Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15

Dịch Dương Thiên Tỉ từng nói: "Chỉ cần là anh ấy, việc gì tôi cũng sẽ làm."

Vương Tuấn Khải từng nói: "Tụi mày không biết đâu, có một kẻ làm chân sai vặt cũng rất tiện lợi đó!"

Năm đó cậu mới từ quê lên thành phố lớn, với vẻ ngoài ngốc nghếch và hiền lành liền rất nhanh trở thành mục tiêu bắt nạt cho đám nhà giàu. Cậu có thể phản kháng bởi cậu là cô nhi, không có người thân nào để chúng mang ra đe dọa. Cậu cũng có thể bỏ học bởi với lực học của cậu thì thừa sức tìm một trường khác tốt hơn.

Rõ ràng không bị ràng buộc nhưng cậu nửa chữ cũng không phàn nàn, cũng không buồn tức giận. Riết rồi lũ công tử tiểu thư kia cũng đâm ngán, chẳng thèm đụng chạm gì tới cậu nữa. Cuộc sống của cậu lại trở về như cũ, bình lặng đến nhàm chán.

Cho đến ngày cậu gặp hắn.

Hắn là học sinh mới, đẹp trai lại học giỏi, gia thế cũng không vừa. Với từng đó điều kiện thì là nhiều hơn cả đủ để tôn hắn lên ngồi vào cái chức danh mĩ miều là nam thần. Tên hắn có một chữ "Vương" và hắn quả thật là vua của chốn học đường này.

Không biết là loại duyên gì, cậu và hắn chỉ một lần vô tình lướt qua lại dính chặt với nhau không dứt được. Hắn đối với cậu chính là khinh thường mà trêu chọc, giả vờ đối tốt với cậu đổi lại có một ôsin trung thành. Còn cậu đối với hắn chính là một chữ "ái", nguyện ý vì hắn làm tất cả.

- Thiên Tỉ, có thể giúp tớ mua lon nước ngọt không?

- Cậu đợi một chút.

Thanh âm trầm ấm dễ nghe đáp lại, liền sau đó một bóng dáng nhỏ bé chạy vụt ra khỏi lớp. Bạn học A quàng vai hắn, lắc đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu khuất sau cánh cửa.

- Đại ca của tôi ơi, mày còn định trêu đùa người ta đến mức nào hả?

- Làm sao? Nó tự nguyện chứ bộ.

- Mày còn không phải cố ý gây khó dễ? Vừa lên tầng 3, giờ mày lại bắt cậu ta chạy ngược xuống tầng 1 mua nước.

- Đã bảo tự nguyện mà.

Hắn nhếch môi cười đầy kiêu ngạo, bạn học A cũng phát nản, nhún vai rồi mặc kệ hắn. Cả khối ai mà không biết chuyện hắn vờ làm bạn nhưng thực chất là lợi dụng cậu. Đôi lúc mọi người cũng thắc mắc tại sao cậu cứ nghe lời hắn, bất quá cuối cùng thì chẳng có ai đủ quan tâm cậu để mà tìm hiểu sâu hơn.

- Thiên Tỉ, tại sao vào lớp trễ?

- Thưa thầy, em..

- Thôi đủ rồi, em là một học sinh giỏi, gần đây sao lại sa sút như thế? Sau giờ học lên phòng gặp tôi. Về chỗ đi.

Cậu cúi đầu, im lặng siết chặt lon nước trong tay mà bước về chỗ. Có tiếng cười khúc khích báng nhạo cậu, nhưng cậu không để tâm. Ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn, cậu đưa lon nước ngọt ra, trên mặt không rõ là đang buồn hay không quan tâm. Thật sự là mặt liệt ngàn năm mới gặp.

"Người này, nếu cười lên sẽ như thế nào?"

Đột nhiên một ý nghĩ quái đản lướt qua đầu hắn, liền sau đó hắn bị chính bản thân dọa sợ. Hắn bực bội, tùy tiện nhận lon nước rồi quăng vào hộc bàn. Một màn hay ho đều lọt vào mắt cậu, tuy nhiên ngoài việc tiếp tục ghi chép, cậu cái gì cũng không có nói.

Nếu nói cậu ngu xuẩn đến mức không nhận ra sự giả tạo của hắn thì quá coi thường cậu rồi. Không những phát hiện ra từ giây phút đầu mà cậu còn đủ bình tĩnh để vờ như không có gì mà lưu lại cạnh hắn. Người thông minh như cậu, rốt cuộc vì một chữ "yêu" mà đem bản thân thành đồ ngốc.

.

.

.

- Tớ.. thích cậu.

- Hả?

Hôm nay hắn đến nhà cậu chơi, có lẽ do nửa đêm cãi nhau với bố mẹ nên mới chạy tới chỗ cậu lánh nạn tạm thời. Đặt ly nước trong suốt xuống trước mặt hắn, cậu không biết đột nhiên phát điên cái gì mà lại đem câu tỏ tình nói ra nhẹ tênh. Trong lòng dậy sóng nhưng bên ngoài một biểu cảm ngượng ngùng cậu cũng không có.

- Cậu là đồng tính?

- Xin lỗi, chỉ là buột miệng nói ra vậy thôi, cậu đừng để ý.

- Sao cậu lại xin lỗi, cậu đâu làm gì sai.

Hắn nhẹ giọng nói, tỏ vẻ hết sức thông cảm với cậu. Cậu biết hắn đang giả vờ, và đây cũng là lần đầu cậu chán ghét phải nhìn thấy hắn. Nhưng cậu đã nhầm, sâu thẳm trong tim, hắn không hoàn toàn bài xích với lời tỏ tình này, thậm chí còn có cảm giác thỏa mãn.

Bất quá, lúc đó hắn lại không nhận ra, tự ép bản thân cho rằng cậu thật kinh tởm.

Sau đêm đó, dường như mọi việc không thay đổi gì nhiều. Cậu vẫn tiếp tục làm chân chạy vặt cho hắn, còn hắn vẫn cứ tiếp tục đêm cậu ra làm trò đùa với đám bạn. Dần dà, chuyện cậu là đồng tính cả khối ai cũng biết. Nếu là một người bình thường có lẽ đã nghỉ học vì xấu hổ, nhưng cậu trước sau đều không bộc lộ chút cảm xúc. Mặc đám bạn cười cợt, cậu cứ lờ đi.

Rồi cái gì đến cũng phải đến, cậu đứng trước mặt hắn đưa ra chiếc điện thoại của mình. Bên trong là hình một chàng trai ngũ quan thanh tú, nụ cười xinh đẹp, chỉ cần nhìn thoáng cũng biết ngay là đại mĩ nam.

- Tớ có bạn trai rồi.

- Hả?

- Vậy nên không ở bên cậu được nữa, tạm biệt.

Thản nhiên buông một câu như thế, cậu bỏ đi để lại hắn ngây người đứng đó. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Cậu bỏ rơi hắn sao? Ai cho phép cậu cái quyền đó? Hắn siết chặt tay thành nắm đấm, gương mặt u ám lạnh lẽo.

Được lắm, thứ như cậu thì bố thí hắn cũng cóc thèm!

.

.

.

- Dạo này sao không thấy chó trung thành nhà mày?

- Tao vứt rồi, phiền phức.

Bạn học A há mỏ nhìn hắn, cái loại tính cách khó ở này căn bản không hợp với hắn chút nào. Cũng phải thôi, ai kêu thường ngày gặp hắn toàn cười nên giờ dở chứng cũng rất dễ đoán là có chuyện không vui nha. Tuy nhiên bạn học A rất thức thời, không dại gì chọc vào hắn lúc này.

Đúng lúc đó, từ vị trí của hắn nhìn xuống vừa vặn thấy bóng dáng cậu cùng tên con trai kia đang vẫy tay chào nhau nơi cửa lớp. Không biết hai người nói gì mà có vẻ rất hòa hợp, mặc dù mặt cậu vẫn cứ liệt như thế nhưng nếu để ý thì sẽ thấy khóe môi cậu có nhếch lên một chút.

Cậu lúc cạnh hắn gần một năm học là một bộ dạng lạnh lùng, nếu có cười cũng chỉ là miễn cưỡng. Thế mà chỉ mới chơi với tên oắt kia chưa đầy một tuần đã thoải mái thân thiết đến vậy, thật đáng giận. Hắn cũng không biết vì cái gì mà khó chịu, chỉ biết hắn đang cảm thấy ngứa mắt, cực kì ngứa mắt.

- Tạm biệt.

Tiếng cậu vang lên, hắn thấy tên oắt kia rời đi. Chẳng suy nghĩ gì nhiều, hắn đứng phắt dậy đi theo. Khi cậu lướt qua hắn như người xa lạ, hắn thấy tim đau đến nghẹt thở. Rốt cuộc cảm giác này là gì?

- Này.

- Bạn gọi tôi sao?

- Đúng vậy.

- Có chuyện gì à?

- Để tao cảnh báo cho mày về cái thằng mày đang hẹn hò. Nó thật sự chẳng ra gì đâu, ngu dốt và--

- Bạn nói gì vậy? Tôi đâu có hẹn hò với ai.

.

.

.

Cậu rút chìa khóa trong túi ra rồi tra vào ổ, xung quanh yên ắng đến rợn cả người. Cậu vẫn ngẩn người nhìn về phía vô định nào đó. Rồi bỗng bên tai tiếng chạy dồn dập vang tới, kéo cậu trở về với thực tại. Quay đầu sang nhìn, là hắn.

- Sao cậu-- Á!

Chưa kịp nói xong thì toàn thân đã bị một lực lớn đẩy mạnh vào tường, cậu chỉ dám kêu một tiếng rồi ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Hắn quần áo lộn xộn như vừa mới trải qua một cuộc ẩu đả, đôi mắt phượng ẩn hiện những đường tơ máu rất đáng sợ.

- Cậu không hề có bạn trai, sao lại nói dối?

- Tớ--

- Cậu nghĩ cậu có thể thoát khỏi tôi dễ dàng vậy ư?

- Đau a...

- Cậu xem thường Vương Tuấn Khải này quá rồi.

Hắn nhếch môi cười lạnh khiến cậu rùng mình. Hắn lúc này nhìn thực giống Diêm Vương hiển linh mà đòi mạng cậu, bàn tay siết chặt vai cậu như muốn bóp nát nó. Đây là lần đầu cậu bộc lộ vẻ yếu đuối trước một ai đó, gương mặt cũng dần tái đi vì sợ hãi.

- Xi-- Xin lỗi.

- Nghe cho rõ đây, cậu một đời này cũng đừng mong thoát khỏi tôi!

Nghe đến đây không hiểu sao hốc mắt cậu bỗng chốc nóng bừng. Hắn dựa vào đâu mà có thể nói ra câu đó? Suốt thời gian qua ai là kẻ đã vô tâm vô tình? Hắn muốn cậu thế nào thì mới buông tha cậu đây? Bao nhiêu uất ức như vỡ òa, một giọt nước mắt trong suốt không kìm được mà lăn dài trên gương mặt cậu.

- Cậu.. Mẹ kiếp! Cậu khóc cái gì?!

- Cậu nghĩ tớ ngu ngốc lắm chứ gì? Nghe lời cậu như một thằng khờ? Kinh thường tớ lắm đúng không hả?

Cậu đột ngột gào lên, gạt tay hắn ra khỏi người, đôi mắt hổ phách ẩn chứa sự bi thương tột cùng trừng lên đầy giận dữ. Cậu nhịn đủ rồi, cậu mệt mỏi rồi. Cậu không muốn duy trì cái tình cảm đơn phương này nữa. Cậu không muốn tiếp tục yêu hắn nữa.

- Hức.. Nếu vậy sao cậu không lờ tớ đi? Tránh xa tớ ra một chút không được sao? Cho tớ quên cậu đi?

- Im ngay!

- Ha ha ha, tớ hiểu rồi.. Xin lỗi nhé, xin lỗi vì đã thích cậu.. Như vậy được chưa? Cậu hài lòng chưa?

Đau quá, tim cậu đau quá. Rõ ràng là đang cười nhưng nước mắt lại rơi ngày một nhiều hơn. Cậu thua rồi, cậu thua trước sự kiêu ngạo và vô tâm của hắn rồi. Cậu không dám bám theo hắn nữa đâu, không dám đối mặt với hắn nữa đâu.

Rầm.

- CẬU CON MẸ NÓ CÂM NGAY CHO TÔI!!

- ...

- Tôi không cho phép cậu xin lỗi, không cho phép cậu nhắc tới việc rời xa tôi. Nghe chưa?!

- Tại sao? Cậu rốt cuộc phát điên cái--

Một vật mềm mềm, ấm ấm lập tức áp lên môi cậu, đem toàn bộ lời nói của cậu nuốt mất. Trợn tròn mắt đầy kinh hãi, cậu cứng đờ người đứng đó mặc cho hắn khám phá khoang miệng mình. Dường như não cậu ngừng hoạt động rồi.

Hắn đang hôn cậu.

Cậu không hề hay biết hắn cũng đang khổ sở hết mức. Lẽ ra phải cho cậu một trận mới đúng, hắn vì cái quỷ gì mà đi hôn cậu? Bất quá, có lẽ giờ hắn đã hiểu được cảm xúc ngọt ngào kì lạ trong tim là gì rồi.

"Chệt tiệt-- Mình không muốn thừa nhận!"

.

[170516]

Chap này lấy cảm hứng từ truyện yaoi nào đó quên rồi. . . Có ai hiểu cái kết hong? ~(Ọ_Ọ)~

Btw, mị vừa coi "Tôi là TF Phone của bạn" ep1 xong. Chậc, ba đứa phải gọi là đẹp trai bá cháy luôn (>///<) Ai chưa coi thì mau coi đi nha~

MaChan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top