Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38: Chúc Đông Lăng Hoàng Và Thái Tử Bắc Minh Trăm Năm Hòa Hợp

Ở cửa đại điện, dưới ánh mặt trời rực rỡ, nam tử tuyệt mỹ vòng tay trước ngực, đôi môi khẽ nhếch, trong mắt chứa ý cười như có như không nhìn nàng chằm chằm. Bên cạnh chân hắn, Tiểu Tinh Tinh nghiến răng kèn kẹt chăm chăm nhìn nàng.....

Vốn dĩ Đạm Thai Hoàng đang khoái chí muốn tới đây báo thù, nhưng không biết vì sao, nhìn bộ dáng hắn bí hiểm thế kia, lòng nàng chợt cảm thấy lo lắng. Cười gượng một tiếng, nhắm mắt nói đại: "Ha hả, phần thưởng, không..."

Muốn nói hai chữ 'không có' nhưng chữ 'có' còn chưa kịp nói ra nàng đã nghe thấy tiếng cười thản nhiên của hắn: "Quán quân chạy trối chết của năm mà không có phần thưởng, có phải công chúa đã quá keo kiệt không?"

Kỳ thật hắn cũng không thật sự tức giận, đêm qua lừa gạt nàng ngồi với mình cả đêm, hắn biết chắc chắn nàng sẽ trả thù. Hiện tại tất cả đều nằm trong dự liệu, chỉ là bị chó dí....

"Hả?"

Đạm Thai Hoàng đảo mắt nhìn chung quanh, bỗng nhiên nhìn về phía Hoàng Phủ Hiên đang ngồi trên long ỷ, đầu óc khẽ động, phần thưởng sao? Đã có, bảo đảm với phần thưởng này chắc chắn sẽ làm cho Hoàng Phủ Hiên và yêu nghiệt kia ghẹn đến trào máu họng!

"Phần thưởng, tất nhiên là có!"

"Ha" Chỉ một chữ, nhưng lại ngân dài ra, như ám chỉ, nếu là phần thưởng khiến hắn không hài lòng, thì kết cục của Đạm Thai Hoàng sẽ rất thảm hại.

Đạm Thai Hoàng làm như không nghe thấy giọng điệu uy hiếp của hắn, ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Hiên, mở miệng nói: "Đông Lăng Hoàng, lúc trước ngài nói muốn cưới bản công chúa làm Hậu, không biết lời này bây giờ còn được tính không?"

Hoàng Phủ Hiên sững sờ, giữ lời hứa có liên quan gì đến chuyện này? Hơn nữa ý của nữ nhân này là muốn gả cho mình? Là nàng chán sống hay cảm thấy thấy sống vậy là đủ rồi?

Chung quanh, các sứ thần cũng mờ mịt, nhìn chuyện này có vẻ như đơn giản nhưng tổng hợp lại thì rất phức tạp đó nha.

Mà Quân Kinh Lan nghe vậy, đôi mắt liền híp lại lộ ra mấy phần tức giận, ngay cả Tiểu Tinh Tinh dưới chân hắn cũng run rẩy lẩy bẩy. Chợt tức giận chớp mắt biến mất, hắn lạnh lẽo nhìn Hoàng Phủ Hiên....

Mắt thấy tất cả mọi người đều tập trung nhìn mình, Hoàng Phủ Hiên cau mày nói: "Tất nhiên là giữ lời!" Vừa nói xong, hắn nhìn thấy trên mặt nữ nhân kia cười gian trá vui vẻ, hắn chợt cảm thấy có điều bất thường.

Đạm Thai Hoàng nhận được đáp án khiến mình hài lòng, cười vô cùng bỉ ổi quay đầu nhìn Quân Kinh Lan: "Thái tử Bắc Minh, nay vị trí hoàng hậu Đông Lăng chính là của bản công chúa, hiện tại ta lấy nó làm phần thưởng cho ngài, chúc ngài và Đông Lăng Hoàng bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử, uầy, được rồi, sớm sinh quý tử xem ra là không có khả năng, nhưng mà trăm năm hòa hợp thì vẫn có thể. Nghi thức trao giải kết thúc. Đề nghị mọi người vỗ tay!"

Còn chưa dứt lời, Hoàng Phủ Hiên đã đen mặt. Hắn phát hiện gần đây vận khí của hắn cực kỳ xui xẻo, kể cả là chuyện của hắn hay chuyện không liên quan đến hắn tất cả luôn đổ dồn lên đầu hắn, là do hắn lâu rồi không đi hoàng lăng dâng hương sao?

Quân Kinh Lan sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại phản ứng. Nữ nhân này, thưởng vị trí hoàng hậu Đông Lăng cho hắn? Hắn thật hy vọng là bản thân mình đã nghe nhầm!

"Bộp! Bộp!" Trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay duy nhất của Đạm Thai Hoàng.

Các sứ thần khác hoặc che miệng cười trộm, hoặc thật thà giả vờ bình tĩnh, hoặc ngửa đầu nhìn trời, thế nhưng nét hả hê nơi đáy mắt đã tố cáo trong lòng bọn họ đang rất kích động a! Riêng sắc mặt của Hoàng Phủ Hiên và Quân Kinh Lan đều rất đáng sợ, sao bọn họ dám vỗ tay theo Đạm Thai Hoàng đây, nếu vỗ tay, vậy thì chẳng khác nào bọn họ ngại mệnh dài mà đi tìm chết.

Lúc này, Sở Trường Ca chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng kịp phản ứng, cầm cây quạt vỗ vỗ vào tay, cao giọng cười nói: "Như vậy quá tốt, trước hết bản điện hạ xin chúc mừng Đông Lăng Hoàng và thái tử Bắc Minh! Hôn nhân của vương giả trên đại lục từ xưa tới nay chưa từng có giai thoại như vậy, nhất định phải chúc mừng thật to, và chuẩn bị một phần đại lễ mới được!"

Hắn đang nói chuyện nhưng đôi mắt mang ý cười vẫn một mực đặt trên người Đạm Thai Hoàng, chủ ý này.... quá hay!

Các đại thần Đông Lăng sau một hồi xanh mặt mới cảm thấy uy quyền của đất nước bị làm nhục, vị thừa tướng dẫn đầu đứng dậy mở miệng: "Hoàng thượng, công chúa Mạc Bắc vô lễ. Nhục mạ quân vương, tội này phải nghiêm khắc trừng phạt, nếu không thần sẽ liều chết trên đại điện!"

Những đại thần khác cũng nhao nhao đứng dậy, nhất thời không khí trong đại điện trở nên lạnh lẽo, trên mặt các đại thần Đông Lăng đều là biểu tình căm phẫn! Có câu 'Quân nhục thần tử', vậy mà Đạm Thai Hoàng lại có thể vũ nhục quân vương bọn họ, đồng nghĩa với việc muốn mạng bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua!

"Làm nhục quân vương, tội đáng trừng phạt nghiêm khắc, bọn thần nguyện bảo vệ uy nghiêm Hoàng gia mà chết!" âm thanh vang dội, tràn ngập tức giận ngập trời.

Sắc mặt Đạm Thai Kích trở nên nghiêm trọng, đầu đau muốn nứt ra, từ lúc nha đầu kia không biết chừng mực nói ra một đoạn như vậy, hắn biết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Quả nhiên! Nghĩ nghĩ, hắn vội cao giọng nói: "Bệ hạ, vương muội từ nhỏ đã rất tinh nghịch, không hiểu lễ nghi, hay thích nói giỡn, xin Đông Lăng Hoàng và thái tử Bắc Minh đừng để bụng! Sau khi trở về, bản cung nhất định sẽ tấu lên phụ vương nghiêm khắc trừng phạt!"

Đạm Thai Hoàng sửng sốt, quả thực nàng không hề nghĩ tới bản thân chỉ đùa một chút lại có thể gặp phải cơn sóng gió động trời như vậy. Lần này nàng mới thật sự ý thức được là mình đã xuyên về thế giới cổ đại, nơi mà quyền sinh sát đều do quân vương nắm giữ. Nghĩ đến nguyên nhân mấy lần trước nàng đắc tội Hoàng Phủ Hiên, đều có thể bình yên thoát chết, khiến nàng cảm thấy mình thật may mắn, cho rằng là hoàng đế thì cũng không sao, nhưng bây giờ.... Nàng có thể thu hồi lại câu nói vừa rồi không?

Sau khi Đạm Thai Kích nói lời xin lỗi với Đông Lăng Hoàng và thái tử Bắc Minh, Quân Kinh Lan liền trở về chỗ ngồi của mình, tư thế nước chảy mây trôi, vô cùng ưu nhã. Đồng thời hắn cười nhạt nói: "Thái tử phi và bản thái tử chỉ đùa một chút, bản thái tử tự nhiên sẽ không tức giận! Bản thái tử tin Đông Lăng Hoàng cũng sẽ không tức giận."

Chuyện này, mọi ánh mắt lập tức hướng về phía Hoàng Phủ Hiên. Vốn dĩ Hoàng Phủ Hiên đang tính mượn cơ hội này để thu thập nữ nhân kia, nhưng ở trên đại điện làm như vậy, chẳng khác nào trở mặt với Mạc Bắc, nhất là ý tứ bảo vệ nàng của Đạm Thai Kích kia quá mức rõ rang. Mà Quân Kinh Lan còn nói như vậy, càng làm cho hắn khó xử. Nhất thời không khí trở nên yên lặng, chỉ có duy nhất một người tùy ý phe phẩy cây quạt vàng trong tay, tạo nên tiếng gió nhẹ thổi. Hoàng Phủ Hiên cúi đầu, mở miệng nói:

"Hoàng thúc, chuyện này, ngài cảm thấy như thế nào?"

Phụ hoàng có nói qua, nếu có việc gì khó xử, có thể xin ý kiến của hoàng thúc. Đạm Thai Hoàng cũng nhìn sang, thì ra nam nhân mặc hồng y dùng quạt đập nàng đêm qua, chính là hoàng thúc của Hoàng Phủ Hiên! Thảo nào lúc ấy lại gọi 'Hiên nhi' thân thiết như vậy.

Hoàng Phủ Dạ nghe vậy, tay liền ngừng phe phẩy quạt, trên gương mặt so với nữ nhân còn đẹp hơn ba phần lộ ra một tia tà mị vui vẻ, màu tím nhạt trong đôi mắt hiện lên ánh sáng mê hoặc lòng người, khiến cho không ít nam nhân phía dưới cảm thấy căng thẳng! Thầm nghĩ Hoàng Phủ Dạ không hổ danh là mỹ nam đệ nhất thiên hạ của mười năm trước, tức cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn hắn cũng chỉ khoảng ngoài ba mươi, phong thái so với năm đó không giảm chút nào.

"Bộp!" tiếng chiếc quạt vàng xếp lại. Hắn cười nhìn Đạm Thai Hoàng, trong đầu lại thoáng chốc hiện lên một thân ảnh mờ nhạt, tựa như nhiều năm trước, cũng có người liều mạng nói bậy như vậy, chờ hắn hỗ trợ cầu tình. Nhưng cụ thể là ai, một chút ấn tượng cũng không có. Cảm giác quen thuộc không rõ trong lòng đó khiến hắn kết luận: "Là tiểu hài tử đùa giỡn mà thôi, không cần nghiêm trọng như vậy!"

Hoàng Phủ Hiên cau mày, mà bên cạnh Hoàng Phủ Dật cũng che miệng ho khan một tiếng, mở miệng nói: "Bản vương cũng đồng ý với hoàng huynh! Nếu chỉ là chuyện tiểu hài tử nói giỡn nho nhỏ mà không thể dễ dàng tha thứ thì rõ ràng Đông Lăng ta đã quá hẹp hòi rồi!"

Khi nói chuyện, đôi mắt màu hổ phách của hắn vẫn nhìn Hoàng Phủ Dạ. Năm đó hoàng huynh uống nước vong ưu, khiến cho hoàng huynh không còn chút ký ức gì về người ấy. Nhưng hắn lại nhớ rất rõ. Tiểu Cẩm... Nha đầu kia không sợ chết, tác phong nói hươu nói vượn, so với Tiểu Cẩm bọn họ quen biết nhiều năm trước, giống nhau như đúc.

Đạm Thai Hoàng lúc này mới chú ý đến bạch y nam tử ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Dạ, sắc mặt hắn tái nhợt, thoạt nhìn thân thể có vẻ không tốt lắm. Gương mặt hắn có chút giống Hoàng Phủ Dạ, ánh mắt nhìn mình, đó là... hoài niệm? Nhưng nàng biết rõ, người hắn nhớ đến chắc chắn không phải là nàng.

Mắt thấy hai vị hoàng thúc đều nói như vậy, đồng thời họ cũng là người quyền cao chức trọng lại rất được thái thượng hoàng và hoàng thượng nể trọng, các đại thần Đông Lăng lúc này mới lắng lại, không còn kích động.

Mặc dù Hoàng Phủ Hiên cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn thuận theo mở miệng: "Hai vị hoàng thúc nói đúng, đại hoàng tử và công chúa Mạc Bắc mời ngồi. Chỉ là chuyện đùa giỡn như vậy, không nên lặp lại!"

"Tất nhiên, bổn cung sau khi trở về, nhất định sẽ dạy dỗ vương muội!" Đạm Thai Kích dứt lời, liền cau mày đến vị trí của mình ngồi xuống, đồng thời cũng liếc mắt cảnh cáo Đạm Thai Hoàng!

Sau khi hai người ngồi xuống, trong điện trở nên vắng lặng. Chợt, một giọng nói mang theo chút ý vui vẻ vang lên: "Hôm nay, bản thái tử có chuẩn bị một món lễ vật cho công chúa Mạc Bắc!"

Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Miêu Tử liền bưng một cái khay đi tới, trên khay phủ một tấm vải, miệng sói của Tiểu Tinh Tinh bỗng nhiên nở nụ cười gian trá bỉ ổi, còn không quên vươn hai chân trước của mình bịt lấy miệng. Một con sói quý tộc ưu nhã sẽ không bao giờ toét miệng cười khúc khích, cho nên nó cần phải che miệng cười trộm nha!

Trong đầu Đạm Thai Hoàng giật giật, ngẩng đầu đón ánh mắt không có ý tốt của hắn, trong lòng hậm hực cảm thán 'quả nhiên', nàng biết yêu nghiệt này bị mình bịa chuyện, còn gán ghép cho hắn làm hoàng hậu Đông Lăng, hắn nhất định sẽ không chịu bỏ qua! Nhưng... là lễ vật gì đây?

"Không biết là vật gì?" Ánh mắt Sở Trường Ca hiếu kỳ nhìn cái khay.

Tiêu Miêu Tử vén tấm vải lên, lộ ra một chiếc đĩa tinh xảo, bên trên đĩa chính là chuối tiêu. Bây giờ là tháng ba, chỉ có Hải Nam mới cho chuối tiêu, mà Hải Nam cách nơi này đại khái khoảng 1200 dặm, không gần cũng không xa lắm. Cho nên lễ vật này, không được coi là đặc biệt quý trọng. Nhưng, Tiêu Miêu Tử lại nói:

"Đêm qua thái tử điện hạ nghe nói công chúa Mạc Bắc thân thể không khỏe, đặc biệt ra lệnh cho người chạy tám trăm dặm, chạy chết hai mươi bảy con hãn huyết bảo mã, mới đưa thứ này tới!"

Chuyện này, ánh mắt mọi người liền chuyển thành tán thưởng. Một nghìn hai trăm dặm, trong một đêm liền đưa đến, tình cảm của thái tử Bắc Minh quả thật quá sâu đậm. Cái gọi là lễ nhẹ tình nặng, đại khái chính là như thế, nhưng mà... nếu là chuối tiêu, còn có thể 'trị bệnh', có thể trị bệnh gì?

Mà những nữ nhân khác phần lớn đều bi phẫn vò nát khăn tay, ghen ghét nhìn Đạm Thai Hoàng.

Đạm Thai Kích sửng sốt một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Hoàng nhi chỉ bị kinh hãi, chuối tiêu này...?" Dùng làm gì?

Quân Kinh Lan lười biếng nhếch miệng, nhìn ánh mắt của Đạm Thai Hoàng. Nốt chu sa giữa mi hiện ra màu hồng nhạt, ý cười bên môi càng tà ác, nói từng chữ một:

"Đêm qua công chúa nói dạ dày không khỏe, bản thái tử được biết, chuối tiêu này là thánh vật có thể nhuận tràng! Trị chứng... táo bón của công chúa rất tốt!"

Con mẹ nó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top