Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huhuhu, Thiên Tỉ, huhu" - Vương Nguyên vừa khóc, vừa mếu máo chạy vào kí túc xá cầu cứu người bạn cùng phòng


"Vương Nguyên, sao vậy?"


"Vương, Vương Tuấn Khải từ chối lời tỏ tình của tớ rồi huhuhu" - Vương Nguyên gục đầu trên đệm, nức nở nói cho Thiên Tỉ biết


"Vương Nguyên, đừng buồn, từ chối cậu, hắn ta sẽ phải hối tiếc"


Vương Tuấn Khải là một nhân vật xuất chúng trong trường, ở cả ba phương diện: học tập, thể thao, thi đấu đều hoàn hảo; ngoại hình, gia thế đều đáng ngưỡng một. Đến chín mươi tám phần trăm nữ sinh với nam sinh trong người đều khuất phục dưới đôi giày thể thao màu trắng của cậu ta, thế nhưng chín mươi tám phần trăm ấy không bao gồm tôi - Dịch Dương Thiên Tỉ.


"Ha ha ha!"


Tiếng cười chế giễu vọng tới từ ngoài cửa vọng tới, Vương Nguyên và Thiên Tỉ vô thức quay đầu lại nhìn, phát hiện đó chính là hoa khôi của trường - Hạ Mỹ Kì


"Cô cười cái gì?" Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn chằm chằm Hạ Mỹ Kì, hỏi với vẻ không hài lòng. Học sinh trường này đều biết Hạ Mỹ Kì thích Vương Tuấn Khải, không chỉ 1 mà tận 3 năm trời theo đuổi hắn. Nhìn kiểu chế giễu của cô ta chả có vẻ gì là tốt cả.


Hạ Mỹ Kì ngừng nụ cười chế giễu lại, thay vào đó là một đôi mắt khinh thường, khuôn mặt xinh xắn không giấu nổi vẻ mỉa mai Vương Nguyên:


"Vương Nguyên, cậu đang mơ phải không? Đừng trèo cao quá, người như cậu mà đòi được Vương Tuấn Khải để ý sao? Haha, cậu đang nghĩ cái gì vậy Dịch Dương Thiên Tỉ? Hối hận? Tôi thì thấy Vương Tuấn Khải từ chối Vương Nguyên đúng là sự lựa chọn sáng suốt của anh ấy. Cậu nhìn Vương Nguyên đi, mắt thì một mí, cười thì chả thấy tổ quốc đâu, thân hình thì cũng bình thường, khuôn mặt cũng bình thường, so với Hạ Mỹ Kì tôi còn thua kém xa, vậy mà đòi mơ tưởng đến Vương Tuấn Khải, thậm chí, lúc đi dự party mà đưa cậu ta đi, chắc cũng phải đứng cách khá xa đó, haha!"


Vương Nguyên nghe xong lời chế giễu của Hạ Mỹ Kì thì lại đau lòng gục xuống đệm khóc nức nở, lần này khóc còn to hơn lần trước. Dịch Dương Thiên Tỉ thấy bạn mình như thế bèn đứng phắt dậy, bước đến trước mặt Hạ Mỹ Kì, cúi xuống với ánh mắt khinh bỉ, nói không khách khí: "Vương Nguyên trông như thế nào thì liên quan gì đến cô? Vẻ đẹp thuần khiết trong sáng như cậu ấy đẹp gấp 10, 100, 1 vạn lần khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của cô. Kẻ mắt? Trát phấn? Đánh son? Nhìn cô thật đáng sợ đó! Nghĩ lại bản thân của cô đi, một tiếng anh Khải, hai tiếng anh Khải? Cô cho rằng làm như thế sẽ khiến Vương Tuấn Khải thích cô?


"Anh...... Dịch Dương Thiên Tỉ, anh Khải có thích tôi hay không cũng không liên quan đến anh, tôi không mượn anh quan tâm. Chỉ có điều, việc tôi và Tuấn Khải hẹn hò sẽ sớm sảy ra thôi. Nếu anh rảnh thì an ủi anh bạn thỏ con của anh đi. Nhát như thỏ mà cũng đòi đi tỏ tình với Vương Tuấn Khải, rõ ràng là tự làm mất mặt chính mình mà, Haha" - Hạ Mỹ Kì quay lưng bỏ đi


"Hạ Mỹ Kì, cô đứng lại đó cho tôi"


Dịch Dương Thiên Tỉ lãnh đạm nhìn Hạ Mỹ Kì, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào người Hạ Mỹ Kì.


Hạ Mỹ Kì quay người lại, nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt Dịch Dương Thiên Tỉ, cười khẩy: "Dịch Dương Thiên Tỉ, anh đẹp như vậy, sao lại chơi với loại thỏ đế đó chứ? Chẳng lẽ, anh muốn ra mặt giúp cậu ta?"


"Hạ Mỹ Kì, cô mau xin lỗi Vương Nguyên đi" - Đôi mắt Thiên Tỉ đã lạnh đến thấu xương người khác, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hạ Mỹ Kì, khiến cô ta có chút rùng mình


Hạ Mỹ Kì nhếch mép cười, khuôn mặt xinh xắn tiến sát lại khuôn mặt đẹp trai của Thiên Tỉ: "Anh muốn tôi xin lỗi con thỏ này? Được thôi! Chỉ cần anh khiến cho Vương Tuấn Khải đồng ý hẹn hò vơi anh, tôi sẽ đứng trước toàn trường công khai xin lỗi Vương Nguyên!"


Bấy giờ, ngoài cửa phòng có rất nhiều người xúm lại xem, tất cả đều cười.


Mọi người đều biết Hạ Mỹ Kì đã theo đuổi Vương Tuấn Khải ba năm, Vương Tuấn Khải thậm chí còn không quan tâm cô ta sống ra sao, hay như thế nào. Người đẹp trai như Thiên Tỉ liệu có vượt được hoa khôi của trường không? Ai cũng nghĩ chuyện này là không thể nào. Thiên Tỉ là người mà cả trường phải tôn trọng vì mỗi khi khó chịu, ánh mắt cậu đều toát ra một tia lạnh lẽo đến thấu xương, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị khinh thường, cho nên, Thiên Tỉ ngay lập tức đồng ý với yêu cầu của Hạ Mỹ Kì: "Được, cô nhớ giữ lời! Tôi sẽ khiến hắn phải thích tôi. Cô hãy chờ để thực hiện lời hứa hôm nay đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top