Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Không Có Kim Sang Dược


Chung Ly Thành lạnh lùng đi ở phía trước, còn Chung Ly Hàm dùng một tấm lụa mỏng màu tím che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt xếch tràn đầy cay nghiệt! Phía sau Chung Ly Hàm là một nữ tử mặc trang phục cung nữ, nhưng mặt mũi nàng bị đánh bầm dập, xanh tím một mảng. Tất cả mọi người nhìn thấy vậy đều nhíu mày, không biết Đông Tấn lại muốn giở trò gì. Để lại mấy người phía sau, Chung Ly Thành chỉ mang theo Chung Ly Hàm đến hành lễ với Hoàng Phủ Hiên: "Bản cung đã tới chậm, xin Đông Lăng Hoàng thứ lỗi!" 

Khóe miệng Hoàng Phủ Hiên lạnh như băng giương lên: "Đại hoàng tử là khách, trẫm là chủ, nếu đã tới chậm, trẫm cũng không thể chất vấn đúng không?" 

Lời này vừa nói xong, trong nháy mắt bốn phía đều yên tĩnh. Câu nói này của Hoàng Phủ Hiên so với chất vấn còn sắc bén hơn! Vì thế, mọi người đồng loạt nhìn thoáng qua đám người Quân Kinh Lan và Đạm Thai Kích, sau khi xem xong, ánh mắt lại tiếp tục phóng tới vị trí ngồi của Sở quốc vẫn trống không, còn có người trễ hơn a! Hoàng Phủ Hiên trong lòng không vui, đêm qua người ám sát Đạm Thai Hoàng là từ đâu tới, tất nhiên không qua được mắt hắn. Tuy rằng hắn cũng muốn mạng của nữ nhân kia, còn cố ý dặn bọn thị vệ không cần đi vào nghĩ cách cứu viện, nhưng hắn không thích có người ở trên địa bàn của mình hô mưa gọi gió! Nếu Đạm Thai Hoàng chết, nợ này nhất định sẽ bị ghi trên đầu Đông Lăng, hắn không tin Chung Ly Thành lại không biết điều này! Mặt Chung Ly Thành hơi cứng lại, gắng gượng cười mấy tiếng, nói: "Đông Lăng Hoàng, chúng ta tới chậm là có nguyên nhân!"

 Vừa nói xong, một giọng nói phong lưu, thiếu đứng đắn từ xa truyền đến: "Nguyên nhân? Chẳng lẽ cũng ngủ quên giống bản điện hạ sao?" 

Dứt lời, hắn đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Tóc buộc lụa tím, trong tay cầm quạt ngọc phong lưu, bên môi tràn đầy ý cười phóng đãng bất cần đời, đôi mắt sáng chói, thật đúng là nam tử tuyệt mỹ. Hắn đi đến trước mặt Hoàng Phủ Hiên, lớn tiếng mở miệng: "Đông Lăng Hoàng, Sở Trường Ca ngủ quên, đã tới chậm, xin hãy thứ lỗi!" 

Lời này vừa ra, trong lòng mọi người đồng loạt hiện ra hai chữ -- lãng phí! Thì ra người này chính là Sở Trường Ca? Thiên hạ đệ nhất ăn chơi trác táng, làm cho người ta xấu hổ khi nhắc tới hoàng tộc. Hắn thiếu nợ phong lưu khắp nơi, vậy mà lại không biết nhục, lấy đó làm vinh. Người như vậy, lại có một tấm da tốt, không phải lãng phí thì là cái gì? 

"Sở hoàng tử thật thẳng thắn thành khẩn! Mời ngồi!" Hoàng Phủ Hiên cười mở miệng. Sở Trường Ca lắc lắc cây quạt trên tay, đi đến chỗ ngồi của mình, vừa đi vừa nói: "Thẳng thắn thành khẩn có gì không tốt, có thể ngủ chứng minh thân thể bản điện hạ rất khỏe mạnh!" 

"Phụt..." Vài đại thần phun nước. Đạm Thai Hoàng cũng ôm miệng, suýt nữa cười ra tiếng. Cái tên Sở Trường Ca này, tối hôm qua nàng đã cảm thấy rất hứng thú, hôm nay trước mặt nhiều vương công quý tộc như vậy, mà hắn vẫn là cái đức hạnh này, thực thú vị! Trạng thái này của nàng đã rơi vào trong mắt Quân Kinh Lan, hắn híp mắt nhìn lướt qua Sở Trường Ca, lại nhìn nhìn Đạm Thai Hoàng, rồi nâng chén uống, hứng thú càng đậm. 

Sở Trường Ca vừa ngồi xuống, liền thấy đối diện là Đạm Thai Hoàng! Đạm Thai Hoàng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua hai người đã gặp qua, rất nhanh cúi đầu nhưng đã không kịp rồi. Lập tức, tâm tình Sở Trường Ca vô cùng tốt. Hắn nở nụ cười, ha ha, nửa đêm hôm qua không biết nữ nhân kia đã có ý nghĩ xấu xa gì... Nụ cười này của hắn khiến Đạm Thai Hoàng buồn bực thở dài, lại chọc phải một người phiền phức rồi. 

Chung Ly Thành bị Sở Trường Ca chen miệng, vốn bụng đã chuẩn bị một lý do, thoáng chốc cũng không biết ngẩng đầu lên như thế nào, xấu hổ đứng ở giữa sân. Hoàng Phủ Hiên dừng lại trong chốc lát, tựa như lúc này mới nhớ tới Chung Ly Thành, mở miệng nói: "Không biết đại hoàng tử Đông Tấn..." 

"Đông Lăng Hoàng, bản cung tới chậm, là vì sáng nay phải xử lý chút chuyện! Đêm qua thị tỳ của hoàng muội bị người ta đánh, không ít người nhìn thấy là do tam công chúa Mạc Bắc động thủ. Mà sau khi hoàng muội trở về, ngự y đến khám đã tra ra hôm qua hoàng muội ở trên yến hội bị đánh, trên tay đối phương lại có độc, nếu không phải là phát hiện sớm, gương mặt hoàng muội của ta đã bị phá hủy! Bản cung một mạch truy hỏi, rốt cục cũng không phụ lòng người, đã tra được đêm qua bên trong đại điện, có một cung nữ Đông Lăng nhìn thấy người dưới màn sân khấu động thủ chính là tam công chúa Mạc Bắc! Hoàng muội của ta và nàng không thù không oán, vậy mà Khuynh Hoàng công chúa lại hạ độc thủ như vậy, xin đại hoàng tử Mạc Bắc cho chúng ta một lời giải thích hợp lý, cũng xin Đông Lăng Hoàng làm nhân chứng!" Chung Ly Thành nói xong, vỗ tay một cái, liền có một cung nữ đi lên. Nhìn quần áo, cách ăn mặc thì nàng đúng là thị tỳ của Đông Lăng, sắc mặt cự kỳ trấn định. Đạm Thai Hoàng chỉ nhìn trong chốc lát cũng đã minh bạch. Căn bản là đối phương tự biên tự diễn một tuồng kịch! Tối hôm qua là nàng đánh Chung Ly Hàm không sai, nhưng nàng có dùng độc hay không sao nàng có thể không biết? Huống chi nếu là có độc, vì sao hôm qua ở trên đại điện độc lại không phát, nàng vừa trở về độc liền phát ra? Về phần cái gọi là đả thương tỳ nữ của Chung Ly Hàm, tối hôm qua nàng đi hại Hoàng Phủ Hiên, còn thời gian rỗi làm chuyện này sao?

"Trưởng công chúa Đông Tấn cũng quá xem trọng chính mình, bản công chúa đã đánh trưởng công chúa, còn muốn đi đánh thị tỳ của trưởng công chúa? Chỉ là một thị tỳ mà cần bản công chúa tự mình động thủ? Đại hoàng tử Đông Tấn không thấy rất hoang đường sao?" Đạm Thai Hoàng cười lạnh mở miệng. 

Vừa nói xong, tất cả mọi người đều gật gù, giáo huấn một thị tỳ, chỉ cần Đạm Thai Hoàng trực tiếp bảo thị tỳ của mình động thủ, cũng không phải cái gì to tát, dù sao cũng chỉ là hạ nhân thôi, không cần công chúa của một nước tự hạ thấp địa vị của mình để động thủ. Xem ra, vấn đề là ra ở Đông Tấn! 

Vẻ mặt Chung Ly Thành không đổi, tựa hồ đã sớm đoán được Đạm Thai Hoàng sẽ nói như vậy, hắn lạnh lùng nói: "Nếu thật sự chỉ là thị tỳ, bản cung tự nhiên cũng không để bụng, nhưng thị tỳ này chính là quận chúa Triêu Hà của Đông Tấn. Lần này vì muốn biết thêm về phong cảnh Đông Lăng, nên nàng ăn mặc thành cung nữ, lén lút đi theo Hàm nhi tới. Công chúa Mạc Bắc tự mình động thủ, tất nhiên là vì đã biết thân phận thật của Triêu Hà!" 

"Hí!" Mọi người bất giác hít phải một ngụm lãnh khí, không nghĩ tới thì ra là Triêu Hà quận chúa! Phụ vương của nàng, chính là Thân vương của Đông Tấn, tính tình trung hậu, thận trọng, nên trong thiên hạ được xem là người đức cao vọng trọng. Cũng vì nguyên nhân này, mọi người khắp quốc gia đều nể mặt ba phần, cho nên nghiêm túc mà nói, quận chúa Triêu Hà còn tôn quý hơn công chúa do cung phi cấp thấp sinh. 

Đạm Thai Hoàng khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, không nghĩ tới Đông Tấn vì muốn đối phó nàng, không tiếc đánh một quận chúa thành như vậy để hãm hại nàng, thật đúng là dụng tâm lương khổ! Nhưng, Đạm Thai Hoàng nàng dễ đối phó như vậy sao? Cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng... Lại bị một giọng nói quần áo lụa là ngắt lời: "Lòng dạ của Đại hoàng tử Đông Tấn thật sự làm cho bản điện hạ cảm thấy trơ trẽn, không phải chỉ đánh người nào đó một trận thôi sao? Bản điện hạ lúc không có việc gì làm cũng thường xuyên lôi kéo, khoa tay múa chân với vương công quý tộc của các quốc gia, thường bị đánh đến bầm dập mặt mũi, nhưng trở về chỉ cần bôi thuốc hai ngày là khỏi rồi, chưa bao giờ tới cửa hỏi chuyện. Đại hoàng tử Đông Tấn vì cớ gì, sao không chịu bỏ qua? Có phải Đông Tấn không có kim sang dược tốt hay không? Nếu không có, bản điện hạ có thể cho ngài mấy bình!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top