

Sang hố này đột nhiên văn phong khác hẳn ra, không thể phóng khoáng hài hước như trước nữa =))))))))

Chương này hơn 1500 word lận. Nhưng để đẩy nhanh tiến độ từ chương sau sẽ tăng lên khoảng 2000-3000 word *xỉu* Nhớ phải gặm hết đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top