Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Thưởng Cho Băng Vệ Sinh Sophie Siêu Đàn Hồi

"Ngươi nhầm rồi, ta nhất định sẽ đáp lễ định hồn châu, cũng sẽ không so đo chuyện ngươi mang chăn đến đây xem trò vui. Về phần cái khác, bàn sau." Đạm Thai Hoàng cũng bắt chước hắn nhàn nhã ngồi xuống, nàng đã hiểu, nam nhân này căn bản không biết cái gì là khoan dung độ lượng, nàng càng lui, hắn càng được nước lấn tới. Đã thế, đối nghịch đi dù sao cũng chỉ là một cái mệnh. Lời này của nàng làm cho Quân Kinh Lan nhíu mày, nốt chu sa giữa mi cũng ẩn ẩn biến sắc, có chút phản ứng không kịp với sắc mặt thay đổi nhanh chóng của nữ nhân này. Mới vừa rồi nàng còn tỏ ra sợ hãi, vậy mà bây giờ đã... Chẳng lẽ đây mới là con người thật của nàng?
"Ừm... Vậy nếu hôm nay bản thái tử không cho ngươi định hồn châu, nói không chừng ngày nào đó ngươi sẽ tìm bản thái tử báo thù?"
"Không phải là không chừng. Mà là nhất định. Thí dụ như Hoàng Phủ Hiên thấy chết mà không cứu, ta nhất định sẽ cho hắn một bài học." Đạm Thai Hoàng nhìn về phía xa xa, khóe môi cười gian trá. Tính tình của nàng xưa nay có thù tất báo, cho dù đấu không lại, cũng sẽ không để cho bọn họ được sống yên ổn. Trên đời này chưa có ai có thể chiếm tiện nghi của nàng. Nàng vừa nói xong, trong mắt Quân Kinh Lan hiện lên không ít hứng thú, cá tính như vậy, hắn thích. Chỉ là nàng muốn đáp lễ Hoàng Phủ Hiên như thế nào a? Ừ, cái này hắn phải từ từ suy nghĩ. Nghĩ nghĩ, hắn lại kiên nhẫn mở miệng hỏi: "Phải làm sao mới khiến ngươi bằng lòng nói biện pháp chạy trốn cho Gia nghe?"
"Ân oán của ta và ngươi xóa bỏ, thế nào?" Đạm Thai Hoàng nghiêng đầu nhìn hắn bàn điều kiện. Vừa nói xong thì có tiếng cười nhẹ truyền đến. Ngón tay người nọ vuốt cằm, nghiêng đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: "Còn phải xem tâm tình của gia."
"A. Vậy đợi qua mấy ngày nữa ta sẽ nói cho ngươi biết." Đạm Thai Hoàng coi như không nhìn thấy động tác dụ hoặc, thần thái lơ đãng hấp dẫn của hắn, quay đầu tiếp tục chăm chú nhìn tẩm cung của mình.
"Mấy ngày nữa?" Thái tử gia lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi là "đánh vỡ nồi hỏi đến cùng". Hắn vừa hỏi xong, Đạm Thai Hoàng cũng không nhanh không chậm vươn tay vuốt cằm, bắt chước bộ dáng nghiêng đầu của hắn, môi đỏ mọng khẽ mở, phun ra bốn chữ: "Xem tâm tình ta." Ngươi cho là chỉ có mình ngươi mới pose được bộ dáng uy hiếp à?
"Ha ha ha...." một trận cười vang lên, thanh âm không lớn lắm, nhưng lại mang đến cảm giác sung sướng, khuếch tán trong không khí đến khắp mọi ngõ ngách. Thái tử gia cười xong, liếc mắt nhìn Đạm Thai Hoàng, tựa như vẫn còn muốn cười, thật vất vả lắm mới ngừng lại được. Nữ nhân này, tính toán chi li, không chịu nửa phần thiệt thòi, quả thật thú vị. Đạm Thai Hoàng nhìn hắn cười còn đẹp hơn vạn lý núi sông, có chút sững sờ. Đúng là yêu nghiệt a yêu nghiệt.
"Được. Ngươi không chịu nói, vậy để gia đoán." Quân Kinh Lan khoanh chân ngồi, hai tay vòng trước ngực, thản nhiên mở miệng: "Ngươi biết Tiểu Tinh Tinh kiêu ngạo, cho nên ở trước mặt nó thu thập đồ đạc trong điện. Mà nó cho rằng ngươi nhất định trốn không thoát khỏi tay nó, cho nên nó hoàn toàn không coi ngươi ra gì, chỉ ngồi nhìn ngươi đi thu thập. Tiếp theo, ngươi lại nói cho nó một cái tư thế, khiến nó đưa lưng về phía ngươi, để ngươi lẩn trốn. Gia nói có đúng không?"
"Đúng một nửa." Đạm Thai Hoàng hào phóng đáp lời. Nam nhân này rất thông minh, có thể đoán được nhiều như vậy, cũng không có gì lạ. Quân Kinh Lan nhíu mày nói tiếp: "Gia đương nhiên chỉ biết được một nửa. Bởi vì nếu ngươi chạy khỏi phòng, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động, nhưng Tiểu Tinh Tinh lại không quay đầu bắt ngươi... Cung điện bị đốt, trong mùi khét gia cũng không ngửi thấy mê hương. Hơn nữa phản ứng của Tiểu Tinh Tinh cho Gia biết, lúc ngươi bỏ trốn nó còn thanh tỉnh." Đây mới là chỗ hắn không lý giải được.
"Tiếp tục đoán, đoán đúng sẽ có thưởng." Đạm Thai Hoàng ôn hòa mở miệng. Quân Kinh Lan nhíu mày: "Thưởng cái gì?"
"Thưởng cho băng vệ sinh Sophie ba trăm hai mươi cm, độ đàn hồi siêu tốt, xoay người thế nào cũng không bị tràn." Đạm Thai Hoàng sắc mặt không đổi nói, lại bất ngờ bỉ ổi quay đầu, hề hề bỏ thêm một câu: "Loại mới nhất còn có cánh bướm nha."
Đó là thứ gì? Sao hắn chưa từng nghe qua? Nhưng càng chưa nghe qua, thì càng đáng giá chờ mong. "Chẳng lẽ là do ngươi trước đó đã cố ý gây ra rất nhiều tiếng động, làm loạn khả năng nghe nhìn của nó?"
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Đạm Thai Hoàng thoáng chốc cứng đờ, điều này mà hắn cũng có thể đoán được. Không sai, nàng đúng là đã làm như vậy. Vừa mới bắt đầu, nàng đã cố ý lục lọi đồ đạc trong phòng, lúc Tiểu Tinh Tinh quay đầu, nhìn thấy nàng vẫn còn ở trong phòng, nàng liền nói mình bị tư thế anh tuấn của nó làm cho choáng váng. Sau đó động vật thối kia tin, tiếp tục đứng tư thế đó. Nàng lại một lần nữa lục tung phòng, chờ nó quay đầu, lại nói mình đang mê man. Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, nàng còn đưa đồ đạc đến bên cửa sổ. Thành công mượn đạo lý "Sói đến đây", cuối cùng, nàng nhảy ra ngoài cửa sổ. Còn châm lửa. Tiểu Tinh Tinh đứng tư thế đó một lúc lâu mới biết trong phòng cháy, cửa sổ bị phá hỏng, sau đó.... Nhìn biểu tình của nàng, Quân Kinh Lan cười khẽ: "Gia đoán đúng rồi?" nói là hỏi, nhưng ngữ khí vô cùng khẳng định. Đạm Thai Hoàng không nói gì, cảm thấy buồn bực. Nói chuyện với người thông minh, cảm thấy tất cả đều bị đối phương nhìn thấu. Cảm giác như thế nàng cực kỳ không thích. Mà ngay tại lúc này, một bóng đen hiện lên. Như bóng ma nhẹ nhàng dừng ở nóc nhà, cung kính khom lưng mở miệng: "Gia, hôm nay ngài lệnh cho Tinh gia đứng tư thế kia năm ngày..."
"Sau đó?" hắn lười biếng nói hai chữ. Ám vệ toát mồ hôi lạnh, mở miệng nói: "Tinh gia đứng một buổi chiều, thắt lưng đã bị đau." "..." Khóe miệng Đạm Thai Hoàng co quắp, động vật không biết là hồ ly hay sói kia, có thắt lưng sao?
"Ngự y nói thế nào?" Hừ, thắt lưng bị đau, nó nên nếm chút giáo huấn.
Ám vệ cung kính đáp lời: "Ngự y khám nói đã không còn trở ngại. Nhưng lúc bôi thuốc cho Tinh gia, nó nhất định không chịu, vẫn ôm gối đầu khóc, xem bộ dáng là muốn ngài trở về, tự mình..." Nhớ tới bộ dáng ủy khuất của Tinh gia, sau đầu ám vệ cũng đổ mồ hôi, nhưng vẫn không đành lòng. Hay thật. Động vật này nghĩ mình là vợ của yêu nghiệt chắc, còn ôm gối đầu khóc, muốn hắn trở về. Trong lòng Đạm Thai Hoàng oán thầm. Quân Kinh Lan gật gật đầu, tỏ vẻ đã quen với tác phong của Tiểu Tinh Tinh. Hắn đứng dậy, liếc nhìn Đạm Thai Hoàng, mở miệng nói: "Gia chờ ngươi đưa phần thưởng tới." Dứt lời, hắn xoay người rời đi. Đi được hai bước, chợt nhớ tới cái gì, hắn giương tay, ánh sáng mờ xẹt qua, áo choàng màu tím liền rơi xuống trên vai Đạm Thai Hoàng: "Đêm rất lạnh." nói xong, hắn liền bước đi. Lưu lại một bóng dáng ngạo mạn, bễ nghễ, phong hoa tuyệt đại. Bóng dáng như vậy thoạt nhìn vừa mê người vừa có cá tính. Đạm Thai Hoàng nhìn bóng lưng hắn trong chốc lát, trong đầu bỗng toát ra một ý tưởng quỷ dị.... Mỹ cảm như vậy, nếu bị phá hủy thì sẽ như thế nào? Nghĩ xong, nàng lại không biết sống chết lớn tiếng hô to: "Kỳ thật băng vệ sinh Sophie siêu đàn hồi, tương đương với vải bố nguyệt sự của nữ nhân, nam nhân dùng chính là tã." Nói xong, nàng vội nhảy xuống, bỏ chạy. Quân Kinh Lan dừng bước, nốt chu sa giữa mi cũng chậm rãi đổi màu. Đợi hắn quay đầu lại, nữ nhân kia đã chạy mất dạng. Lấy tã làm phần thưởng cho hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top