Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 88.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên nhớ lại buổi đêm ngày hôm ấy. Khi cậu sắp đặt mọi chuyện. Mấy ngày sau khi biết Thiên Tỉ trở về. Liền xuất hiện trước mặt cậu với dạng tiều tụy. Lại cố tạo ra 1 scaldal làm anti fans trên mạng không ngừng mắng chửi. Coi như lấy 1 cái cớ để mình có lí do có thể tự tử mà Thiên Tỉ sẽ không nghi ngờ. Sau đó lại thuê người đến khách sạn cắt đứt phanh xe của cậu. Bản thân lại diễn 1 màn kịch, gọi điện thoại cho cậu.

- alo.
- Thiên Thiên. Cậu đang ở đâu?
- tớ đang ở Bắc Kinh. Mai sẽ đến Trùng Khánh. Làm sao vậy? Nghe giọng cậu rất lạ.
- tớ...không sao.
Với 1 nghệ sĩ toàn năng, ra mắt là 1 ca sĩ nhưng lại đóng không dưới 10 bộ phim. Kỹ thuật diễn xuất có thể coi pà không thua kém diễn viên nào. Cậu rất nhanh có thể làm cho giọng mình trở lên nghẹn ngào.
- có chuyện gì vậy? Đừng giấu tớ. Cậu đã nói có gì khó khăn chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.
Vương Nguyên sau khi diễn xong 1 chút, lại thỏa mãn nghe Thiên Tỉ vì lo lắng cho mình mà gọi tên mình 1 cách đầy hỗn loạn.
- Nguyên Nguyên. Đừng làm tớ sợ. Trả lời tớ.
Sau đó thật lâu mới thu lại nụ cười đắc ý trên mặt. Nghèn nghẹn nói.
- Thiên Thiên. Tớ không muốn sống nữa.
Điều này thành công làm Thiên Tỉ phát hoảng. Không để ý thứ gì mà chạy đến chỗ Vương Nguyên.

-----------------------

Vương Nguyên kể xong đến đó, ánh mắt vẫn nhìn ra xa nhếch mép nhẹ cười.
- cậu biết khi gọi điện cho cậu, mình ở đâu không? Ở trên xe, ngay cổng khách sạn của cậu. Đắc ý nhìn cậu lo lắng chạy ra khỏi khách sạn. Chạy xe hơn 100km/h trên 1 chiếc xe đã đứt phanh. Lại còn điềm tĩnh mà gọi điện làm phân tâm tâm trí của cậu. Sau đó thỏa mãn dừng xe cách đó không xa nhìn vụ tai nạn thảm khốc đó. Nhìn cậu nằm trong chiếc xe bị lật ngược, đã biến dạng vì tai nạn. Nhìn cậu 1 thân đầy máu, đôi mắt dần vô hồn, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại trên đó hiển thị cuộc gọi của mình.
Vương Nguyên nói đến đó cũng là lúc nước mắt cậu rơi xuống. Vì căn bệnh kia, Vương Nguyên phải luôn khắc chế cảm xúc của bản thân, không thể kích động, không thể phẫn nộ, không thể tức giận, không thể sinh hận, không thể đau khổ. Vì vậy...cậu lâu lắm rồi đã không còn khóc. Nhưng nhớ lại hình ảnh ngày đó. Cậu lại không thể không khóc.
- mình đã lợi dụng sự quan tâm của cậu, lợi dụng lo lắng của cậu, lợi dụng tình bạn của cậu, lợi dụng lòng tốt của cậu. Lợi dụng tất cả những gì cậu dành cho mình...để hại chết cậu.
Thiên Tỉ dần có thể nhớ ra mọi chuyện, mọi chuyện tưởng chừng như hoang đường.
- cậu đã nói đó không phải cậu, là con quái vật đó, không phải cậu, không liên quan đến cậu.
Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên như vậy, không chịu nổi mà an ủi cậu. Đau khổ cậu đã chịu, hiện tại Vương Nguyên phải trải qua cũng không kém.
- không phải. Đều là mình mà thôi. Chỉ là mình. Đó là lần đầu tiên sau khi mình tỉnh lại vẫn có thể nhớ rõ những gì bản thân đã làm. Nhớ không sót 1 chút nào. Tuấn Khải đến chất vấn mình, nói mình hại chết cậu. Anh ấy nói rất nhiều, mình lại không hề nghe. Anh ấy chỉ biết 1 Vương Nguyên ở bên anh ấy, yêu anh ấy. Mà không hề biết...1 Vương Nguyên chân thật. Yêu...Dịch Dương Thiên Tỉ.
Thiên Tỉ có chút giật mình. Cậu chưa bao giờ nghĩ...
- anh ấy yêu cậu, mình yêu cậu cũng không kém. Cậu...chết. Anh ấy đau, mình thoải mái sao? Mình đau...không ít hơn anh ấy. Lại còn là...mình hại chết cậu.

----------------------

Vương Nguyên đứng trong căn phòng trống rỗng, ánh sáng mờ ảo có chút khó nhìn. Ánh mắt đỏ nhìn người con trai trong gương.
- mày đã hại chết cậu ấy.
Vương Nguyên khẳng định nói.
- tao và mày...có gì khác nhau sao?
"Người trong gương" kia nhìn cậu nhàn nhạt cười, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Vương Nguyên như muốn phát điên, căm hận nhìn con người giống y hệt mình trong gương kia.
- mày là đồ quái vật, tao không phải mày. Mày là đồ quái vật. Đồ giết người, đồ quái vật.
- nếu không phải nhờ mày, tao có thể giết được cậu ta sao? Tao đã nói rồi, mày không thể bảo vệ được cậu ta đâu. Cuối cùng...Tuấn Khải vẫn phải là của tao.
- mày...nghĩ vậy sao? Nếu tao nói...tao cũng có thể giết được Vương Tuấn Khải, mày có tin không?
- đồ vô dụng như mày có thể sao?
- đồ vô dụng? Đúng vậy. Tao là đồ vô dụng, tao nhu nhược để mày lấn át. Nhưng mày biết không? Ai cũng có 1 điều cấm kị không ai có thể động đến. Dịch Dương Thiên Tỉ...chính là điểm cấm kị của tao. Tao đã từng cảnh cáo mày không được động đến cậu ấy. Có đúng không?
- giờ cậu ta chết rồi. Mày định làm gì?
Vương Nguyên khuôn mặt lạnh lại. Với lấy chiếc điện thoại gần đó. Thản nhiên gọi điện thoại. Cũng không rõ người đầu dây bên kia thế nào. Cậu thản nhiên nói.
- anh nói tôi hại chết cậu ấy sao? Là anh không thể bảo vệ cậu ấy thì có thể trách ai? Anh có biết vì ba anh cuộc sống cậu ấy đã trải qua khổ sở thế nào không? Anh biết vì yêu anh mà cậu ấy đã phải trả giá những gì không? Mấy lần suýt mất mạng, bị tiêm thuốc thử nghiệm, kích thích thần kinh, đau đớn, điên loạn, sống giở chết giở lại bị ném đến 1 nơi không người quen, không tiền bạc, không chỗ ở. Anh thì biết cái gì chứ? Vì vài lời nói phiến diện chỉ biết 5 năm ở đó oán giận. Anh có biết 5 năm đó cậu ấy sống thế nào? Anh không biết đâu. Lúc đó anh còn đang bận hận cậu ấy, bận vui vẻ bên cạnh tôi.
Vương Nguyên coi như không nhìn thấy tên trong gương kia đang gào thét, cũng như không để ý đến đầu đang đau như muốn nổ tung, bình tĩnh nói tiếp.
- Anh nói tôi hại chết cậu ấy? Đúng đó, tôi không chỉ gọi điện bảo cậu ấy tìm tôi. Mà cái chết của cậu ấy, vụ tai nạn đó đều là 1 tay tôi sắp đặt. Cắt đứt phanh xe, nhằm đoạn đường đông nhất gọi cho cậu ấy, nói với cậu ấy tôi không muốn sống nữa. Anh nghĩ với tính của cậu ấy thì cậu ấy có đến không? Có thể bình tĩnh không? Cậu ấy chết...là tôi hại. Nhưng là vì anh mà chết. Vì tôi yêu anh mà cậu ta phải chết.
Vương Nguyên lúc Tuấn Khải đến đã biết anh uống rượu, biết anh không được bình tĩnh vẫn lái xe đến. Là cậu cố tình kích động anh. Cố tình muốn...giết chết anh.
Vương Nguyên nghe Tuấn Khải căm giận mà gào thét trong điện thoại, sau đó nghe tiếng động lớn, rồi điện thoại mất kết nối.
Cậu buông điện thoại xuống, nhìn vào trong gương nhếch mép cười.
- anh ta có lẽ cũng chết rồi. Tao giết anh ta giống như cách mày đã giết người tao yêu.
- mày...mày điên rồi.
- là mày ép tao điên. À không, tao vốn dĩ vẫn là 1 kẻ điên mà.
Khuôn mặt Vương Nguyên lạnh lùng đến đáng sợ.
- mày biết không? Tao không những có thể giết Vương Tuấn Khải. Mà còn có thể làm đám người cậu ấy tổn thương...tất cả đều không thể sống yên.
Vương Nguyên đưa quỹ đen của Vương Tinh, danh sách hối lộ của Dịch Hạo Triết. Bằng chứng phạm tội và những gì họ đã làm, 1 mặt đăng lên mạng, 1 mặt gửi đến cảnh sát. Nhất quyết kéo 2 con người kia xuống.
Sau đó quay lại trước tấm gương.
- mày nói tao và mày là 1 đúng không? Đúng đó, vì những gì mày làm được tạo cũng có thể. Tao còn có thể làm 1 chuyện mày không thể. Đó là...giết chết mày.
Nói xong Vương Nguyên cầm chiếc ghế gần đó giơ lên, đập vỡ chiếc gương lớn trước mặt. Nhìn mấy chục tên kia hiện ra, nhìn cậu cười lớn.
- mày chỉ có thể làm vậy thôi sao? Đó là giết tao? Haha....
Vương Nguyên nhẹ cười lạnh.
- mày nghĩ vậy?
Nói xong cậu cầm lên 1 mảnh gương vỡ, nắm chặt trong lòng bàn tay, máu rất nhanh đã chảy ra. Nhưng mặt Vương Nguyên không hề biến sắc, cậu đưa cổ tay trái lên, rạch 1 đường thật sâu. Lại như sợ chưa thể chết, cậu liên tiếp rạch thêm vài đường chồng chéo lên nhau, máu thịt lẫn lộn. Nhìn vô cùng ghê rợn.
Đến khi xung quanh đều là máu, những mảnh gương cũng bị máu cậu nhuốm đỏ, cả không gian đều mang 1 mùi tanh nồng của máu.
Vương Nguyên trên môi nở 1 nụ cười nhẹ. Khẽ nói.
- tôi trả thù được cho cậu rồi.
Sau đó từ từ nhắm mắt.

Ngày 20/9/2020. Dịch Dương Thiên Tỉ. Tổng giám đốc mới từ nước ngoài về của công ty Thiên Hi, lái xe vượt tốc độ, tạo lên vụ tai nạn lớn trên đường cao tốc. Hàng loạt người bị thương, còn vị tổng giám đốc trẻ tử vong ngay tại chỗ.
.
.
.
Ngày 21/9/2020. Vương Nguyên. Nghệ sĩ trẻ tuổi nổi tiếng nhất hiện nay đã cắt tay tự tử ngay trong nhà riêng của mình, việc này tạo lên sự dậy sóng vô cùng lớn đối với fans hâm mộ của chàng nghệ sĩ trẻ đầy tài năng này.
.
.
.
Ngày 21/09/2020. Vương Tuấn Khải. Người thừa kế duy nhất của tập đoàn Huy Khải, tập đoàn lớn nhất cả nước. Đã uống rượu và lái xe trên đường cao tốc, gặp tai nạn tử vong ngay tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top