Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Muốn Ăn Sói Nướng Hay Hồ Ly Rán

Đạm Thai Hoàng khóe miệng run rẩy hơn nửa ngày, thật sự không biết nói gì. Mà hôm nay, ý định tự sát của bạn nhỏ Tiểu Tinh Tinh vô cùng kiên quyết, dây thừng quăng cả buổi không trúng, nó buồn rầu ôm đầu cào vài cái, rất nhanh nó vọt lên cây! Sau đó ngồi ở phía trên trạc cây, cầm lấy hai đầu dây thừng, dùng hai chân trước cố sức thắt! Vừa thắt vừa nhìn Quân Kinh Lan, muốn biểu đạt ý tứ vô cùng chính xác: Tinh gia nói cho ngài biết, hôm nay tôi không muốn sống nữa. 

Đạm Thai Hoàng nuốt nước miếng, nghe nói có một số loài sói không thể trèo cây, thì ra Tiểu Tinh Tinh thuộc loại có thể trèo cây kia. Nhìn một hồi, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Quân Kinh Lan: "Ngươi xác định cứ để mặc nó... tự sát?" Là tự sát không sai nha! Tuy rằng cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng chưa từng nghe qua có động vật nghĩ quẩn trong lòng! 

Quân Kinh Lan chỉ cười, ung dung vòng tay ra trước ngực, đôi mắt hẹp dài không chứa bất kỳ tình cảm gì nhìn động tác của nó. Nhưng nhìn kỹ, trong mắt hắn hình như có ngọn lửa nhấp nháy, rõ ràng tâm tình không tốt lắm. 

Tiểu Tinh Tinh cuối cùng cũng cột chắc sợi dây, quay mặt liếc mắt nhìn nhìn chủ nhân của mình, hình như trong mắt có điểm không vui, trong lòng nó hơi lo lắng. Nhưng dây đã ở trên cây, không thể không treo, nó chậm chạp từ trên cây bò xuống, sau đó đứng lên tảng đá, thân thể và mặt đất hợp thành một góc vuông chín mươi độ, hai chân trước cầm lấy dây thừng, đầu sói quay sang nhìn Quân Kinh Lan, vẻ mặt nghiêm túc: ngài còn không ngăn cản, tôi thật sự sẽ đi tìm chết! 

Không biết vì sao, nhìn bộ dáng Tiểu Tinh Tinh đi tìm cái chết, người từ trước tới nay không thích chõ mõm vào chuyện người khác như Đạm Thai Hoàng giờ phút này lại có loại cảm giác bản thân sắp sát hại một mạng người, không... là mạng sói mới đúng. Ho khan một tiếng, nàng nói với Quân Kinh Lan: "Ngươi có muốn hay không, khụ... đi cứu nó?" 

Nàng dứt lời, vẫn không thấy Quân Kinh Lan trả lời. Hắn không chỉ không ngăn cản Tiểu Tinh Tinh trái lại chỉ chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần, xem ra hắn hoàn toàn không thèm để ý tới con vật đang nghĩ quẩn kia! 

Tiểu Tinh Tinh thấy vậy, không dám tin "Ngao ô" một tiếng, lại cầm lấy dây thừng kéo gần đến trước mặt mình, treo vào cổ, còn thiếu mỗi đạp tảng đá dưới chân, là có thể thắt cổ thành công. - Tôi nói cho ngài biết, tôi thật sự đi chết đây, về sau ngài cũng sẽ không cần nhìn thấy tôi nữa! Đạm Thai Hoàng đang nghĩ mình có nên tiếp tục khuyên nhủ để cứu vớt con vật buồn cười kia hay không, giọng nói lười biếng của Quân Kinh Lan đã chậm rãi vang lên: "Nàng muốn ăn sói nướng hay hồ ly rán? Chờ nó thắt cổ xong, tối nay chúng ta có thể sẽ có một bữa khuya lãng mạn. Đầu bếp của bản thái tử tay nghề nướng thịt rất tốt!" 

Tiểu Tinh Tinh nghe vậy, mắt trợn trắng lên, ngã ngược ra sau! Bụng hướng lên trời, bốn chân giang ra, ... xem ra là đã ngất xỉu! 

Nữ nhân nào đó không nói gì. Ý nghĩ đầu tiên, con vật này thật buồn cười. Suy nghĩ thứ hai, yêu nghiệt này thật vô tình. Nhưng mà Tiểu Tinh Tinh cứ như vậy ngất xỉu Quân Kinh Lan cũng không bớt giậ, lạnh lẽo liếc mắt nhìn cái xác cứng ngắc nào đó, thản nhiên nói: "Xem ra không cần thắt cổ cũng đã chết, Đông Ly, trực tiếp xách đi nướng!" 

Tiếng nói vừa dứt, hắc y nhân nào đó đứng ở nóc nhà, một chữ "dạ" còn nghẹn ở cổ họng chưa kịp nói ra, xác chết cứng ngắc Tiểu Tinh Tinh trên mặt đất liền ngồi bật dậy, chạy nhanh đến trước mặt chủ nhân của mình, tạm thời gác thù hận với Đạm Thai Hoàng qua một bên, ở trước mặt Quân Kinh Lan chạy nhảy tung tăng một vòng, hai chân trước duỗi thẳng, hai chân sau co lại - Tinh gia rất khỏe mạnh, thân thể Tinh gia tốt lắm, Tinh gia chưa có chết, không cần nướng! 

Khóe môi Đông Ly co rút, vẻ mặt dưới cái khăn không cười nổi. Đạm Thai Hoàng không nói gì nhìn trời. Quân Kinh Lan thản nhiên hỏi nó: "Hôm nay đã biết bài học gì?" Vẻ mặt Tinh gia nghiêm túc, suy nghĩ trong chốc lát, vươn chân trước chỉ chỉ sợi dây thừng, lại lắc lắc đầu - tôi không bao giờ thắt cổ nữa! 

"Sai! Gia muốn nói cho ngươi biết, vĩnh viễn đừng đặt mình vào vị trí quan trọng. trên đời này, không có ai thật lòng quan tâm ai cả. Ngươi muốn chết, sẽ không có người ngăn cản ngươi! Hiểu chưa?" Quân Kinh Lan lạnh giọng dạy dỗ, nét mặt lạnh như băng. Mái tóc dài đen như mực tản ra trên vạt áo màu tím nhạt của hắn, khuôn mặt của hắn khi nhìn nghiêng tuyệt mỹ tao nhã, đường cong lạnh như băng, cảm giác thật cô độc. Đạm Thai Hoàng nghe vậy, tim liền thắt lại, đạo lý này, nàng cũng biết. Vĩnh viễn không được đề cao chính mình, ngươi tự cho mình là quan trọng, nhưng trong lòng người khác, ngươi chưa chắc đã quan trọng như vậy. Nhưng lời này, lại do người nắm quyền sinh sát trong thiên hạ, lấy biểu tình lạnh lùng như vậy nói ra. Là đang mở mang cho Tiểu Tinh Tinh, hay là... đã trải qua chuyện gì? Lấy chỉ số thông minh của Tiểu Tinh Tinh, đương nhiên nghe không hiểu câu nói triết lý cao thâm này của Quân Kinh Lan nhưng một câu cuối cùng: muốn chết, cũng không ai cản ngươi, thì nó hiểu. Thút tha thút thít cái mũi, nó ở một bên khóc lóc... Chủ nhân lại có thể nói như vậy, khiến sói rất thương tâm ... "Ngao ô ô ô..." 

Đông Ly tự giác lui về phía sau, biến mất trong màn đêm. Mà Quân Kinh Lan trầm mặc trong chốc lát, đã khôi phục lại bộ dáng lười nhác không chút để ý. Nghiêng đầu nhìn ánh mắt phức tạp của Đạm Thai Hoàng đang nhìn hắn, không có ý tốt cười nói: "Công chúa nhìn bản thái tử như vậy, là yêu thương bản thái tử sao?" 

"Ngươi nghĩ nhiều rồi!" Nam nhân này, căn bản không thể hòa nhã với hắn nếu không hắn liền tự mãn. 

Tựa như đã sớm đoán được nàng sẽ không nói lời hay, Quân Kinh Lan cũng lơ đễnh, không thú vị khều khều móng tay, hỏi: "Ngươi mới vừa hỏi gia cái gì?" 

"A?" Đạm Thai Hoàng sửng sốt một chút. Khó được thấy bộ dạng ngơ ngác của nàng, tâm tình hắn rất tốt cười cười, lấy giọng điệu bức chết người không đền mạng nói: "Mới vừa rồi lúc Tiểu Tinh Tinh thắt cổ, ngươi muốn hỏi chuyện gì? Chỉ số thông minh của ngươi như vậy, không biết Sở Trường Ca kia ngu xuẩn cỡ nào mà bị ngươi lừa." 

Đạm Thai Hoàng nghe vậy, mắt trắng trợn trừng, hung tợn nghiến răng nghiến lợi nói: "Miệng chó không phun được ngà voi! Lão nương là hỏi ngươi, vì sao đối xử với ta đặc biệt như thê?!"

 "Ồ! Để ta ngẫm lại..." Nam tử nói xong, chậm rãi nhìn trời, đôi mắt chăm chú ngắm sao đêm, hình như là đang tự hỏi. Sau nửa canh giờ... vẫn đang suy nghĩ... một lúc lâu sau... hai canh giờ sau... Bình minh sắp đến, ánh trăng treo trên ngọn cây. Gió xuân tháng ba phất qua mặt, Đạm Thai Hoàng suýt nữa bị cơn gió này thổi ngủ thiếp đi mà hắn còn chưa nghĩ ra nguyên nhân. Nàng cắn răng không kiên nhẫn mở miệng: "Ngươi rốt cuộc bung dạ khó lường đến đâu, tâm tư của mình đến nửa ngày cũng chưa nghĩ ra?" 

"Gia đã nghĩ ra!" Hắn bỗng nhiên mở miệng, như thật sự đã giác ngộ được thiên cơ, sau đó quay đầu nhìn về phía Đạm Thai Hoàng, xấu xa cười nói: "Nhưng gia không muốn nói cho ngươi biết, làm sao bây giờ?" 

Định mệnh! Ngồi trơ ra hai canh giờ, tức bốn tiếng đồng hồ, hóa ra là bị tên khốn khiếp này đùa giỡn. Đạm Thai Hoàng quyết định thật nhanh, đứng bật dậy, hai chiếc giày thêu đồng thời bay ra! Sát khí phá tan cửu tiêu, khiến người lông tơ dựng ngược... Khi giày của nàng rơi xuống chỗ hắn ngồi thì hắn đã đi xa trăm mét, tiếng cười sung sướng từ phương xa truyền đến, Tiểu Tinh Tinh ở một bên khóc lóc nửa ngày, hung hăng trừng mắt liếc Đạm Thai Hoàng, sau đó cũng theo hắn rời đi... 

Đạm Thai Hoàng nhìn bóng lưng cao to của hắn, hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi. Từ từ bình tĩnh, chân mày khẽ nhăn lại. Nàng luôn cảm thấy trên người yêu nghiệt này có chuyện xưa gì đó, hoặc là... Đau đớn? Nhưng lông mày nàng lại thoáng nhíu chặt! Có chuyện xưa hoặc nỗi đau gì, cũng không thể cấu thành lý do khiến hắn trêu trọc mình? Tên vương bát đản này, hãy đợi đấy! 

... Xa xa. Trong rừng hoa đào, nam tử tuyệt mỹ ôm một vật thể màu bạc, đạp nát cánh hoa đầy đất, chậm rãi bước đi. Tư thái thản nhiên, nhàn nhã rảo bước. Tiểu Miêu Tử chờ ở gần đấy, vừa thấy hắn, bất đắc dĩ thở dài: "Gia, nếu ngài muốn báo thù thì giáo huấn hay cho người đi giết nàng là được, cần gì phải trêu trọc người ta như vậy?" Hiển nhiên là do hắn đã thấy được tình cảnh vừa rồi. 

Quân Kinh Lan sửng sốt, chợt nở nụ cười. Trêu chọc sao? Chẳng qua là muốn nàng cùng hắn ngắm sao đêm một lát thôi. Đưa tay đùa nghịch Tiểu Tinh Tinh còn đang đau lòng khóc lóc, hắn nhàn hạ mở miệng: "Tiểu Miêu Tử, nàng không tin gia ghen. Kỳ thật... gia cũng không tin!" 

Tiểu Miêu Tử gật đầu, đương nhiên, đó là bình thường , ngài làm sao có thể vì nữ nhân mà nổi ghen chứ! Nhưng rất nhanh lại có thanh âm truyền đến: "Nhưng mà... hình như gia thật sự ghen!"

Gì?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top