Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Dịch Dương Thiên Tỉ là một cảnh sát có điểm thi vào là đứng đầu. Tuy bề ngoài mang theo vẻ yếu ớt nhưng thân thủ lại cực kì nhanh nhẹn, đầu óc nhạy bén, ý chí quật cường. Chính là một người xuất sắc khiến ai cũng phải khâm phục.

Cách đây ba năm sở cảnh sát Bắc Kinh nhận một nhiệm vụ đặc biệt. Những cảnh sát góp mặt vào nhiệm vụ này là những kẻ mồ côi, không vợ con. Đủ hiểu đây là một nhiệm vụ nguy hiểm, nguy cơ tử vong cao.

Thiên Tỉ là một trong những cánh sát đó, đảm nhiệm việc trà trộn vào quân địch. Mục tiêu là tìm ra chứng cớ để tóm gọn Thiên Vương, một hắc đạo bang chuyên buôn vũ khí lậu dưới cái danh công ty thời trang để che mắt thiên hạ.

Một năm đầu tiên, Thiên Tỉ thành công khiến Vương Tuấn Khải, người đứng đầu Thiên Vương chú ý tới cậu. Qua một lần cứu mạng hắn, cậu rất nhanh lấy được sự tín nhiệm của toàn bang hội.

Sang năm thứ hai, bằng một lí do nào đó, Tuấn Khải điên cuồng muốn Thiên Tỉ, bá đạo độc chiếm cậu. Vì nhiệm vụ, cậu mỉm cười cùng hắn chơi trò tình ái, nhẫn nhục khi hắn mỗi đêm đều đem cậu dưới thân, cưỡng bức đến ngất đi.

Vô tình hay hữu ý, cậu đã trót yêu hắn, yêu sâu đậm. Và hình như tình yêu của cậu còn bắt đầu trước cả hắn, chỉ là cậu không nhận ra. Hoặc là cậu trốn tránh, không dám tin là bản thân lại nảy sinh cảm giác với hắn.

Trong suốt thời gian ấy, có lúc Thiên Tỉ muốn từ bỏ trách nghiệm, mặc kệ chức danh cảnh sát, chỉ cần được ở bên hắn cả đời. Dù có từng bị Tuấn Khải đối xử tệ bạc đến mức nào, cậu vẫn cam lòng tha thứ. Vì cậu biết hắn yêu cậu, chỉ là cách hắn thể hiện quá tàn bạo.

Nhưng, chính Tuấn Khải đã bóp chết chút lửa tình vừa nhen nhóm của Thiên Tỉ.

Năm đó, trong bang dậy lên tin đồn có gián điệp, Thiên Tỉ không hiểu sao trở thành tình nghi số một. Cậu chắc chắn cậu không để lộ sơ hở gì, và cậu tin Tuấn Khải sẽ không để cậu chịu ủy khuất. Đáng tiếc, chính hắn lại ra lệnh tra tấn cậu.

Suốt một tháng Thiên Tỉ sống trong địa ngục, từng đòn roi như muốn lấy đi mạng sống của cậu, vô số lần bị Tuấn Khải đem ra làm nhục trước bao nhiêu thủ hạ. Thậm chí có lần cậu suýt bị hắn đem đi bán cho nam nhân khác, may mắn sao tên hai mang thực sự bị tóm kịp thời, cậu được trả lại uy tín.

Sau đó, Tuấn Khải dốc toàn tâm toàn ý chăm sóc Thiên Tỉ. Hắn dường như thật sự hối lỗi, cả ngày đều ở cạch cậu, chỉ cần cậu yêu cầu, hắn lập tức làm theo. Đêm đến thì luôn hôn nhẹ lên trán cậu, thì thầm câu "ta yêu ngươi". Bất quá, cậu một chút rung động cũng không có biểu lộ.

Đến năm thứ ba, Thiên Tỉ đã có trong tay đủ bằng chứng để Tuấn Khải không thể nào chạy tội. Sau một đêm hoan ái kịch liệt cuối cùng, cậu theo lịch hộ tống hắn đến điểm hẹn giao hàng. Cảnh sát bao vây tứ phía, hỗn chiến nổ ra, tiếng súng và mùi máu hòa quyện.

Thiên Vương sụp đổ, Tuấn Khải chạy thoát nhưng vẫn là một thành công lớn với bên cảnh sát. Còn đối với Thiên Tỉ, người có công lớn nhất trong việc này lại mang theo tâm tình phực tạp trở về trong tiếng reo hò của đồng nghiệp.

Cậu đánh bại được Tuấn Khải, lẽ ra phải vui mừng. Nhưng tại sao lại khó chịu đến vậy? Thiên Tỉ còn nhớ rõ gương mặt hắn khi thấy cậu rút súng bắn chết anh em trong bang. Bàng hoàng, tổn thương và ngập tràn phẫn nộ. Cậu cười nhạt, cứ vậy có khi lại tốt.

Hãy cứ để Vương Tuấn Khải hận Dịch Dương Thiên Tỉ.

Nhiệm vụ vừa rồi cũng là nhiệm vụ cuối, cậu nộp đơn xin nghỉ và từ bỏ công việc cảnh sát. Hơn hai tháng nay cậu sống buông thả, không cảnh giác, tùy tiện ăn uống, cơ thể vốn đã không khỏe mạnh nay còn tồi tệ hơn. Thiên Tỉ đang chờ, cậu chờ Tuấn Khải tới kết liễu cậu.

"Tôn nghiêm bị chà đạp như vậy, ta cũng không muốn sống. Khải, ngươi hãy mau mau tìm ta trả thù đi. Có như vậy, ít nhất ta sẽ được gặp ngươi lần cuối."

.

.

.

- Không ngờ gặp lại ta phải không?

Tuấn Khải miệng nở nụ cười mỉa mai nhìn người con trai hắn yêu nhất, cũng đồng thời là người hắn hận. Chỉ mới ba tháng không gặp, cậu gầy đi quá nhiều, có cảm giác nếu có một cơn gió nhẹ thổi qua thì cậu sẽ tan biến ngay tức khắc. Trong tim hắn không kìm được nỗi xót xa.

- Thế nào? Hại ta ra nông nỗi này ngươi vừa lòng chưa?

Thiên Tỉ căn bản là không có nghe được gì. Cậu vẫn đang ngây ngốc ngắm nhìn hắn, đôi mắt hổ phách xinh đẹp lấp lánh như nhìn thấy thứ gì đó tuyệt vời lắm vậy. Tuấn Khải chợt thấy mềm lòng, cậu chưa bao giờ nhìn hắn bằng ánh mắt hạnh phúc đến vậy.

- Khải.. Ngươi tới giết ta sao?

Giọng nói của cậu không hiểu sao mang theo sự vui vẻ lạ thường khiến hắn và thuộc hạ ngạc nhiên. Tuấn Khải dĩ nhiên không biết, Thiên Tỉ nhớ hắn như thế nào, muốn được gặp hắn như thế nào. Hắn vẫn nghĩ cậu chỉ đóng kịch để lừa hắn, tình yêu của cậu là giả dối.

Những ngày qua, Thiên Tỉ mỗi giây mỗi phút đều bị dày vò bởi ánh mắt căm hận của hắn trong những khoảng khắc cuối của Thiên Vương. Đã không ít lần cậu muốn tự tử, nhưng nghĩ tới Tuấn Khải thì lại cố gắng sống tiếp.

"Thật tốt, hắn tới tìm ta. Gặp cũng đã gặp rồi, giờ ta không còn gì hối tiếc."

Nghĩ tới đây, Thiên Tỉ không kìm được cười thật tươi, hai xoáy lê nhỏ nở rộ trông thật xinh đẹp. Nụ cười mang theo chút gì đó nhẹ nhõm, giống như sắp được giải thoát khỏi một điều rất khủng khiếp. Tuấn Khải kinh hãi nhìn, cậu điên rồi sao?

- Khải, ta không muốn ngươi mang thêm tội lỗi. Để ta giúp ngươi lần này đi.

Đột nhiên cậu lên tiếng, chân lùi lại vài bước sát mép vực, tiếng sóng biển đánh vào vách đá ầm ầm như đang chờ con mồi rơi xuống rồi nuốt chửng lấy. Tuấn Khải chợt hoảng sợ, hắn vội hét lên.

- Ngươi muốn làm gì?! Lập tức tránh xa chỗ đó cho ta.

- Mong ước cuối cùng của ta là được thấy ngươi. Giờ ta mãn nguyện rồi.

- Tỉ.. Ta xin ngươi, mau lại đây, chúng ta từ từ nói chuyện.

Tuấn Khải bước lên một bước, cố gắng nghĩ cách để cậu không manh động. Hắn thua rồi, đến cuối cùng vẫn không thể từ bỏ cậu được. Sự nghiệp mất thì thôi, nhưng nếu mất Thiên Tỉ, hắn thật sự không biết sẽ sống làm sao. Hắn không muốn trả thù nữa, hắn muốn cậu.

Mọi người trong bang có thể trách hắn không phải người thủ lĩnh tốt. Không sao, hắn không mong họ tha thứ. Tuấn Khải sẽ rút khỏi bang, sau đó mang Thiên Tỉ đến một nơi yên bình nào đó, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.

- Ngươi không được lại gần, nếu không ta liền nhảy xuống!!

Cậu bỗng hoảng loạn gào lên, hắn không cho cậu chết, hắn muốn giữ cậu lại hành hạ tiếp sao? Sẽ lại mang cậu ra lăng nhục, làm trò như trước? Không! Thiên Tỉ không muốn sống như vậy, cậu thà chết còn sướng hơn.

- Ta tha thứ cho ngươi, về bên ta, nguyện ý ở cạnh ta có được không?

- Ngươi nói dối, ngươi tránh ra, tránh xa ta ra đi! Để ta yên!!

Cậu bịt tai, lắc đầu liên tục, nước mắt không kìm được lăn dài trên gương mặt thanh tú, đôi chân vô lực khuỵ xuống. Tuấn Khải chộp lấy thời cơ, nhanh như chớp lao tới mang cậu tránh xa khu vực nguy hiểm. Hắn mặc cho Thiên Tỉ vùng vẫy, vẫn gắt gao ôm chặt người trong lòng.

- Hức.. Ngươi lẽ ra phải giết ta... Phải đẩy ta xuống... để ta chết đi..

Cậu như một đứa trẻ, thương tâm gào khóc, mãi đến khi mệt quá liền thiếp đi. Tuấn Khải bế cậu lên xe, hạ giọng ra lệnh tài xế chở về nơi trú bí mật của Thiên Vương. Thấy hắn bế Thiên Tỉ tiến vào phòng riêng liền khiến tất cả nhất thời chấn động.

- Đại ca, nó--

- Gọi bác sĩ Lee đến đây.

Tuấn Khải trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của đám thuộc hạ, tâm trí hắn lúc này chỉ đặt trên người Thiên Tỉ. Cậu có điều gì đó rất khác thường ở cách cư xử và hắn đang có một linh cảm không lành.

Quả như hắn lo lắng, Thiên Tỉ bị tâm thần mức độ nhẹ. Nguyên do là bị áp lực tâm lý quá lớn. Tuấn Khải không hiểu, rõ ràng cậu đã thành công hủy hoại Thiên Vương, vậy cớ sao lại ra nông nỗi này? Câu hỏi của hắn đã được giải đáp khi tìm thấy cuốn nhật kí tại căn hộ của cậu.

- Là do ta.. Là ta bức ngươi đến mức này sao? Bảo bối của ta, mau tỉnh lại đi.. Ta xin lỗi, hãy để ta bù đắp cho ngươi.

Thiên Tỉ đã hôn mê hơn một tuần nay, vẫn hoàn toàn chưa có dấu hiệu hồi phục, im lìm bất động nằm trên giường bệnh như đã chết. Tuấn Khải mở một cuộc họp bang, quỳ xuống trước con mắt ngỡ ngàng của bao anh em, cầu xin họ tha thứ cho cậu.

- Ta xin mọi người, bỏ qua cho cậu ấy được không?

- Đại ca..

- Cậu ấy bây giờ cũng xem như là bị trừng phạt rồi, xin mọi người hãy chấp nhận cậu ấy lần nữa đi.

- Khải ca mau đứng lên đi, anh đã tìm được người mình thương, chúng tôi sao có thể không ủng hộ.

- Đúng vậy, từ lúc gặp lại cậu ta tôi mới thấy đại ca cười. Cho vàng chúng tôi cũng không dám cướp đi nụ cười đó.

- Cám ơn.. Ta cám ơn mọi người!

- Chúng ta là anh em Thiên Vương mà, Khải ca vui thì chúng tôi cũng vui.

Tuấn Khải bật cười. Hắn có được những huynh đệ tốt như vậy, hắn thật may mắn. Cả Thiên Tỉ nữa, từ nay hắn sẽ cùng họ bảo hộ cậu thật tốt. Sẽ khiến cậu mãi mãi chỉ được phép bên cạnh hắn.
.

.

.

- Tuấn Khải, ta muốn ăn kẹo chocolate ~

Thiên Tỉ dụi đầu vào cổ hắn, thanh âm nũng nịu đáng thương. Tuấn Khải đặt tài liệu sang một bên, mỉm cười ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cậu.

- Hảo, mai liền bảo Chí Hoành mua cho ngươi.

- Ta muốn ăn ngay bây giờ cơ.

- Thiên Thiên ngoan, đừng nháo, bây giờ muộn rồi. Mai nhé?

- Giận ngươi a!

Cậu phụng phịu trèo xuống khỏi người hắn, ôm con rilakkuma to đùng chui vào góc ngồi. Tuấn Khải lắc đầu cười khổ, cái căn bệnh đó đã biến một Thiên Tỉ cao lãnh của hắn thành cái loại gì thế này? Bất quá lại đáng yêu không đỡ nổi.

- Tỉ, đừng giận. Ta lấy kem ngươi ăn nhé?

- A? Thật sao? Tiểu Khải là tốt nhất ~

Thiên Tỉ lập tức cười rạng rỡ, ôm cổ hắn hôn cái chóc lên má. Tuấn Khải hết sức nhẹ nhàng ôm cậu đi vào bếp lấy kem. Hắn đút từng muỗng kem cho cậu, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc.

Tuấn Khải đưa lưỡi liếm vệt kem bên khóe môi Thiên Tỉ, cậu lập tức đỏ bừng mặt, ngượng ngùng rúc vào trong lòng hắn hệt như một con mèo nhỏ nhu thuận. Hắn bật cười, đưa tay nhéo má cậu.

- Thiên Tỉ.

- Hử?

- Sau nay khi em khỏi bệnh, ta sẽ lập tức cầu hôn, đem em trói chặt bên người. Để xem lúc đó em dám chạy loạn nữa không?

- A?

Biểu tình ngu ngốc như vậy, hiển nhiên là chẳng hiểu Tuấn Khải đang nói gì rồi. Hắn cũng chẳng chẳng phiền muộn, cho Thiên Tỉ ăn kem xong liền đưa cậu về phòng ngủ. Hắn cưng chiều hôn lên trán cậu.

- Ta yêu em, tiểu bảo bối, ngủ ngon.

- Khải Khải ngủ ngon, ta cũng yêu ngươi a ~

Một ngày cứ thế trôi qua.

.

[040416]

MaChan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top