Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Câu chuyện thứ 5

Hôm nay, nhân một ngày trời xanh mây trắng tôi ngoi lên đây sau nhiều lần lăn lộn trong đống thính và hường hoè hậu sinh nhật Tiểu vương tử nhà tôi :> sẵn tiện quảng cáo một chút tôi đang hợp tác viết một longfic với Azure1101 mong sẽ nhận được góp ý từ mọi người a :> tên fic là "Đông tàn" đó ^^ nghe cái tên đã thấy buồn rồi, mà cũng đúng tại nó buồn từ đầu tới cuối mà ;;_;; mà dù có buồn cũng nhớ đọc ủng hộ tụi tui tại vì nãy giờ tôi đã viết rất nhiều chỉ vì mục đích quảng cáo thôi đó ;_; Được rồi, còn sau đây là một câu chuyện nhảm nhí bé nhỏ 

-

-

-

Cần lưu ý trước khi đọc vì nó rất rất rất nhảm, chống chỉ định cho mấy má thanh niên nghiêm túc và phụ nữ có thai -.-

-

-

-

Thế nào gọi là yêu đương vụng trộm?

Tôi cũng đã tự hỏi điều này rất nhiều lần nhưng khổ tâm nhất chính là không thể nào hiểu được.

À tôi quên giới thiệu rồi, thất lễ thất lễ. Tôi là một con gấu bông, hầu hết mọi người đều gọi tôi là Rilakkuma! Hừm vì sao chỉ là "hầu hết" a, bởi vì chủ nhân của tôi không gọi tôi như vậy, cậu ấy thường gọi tôi là Gấu nhỏ!

 Aaaaaaaa gấu nhỏ gấu nhỏ gấu nhỏ, nghe cái tên đã ngọt chết người rồi. Mà phải nói tới chủ nhân của tôi là ai nha. Chính là nam thần kiêm chồng và con trai trong lòng hàng triệu nữ nhân Trung Quốc - Dịch Dương Thiên Tỉ!

Nghe cái tên thôi đã thấy yêu mất rồi. Haizz! (Tôi thật không có tiền đồ mà ;_;)

Lượt bỏ vài dòng lảm nhảm, lại nói nhiệm vụ duy nhất của tôi chính là làm gối ôm cho cậu chủ. Ai nha tôi chính là được nam thần ôm đó, thật sự rất muốn hét lên cho cả thế giới này biết được (Kuma, tôi ngàn vạn lần khinh bị cậu ←,←) nhưng tiếc rằng tôi chỉ là một con gấu bông lực bất tòng tâm có thể bị ném ra ngoài bất cứ lúc nào.


Thực ra, tôi không được sủng như lời đồn đại trong hậu cung đâu. Cậu chủ lúc vui sẽ ôm tôi một chút nếu tâm trạng không tốt sẽ cho tôi trồng cây chuối đấy, thật sự rất đáng thương. ( ^T.T^) 

Dạo gần đây còn hay ra ngoài bỏ tôi một mình với anh Nam, khi ở nhà cũng chỉ chơi điện thoại thỉnh thoảng tôi còn thấy cậu ấy nhìn chằm chằm điện thoại rồi ngồi cười ngốc nữa, thời gian tâm sự với tôi cũng ngày một ít đi.

Thời gian gần đây nhất là vào thứ hai tuần trước tôi được cậu ấy đem theo đến công ty ở vài ngày. Không rõ cậu ấy hoạt động cái gì mà cả người ướt như chuột lột, đêm đó bị cảm mạo nằm lì trên giường. Sau khi uống thuốc xong thì nhảy lên giường ôm tôi chuẩn bị đi ngủ.

Ây da ma da các người không thể tưởng tượng được đâu Dịch Dương Thiên Tỉ ngoài đời so với trên truyền hình đẹp hơn rất nhiều, tôi cảm thấy cậu ấy để mặt mộc vẫn là đẹp nhất. Vậy mà hôm nay còn bị cảm, khuôn mặt cứ phiếm hồng, cái mũi cao ngạo còn đỏ ửng lên, khi nhắm mắt lông mi dài cong run run trông thế nào cũng chẳng tiều tụy giống người bệnh. Ngược lại còn thập phần hút hồn. >.<

Nhưng những giây phút bình yên được ngắm cậu chủ thế này thường rất ngắn ngủi...

Sau đó chính là Vương Tuấn Khải đi vào phòng cậu chủ không gây ra bất cứ tiếng động nào, một phát ném tôi lên cái bàn cách đó không xa.

Sau đó nữa thì chắc ai cũng đoán được nhỉ? Cậu chủ bỏ mặc thể trạng không khoẻ lao vào đánh anh ta không thương tiếc. Vậy mà tên Vương Tuấn Khải ấy còn cười thành cái bộ dạng trung nhị, hai bên má còn xuất hiện vân mèo.

(Xin lỗi tác giả không thể mô tả phần này! =_=)

Sau đó của sau đó, Vương Tuấn Khải chưa đầy ba giây liền chiếm thế thượng phong, hai tay chống hai bên người cậu chủ nhìn người trên giường với bộ mặt không vui.

-Sức khoẻ đang không tốt, đừng nháo.

-Anh ném gấu bông của em.

Và thế là chiêu làm mặt ủy khuất của cậu chủ lần thứ N đánh gảy sự nghiêm túc của Vương Tuấn Khải. Anh ta cũng chỉ biết dở khóc dở cười rời khỏi người cậu, mà phải nói Vương Tuấn Khải này  dường như rất thích dựa dẫm. Mỗi lúc chỉ có hai người họ anh ta đặc biệt dính sát vào người Thiên Tỉ cậu chủ, đôi khi tôi còn bắt gặp ánh mắt thâm sâu của anh ta nhìn tôi. Tỷ như chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, ta nói trước mặt cậu chủ ôn nhu dịu dàng bao nhiêu thì sau lưng lại hành hạ tôi bấy nhiêu. 

Tôi nhớ rõ ràng ngay từ lần gặp đầu tiên tôi và anh đều là nước sông không phạm nước giếng a, vậy mà anh ta lại tự đào kênh bơi sang đây nha.

Tôi thật khổ tâm mà *uỷ khuất* (Kuma, tôi ngàn vạn lần khinh bỉ cậu +1 =,=)

Sau đó của sau đó tôi đã nhìn thấy anh ta giở trò lưu manh luồn tay vào áo cậu chủ. Aaaaaaa! Vương Tuấn Khải nam thần soái khí ngút trời gì đấy của các người á, căn bản đều là cái lớp vỏ mạ vàng đính kim cương dùng để nguỵ trang thôi, bên trong chính là một tên lưu manh thích chọc ghẹo cực phẩm nhà tôi.

Sau đó của sau đó của sau đó nữa thì sao? A! Vậy mà cậu chủ nhà tôi có thể cười đến xuất hiện hai cái lỗ bên má nữa chứ. Sau đó *khụ khụ* chính là cảnh xuân không nên thấy a *đỏ mặt*

Haizzzzzz! Các người tự tưởng tượng đi. Tôi phải đi khóc trước đây, cậu chủ ôn nhu nhà tôi vậy mà lại phải nằm dưới tên kia thật không thể chấp nhận nổi mà. Huhu ai cho tôi niềm tin bây giờ T^T

...

À còn cái này, hiện tại kuma tôi đã hiểu được cái gì gọi là yêu đương vụng trộm rồi!!!


-Dương-

Nhảm lắm đúng không? Ộ_Ộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top