Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Bớt Nói Nhảm Đi, Ngươi Tiểu Hay Không?

"Công chúa, ngài định..."

Trong ấn tượng của nàng, mỗi lúc công chúa gặp phải chuyện như vậy, bình thường đều đi tìm đại hoàng tử khóc lóc kể lể, muốn đại hoàng tử ra tay trả thù, vậy mà hôm nay công chúa không khóc cũng không nháo còn bình tĩnh lạ thường, thật khiến người ta cảm thấy không quen.

Đạm Thai Hoàng cười trộm, mở miệng phân phó: "Truyền lời ra ngoài, nói trong điện của bản công chúa phát hiện có bò cạp, bản công chúa bị dọa đến phát bệnh, nằm trên giường không dậy nổi!"

"Hả... Vì, vì sao?" Thành Nhã gãi đầu, buồn bực nhìn nàng.

"Còn không hiểu sao? Để Hoàng Phủ Linh Huyên nghe thấy, sẽ cho rằng mình đã giáo huấn ta thành công. Như vậy nàng sẽ không ngờ được tối nay ta tìm nàng báo thù, và sẽ không đề phòng chuẩn bị! Cũng tiện thể làm cho người của các nước khác biết bản công chúa bệnh nặng, xuất phát từ lễ tiết, bọn họ nhất định sẽ đến thăm và tặng lễ vật thăm hỏi để tạo thiện cảm, nhất là lễ vật của Đông Lăng, chắc chắn sẽ rất đặc biệt phong phú." Bởi vì nàng gặp chuyện không may ở nơi này, không phải là nàng không nghĩ tới chuyện bắt trước tên yêu nghiệt kia giả bệnh, hãm hại Hoàng Phủ Hiên một chút nhưng dù sao nàng cũng không bị gì, chỉ là bị dọa, cũng không có bản lĩnh giả bệnh như yêu nghiệt kia. Nếu ngự y tới khám ngược lại không tốt, vẫn nên quên đi.

Thành Nhã giật giật khóe miệng, lo lắng nói: "Công chúa, vậy nếu buổi tối sứ thần các quốc gia muốn tới thăm ngài thì phải làm sao?"

"Ngươi cứ nói ta sợ tới mức phát bệnh, ai cũng không muốn gặp!" Đạm Thai Hoàng thấy không có vấn đề gì liền phất phất tay. Sau đó, ngửa đầu nhìn nhìn sắc trời, mặt trời chiều như máu, ánh nắng chiều đỏ hồng trải dài, giống như một tấm màn sân khấu. Sau hoàng hôn, chính là buổi tối, khà khà... buổi tối sẽ có trò hay đây!

Thành Nhã gật đầu, lại hỏi: "Công chúa, chúng ta có cần thông báo với Đại hoàng tử điện hạ không?"

"Ừ, đi nói cho hoàng huynh chuẩn bị xe ngựa, chúng ta muốn mang thật nhiều lễ vật thăm bệnh về nhà!" Đạm Thai Hoàng nghiêm túc gật đầu.

"..."

... Ban đêm, Đạm Thai Hoàng rón rén nhảy ra khỏi cửa sổ, lần này vẫn nên cẩn thận một chút, nếu để người của vương huynh phát hiện nhất định nàng sẽ bị giáo huấn, nói không chừng còn bởi vì chuyện lần trước, lần này sẽ không cho nàng ra ngoài. Cho nên trèo tường ra ngoài là biện pháp tốt nhất. Nhưng hiện tại lại có chút đau đầu, bởi vì dựa theo kế sách đi trả thù Hoàng Phủ Linh Huyên của nàng, sẽ rất dễ dàng liên lụy đến người khác! Nếu có người quyền cao chức trọng thích hợp đến hỗ trợ nàng thì hay biết mấy! Đang suy nghĩ, thì người quyền cao chức trọng đã tự động đưa tới cửa.

Mặt khác của tường viện...

"Điện hạ, ngài đạp nhẹ chút, bả vai nô tài sắp gãy rồi!" Đồng Tiễn bi phẫn lên tiếng.

Người đang giẫm trên vai hắn để bò vào tường - Sở Trường Ca quay đầu nhìn hắn một cái, khinh bỉ nói: "Uổng cho ngươi ngày thường ăn cho lắm vào, hiện tại được lắm, leo cái tường cũng để bản điện hạ vất vả!"

Đồng Tiễn trầm mặc... Điện hạ, ngài đứng ở trên vai người ta bò vào tường mà kêu vất vả, vậy ta đây bị người đạp lên bả vai thì tính cái gì?

Đạm Thai Hoàng nghe được cuộc đối thoại của hai người ngoài bờ tường, vừa ngẩng đầu, trên đầu tường, vừa vặn thấy được nửa cái kim quan trên đầu của Sở Trường Ca, đại khái đã hiểu được ngoài tường đang xảy ra chuyện gì. Sở Trường Ca này hơn nửa đêm không ngủ, bò tới tường tẩm điện nàng làm gì?

"Điện hạ, ngài muốn gặp công chúa Mạc Bắc, thì chỉ cần cho người đi thông báo một tiếng là được, cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy!" Đồng Tiễn ai oán hỏi. Chợt, giọng nói phong lưu xen lẫn bất đắc dĩ của Sở Trường Ca vang lên: "Ngươi cũng không phải không phát hiện, Đạm Thai Kích phòng bản điện hạ như phòng sói, cho người đi truyền lời có thể gặp được nàng mới là lạ! May mà hai mươi năm này bản điện hạ đã luyện được bản lĩnh trèo tường thật tốt. Hoa thoái tàn hồng thanh hạnh tiểu, Tiếu tiệm bất văn thanh, Tường lý giai nhân tiếu. Cho nên vì tiếng cười của giai nhân, đương nhiên là phải trèo tường vào mới có thể nghe được rõ ràng!"

Đồng Tiễn một lần nữa im bặt. Điện hạ, mỗi lần ngài trèo tường đều là đạp vai nô tài mà? Ngài làm gì có bản lĩnh trèo tường! Còn chế thơ, bệ hạ đã nói với ngài bao nhiêu lần, không có tài hoa thì làm ơn đừng làm loạn.

Vì thế, Đạm Thai Hoàng đại khái đã nghe rõ hai người chủ tớ bọn họ là muốn làm gì, xem ra hôm nay nàng không hợp làm ra vẻ ta đây, Sở Trường Ca nhiều năm qua đối với tán gái rất tự tin, cho nên lúc này hắn nỗ lực phấn đấu, phải thể hiện mị lực vô địch, bằng cách trước leo tường đã! Nếu đã đưa tới cửa, vậy giúp nàng báo thù đi, vừa rồi còn đang suy nghĩ đến người có địa vị cao nào hỗ trợ, giờ thì tốt rồi đã có người đưa tới cửa! Nghĩ vậy, nàng nhìn nhìn chung quanh, lúc nãy nhảy ra khỏi cửa sổ vừa thấy có một cây gậy! Nàng liền đi nhanh qua cầm lấy. Mặt đất một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào đầu tường, nàng đứng ở bên trong tường, Sở Trường Ca gian nan bò tới đầu tường, đang định nhảy xuống thì suýt nữa bị đánh một gậy! Dưới ánh trăng, một con cọp mẹ cầm cây gậy đứng ở góc tường, sắc mặt hung ác, tư thái bất nhã, biểu tình dữ tợn, bên môi còn có ý cười tính kế. Sở Trường Ca nuốt nuốt nước bọt, nhìn nàng kia cười, bỗng nhiên có chút hối hận, cả người cứng đờ ở đầu tường!

"Sở hoàng tử, hơn nửa đêm ngài trèo tường mà đến, có chuyện gì sao?" Đạm Thai Hoàng trừng mắt nhìn hắn.

Sở Trường Ca nhìn bộ dạng hung ác của nàng, lại nhìn trên tay nàng còn có cây gậy, đành phải đáp lung tung: "Hôm nay ánh trăng thật đẹp, bản điện hạ nghĩ đứng trên đầu tường xem, như vậy mới có thể nhìn rõ!"

"Ừ, ngắm trăng phải đến tận tẩm điện của ta ngắm!" Đạm Thai Hoàng hiểu ý gật đầu, xoay người bước đi, "Lúc nãy vương huynh đến có mang cho ta một con chó, ta đi bắt nó đến..."

"Chờ đã.... Từ từ!" Sở Trường Ca hắn lớn như vậy, chuyện gì cũng đã làm qua, nhưng bị chó dí, chuyện mất mặt như vậy vẫn là quên đi!

Đạm Thai Hoàng cầm gậy quay đầu: "Không ngắm trăng?"

Sở Trường Ca nhận mệnh thở dài, vung cây quạt lắc đầu cười khẽ: "Không ngắm! Không biết công chúa có chuyện gì muốn Sở mỗ cống hiến sức lực?" Xem nàng kia đầy mặt tính kế, cũng biết là có việc muốn tìm mình hỗ trợ!

Hắn ở phía trên lấy tư thế oai hùng hiên ngang múa quạt, phía dưới Đồng Tiễn không chịu được nữa, thở nhẹ một tiếng, một chân lảo đảo, té oạch. Một giây trước ở trên đầu tường, vị công tử nào đó đang tiêu sái vung quạt trước mặt Đạm Thai Hoàng, nhất thời đã không thấy.

Sau đó một âm thanh vang lên "Phịch", ngoài tường có tiếng mắng to: "Đồ vô dụng!" Đồng Tiễn trong lòng kêu rên, ta là người hầu của ngài, không phải là cái thang của ngài...

Đạm Thai Hoàng nghẹn cười, lưu loát leo lên cây cổ thụ, trèo tường ra ngoài! Vừa đặt chân xuống đất, bên cạnh chính là một chủ một tớ mới lồm cồm bò dậy. Tuy là bị ngã, nhưng vị Sở hoàng tử quần áo lụa là này vẫn mang dáng vẻ phong lưu. Thấy Đạm Thai Hoàng, mặt mày cong cong, cười nói: "Rốt cục cũng được nhìn thấy công chúa!"

Đạm Thai Hoàng lười cùng hắn nói nhảm, một phen kéo tay áo hắn, xoay người bước đi: "Tẩm cung của Hoàng Phủ Linh Huyên ở đâu?"

"Phía trước quẹo trái, đi qua ba gian phòng, lại quẹo phải, đi qua bảy gian phòng, sau đó đi thẳng khoảng 700m!" Sở Trường Ca lưu loát đáp lời, phụ hoàng muốn hắn cầu hôn Hoàng Phủ Linh Huyên, cho nên hắn đã sớm hỏi thăm nơi ở của đối phương, sau đó mặc kệ đi đến chỗ nào, hắn đều đi vòng 300m né cái tẩm cung kia, kiên quyết không đi ngang qua! Ngay lúc này, Đạm Thai Hoàng đã kéo hắn đến đây. Trong điện đèn đuốc lờ mờ, xem ra người bên trong còn chưa ngủ. Nàng liếc mắt nhìn Sở Trường Ca thở dài một tiếng, sau đó trèo nhanh lên nóc nhà, đứng ở phía trên ngoắc ngoắc, ý bảo đối phương đi lên.

Đồng Tiễn bi phẫn đi qua làm đệm lưng cho Sở Trường Ca. Sau khi Sở Trường Ca đã đứng ở trên nóc nhà, hắn cũng theo đi lên. Mấy năm nay mỗi khi điện hạ phạm sai lầm đều bị cấm túc, cho nên mỗi lần trèo tường hắn chính là công thần, vì thế nhiều năm như vậy có được bản lĩnh trèo tường không phải là điện hạ, mà là hắn! Đạm Thai Hoàng đi đến giữa nóc nhà, xác định đại khái vị trí của người bên trong, gỡ hai khối mái ngói, sau đó xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Sở Trường Ca nói: "Nước tiểu!" Hoàng Phủ Linh Huyên dám lấy bò cạp hù dọa nàng, nàng sẽ mượn nước tiểu nóng mới ra lò tưới ả! Đi WC tìm nước tiểu rất ghê tởm cho nên tìm người trực tiếp đến đây là tốt nhất! Vốn cảm thấy mặc kệ mang nam nhân nào đến đều sẽ liên lụy người ta, nhưng Sở Trường Ca là người ngoài, thân phận của hắn lại cao quý, còn sợ ai, chuyện này để hắn làm là tốt nhất, mà cũng chỉ có hắn là dám làm, quan trọng nhất là làm xong cũng không có người có thể xử hắn!

"Cái gì?!" Sở Trường Ca chỉ cây quạt vào cái lỗ trên nóc nhà kia, nhìn bóng lưng Đạm Thai Hoàng, không dám tin mở miệng hỏi. Nàng muốn hắn ở chỗ này đi tiểu? Một nữ nhân đưa lưng về phía hắn, bắt hắn ở sau lưng nàng đi tiểu?! Đùa quái gì thế!

Đạm Thai Hoàng khôngkiên nhẫn quay đầu, biểu tình uy hiếp, giọng nói lạnh lùng, tư thái hung hãn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ củahắn, một tay chống nạnh, lạnh giọng quát: "Con mẹ nó, bớt nói nhảm đi, ngươitiểu hay không tiểu?"    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top