Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ngôi trường rộng lớn này có rất nhiều học sinh. Nhà ăn, sân bóng, nhà thể chất lúc nào cũng rất đông đúc, nhà ăn lúc nào cũng giữ vị trí ồn ào, ầm ĩ và đông người nhất. Các học sinh chen lấn xô đẩy, Dịch Dương Thiên Tỉ vừa bước tới, một dàn nữ sinh đứng tách ra lấy chỗ cho cậu và Vương Nguyên đi, họ thanh thản cầm đồ ăn trên tay và đi ra bàn, vừa ngồi xuống lập tức đám nữ sinh đó lại chen lấn sô đẩy để mua đồ ăn.

Chỗ ngồi của Thiên Tỉ và Vương Nguyên trước giờ đều ở giữa nhà ăn, nhưng hôm nay lại đổi vị trí gần cửa ra vào.

"Sao hôm nay lại đổi chỗ ngồi của bọn mình vậy? Không phải trước giờ toàn ngồi ở giữa nhà ăn sao?" - Vương Nguyên thắc mắc hỏi

"Hôm nay tớ phải đợi một người"

Nói xong, Thiên Tỉ cúi xuống ăn phần ăn của mình, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào phía cửa ra vào

"Cậu đợi ai?" - Vương Nguyên cười nhẹ cúi xuống ăn phần ăn của mình

"Vương Tuấn Khải"

"Khụ.. khụ" - Vương Nguyên lấy tay xoa dọc cái cổ thon thon của mình, câu nói của Dịch Dương Thiên Tỉ khiến cậu suýt bị nghẹn chết

"Nghẹn sắp chết chưa?" - Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên với ánh mắt trìu mến, cười thân thiện hỏi

Vương Nguyên lắc lắc cái đầu, tay vẫn còn vỗ vỗ ngực, mở to mắt hỏi Thiên Tỉ: "Thiên Tỉ, cậu phải cưa đổ Vương Tuấn Khải thật ư?"

"Là giả" - Thiên Tỉ cười một cái rồi lại nhìn về phía cửa nhà ăn

"May quá, làm tớ lo chết mất" - Vương Nguyên thở phào một cái, nói với giọng rất vui mừng, nhẹ nhõm.

Dịch Dương Thiên Tỉ đưa đôi mắt trìu mến nhìn lên khuôn mặt Vương Nguyên, đôi mắt của Thiên Tỉ hiện lên rõ rệt ánh nhìn đùa dai: "Tớ vẫn chưa nói xong, cậu may với lo lắng cái gì? Ý của tớ là, là giả mới lạ"

Vương Nguyên cúi cầu xuống nhìn vào đĩa cơm của mình, họng như nghẹn lại, không thể thốt ra câu nào. Qua một lúc, Vương Nguyên mới lấy hết can đảm hỏi Thiên Tỉ một câu: "Thiên Tỉ, cậu là vì muốn giúp tớ nên mới cưa cẩm Vương Tuấn Khải phải không?"

"Đương nhiên"

"Cậu không thích Vương Tuấn Khải một chút nào đúng không?"

"Chắc chắn rồi"

Câu trả lời này rất dứt khoát....

"Vậy,.... Thiên Tỉ, cậu định cưa đổ Vương Tuấn Khải bằng cách nào?"

"Việc đầu tiên là cần gây sự chú ý của anh ta....... Mà Vương Nguyên, cậu đang trở nên nhiều chuyện đó, đừng hỏi nhiều nữa, ăn đi, chút nữa nhìn tớ là được rồi"

"Thiên Tỉ cậu...."

Vương Nguyên vốn định thuyết phục Thiên Tỉ bỏ cuộc, nhưng thấy Thiên Tỉ cứ nhìn chằm chằm vào cửa ra vào với đôi mắt không chịu khuất phục, lòng Vương Nguyên có chút bất an, chưa biết phải làm thế nào thì phía đối diện đã có tiếng nói: "Vương Tuấn Khải đến rồi kìa"

Vương Nguyên ngẩng đầu thì thấy Vương Tuấn Khải mặc bộ đồng phục bóng rổ bước vào. Trong lòng hoảng hốt, Vương Nguyên kéo vội tay Dịch Dương Thiên Tỉ nói: "Thiên Tỉ, chúng mình đi đi! Cậu đừng cá cược nữa được không? Tớ biết rằng cậu mà nói sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng tớ sẽ giải thích cho Hạ Mỹ Kì! Không có lời xin lỗi của cô ta tớ cũng không sao đâu!"

Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu lại, nhìn Vương Nguyên với ánh mắt kì lạ: "Cậu nói thế, khác gì để cái cô Hạ Mỹ Kì đó trèo lên đầu tớ? Tớ trước giờ không bao giờ nói mà không làm cả, cậu cứ để đó, tớ sẽ giúp cậu, những ấm ức của cậu, tớ sẽ giúp cậu nói ra"

"Nhưng mà...... Thiên Tỉ...."

Thiên Tỉ không nhẫn nại mà ngắt luôn lời của Vương Nguyên: "Cậu đừng nói nữa, cậu không bao giờ có thể thay đổi được quyết định của tớ đâu! Cậu ngoan ngoan ngồi ở đây, nhìn tớ và Vương Tuấn Khải như thế nào nhé!" - Thiên Tỉ nói xong thì không để ý đến Vương Nguyên nữa, tiếp tục quan sát Vương Tuấn Khải

Vương Tuấn Khải bước vào cánh cửa phòng ăn, đôi mắt khẽ nhíu lại một chút. Biết rằng bản thân đã cố ý tới muộn 15 phút mà sao cái phòng ăn quái gở này vẫn đông đúc như lúc đầu thế

Đang lúc Vương Tuấn Khải còn đang phân vân xem nên ở lại hay nên về lớp thì có tiếng của một cô gái nhẹ nhàng gọi

"Anh Khải"

Vương Tuấn Khải cúi xuống, nhìn thấy một cô gái khá xinh đẹp đang cầm hộp cơm, cười e thẹn nhìn anh. Vương Tuấn Khải suy nghĩ một lúc, anh nhớ ra là cô gái đã thích anh 3 năm. Có vẻ cô ta rất yêu anh, lợi dụng mọi cơ hội để tiếp cận anh, hòng để gây sự chú ý của anh. Có điều, đối với cô ta, anh không hề thấy có chút hứng thú nào cho nên ngoài việc nhớ được bộ dạng của cô ta thì đến tên là gì anh thậm chí còn không nhớ

"Anh Khải, anh vẫn chưa ăn ư?" - Hạ Mỹ Kì nhìn Vương Tuấn Khải cười cầu thân, sau đó đưa hộp cơm màu xanh lam dễ thương trên tay ra: "Đây là hộp cơm chính tay em làm, anh nếm thử không?"

Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn hộp cơm đang tỏa ra mùi thơm quyến rũ, thầm nuốt nước bọt, nhưng anh cười và từ chối: "Cảm ơn cô nhưng tôi đã chuẩn bị bộ đồ ăn để đi lấy cơm rồi, cho nên hộp cơm này cô giữ lại cho bản thân hoặc cho bạn của cô đi!". Anh không muốn vì một hộp cơm mà đến bản thân cũng đem đi bán.

Hạ Mỹ Kì nở nụ cười thất vọng, đôi mắt to ẩn chứa sự đáng thương nhìn Vương Tuấn Khải: "Ngon thật mà! Anh thật lòng không muốn nếm thử sao?"

"Lần sau nhé! Xin lỗi, tôi đi lấy cơm trước đây!" - Vương Tuấn Khải để lộ nụ cười mê hoặc lòng người trước Hạ Mỹ Kì, sau đó nhập vào "đội quân đi lấy cơm".

Hạ Mỹ Kì đứng nguyên tại chỗ, trong mắt là cả một bầu trời hoa đào nở rộ: "Anh ấy đã cười với mình. Hạnh phúc quá!"

Dịch Dương Thiên Tỉ chăm chú nhìn Vương Tuấn Khải, liếc nhìn Hạ Mỹ Kì, cảm thấy không còn lời nào để nói, trong lòng khẽ thở dài: "Xem ra, tinh hoa của Hạ cô nương đều ở trên da mặt cả rồi. Bây giờ muốn cưa đổ con trai, có nhan sắc mà không có đầu óc là không xong rồi! Tặng một hộp cơm, hộp cơm này sớm đã là "kịch cũ" rồi. Chỉ có điều điều mà cậu không nghĩ tới đó là việc Vương Tuấn Khải không nhận hộp cơm của Hạ Mỹ Kì. Tất nhiên cô ta xinh đẹp nhường ấy, loại người thích theo chiều gió như anh ta lẽ ra phải thích cô ta mới phải chứ! Lẽ nào anh ta đang chơi trò thả mồi bắt bóng?"

Vương Tuấn Khải chen chúc hồi lâu, đến lúc cậu cảm thấy bản thân sắp "hy sinh" oanh liệt trong "đội quân tranh cơm" này thì cuối cùng cũng lấy được cơm vào cái đĩa ở trong tay. Vẫn còn cảm thấy may mắn, anh nắm chặt đĩa cơm vượt qua "đội quân tranh cơm", định đến khu vực bàn ăn thì đột nhiên bị một cậu nhóc vội vã đi qua va phải, lực va chạm lớn tới mức đĩa cơm anh cầm trên tay rơi xuống

Cùng với âm thanh lanh lảnh vang lên, Vương Tuấn Khải thấy thức ăn mà mình phải trải qua muôn vàn khổ cực mới mua được đều đã ở dưới mặt đất

Vương Nguyên vẫn ngồi một chỗ, vô cùng kinh ngạc, sợ hãi nghĩ: "Trời ạ, Thiên Tỉ đang làm cái trò gì thế không biết?"

Vương Tuấn Khải không dám tin cơm mà mình cực khổ mới mua tự nhiên chưa được ăn mà đã không còn nữa, tình cờ bụng sôi ùng ục lên một chặp, giống như lửa được đổ thêm dầu khiến ngọn lửa nhỏ trong lòng anh bỗng chốc hóa thành đống lửa lớn rừng rực. Anh ngẩng đầu, muốn bóp chết người vừa va vào anh, nhưng chợt nhìn thấy gương mặt tròn vo và đôi mắt màu hổ phách trong veo quá đỗi.

Dịch Dương Thiên Tỉ thành khẩn nhìn Vương Tuấn Khải, đôi mắt to tròn, trong veo như thủy tinh chớp chớp, điệu bộ tinh khiết vô hại:

"Va vào làm đổ cơm của anh rồi, tôi rất xin lỗi, nếu anh không để bụng thì tôi mời anh ra nhà hàng Nhã Đằng Các ăn cơm có được không?"

Một câu nói rất quen thuộc phải không? Không sai! Câu nói này là Dịch Dương Thiên Tỉ học từ bộ phim nói về tình yêu nhiều tập chiếu lúc 8 giờ tối. Bạn đừng có nhìn bộ dạng thành khẩn lúc này của Dịch Dương Thiên Tỉ, thực ra trong lòng cậu ấy đang cười lăn cười lộn. Chắn chắn rồi! Cũng giống như con người cậu lúc nào cũng cười toe cười toét, khiến cậu ấy nói những lời nghiêm túc như thế thì thực sự rất buồn cười

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào Dịch Dương Thiên Tỉ, trong lòng sớm đã cảm thấy nghi ngờ trong đôi mắt chứa đầy sự ăn năn kia có chút tương tự như... có ý cười cợt? Vương Tuấn Khải tự thấy cách nghĩ của mình đáng cười, nghi ngờ gì cậu ta chứ, đằng nào thì cũng chẳng liên quan đến anh. Vương Tuấn Khải mỉm cười, đang định từ chối Dịch Dương Thiên Tỉ thì bụng lại phát ra những tiếng ùng ục ùng ục

Dịch Dương Thiên Tỉ mắt lấp lánh, ngay lập tức mỉm cười và nói: "Anh đi ăn cùng tôi là được rồi!" Sau đó nhanh nhảu kéo tay Vương Tuấn Khải đi ra khỏi nhà ăn. Trước khi bước ra khỏi cửa còn không quên nhìn "đá lông nheo" về phía Vương Nguyên mặt nghệt ra, vẫn ngồi im ở chỗ cũ

Thế nên mới nói, muốn "cưa đổ" con trai, còn cần một chút khôn ngoan thì mới được! Giống như cậu, không phải đã nắm tay Vương Tuấn Khải giữa chốn đông người rồi đó sao?

Nhã Đằng Các cách trường của họ không xa, trang trí mới lạ và thanh lịch, không gian yên tĩnh, rất thích hợp cho các cặp tình nhân hoặc những người yêu thích không gian tĩnh lặng dùng bữa. Thế nhưng giá đồ ăn ở đó thì "chém" rất "đẹp"! Một ly nước cam là 30 nhân dân tệ, khai vị, đồ ăn chính, tráng miệng, đồ uống tính sơ sơ cũng mấy trăm nhân dân tệ

Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải ngồi ở chiếc bàn ăn sát cửa sổ, trên bàn bày la liệt đồ ăn ngon lành

Vương Tuấn Khải chăm chú ăn, tóc trước trán thưa nhìn như một đoạn tơ lụa mềm mại rủ bên trên mắt. Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ đong đầy trong đôi mắt tinh anh, trong trẻo, vầng sáng của những tia nắng mềm mại phác họa rõ hơn những đường nét trên khuôn mặt của anh. Anh ăn rất nhanh, nhìn là thấy thực sự rất đói, thế nhưng động tác thì nho nhã hệt như một hoàng tử thanh tao trong câu chuyện cổ tích

Thực ra những con người u mê đó cũng có con mắt tinh tường đấy chứ! Anh ta đích thực là rất đẹp trai! Đáng tiếc là có quá nhiều người thích, đây chẳng phải là việc tốt đẹp gì! Chí ít đối với bạn gái của cậu ta, điều này đích thực là không hay! Cũng là vì lý do này mà cậu sợ nhất là rắc rối có sự liên quan của mối quan hệ nam nữ. Để có thể kết thúc vụ này, mọi người có thể cười một trận, cậu nhất định phải lên kế hoạch thật là "cụ tỉ" mới được

Dịch Dương Thiên Tỉ tay cầm ống hút, hoàn toàn không để tâm đến ly sinh tố xoài thơm ngon, hai mắt chớp chớp nhìn Vương Tuấn Khải, trong đầu toan tính làm thế nào để có thể "cưa đổ" Vương Tuấn Khải một cách nhanh nhất. Làm được thế mới bắt được cô nàng hoa khôi lúc nào cũng cho mình là nhất xin lỗi Vương Nguyên, và không gây phiền nhiễu đến anh chàng Vương Tuấn Khải này.

Hay là cậu cứ nói chuyện cá cược này cho anh rồi nhờ anh giúp đỡ? Chỉ cần cậu có thể thuyết phục anh đồng ý giả làm bạn trai cậu trong khoảng một tháng, bắt ép Hạ Mỹ Kì xin lỗi xong thì hai người có thể ai trở về cuộc sống của người nấy rồi. Hai bên cũng chẳng tổn hại gì, đây có lẽ là cách tốt nhất chăng?

Vương Tuấn cảm thấy Dịch Dương Thiên Tỉ không ngừng nhìn mình, sau đó ngẩng đầu lên khỏi bàn ăn và nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ: "Tại sao cậu không ăn, chỉ nhìn tôi vậy? Có phải cứ nhìn tôi ăn như thế, bụng cậu cũng tự nhiên thấy no rồi?" Vương Tuấn Khải nhếch lông mày bên trái, điệu bộ như thể chọc cười Dịch Dương Thiên Tỉ

"À, chẳng có cách nào cả, tại anh đẹp trai quá! Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, tôi cũng chẳng cần ăn gì nữa!" Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười, buông tay khỏi ống hút, đẩy ly sinh tố về phía trước rồi ngồi dựa vào thành ghế: "Anh ăn no rồi phải không?"

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, cầm cốc nước quả lên hút một hơi, sau đó ngồi dựa vào thành ghế, ánh mắt cười mang ý thăm dò, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ: "Tôi nhớ cậu có tên là Dịch Dương Thiên Tỉ đúng không? Tôi tên là Vương Tuấn Khải. Thiên Tỉ, cậu nói xem lý do cậu cố ý va vào làm đổ cơm của tôi rồi mời tôi tới đây ăn cơm là ý gì đi!".

Dịch Dương Thiên Tỉ chau mày, mắt vô cùng gian manh nhìn xéo Vương Tuấn Khải hỏi: "Anh biết là tôi cố ý?".

Vương Tuấn Khải gật nhẹ, nụ cười hiện trên gương mặt: "Hành động của cậu quá lộ liễu rồi!".

"Vậy thì lần sau tôi thực sự cần cải tiến nhiều mới được!", Dịch Dương Thiên Tỉ hạ giọng lầm bầm, sau đó tiếp tục nhìn Vương Tuấn Khải: "Thế anh có biết vì sao tôi mời anh ra ngoài này không?"

"Không phải là cậu thích tôi đấy chứ?" Vương Tuấn Khải hoàn toàn chỉ có ý trêu chọc, nhưng không ngờ Dịch Dương Thiên Tỉ lại gật đầu rất trịnh trọng.

Nghĩ một lát, Dịch Dương Thiên Tỉ lại lắc đầu nói: "Cũng không phải là thích anh, tôi chỉ muốn hẹn hò cùng anh thôi."

"Có gì khác nhau ở đây sao?"

"Đương nhiên rồi!", Dịch Dương Thiên Tỉ chăm chú giải thích: "Trước thì vì thích anh nên muốn có thể hẹn hò với anh. Sau thì muốn có thể hẹn hò với anh nhưng không phải vì thích anh."

Vương Tuấn Khải nghe một hồi, lập tức nghiêng về phía trước rất hào hứng, đầu tiến sát Dịch Dương Thiên Tỉ: "Cậu không thích tôi?".

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu: "Đó không phải là điều quan trọng. Quan trọng là tôi có một việc muốn nhờ anh giúp"

"Nào, đó là việc gì? Cậu nói tôi nghe xem sao!"

Thế là Dịch Dương Thiên Tỉ hoa chân múa tay kể lại đầu đuôi câu chuyện, nói một mạch đến lúc khô hết cả mồm, đau hết cả miệng, cốc sinh tố to đùng để trên bàn đều bị uống sạch bách mới kể hết được từ đầu chí cuối toàn bộ câu chuyện.

"Cậu muốn tôi giúp cậu? Nếu như vậy thì tôi được lợi gì chứ?" Vương Tuấn Khải nghe hết câu chuyện, lại tiếp tục ngồi dựa vào thành ghế.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe xong, hơi cau mày: "Anh muốn được lợi? Anh muốn được lợi lộc gì cơ?".

Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ rồi cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi lại Thiên Tỉ: "Vậy cậu có thể đem đến cho tôi điều gì có lợi?".

Thiên Tỉ nghe câu hỏi với thái độ thản nhiên của cậu thì có thể thấy anh không có hứng thú với chuyện này nên hỏi thẳng: "Có phải là anh không muốn giúp tôi?".

Vương Tuấn Khải cười mà không nói gì.

"Anh  không đồng ý cũng chẳng có vấn đề gì." Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng người nhìn anh, trên mặt nở một nụ cười tự tin: "Tôi sẽ khiến anh phải hẹn hò với tôi"

"Tôi chưa nói là không đồng ý" - Sự hứng thú hiện lên trong đôi mắt đen láy của Vương Tuấn Khải

Dịch Dương Thiên Tỉ nhún vai: "Vậy anh muốn sao?"

"Nếu muốn tôi giúp cậu và bạn của cậu, thì nội trong 2 tuần, cậu phải làm nô lệ cho tôi" – Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ cười khẩy

"Được!" – Thiên Tỉ cầm lấy cái balo ở bên cạnh rồi đứng lên. Quay lại đằng sau nói: "Chút nữa nhớ tính tiền đó, ngày mai gặp lại"

"Không phải cậu nói cậu mời tôi sao?" Tuy ngay từ đầu Vương Tuấn Khải không định để Dịch Dương Thiên Tỉ thanh toán, nhưng vẫn muốn biết thái độ của cậu thế nào

"Lúc ở cửa Nhã Đằng Các tôi có chào mời anh bước vào! Anh thử nghĩ lại xem có đúng như vậy không. Thế nhé, tôi phải đi rồi, anh nhớ trả tiền đấy!" Thiên Tỉ nói

"Vậy làm sao để liên lạc với cậu đây?" – Vương Tuấn Khải nhếch mép

"Đưa điện thoại của anh đây" – Thiên Tỉ xòe bàn tay ra

Vương Tuấn Khải đưa điện thoại cho Thiên Tỉ, nhìn cậu bấm bấm vài cái rồi trả anh, sau đó quay lưng bước thẳng đi. Mở điện thoại lên, số điện thoại của cậu được lưu với tên Dịch Đại Ca. Tuấn Khải nhìn rồi cười một cái....

Trong đầu Vương Tuấn Khải vụt qua hình ảnh lúc nãy ở cửa quán ăn, Thiên Tỉ cố ý đứng ở cửa "mời" cậu bước vào. Sau đó cậu khẽ cười thành tiếng, đôi mắt đen thoảng nụ cười xuất phát từ trong tim

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top