Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Đại Đầu Heo Vs Người Giết Heo


Sáng sớm hôm nay, theo thông lệ tiếp đãi sứ thần các quốc gia, ngày thứ hai sau quốc yến là dạo chơi ngự hoa viên. Nhưng mà, tất cả sứ thần đều ngáp liên tục, không ngừng oán hận Hoàng Phủ Hiên. Nửa đêm hôm qua hắn phái cung nữ đi mời bọn họ, kết quả chờ bọn hắn đến, đối phương dù nói rất nhiều, nhưng chủ yếu đều là nói nhảm. Cho tới khi bọn họ suýt nữa ngủ thiếp đi, hắn mới tìm được vài chuyện quan trọng để nói, khốn nỗi vài chuyện quan trọng này toàn là chuyện vặt vãnh không đáng nói. Bàn việc cơ mật cái chó má. Muốn hãm hại người thì có, không cho bọn họ ngủ. Nhưng người ta là hoàng đế, lại là chủ nhà, bọn hắn cũng khó mà nói được gì. 

Các sứ thần gặp nhau ở ngự hoa viên liền bắt tay chào hỏi mọi người. "A. Trần đại nhân, mao sần. Mao sần." một người vẻ mặt tươi cười chào hỏi. 

Vị Trần đại nhân nghe vậy, cũng chắp tay cười hì hì: "A. Trương đại nhân, đây èn nai. Đây èn nai." Hai người chào hỏi xong, còn tươi cươi bắt tay nhau. Lúc sau, họ bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt cứng ngắc, đờ đẫn. Hai người bọn họ vừa mới nói gì? Xung quanh, các sứ thần khác cũng nhìn bọn họ không chớp mắt, trong lòng khó hiểu. Thật ra, trải qua một buổi tối, đầu óc bọn họ vẫn bị bài hát giết heo kia ám ảnh. Sáng sớm hôm nay, lúc chào hỏi mọi người có chút ngoài ý muốn. Đúng vậy, hai người bọn họ là ngoài ý muốn. Tất cả là vì ngày hôm qua bị công chúa Mạc Bắc đầu độc. Hai vị đại nhân biết mình đã bị mất mặt, biểu tình trở nên vô cùng bi thương, trên mặt cười so với khóc còn khó coi hơn. 

Trần đại nhân vội nói: "Ôi. Đúng là mao sần a." không được, không thể tự vứt thể diện bọn họ như vậy được. Cứ cho là hai người bọn họ đang nói tiếng nước ngoài, mọi người nghe đều không hiểu đi. 

"Đúng vậy. Đúng vậy. Đay èn nai, đay èn nai." Trương đại nhân hiểu ý vội hùa theo, gật đầu, nắm lấy tay Trần đại nhân. Trong lòng lệ rơi đầy mặt. Các sứ thần khác nghe hai người bọn họ đang nói tiếng nước ngoài, còn trò chuyện với nhau thật vui vẻ, thì đồng loạt quay đầu nhìn trời. Chỉ thấy bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, chốc chốc có đàn quạ đen bay qua. Haiz, hai người này chắc là bị kích thích đến choáng váng luôn rồi.... 

"Hoàng thượng giá lâm." một tiểu thái giám hô to làm mọi người yên tĩnh lại. Cuối cùng, hai vị còn đang 'mao sần, đay èn nai' cũng tìm được lý do để không phải nói tiếng nước ngoài nữa, khẩn trương ngồi vào vị trí của mình, lấy tay lau trán, bởi vì xấu hổ mà toát cả mồ hôi. Sắc mặt Hoàng Phủ Hiên vẫn đen, gương mặt tuấn mỹ giống thần mặt trời Apollo lạnh lẽo. Cũng may, nữ nhân kia không đi nói với người khác là mình không có giấy bản, chỉ nói là hắn cần thương lượng chuyện cơ mật nên mời mọi người tới, không để cho hắn bị mất mặt đến mức không còn gì. Nhưng dù vậy, hắn cũng không thể tha thứ cho nàng.

Đi đến vị trí chủ vị, đôi mắt màu vàng sáng rực quét nhìn tất cả mọi người ở đây: "Đã để các vị đợi lâu." 

"Đông Lăng Hoàng khách khí." Các sứ thần dù trong bụng ôm oán hận chuyện tối qua, nhưng vẫn gắng gượng tươi cười đáp lời. 

Hoàng Phủ Hiên lại quét mắt nhìn một lần nữa, phát hiện người của Đông Tấn, Bắc Minh và Sở quốc vẫn chưa đến. Cả nữ nhân đáng chết kia cũng chưa tới. Tay hắn nắm chặt, suy nghĩ đợi nàng xuất hiện, hắn sẽ trừng trị nàng như thế nào. 

Đúng lúc này, một giọng hát vui sướng giống như tiếng chim sơn ca truyền đến, nhưng ca từ lại khiến cho người nghe không chịu nổi: "Ngươi là đại đầu heo, ê a ê a ôi. Ta là người giết heo, ê a ê a ôi...." thật ra thì Đạm Thai Hoàng không có sở thích gì đặc biệt, cứ lúc tâm tình nàng vui vẻ hay nhàm chán thì chỉ thích ca hát. Ngày hôm qua chỉnh tên vương bát đản Hoàng Phủ Hiên thấy chết mà không cứu đến thê thảm như vậy, nàng có thể không cao hứng sao? 

Tất cả mọi người cũng không nhịn được, mí mắt giật giật, khóe miệng run rẩy vài cái, tự nhiên nảy sinh một loại dự cảm không tốt. Từ xa, một bóng dáng màu lam nhạt, một thân ảnh đỏ rực như lửa tiến vào tầm mắt của bọn họ. Mọi người vừa thấy, liền chứng minh dự cảm điềm xấu trong lòng bọn họ là thật, suýt nữa bi phẫn ôm đầu khóc rống. Quả nhiên là tam công chúa Mạc Bắc. Đây mới đúng là khúc ca giết heo chân chính a. Mà ở một góc khác trong ngự hoa viên, một nam tử lưng mang đai ngọc màu tím, tóc buộc kim quan màu bạc, cùng đám hạ nhân đang đi đến. Hắn từ xa nghe thấy tiếng ca của nữ nhân kia, khóe môi bất giác hiện lên ý cười lười biếng, bước đi cũng thoáng nhanh hơn. Đạm Thai Kích vô cùng đau đầu, chuyện đêm qua đã đủ khiến hắn buồn bực, vậy mà nha đầu kia, không biết từ sáng sớm đang hát cái gì nữa. Đại đầu heo và người giết heo? Mắt thấy sắp đến nơi, mà nàng vẫn còn hát, hắn đang muốn mở miệng ngăn lại, thì phía trước gặp phải một người. Quân Kinh Lan chắp tay: "Đại hoàng tử Mạc Bắc, hạnh ngộ." 

"Thái tử Bắc Minh, hạnh ngộ." Đạm Thai Kích cũng lập tức đáp lễ. Mà Đạm Thai Hoàng nhìn thấy Quân Kinh Lan, trong nháy mắt tức khắc ngậm miệng, cúi đầu nhìn mũi chân. sự kiện tã lót tối qua, tên này chắc chắn không quên. Quả nhiên, nàng liền cảm giác được một đạo ánh mắt cười như không cười, vô cùng áp bức, xuyên thủng qua người mình. Lỗ tai của các sứ thần được giải thoát, họ cảm động nhìn Quân Kinh Lan tao nhã vô song đứng đó. Hoàng thái tử Bắc Minh là người nổi danh trong thiên hạ không bao giờ cho ai mặt mũi. Cho nên thái tử điện hạ, ngài làm ơn nói đôi ba câu đả kích tam công chúa Mạc Bắc đi. Để nàng từ nay về sau đừng ca hát nữa. Mọi người tha thiết chờ đợi, giống như lấy sóng điện truyền đến Quân Kinh Lan. 

Hắn nhìn Đạm Thai Hoàng một lúc lâu, sau đó giọng nói mang ý cười vang lên: "Giọng hát của công chúa Mạc Bắc, quả thật rất độc đáo." Nhóm sứ thần đồng loạt thở dài. Hoàng Phủ Hiên cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi. Tiếng ca của nữ nhân này, cả đời hắn cũng không muốn nghe thấy lần thứ ba. 

"Đó là đương nhiên, giọng hát của bản công chúa là độc nhất vô nhị trong thiên hạ." Đạm Thai Hoàng coi như không nghe thấy châm biếm trong lời nói của hắn, ngẩng đầu, ưỡn ngực, vô cùng tự hào mở miệng, khiêu khích nhìn vào mắt Quân Kinh Lan. 

Ánh mắt khiêu khích của nàng làm cho ý cười bên môi Quân Kinh Lan càng sâu. hắn mở miệng: "Giọng hát như vậy, đúng là độc nhất vô nhị, bản thái tử hy vọng có thể thường xuyên nghe được âm thanh mang thiên nhiên của nàng." Dứt lời, hắn lại chắp tay chào Đạm Thai Kích, sau đó xoay người đi về phía chỗ ngồi của mình. 

Tất cả sứ thần cứng mặt, hoàng thái tử Bắc Minh không sao chứ? Có phải chỉ cần là chuyện của tam công chúa Bắc Mạc, hắn đều có thể bỏ qua lương tâm, mê muội ca ngợi một phen? Giọng hát kinh dị như vậy mà là âm thanh của thiên nhiên? Đừng nói là các sứ thần, ngay cả Đạm Thai Kích cũng thoáng chốc bị bối rối. Vốn đang cảm thấy rất mất mặt, đột nhiên nghe Quân Kinh Lan nói như vậy, hắn cũng quên đáp lễ. Hoàng Phủ Hiên lấy ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhìn Quân Kinh Lan. Ngược lại, bản thân Đạm Thai Hoàng không có cảm giác gì. Dù sao tên yêu nghiệt này hành xử cũng không theo lẽ thường, nàng đã quen, cho tới bây giờ cũng không đoán được suy nghĩ của hắn, cũng không thèm hao phí tinh lực đi đoán. Vì thế, nàng lại tiếp tục đi sau Đạm Thai Kích, thanh âm không lớn không nhỏ, không ngừng lẩm bẩm: "Ngươi là đại đầu heo, ê a ê a ôi, ta là người giết heo..."

Hát hát, vừa ngẩng đầu, nàng liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Phủ Hiên, nàng không chút do dự liếc mắt xem thường, hơn nữa còn cười xấu xa. Tối hôm qua hắn không có chết ở nhà xí? Khà khà...Tâm tình tốt, nàng lại hát lớn tiếng hơn. Phản ứng này của nàng làm cho bàn tay dưới long bào của Hoàng Phủ Hiên nắm chặt hơn. Mà ngay lúc Đạm Thai Hoàng đang vui vẻ ca hát...

"Triệu đại nhân, ngài làm sao vậy?" một đại thần đứng dậy, lo lắng tiến đến, hỏi người trước mặt.

Triệu đại nhân giờ phút này đang ôm lấy đầu mình, trong hốc mắt chảy xuống hai dòng lệ uốn lượn, nhìn thoáng qua Đạm Thai Hoàng, chắc chắn không thể nói do mình chịu không nổi khúc ca của nàng, nên đành mở miệng: "Trần đại nhân, bản quan không có việc gì, bản quan chỉ là quá nhớ mẫu thân thôi." 

Trần đại nhân nghe vậy, lại nghe bên tai toàn đại đầu heo và người giết heo, một dòng lệ nóng bỏng phút chốc dâng lên: "Triệu đại nhân, nghe ngài nói như vậy, bỗng nhiên bản quan cũng có chút nhớ nhung phụ thân đại nhân." 

"Khụ.." Hoàng Phủ Hiên ho khan vài tiếng, mới không có thêm người gia nhập đội ngũ "nhớ người thân". 

Mà lúc này, một tiểu thái giám cao giọng hô: "Đại hoàng tử Đông Tấn, trưởng công chúa đến." 

Vừa hô xong, Đạm Thai Hoàng chợt ngừng lại tiếng hát, ngược lại cười lạnh, mắt phượng nhếch lên, nhìn về phía ngoài viện. Ngày hôm qua nàng giáo huấn còn chưa đủ? Triệu đại nhân và Trần đại nhân cũng dừng lại, không muốn tiếp tục nhớ đến cha mẹ. Hoàng Phủ Hiên cũng ngừng trừng mắt Đạm Thai Hoàng. Bọn họ đều nghiêng đầu nhìn người từ rừng đào đi vào. Trưởng công chúa Đông Tấn tối hôm qua bị đánh thành như vậy, thế mà hôm nay còn tham gia yến hội? Giờ khắc này, Đạm Thai Kích và Quân Kinh Lan hứng thú nhìn ra cửa, xoay xoay ly rượu trên tay, sát ý trong mắt gợn sóng, cười đến phong lưu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top