Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Đại hoàng tử của Hoả Quốc

Ở đại lục này tồn tại ngũ đại cường quốc bao gồm: Hoả Quốc, Lôi Quốc, Thổ Quốc, Thủy Quốc, Sa Quốc. Năm quốc gia này trước nay luôn tác động lẫn nhau, nhưng mọi thứ đều được giữ trong cục diện cân bằng. Có điều, không biết cục diện này còn giữ được bao lâu khi gió thổi, sóng rền báo hiệu thời vận lại sắp đổi thay.

Thành Hồng Lạc, Hoả Quốc

- Khởi bẩm điện hạ, Lưu Tướng quân đã tử trận, ba thành trì lớn gồm Nam Khai, Nam Minh, Nam Ninh đều rơi vào tay giặc.

Khoát tay cho thuộc hạ lui xuống, người thanh niên khoác áo choàng đen đã không còn giữ được nét mặt bình thản, đau đớn vụt qua đáy mắt rồi lại nhanh chóng chìm sâu xuống tựa như chưa bao giờ xuất hiện trong đôi mắt màu trà tĩnh lặng như mặt hồ thu. Bước nhanh rời khỏi quán rượu nổi tiếng bậc nhất kinh đô này, lòng cồn cào đến khó chịu. Say do rượu hay say trong đau thương, chắc chỉ có y mới hiểu. Đau không khi người thầy dạy những bài học đầu tiên về luân thường đạo nghĩa trên đời đã ra đi ? Đau không khi người thật lòng quan tâm chăm sóc đến y giữa chốn hoàng cung đầy rẫy mưu mô này đã mãi mãi yên nghỉ trong lòng đất mẹ ?

Từng cơn gió lạnh len lỏi khắp phố phường, đám lá khô bay loạn tứ phía kêu rồm rộp dưới những bước chân hối hả về nhà của nhiều người dân sau một ngày dài bôn ba mưu sinh. Mây đen vần vũ bầu trời, nhuộm thêm một tầng ảm đạm trong lòng người. Dường như giông tố sắp đến rồi !

- Con biết ta gọi con đến hôm nay vì việc gì không ? Người đàn ông khoác trên mình chiếc áo hoàng bào rực rỡ, oai nghiêm trên ngai vàng cất giọng ôn hoà kia không ai khác chính là vị đức vua anh minh của Hoả Quốc.

- Đã biết ! - Chàng thiếu niên vận trên mình trường bào trắng tinh được điểm xuyến vài con hạc đen kiêu ngạo hoàn toàn được may bằng thủ công, chất liệu vải thì quý giá khỏi bàn, ung dung tựa người vào ghế trả lời.

- Vậy con có suy nghĩ gì không ?

- Phụ hoàng chẳng phải đã có quyết định của mình rồi sao, hà tất phải hỏi nhi thần làm gì !

- Ta biết con là người thông minh, chắc sẽ hiểu được nỗi khổ của ta. Ta làm vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. - Lời nói thì chân thành đến vậy nhưng tận đáy lòng lại chẳng có chút áy náy nào cả. Tất cả đều được ngụy trang thật hoàn hảo bằng khuôn mặt ôn nhu của người cha.

Nhếch môi, đứng dậy, người thiếu niên trẻ tuổi rời nhanh khỏi đại điện dát vàng xa hoa tráng lệ này. Lòng lại ẩn ẩn đau, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Thất vọng, đau đớn, hoang mang, nhục nhã, ghen tị. Tất cả cảm xúc bùng lên dữ dội thành ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt tâm can. Y đường đường là Đại hoàng tử của một đất nước, là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất. Vậy mà lại bị gả đi cho người khác, trở thành vợ của kẻ đứng đầu Lôi Quốc. Đấm mạnh vào cây cột gỗ đến khi tay đã rướm máu vẫn không dừng lại. Đau? Có bằng nỗi đau trong lòng không? Tình thân khi đối mặt với quyền lực vẫn phải nhường bước.

Sáng nay sứ giả Lôi Quốc đưa thư đến bảo rằng Lôi Quốc sẽ trao trả lại ba thành trì mới chiếm được với điều kiện phải gả Đại hoàng tử Dịch Dương Thiên Tỉ cho Thái tử Vương Tuấn Khải của họ. Ngoài ra, họ sẽ cắt thành trì Bắc Đại giáp ranh biên giới của hai nước vào phần đất của Hoả Quốc coi như của hồi môn. Chả có kẻ thống trị nào lại bỏ qua miếng bánh béo bở đến thế được nhỉ ? Phụ hoàng chàng cũng vậy.

Hoàng cung Lôi Quốc

Người hầu nữ kính cẩn quỳ xuống giữa phòng, chắp tay thưa:

- Thái tử, có tể tướng cần gặp. Người có muốn cho vào không ạ ?

Trong căn phòng hoa lệ, mọi thứ được trưng bày một cách hài hoà, trang nhã, không phô trương, nhưng chỉ cần liếc nhìn cũng biết được chúng quý giá đến chừng nào. Mùi đàn hương thoang thoảng trong không khí dịu nhẹ khiến thần trí con người trở nên thật thư thái. Vị thái tử trẻ khép hờ đôi mắt, khuôn mặt góc cạnh đẹp như tượng tạc, từng đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo như được tạo hoá tỉ mĩ khắc gọt, nhếch môi cười nhạt lên tiếng:

- Cho ông ta vào!

Một người đàn ông ăn mặc cao quý khoan thai đi vào. Chậm rãi quỳ xuống, mỉm cười tâu:

- Chúc mừng Thái tử, thần đã nghe về chiến công của người.

- Chả phải ông hi vọng ta sẽ bỏ xác ở đó luôn sao?

Giật mình thảng thốt, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ tươi cười giả tạo:

- Thái tử thật biết nói đùa. Thần một lòng nghĩ cho xã tắc. Nào dám đại nghịch bất đạo như vậy.

- Phải không? Thái tử một tay chống đầu, một tay nhịp nhàng gõ gõ trên mặt bàn thong thả buông lời. Nhưng chưa kịp đợi Tể tướng lên tiếng đã cướp lời:

- Chắc Tể tướng đêm khuya đến đây không chỉ vì việc này chứ. Nếu không có việc gì nữa thì lui xuống. Ta muốn nghỉ ngơi.

- Thần nghe nói về hôn sự của người và Đại hoàng tử của Hoả Quốc, không biết chuyện là thế nào?

- Đến cả chuyện hôn nhân đại sự của ta, ông cũng muốn quản sao?- Nheo mắt nguy hiểm, Tuấn Khải lạnh lùng trừng kẻ cáo già trước mặt.

- Thần không dám, nhưng đây là chuyện quan trọng liên quan đến cả Lôi Quốc

- Ta nói rồi, ta sẽ lấy Đại hoàng tử Dịch Dương Thiên Tỉ của Hoả Quốc. - Lời nói chậm rãi nhưng thật uy nghi, chắc như đinh đóng cột này đã buộc số phận của hai con người xa lạ lại với nhau.

Bánh xe định mệnh lại quay vần...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top