Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30 - Tết Trung Thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù Trung Thu chưa có đến, chỉ là sắp đến nhưng cũng không ngăn nổi cái mùi bánh Trung Thu Kinh Đô bày bán đầy đường. Ở đây Tmin gửi đến các bạn một chiếc tết Trung Thu đầm ấm vui vẻ và không drama.

-------------

Tầm chiều viện trưởng cùng phu nhân ngồi xe ngựa đơn giản về Tư Ngôn Phủ, không tì tùng, không hắc kỵ chỉ một tên đánh phu và tiểu nô tì. Túc Anh vừa xuống xe kéo rèm cho tiểu thư đã nghe thấy tam công tử đứng ở cửa hô:

- Aaa... Nhị tỷ về rồi!

Nghe nói nhị tiểu thư trở về, một đám nô gia từ trong phủ ào ào chạy ra cửa nghênh đón, ai nấy thấy Tư Nhạc Thuần đều vui vẻ chạy lại muốn ôm. Nhị tiểu thư Tư gia tốt tính, con người hài hoà vui vẻ hiểu chuyện, đôi người đãi vật trước nay đều không phân biệt quý tiện đều bao dung yêu thương vì vậy rất được mọi người yêu quý.

Tư Nhạc Thuần ôm tất cả mọi người, còn hiểu ý tặng quà đúng sở thích của từng người một.

Nàng gõ trán một tiểu nha đầu, giả bộ hung hăng nói:

- Đâu phải ta lần đầu tiên về, có cần làm quá vậy không.

- Bọn ta sợ tiểu thư theo viện trưởng sẽ không về đón tết.

Hai mày nàng nhíu lại gõ vào đầu tiểu nữ ăn nói hàm hồ kia thêm một cái nữa:

- Hơ! Ý nói ta theo trai quên gia đình đó hả?

Tất cả mọi người đều đang vui vẻ bỗng nhiên khựng lại, nụ cười trên môi vụt tắt. Bởi vì họ đã nhìn thấy một lão nam nhân diện hắc bào ngồi trên xe lăn. Đó là Trần Bình Bình, không ai cười nổi khi thấy y cả vì làm gì có ai trong Tư Ngôn Phủ ưa thích gì vị con rể viện trưởng này đâu. Bọn họ muốn đuổi y đi còn không kịp.

Tình cảnh đang vào thế khó, Tư Nhạc Thuần chỉ có thể kéo khoé môi nở nụ bất đắc dĩ, nàng đi vòng ra sau xe lăn đẩy phu quân vào cửa Tư phủ xem như cho mọi người trong phủ nhìn ra chút phép tắc. Chúng nô nhân tuy có không bằng lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cung kính cúi đầu trước Trần Bình Bình không một ai dám ho he.

Riêng quý tử Tư phủ từ lúc thấy Trần Bình Bình xuống xe ngựa đã sớm đen mặt, Tư Cảnh Văn ở phía sau nhị tỷ nhà mình bày nét mặt khó coi mồm lãi nhãi không ngừng:

- Tỷ, tại sao lão ta cũng tới...

Tư Nhạc Thuần liếc Tư Cảnh Vinh đúng một cái, tiểu đệ tự khắc biết ngậm miệng không dám nói thêm nhưng thái độ vẫn không cam lòng. Tiểu thiếu gia Tư phủ rất muốn nói ở đây không có cơm cho Trần viện trưởng, nhưng lời này chỉ có thể giữ trong bụng nói ra sợ nhị tỷ cho ăn bạt tay.

Nhị tiểu thư trở về trong thái độ không phục của mọi người khi dẫn cái người mệnh là thủ đoạn ngoan độc kia về phủ. Tư Nhạc Thuần không có e dè sắc mặt nàng căng cứng vừa đẩy xe lăng vào nhà chính vừa u lạnh để lại một câu cho Tư Cảnh Vinh ở phía sau:

- Không gọi được một tiếng tỷ phu thì cũng tự biết phép tắt kính trên nhường dưới đi.

Nhạc Thuần sợ Trần Bình nghĩ ngợi, nàng nắm lấy tay y trấn an giọng điệu triều mến thân mật:

-Bình Bình đừng trách A Vinh, đệ ấy còn nhỏ.

Cái giọng điệu nói chuyện với phu quân so với đệ đệ phải nói là khác một trời một vực. Tư Cảnh Vinh ấm ức nghĩ bụng đúng là nữ nhi gả đi rồi, thành con nhà người ta.

Trần Bình Bình vui vẻ vỗ vỗ mu bàn tay nàng nói không có vấn đề. Chuyện trên dưới Tư Ngôn Phủ không ai thuận mắt y cũng là bình thường. Ngay từ đầu danh tiếng bên ngoài của Trần viện trưởng đã không tốt, tiếng ác không bàn kể đủ, rất ít ai thuận lòng y nay lại thêm chuyện thành thân với nhị tiểu thư nhà bọn họ so về tuổi tác từ lâu đã cách biệt, hai chân tàn phế con người lãnh đạm tàn độc thêm việc đây là hôn nhân ép buộc ai nấy đều dùng con mắt chán ghét dành cho y cũng phải.

Hôm nay Trần Bình Bình cố ý thu liễm, không tỏ ra lãnh khí thường ngày vậy mà vẫn không tránh khỏi ánh mắt xa lánh và thái độ tiêu cực, vì vốn dĩ nổi căm ghét này từ lâu đã ăn vào trong xương máu của bọn người trong thiên hạ. Có muốn quản cũng không quản được.

Chỉ cần Nhạc Thuần đối tốt với y là đủ rồi.

Bỏ qua chuyện có ai yêu thích Trần Bình Bình hay không, chức vị viện trưởng giám sát viện vẫn còn đó không ai dám thất kính với Trần Bình Bình. Cho dù trong lòng ghét y tới đâu cũng phải cúi đầu ra một đạo lễ.

- Viện trưởng, nhị tiểu thư mời vào sảnh.

lão quản gia cung kính cúi mời viện trưởng vào chính sảnh, Tư Ngôn Bá cũng đã sớm chờ.

Nhìn thấy nữ nhi yêu quý của mình trở về Tư Ngôn Bá cao hứng không thôi, nhưng khi nhìn thấy xe lăn của Trần Bình Bình được lão quản gia đẩy ở phía sau niềm vui trong lòng ông liền bị đánh đi tám phần. Trên triều còn chưa gặp đủ hay sao hiện tại về nhà ăn bữa cơm đoàn viên cũng phải nhìn.

Tuy nhiều lần nghe khuê nữ nói ở bên cạnh Trần Bình Bình rất hạnh phúc, y đối với nàng rất tốt nhưng Tư Ngôn Bá vẫn không nhịn nổi uất ức bị cướp con, trong lòng hận không thể đạp Trần Bình Bình rơi khỏi xe lăn té nhào xuống đất, lúc đó sẽ hả hê biết mấy.

Tư Cảnh Văn nhìn thấy tiểu muội trở về liền dang tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve tóc nàng, ánh mắt nhìn Trần Bình Bình đầy thâm ý, dù y có bước chân được vào nhà này nhưng đêm nay hẳn là không yên thân rời khỏi đây.

Cả nhà bốn người chung một họ và một người ngoài cùng ngồi vào một bàn ăn cơm. Trừ Tư Nhạc Thuần thật tâm vui vẻ ra ba người kia đều dành cho Trần Bình Bình một ánh mắt rẽ lạnh. Nếu không phải vì để tiểu nữ nhà mình có bữa cơm đoàn viên vui vẻ Tư Ngôn Bá rất muốn đuổi Trần Bình Bình về giám sát viện. Đại huynh nàng từ lúc ngồi xuống mắt đã không rời khỏi người Trần viện trưởng, hận không thể lật ngược cái bàn này lên để y khỏi ăn cơm. Còn tiểu đệ nàng còn khỏi nói, từ lúc Nhạc Thuần vào cửa đã bám lấy tỷ tỷ cố ý không cho Trần Bình Bình một chỗ chen chân.

Tư Đại Tướng quân vẫn là người đi đầu lễ tiết, ra vẻ cho có lệ, ông nhếch môi nhìn Trần viện trưởng, tay nâng ly rượu:

- Viện trưởng đại giá quan lâm, tệ xá không đủ nghênh đón thất kính với ngài rồi, ta ở đây tạ lỗi mời ngài ly.

  Lời này không phải là ý nói đang không muốn Trần Bình Bình tới.

- Đa tạ Tư Tướng quân coi trọng, luận bối phận ta nên gọi ngài một tiếng...

- Ta không cần, Viện trưởng dám gọi nhưng tai ta không dám nghe, ta còn muốn sống thêm vài năm.

Tư Ngôn Bá nhanh chóng ngăn không cho Trần Bình Bình nói ra câu tiếp theo nếu y thật sự nói ra, Tư Đại Tướng quân sợ không kìm được hỏa tâm một đao vung xuống chặt Trần Bình Bình tại chỗ, làm bữa cơm hôm nay thêm đỏ.

Trần Bình Bình khẩy cười, thoạt nhìn y nhiệt tình đáp lại lễ đưa cao ly rượu uống xong, lập tức sắc thần trở nên lạnh lùng, hai lão nam nhân mắt đối mắt không ai kém cạnh toát ra hàn khí bao trùm bữa cơm.

Tư Nhạc Thuần ngồi cạnh Trần Bình Bình mắt nhìn hai người đấu đá nhất thời nuốt không trôi miếng cơm trong miệng, nàng vội vàng gắp miếng thịt cho vào chén cho phụ thân, cố đánh sang hướng khác:

- Cả năm qua phụ thân đã vất vả rồi, người ăn nhiều một chút nha.

- Thuần nhi, ngoan ngoãn ~

Được tiểu nữ gắp món ăn Tư Ngôn Bá lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt ông dịu dàng nhìn Nhạc Thuần miệng cười sản khoái, nàng là nữ nhi duy nhất cũng là đứa trẻ ông yêu nhất so với việc Trần Bình Bình sủng ái nàng ông đã từ sớm  che chở yêu thương nàng, tự nhiên Trần Bình Bình từ đâu xuất hiện bưng con gái đi đã vậy còn ngồi đây tay trong tay chiếm trọn trái tim nàng.

Từ lúc vào bữa cơm ánh mắt của Tư Nhạc Thuần đã không rời khỏi Trần Bình Bình, nàng rất hiểu ý phu quân, gắp từng món ăn y yêu thích cho vào chén còn chu đáo đưa khăn tay giúp y lau bẩn trên miệng, ngọt ngào gọi "phu quân" làm ba nam nhân bên cạnh tức để đỏ mắt. Lúc trước Nhạc Thuần không có như vậy, lúc nào cũng dính lấy Phụ thân và ca ca làm nũng ở trước mặt tiểu đệ cực kì dịu dàng chìu chuộng còn hiện tại mọi sự chú ý của nàng đều đặt lên người Trần Bình Bình

Đúng cho câu nói, nữ nhi gả ra ngoài như thao nước đổ đi, chẳng còn thèm nhìn về nhà mẹ đẻ một cái. Lúc nào cũng là phu quân, phu quân.

Tư Cảnh Vinh là một đứa trẻ tính tình cuồng ngông không sợ trời không sợ đất, mọi sự ghét bỏ đều thể hiện trên mặt. Tiểu tử ngồi cạnh nhị tỷ thấy nàng gắp thức ăn cho Trần Bình Bình hắn đã đứng ngồi không yên, một phen làm nũng đòi Nhạc Thuần gắp thức ăn cho mình:

- Nhị tỷ, đệ muốn ăn sườn nướng.

Nhưng không phải món kia ngay bên cạnh hắn rồi sao? Tư Nhạc Thuần chỉ tay về đĩa thức ăn kia bảo Tư Cảnh Vinh tự mình lấy hắn liền mày nheo, đưa đũa vào miệng cắn cắn làm nũng muốn nhị tỷ lấy cho bằng được. Nàng cũng hết cách với tiểu đệ này, vươn tay gắp cho rồi còn phải đút lên miệng hắn.

Trần Bình Bình cũng không ngại ngùng, tình cảm gia đình nàng rất tốt, con cái trong nhà đều thuận hòa đây là một đều hiếm thấy trong một gia đình nhà quan. Nhìn hai tỷ muội nàng cười đùa y cũng thấy vui vẻ.

Hình như Tư Cảnh Vinh còn chưa thỏa mãn, tên tiểu tử được nước lấn tới đòi Nhạc Thuần gắp cho món này đến món kia, vừa hay có một món ngay trước mặt Trần Bình Bình, y muốn giúp phu nhân bớt chút gánh nặng vung đũa gắp cho Tư Cảnh Vinh một miếng thịt. Kết quả nhận lại được sự ghét bỏ.

Tư Cảnh Vinh thẳng thừng xua đuổi:

- Đồ ăn của ngươi gắp ta không cần.

Tiểu thiếu niên bát nháo nói một câu vô lễ đến thế mà phụ thân và huynh trưởng ở trước mặt cũng không trách ngược lại còn âm thầm cười.

Trước thái độ này của tiểu đệ nhà mình Tư Nhạc Thuần nhịn không nổi nữa đưa tay xách lỗ tay tiểu tử này lên dạy dỗ một trận:

- Này, đến cả Tết cũng muốn tỷ khai khẩu, lễ giáo học được ngươi để ở đâu hết rồi, mau xin lỗi tỷ phu nhanh lên.

Tỷ phu? Tư Ngôn Bá từ chối hai chữ tỷ phu này ông ta đã bao giờ nhận Trần Bình Bình làm con rể.

- khụ khụ, Thuần nhi...

Tư Ngôn Bá giả vờ lên tiếng ho mấy cái, đứng ra nói đỡ cho tiểu nhi:

- A Vinh còn nhỏ Viện trưởng không tính toán, đúng không.

Ông nhìn Trần Bình Bình tay nâng ly rượu cười ha ha, mặc dù biết tiểu tử làm sai như Tư Đại Tướng quân không muốn con mình chịu lỗi.

Trần viện trưởng trước nay biết nhận thức được thời cuộc, nghe liền hiểu, cũng cung kính uống một ly rượu đáp lại một câu:

- Giãn bối mất lễ không đáng trách, chỉ trách trưởng bối quản không nghiêm.

Tư Nhạc Thuần âm thầm vỗ tay cho phu quân nhà mình, màn phản dame này cực đẹp.

Đuôi chân mày Tư Cảnh Văn giật giật, ở dưới bàn nắm chặt lấy tay phụ thân muốn ông kiềm chế, không muốn nói Tư Ngôn Bá là một người nóng tính, Trần Bình Bình từ trên nói xuống ông ta không tức mới là lạ, vẫn là huynh trưởng là người đầm tính thích nhẫn, dù trời có rơi xuống mặt nam tử này vẫn không gợn sóng.

- Hạ nhân, mang các món này xuống, đều lạnh hết rồi.

Đại thiếu gia vẫn là khéo chơi khâm, chọn ra mấy món vừa miệng của Trần Bình Bình đều đuổi xuống hết, cố ý cho hạ nhân đem lên mấy món không thuận. Đây là muốn Trần viện trưởng ăn cơm không ngon.

Tư Nhạc Thuần cảm thấy đưa phu quân về nhà là quyết định sai lầm.

Trần Bình Bình cũng không để ý thái độ của ba người kia, một lòng nhìn vào mắt Nhạc Thuần y liền thấy ấm áp. Giữa bữa cơm bầu không khí cũng tốt lên được một chút, ý tứ bảo vệ phu quân của nữ nhi Tư Ngôn Bá thấy. Xem như Trần Bình Bình thật có phúc khí, có được tình cảm của nàng.

Thuần nhi là một đứa trẻ tốt lớn lên là một cô nương hiểu chuyện, ngày đó Tư Ngôn Phủ ai nấy đều muốn liều chết kháng chỉ bãi bỏ hôn sự chỉ  duy nhất Tư Nhạc Thuần nghĩ cho đại cuộc bằng lòng gả Trần Bình Bình. Có ai không biết y lớn tuổi hai chân tàn phế, con người lãnh ác tàn độc, giẫm lên người khác đứng ở vị trí viện trưởng giám sát viện, Tư Nhạc Thuần rơi vào tay y có chắc toàn mạng. Cũng không ai nghĩ tới, Trần viện trưởng trong miệng người đời ác dã ác tâm nhưng thật chất vẫn là con người với trái tim sôi sục, y yêu thương Nhạc Thuần hết lòng.

Đương nhiên, chuyện ám dạ chi vương thật lòng yêu một người, không có ai tin.

Hôm nay đã thấy rõ, nếu y thật sự không tốt, Nhạc Thuần làm sao có thể dành nhiều tình cảm yêu thương cho y nhiều như vậy. Con do mình sinh ra làm sao Tư Ngôn Bá không hiểu, trong mắt tiểu nữ đều là nhu quan nhìn vào Trần Bình Bình, trên môi đều là niềm vui của cả đời này mang lên. Tư Ngôn Bá nghĩ lại thấy thương con mình hơn, chỉ cần tiểu nữ này sống hạnh phúc ông chấp nhận tất cả.

Tư Ngôn Bá trầm xuống nói với Trần Bình Bình một lời:

- Viện trưởng là người có tâm hãy đối tốt với Thuần nhi một chút.

Trần Bình Bình buông đũa trên tay xuống, y ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng vào Tư Ngôn Bá một lời kiên định nói ra:

- Ngày nào ta còn sống không bao giờ để Thuần nhi chịu thiệt.

Điều đó luôn được đảm bảo, ngay cả trước cái chết của mình Trần Bình Bình cũng đã tính toán cho Nhạc Thuần sống thật tốt, nữa đời sau vô âu vô lo.

Vô thức một bữa cơm được dọn xuống, chiếc bánh trung thu đầy đặn được bày lên, mỗi người căn một miếng. Phu nhân không thích ăn hạt sen trong nhân bánh, Viện trưởng chu đáo tách ra từng cái cho vào miệng nàng như đúng ý. Nhìn hành động ngọt ngào của đôi tình nhân này, ba người đàn ông độc thân lâu năm ngồi xung quanh nhìn tự nhiên thấy chói mắt.

Cũng không biết rượu nhà Tư Ngôn Phủ này có vấn đề gì, Tư Ngôn Bá mời Trần Viện trưởng uống ba ly, ruột gan trong người Trần Bình Bình có chút loạn nhưng trong khả năng có thể nhịn xuống được. Y một mình cam chịu bày ra vẻ mặt như không có việc gì cho đến lúc lên xe ngựa. Tư Nhạc Thuần nhìn trán y đổ một tầng mồ hôi liền hiểu ra có chuyện không ổn, ra lệnh cho xa phu chạy về giám sát viện tìm Phí Giới xem cho Trần Bình Bình.

Vừa rồi có lẽ không ai nhìn thấy biểu cảm của hai công tử nhà Tư Đại tướng quân rất đắc ý đứng ở cửa nhìn xe ngựa rời đi.

Tư Cảnh Văn nhịn không nổi đắc ý trong lòng mà cười thành tiếng hỏi tiểu đệ bên cạnh:

- Lúc nảy đệ cho bao nhiêu vậy?

Tư Cảnh Vinh còn cười lợi hại hơn:

- Đệ cho hẳn ba gói.

Tư Cảnh Văn ngày thường nghiêm chỉnh đến đâu, đứng trước kẻ thù không một tia do dự mà hiện tại nhìn ba ngón tay của tiểu đệ nhà mình hai mắt trợn tròn, hét lên "ba gói?"

Hắn nhất thời nuốt không trôi ngụm nước bọt trong miệng, thuốc xổ một gói đã đủ liệt lần này chơi hẳn ba gói. Ý đồ muốn chơi khâm Trần Bình Bình lần này đi quá xa, mạnh tay cho cả ba gói thuốc xổ, Tư Nhạc Thuần không nổi trận lôi đình mới là lạ.

Nhưng bỏ qua đi, bỗng dưng hai huynh đệ đồng lòng nhìn vào mắt nhau, Tư Cảnh Văn đã hiểu ra vấn đề, trên trán cũng thêm vài giọt mồ hôi lạnh, cứng miệng nói ra một câu:

- Phụ thân cũng có uống rượu.

Giờ thì tốt rồi, hại người hại luôn ta.

Hết chương 30.

Cuối cùng khổ hai ông già.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top