Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48: Công Chúa, Ngực Ngươi Quá Nhỏ!!!

"Được rồi, ân oán đã tính toán xong rõ ràng!" Đạm Thai Hoàng hài lòng thu chân, nhất thời cảm thấy tinh thần thoải mái, ánh nắng tươi sáng!

"Hoàng muội!" Hoàng Phủ Hiên cách đó không xa thấy vậy, lúc này quát một tiếng, vội vã phi thân lao tới!

Dưới vòm cầu, nước xanh sóng biếc, Hoàng Phủ Linh Huyên trong nháy mắt bị nước dìm qua đầu, nhưng rất nhanh nàng đã sải tay từ dưới nước bơi lên, vẻ mặt tươi cười nhìn Đạm Thai Hoàng! Nàng vốn biết bơi, cho nên cũng không sợ! Chỉ là búi tóc đã bị nước làm rối tung, mất hết cả hình tượng.

Hoàng Phủ Hiên điếm nhẹ mũi chân, vạt áo màu vàng xẹt qua, như rồng bay, rơi vào trên mặt nước, một tay xách nàng lên!

Hai người rời khỏi mặt nước, để lại những gợi sóng lăn tăn tạo nên những bọt nước nhỏ.

Sau khi đáp xuống mặt đất, Hoàng Phủ Hiên vừa nhìn thấy Đạm Thai Hoàng ở trước mặt mình, liền muốn nổi giận, nhưng Hoàng Phủ Linh Huyên đã bay nhanh tới ngản chặn tầm mắt Hoàng Phủ Hiên! Đôi mắt sáng ngời nhìn Đạm Thai Hoàng: "Ngươi không ngờ có phải không, bản công chúa biết bơi!"

Đạm Thai Hoàng nghe vậy, không thèm quan tâm, híp mắt cười nói: "Huyên công chúa không phải là cũng không nghĩ tới, bản công chúa biết võ công sao? Chúng ta xem như huề nhau!"

Hoàng Phủ Linh Huyên không biết nàng biết võ công, phái cao thủ ám sát, thất bại quay về.

Mà bản thân nàng cũng không nghĩ tới Hoàng Phủ Linh Huyên biết bơi, đẩy nàng xuống ao, cũng không gây ra tai nạn chết người.

Tính như vậy, đúng là huề nhau!

Nàng vừa nói xong, Hoàng Phủ Linh Huyên không hề tức giận, ngược lại còn đẩy những cung nhân đang đỡ mình ra, tiến lên phía trước cầm lấy tay Đạm Thai Hoàng, kích động mở miệng: "Hay, Có cá tính, Hoàng Phủ Linh Huyên ta quyết định kết bạn với ngươi!"

Đạm Thai Hoàng nghe vậy, khóe miệng giựt giựt, rút tay lại. Cô công chúa này bị mình đã vào trong hồ còn muốn kết bạn với mình, là đầu óc có vấn đề? Có câu 'gần mực thì đen, gần đèn thì sáng', vì tinh thần khỏe mạnh, mình vẫn nên là cách xa nàng một chút thì hơn! Nghĩ vậy, nàng từng chút từng chút từng chút gỡ tay mình ra, vô cùng khách khí nói: "Bản công chúa cũng không có phúc khí tốt như vậy, Huyên công chúa vẫn nên tìm người khác làm bạn đi!"

Làm bạn với người phái cao thủ đi ám sát mình, Đạm Thai Hoàng nàng còn không có khẩu vị nặng như vậy đâu! Hơn nữa hàng này thần kinh hình như có vấn đề ah...

Hoàng Phủ Linh Huyên lần đầu hạ mình muốn cùng người khác kết bạn, lại bị đối phương cự tuyệt, vô cùng không cam lòng! Cau mày nhìn Đạm Thai Hoàng một lát, lại quay đầu nhìn Hoàng Phủ Hiên lớn giọng nói: "Hoàng huynh, nàng không chịu làm bằng hữu với ta, huynh nhanh hạ một thánh chỉ, ra lệnh cho nàng đi! Không thì huynh lấy nàng cũng được, không làm bảng hữu thì làm chị dâu ta! Bản công chúa tin tưởng, người có trí tuệ linh hoạt, anh dũng chí khí, thâm minh đại nghĩa, tâm tư sâu sắc như vậy làm quốc mẫu, Đông Lăng ta nhất định cường thịnh!"

Nàng vừa nói xong, Hoàng Phủ Hiên suýt thì phun cả một ngụm máu tươi! Đạm Thai Hoàng trí tuệ tinh tế, anh dũng chí khí, thâm minh đại nghĩa, còn có tâm tư sâu sắc như vậy làm quốc mẫu, Đông Lăng nhất định cường thịnh? Nếu như anh dũng chí khí, trí tuệ linh hoạt, thâm minh đại nghĩa, tâm tư sâu sắc của nàng đều dùng để nhét tất thối và trộm giấy bản của hắn, thì đừng nói là Đông Lăng cường thịnh, sợ rằng Đông Lăng lập tức sẽ thay đổi cả một triều đại, bởi vì mệnh của quốc quân sẽ tiêu sớm!

"Linh Huyên, không được nói bậy!" Hắn nghĩ xong liền lạnh lẽo quát lớn.

Quân Kinh Lan nghe thấy vậy, cũng nhàn nhạt lên tiếng: "Huyên công chúa còn nhỏ tuổi, ngây thơ hồn nhiên, nói như thế thì cũng không cần để trong lòng! Hơn nữa từ lâu Khuynh Hoàng công chúa đã ngầm trao tâm, thề non hẹn biến, với bản thái tử, sao có thể làm quốc mẫu Đông Lăng?"

Vốn dĩ Đạm Thai Hoàng đã bị câu nói kia của Hoàng Phủ Linh Huyên làm nghẹn đến sắc mặt cũng vặn vẹo, giờ lại nghe Quân Kinh Lan nói như vậy, suýt nữa thì thổ cả huyết! Nàng nghiến răng nói: "Thái tử Bắc Minh, bản công chúa lúc nào thì trao tâm, thề non hẹn biển với ngươi hả?" Đúng là không biết xấu hổ!

Mà Đạm Thai Kích một bên nghe vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, vô cùng không vui nhìn Đạm Thai Hoàng, một cô nương chưa lớn, gây chuyện như vậy thật không có thể thống! Càn quấy!

Quân Kinh Lan nghe nàng hỏi, liền bước đến trước mặt Đạm Thai Hoàng, mập mờ nói: "Công chúa, hôm qua lúc ởtrên điện, ta và công chúa lấy thơ làm hẹn ước, lẽ nào công chúa đã quên?"

Đạm Thai Hoàng trong chớp măt nghẹn lời, cắn răng nói: "Thái tử Băc Minh, lúc ngài còn bé không lo chăm chỉ học thành ngữ hay sao mà bây giờ lại ăn nói lung tung thế, rất không thỏa đáng?"

Có thể xem đánh cuộc giữa bọn họ là thề non hẹn biển sao? Không hiểu 'thề non hẹn biển' có nghĩa là gì, thì làm ơn về nhà tự mình tra từ điến, con mẹ hắn đừng có mà ở đây loạn miệng nói bậy!

Quân Kinh Lan câu môi cười nhẹ như gió xuân tháng ba: "Bản thái từ tài sơ học thiển, không rõ thâm ý trong đó. Hay là ngày mai công chúa tự mình dạy bản thái tử một chút, để giúp bản thái tử được nâng cao hiểu biết! Thế nào?"

"Cút đi!" Tiếp tục nói chuyện với tên vương bát đản không biết xấu hồ này nàng sớm muộn gì củng sẽ bị hắn làm cho tức nghẹn mà chết!

Nói đến đây thì Đạm Thai Kích rốt cuộc cũng đã nhìn thấu cái gọi là 'đơn phương hứa hẹn ước định, thề non hẹn biến', bất quá là do thái tử Bắc Minh tự mình đa tình ban ngày nằm mộng, ngay sau đó sắc mặt dần hòa hoãn, hắng giọng mắng: "Hoàng nhi, không được vô lễ! Cũng xin thái tử Bắc Minh ăn nói cẩn thận!"

Đạm Thai Hoàng bẹt miệng. Quân Kinh Lan chỉ cười không nói.

Hoàng Phủ Linh Huyên còn muốn lên tiếng, tranh thủ vì hoàng tẩu của mình: "Hoàng huynh, thần muội nghĩ..."

Mới chỉ nói được một nửa đã bị Hoàng Phủ Hiên không kiên nhần cắt ngang: "Được rồi! Muội nhìn lại mình đi, bộ dạng như vậy, còn không mau quay về thay quần áo!" Nữ nhân này đúng là có vài phần tài trí, thế nhưng nhớ đến những hành vi của nàng lúc trước, hắn cảm thấy không thể nào chấp nhận được! Nếu thật sự làm như ý Huyên nha đầu lấy nàng về, Đạm Thai Hoàng liền có một cô em chồng không biết nói lý như vậy làm chỗ dựa, bản thân sẽ phải cùng nàng tương kính như tân! Vậy thì không bảng chém mình một đao cho rồi!

"Hừ!" Hoàng Phủ Linh Huyên không phục rời đi, không thèm nhìn hoàng huynh!

Đi được mấy bước, lại quay đầu nhìn về phía Đạm Thai Hoàng: "Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ta nhất định làm bạn với ngươi! Còn có, Sở Trường Ca là của bản công chúa, nếu ngươi dám đoạt, thì cho dù là tỷ muội ta chắc chắn cũng sẽ không nhường nhịn!"

Dứt lời, nàng liền rời đi!

Nàng vừa nói xong, Hoàng Phủ Hiên liền xanh mặt! Trước mặt mọi người, nàng lại dám nói ra lời như thế, thể diện hoàng gia đã bị nàng vứt đi không còn lại chút gì!

Đạm Thai Hoàng cũng sửng sốt một lúc lâu, không nghĩ tới Hoàng Phủ Linh Huyên lại dám yêu, dám hận như vậy, nói muốn làm bạn liền nhất định phải kết bạn, yêu là yêu, không giấu giếm! Phong thái như vậy, sợ là ở hiện đại cũng không có mấy người có thể làm được!

Quân Kinh Lan nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Linh Huyên cười khẽ, thản nhiên nói: "Sở hoàng tử thật có phúc khí!"

"Thái tử Bắc Minh rất hâm mộ?" Đạm Thai Hoàng theo phản xạ có điều kiện nghiêng đầu hỏi.

"Tất nhiên, nếu có một ngày, công chúa cũng nói với bản thái từ những lời này, bản thái tử có chết cũng không tiếc!" Ngữ điệu hắnthản nhiên, bộ dạng lười biếng, sắc mặt ái muội, khiến người khác không thể phân biệt lời này là thật hay giả.

Đạm Thai Hoàng tán thưởng liếc mắt nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy thì ngươi còn phải sống trong tràn ngập tiếc nuối a!"

"Ha ha ha..." hắn cười to vài tiếng, nụ cười này làm cho vạn vật trong nháy mắt như mất đi cả vẻ tươi đẹp. Tiếng cười dần dần ngừng, chợt hắn ôm tay, lười biếng mở miệng: "Xem ra là công chúa không nỡ nhìn bản thái tử chết!"

Lần này Đạm Thai Hoàng cũng lười nhìn hắn, đối với kẻ không biết xấu hổ như hắn, nàng thật không có cách nào nói chuyện được, bởi vì không cùng trình độ tư duy!

Đạm Thai Kích lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cảnh cáo Đạm Thai Hoàng! Sau đó liền thuận theo hạ minh mở miệng xin lỗi về việc Đạm Thai Hoàng ra tay đạp người xuống nước: "Hôm nay là Hoàng nhi thất lễ, xin Đông Lăng Hoàng thứ lỗi! Nhưng bản điện hạ tin tưởng Hoàng nhi không phải là người không biết đạo lí!" Tuy là xin lỗi, nhưng cũng không tỏ ra yếu thế, tiên lễ hậu binh, biểu hiện có chút thất lễ nhưng cũng không phải là lỗi của bọn họ, vì vậy Hoàng Phủ Hiên muốn mượn lần này để giáo huấn vương muội nhà mình, đúng là năm mơ giữa ban ngày!

Hoàng Phủ Hiên tự nhiên là có thể hiểu được ám chỉ trong lời nói của hản, chỉ là tình thân chốn hoàng gia vốn hờ hững, cho nên hắn nhất thời có chút không rõ Đạm Thai Hoàng có cái gì tốt mà làm cho Đạm Thai Kích muốn bảo hộ đến như vậy! Tuy không giải thích được, nhưng hăn vắn khẽ nhếch miệng, cười như không cười nói: "Bất quá là tiểu hài tử chơi đùa mà thôi, Linh Huyên và Khuynh Hoàng công chúa đều không ngại, trẫm cớ sao phải nhiều Iời!"

"Vậy cảm tạ Đông Lăng Hoàng đã đại lượng!" Đạm Thai Kích mở miệng cười.

Hắn vừa dứt lời, liền thấy cách đó không xa, một tên thái giám mang theo một đám cung nhân từ phía nam đi đển, nhìn trang phục thì không giống như cung nhân của Đông Lăng. Bọn họ bước nhanh đến trước mặt đám người Đạm Thai Hoàng, khom lưng hành lề: "Chúng nô tài bái kiến Đông Lăng hoàng thượng, thái tử Bắc Minh, đại hoàng tử Mạc Băc, tam công chúa!"

"Hãy bình thân, các ngươi là?" Hoàng Phủ Hiên cau mày mở miệng, nếu hăn nhớ không lầm, người đứng đầu này là nội thị của Mộ Dung Phức!

"Bẩm Đông Lăng hoàng thượng, nô tài là nội thị của nữ hoàng Tây Võ, phụng mệnh nữ hoàng bệ hạ, thỉnh thái tử Bắc Minh đến gặp mặt một chút!" Thái giám dẫn đầu the thẻ cất tiếng.

Ngay sau đó, trong đầu Đạm Thai Hoàng rất nhanh phác thảo lên một hình ảnh Iảo thái bà, nữ hoàng, đây vốn là triều đại nam tôn nữ ti, được làm nữ hoàng nhất định là không dễ dàng gì, cho nên vị nữ hoàng này, tám phần cũng bảng tuổi của Võ Tắc Thiên lúc đăng cơ! Bây giờ thỉnh yêu nghiệt này đến gặp…

Rất nhanh, trong lòng nàng lại tự tưởng tượng ra cảnh tượng Quân Kinh Lan vì lợi ích quốc gia, bất đắc dĩ đành ủy thân cho lão thái bà, đáy lòng liền than ngắn thở dài, khóe môi cũng chậm rãi lộ ra nụ cười hèn mọn, còn mém nữa là làm một bài thơ để biểu đạt sự sung sướng….

Nhưng, hiển nhiên là nàng đã suy nghĩ nhiều.

Quân Kinh Lan híp mắt, đầu tiên là nhìn thoáng qua nữ nhân nào đó đang cười bỉ ổi, lại nhàn nhạt quét mứt liếc nhìn tiểu thái giám nói: "Thịnh tình của Tây Võ nữ hoàng, bản thái từ rất vui. Chỉ tiếc là hôm nay không khéo, bản thái tử muốn dạo chơi hoa viên, không rảnh!"

"Chuyện này..." Thái giám sửng sốt, hiển nhiên hắn là người hầu nhiều năm như vậy, chưa từng có ai không nể mặt mũi nữ hoàng đến vậy, cho dù là không đi, cũng phải tìm một lý do chính đáng nào đó, ví như quốc sự bận rộn, hoặc là có chuyện khác quan trọng, hay là thân thế khó chịu. Nhưng mà vì...Muốn dạo chơi hoa viên, cho nên không rảnh?

Mà Trong lòng Hoàng Phủ Hiên và Đạm Thai Kích rất minh bạch, đêm qua con sói kia của Quân Kinh Lan say rượu nổi điên đã đắc tội không ít người, nhưng Tây Võ nữ hoàng là đắc tội nặng nhất! Vốn dĩ cuối cùng, Quân Kinh Lan đều tặng lễ vật bày tỏ áy náy, chỉ riêng chỗ Mộ Dung Phức là không đưa, như là hoàn toàn không thấy, hiến nhiên là không để Tây Võ vào mắt, Mộ Dung Phức cho người đến mời, nhất định là Iai giá bất thiện, hành động như vậy hoàn toàn là nằm trong dự định!

Mà nếu Quân Kinh Lan lúc này đi đến đó, còn có cơ hội hòa giải. Nhưng nếu không đi, đó chính là triệt để cùng Tây Võ đối mặt!

Thấy thái giám chần chờ không nhúc nhích, Quân Kinh Lan lạnh mắt quét tới, sát khi hiện lên: "Thế nào? Lời của bản thái tử không rõ?"

Bất quả tính tình của thái giám cũng khá cửng rắn, vừa thấy Quân Kinh Lan tùy tiện như vậy, nhất thời hít sâu, ngẩng đầu lên nói: "Thái tử Bắc Minh, đêm qua sủng vật của ngài làm ra những chuyện như vậy, lẽ nào không nên cho nữ hoàng chúng ta một câu giải thích? Nữ hoàng bệ hạ tự mình phái người tới mời, ngài lại không nể tình, khó tránh..."

Lời còn chưa dứt, đôi mắt Quân Kinh Lan chợt nổi lệ khí, vung tay!

Tà áo tung bay, kình phong như mũi tên lao ra!

Sau khi vung tay, thái giám vừa rồi còn sinh long hoạt hổ, bỗng chốc như diều đứt dây, từ mặt đất bay lên, cách xa mặt đất cả mười thước, lại 'phịch' một tiếng, giống như một đường parabol bay rơi xuống mặt đẩt, một ngụm máu tươi trào ra! Nghẹo đầu, một câu cũng không kịp trăn trối!

Những cung nữ, thái giám đi theo hắn vội vàng chạy tới đó kiếm tra, hắn đã tắt thở!

Lúc này, vừa đúng cuối xuân tháng ba, gió xuân lướt qua mặt, mặt trời lên cao. Trong hoàng cung, cỏ xanh mọc đầy khắp nơi, trăm hoa tươi đẹp, tiếng chim ríu rít. Mỹ cảnh như vậy, tượng trưng cho sức sống bừng bừng, bất luận là ai nhìn thấy, tâm tình đều rất thoải mái. Nhưng, cũng tại nơi này, một người chết, chỉ vì nói thêm một câu.…

Mà những cung nhân còn đứng ở kia, lúc này đều sợ lạnh run lên! Bọn họ sao lại quên mất, tính tình thái tử Bắc minh, xưa nay mặt mũi ai cũng không thèm nể, không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì,…Hôm nay một chưởng mà giết, đã là rộng lượng!

Nhưng người đắc tội hăn đã chết, vô tội như bọn họ thì nên làm như thế nào a! Chính lúc đang sợ hăi như vậy, lại nghe được tiếng Quân Kinh Lan mang theo ba phần ôn hòa bảy phần lạnh lùng vang lên: "Chỉ là một nội thị, cũng dám hô to gọi nhỏ với bản thái tử! Là do bản thái từ gần đây thoạt nhìn rất dễ nói chuyện sao?"

"Nô tài…Chúng nô tài biết sai, thỉnh thái tử Bắc Minh bớt giận!" Bọn họ vội vàng quỳ xuống, răng run cầm cập, cả người lung lay như lá rụng trong gió thu.

Đạm Thai Hoàng thấy vậy, bất động thanh sắc nuốt nuốt nước bọt, giờ mới hiểu được yêu nghiệt này đối với mình có bao nhiêu khoan dung a! Ngắm lại trước đây bản thân luôn đối với hắn hô to gọi nhỏ, châm trọc khiêu khích, thậm chí nhiều lần vứt giày vào mặt hắn, vậy mà tới nay vẫn không buồn không lo vui vẻ sống, đây thật đúng là kỳ tích!

Chủ nhà Hoàng Phủ Hiên nhìn Quân Kinh lan không chút nào chừa lại mặt mũi cho nữ hoàng Tây Võ, mắt thấy mâu thuần sắp nổi lên, trong lòng cảm thấy thoải mái, nhưng vần mở miệng hòa giải: "Chỉ là mấy hạ nhân, thái tử hà tất phải nổi giận! Các ngươi còn sững sờ ở đây làm gì, còn không mau cút đi!"

Đám cung nhân nghe vậy, như nhặt được đại xá, vội vàng chạy trốn.

"Thái tử như vậy, e rằng nữ hoàng Tây Võ…" Đạm Thai Kích chần chờ mở miệng, nói thế nào thì Quân Kinh Lan cũng đã từng giúp đỡ bọn họ vài lần, nên nói vẫn phải nói.

Lệ khí trong đôi mắt Quân Kinh Lan dần dần hạ xuống, nốt chu sa đỏ tươi như máu giữa chân mày cũng nhạt dần, ánh măt giống như lơ đăng lướt qua bụi cỏ, nhàn nhạt mở miệng: "Vương huynh không cần quan tâm, Mộ Dung Phức suýt nữa đem sủng vật của bản thái tử đi nướng, cho nên cũng cần phải cho nàng biết thế nào là nặng nhẹ!

Đêm qua nếu hắn chậm một bước, chỉ sợ Tiểu Tinh Tinh chỉ còn là cái xác. Huống chi nơi này là địa bàn của Hoàng Phủ Hiên, Mộ Dung Phức sao dám đối địch với mình?

Quân Kinh Lan vừa nói xong, con sói ở trong bụi có trốn rình xem, trong mắt chợt lóe sáng, miệng sói nhếch lên, lúc này hạnh phúc nở nụ cười.…Quả nhiên Tinh gia mới là người mà chủ nhân yêu nhất! Nghĩ lại nó liền hung hăng trợn mắt liếc nhìn Đạm Thai Hoàng, nữ nhân hèn mọn, dám hạ độc nó, chẳng lẽ ngươi không biết Tinh gia anh tuấn phong lưu tiêu sái lạc lối, là một động vật quý hiếm, cần phải bảo vệ sao? Nàng không bảo vệ nó, còn...Nghĩ nghĩ, lại đau lòng gạt lệ...

Hoàng Phủ Hiên bên cạnh liền cảm thấy xấu hổ, đêm qua hắn cũng hạ lệnh cho ngự lâm quân băn chết con sói kia, giờ Quân Kinh Lan nói như vậy, ý tứ là chỉ cây dâu mắng cây hòe! Thân là chủ nhà, lại muốn giết sủng vật của khách, nói thế nào cũng là không có đạo lý, cho nên hắn giữ vững trầm mặc.

Mà Đạm Thai Hoàng cũng bất động thanh sắc nuốt nuốt nước bọt, bỗng nhiên bắt đầu lo lắng cho tính mạng của mình, nàng là đầu sỏ khiến Tiểu Tinh Tinh trở thành như vậy a.

Đang đứng, Quân Kinh Lan bỗng nhiên bưởc mấy bước đến chỗ Đạm Thai Hoàng, cười yếu ớt nói: "Công chúa có thể nói cho bản thái tử biết, mới vừa rồi lúc thái giám tới truyền lời, ngươi lộ vẻ mặt vui vẻ, là nghĩ tới điều gì vậy?"

Giọng nói vô cùng ôn hòa, ôn hòa đến mức khiến cho lông tơ trên người Đạm Thai Hoàng dựng đứng cả lên.

Mới vừa rồi nghĩ tới điều gì, nghĩ ngươi vì lợi ích quốc gia, đến chỗ nữ hoàng Tây Võ, củng chính là một lăo thái bà hơn sáu mươi tuổi làm nam sủng chứ còn gì nữa! Đạm Thai Hoàng do dự một hồi, nghĩ không thế nói những lời như vậy, nói ra thì tám phần liền toi mạng, ngay sau đó liền bịa chuyện: "Bản công chúa cảm thấy đây là nữ hoàng Tây Võ ái mộ thái tử Băc Minh. Vui vẻ liền bộc lộ ra ngoài, vì vậy liền nở nụ cười!"

"Phải không?" Chữ cuối kéo dài, ý tứ hoài nghi mười phần, hiển nhiên là không tin. Lập tức chậm rãi nói: "Nếu công chúa không muốn nói, là muốn bản thái từ nói hộ?"

Từng bước ép sát, rốt cục khiến cho Đạm  Thai Hoàng lại bốc hỏa! Tên này, cho hắn mặt mũi hắn liền đạp lên! Nghĩ nghĩ, cắn răng mở miệng: "Ta nói sao ngươi làm người lại có thể bỉ ổi như vậy, trong lòng cô nương nhà người ta suy nghĩ cái gì, mắc mớ gì tới ngươi?"

Nàng vừa nói xong, Quân Kinh lan chắng những không sinh khí, trái lại nở nụ cười.

Được lắm, mặc dù thấy hắn động thủ giết người, cũng không sợ hắn. Vần còn dám hô to gọi nhỏ với hắn.

Trái lại, bạn nhỏ tiếu Tinh Tinh đang núp trong bụi có không bình tĩnh được nữa, chạy vọt ra ngoài, hướng về Đạm Thai Hoàng nhe răng trợn mắt, giơ cao móng: ”Ngao ô!" Ngươi dám nói chuyện với chủ nhân của ta như vậy!

Bộ dáng nó quá nhỏ, Đạm Thai Hoàng tận lực nhìn nhìn trời cao, căn bản không thèm cúi đầu nhìn nó, ý tứ hàm xúc coi rẻ mười phần. Tinh gia vô cùng phíền muộn, vội và chạy đến leo lên người Quân Kinh Lan…

Quân Kinh Lan lạnh mặt liếc nó, nghĩ tới vừa rồi nó trốn ở bụi cỏ, ghét bỏ nó bẩn thỉu, liền nhấc tay ném đi.

Ném đi chắng được bao xa, nó lại xông lên.

Lại bị ném đi.

Lặp đi lặp lại như thế nhiều lần. Thẳng đến lúc Hoàng Phủ Hiên, Đạm Thai Kích và Đạm Thai Hoàng đều cho răng con sói này kiên trì không ngừng, làm không biết mệt đến điên rồi, rốt cục cũng leo lên được đầu vai của Quân Kinh Lan, cũng thành công bao quát nhìn Đạm Thai Hoàng, sau đó hai móng giấu ở sau lưng, miệng sói nhếch lên cười!

Lấy tư thế nhanh như chớp, giơ móng! Cử chỉ kinh bỉ…

Đạm Thai Hoàng không nói gì! Thì ra giằng co như thế nửa ngày, chính là vì dựng thẳng móng vuốt cho nàng thấy? Cẩn thận nhìn kỹ móng vuốt của nó, có bốn cái móng, dựng thẳng là ngón thứ hai.

Đây thật đúng là sói đã dụng tâm lương khổ!

Cái này, đến lãnh ngạo như Hoàng Phủ Hiên, nhìn con vật không biết là hồ lý hay sói này điên rồ như vậy, khóe miệng cũng phải co quắp!

Mà đang lúc này, một tiểu thái giám hốt hoảng chạy tới, đến trước mặt bọn họ còn suýt nữa vấp ngả: "Hoàng thượng, hoàng thượng không hay, không hay rồi! Thái hậu nương nương trúng độc!"

"Cái gì?" Hoàng Phủ Hiên cả kinh, lại cao giọng nói: "Ngươi nói cho rõ ràng, xảy ra chuyện gì?"

"Hoàng thượng, thái hậu trúng độc! Là ngự y trấn đoán, còn có...Còn có, thái hậu là ăn điểm tâm của tam công chúa Mạc Bắc cho người đưa tới mới trúng độc!" Tiểu thái giám một hơi nói nhanh.

Đạm Thai Hoàng sứng sốt: "Ta đưa điểm tâm cho thái hậu lúc nào?" Nàng với Ião thái bà kia không quen, vì sao nàng phải đưa đồ ăn?

"Nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy là cung nữ Thanh Nhã của công chúa đưa đi!" Tiểu thái giám nói tiếp.

Hoàng Phủ Hiên không nghe nữa, vội vàng đi tới cung Phượng Tường, cũng lạnh giọng nở miệng phân phó: "Người đâu, bắt Thanh Nhã lại cho trẫm! '

"Vâng!" Ngự lâm quân lĩnh mệnh, vội vàng rời đi.

Đạm Thai Hoàng hoảng hốt đang định mở miệng biện giải, Đạm Thai Kích đã giơ tay lên cản lại, khẽ lắc đầu, ý bảo nàng trước tiên đừng lên tiếng. Sau đó chắp tay sau lưng, cất bước đuổi theo Hoàng Phủ Hiên, đi đến cung Phượng Tường.

Quân Kinh Lan hơi nhíu mày, dừng một hồi, cũng đi sau lưng bọn họ. Mị trong đôi mắt hiện lên vẻ khó khăn. Chợt, ánh sáng lạnh lóe lên, như đã hiểu cái gì...

Lẽ nào….

Mà giờ khắc này, trong cung nữ hoàng Tây Võ.

"Rầm" Nghe xong lời bọn hạ nhân tấu, Mộ Dung Phức liền vung tay, hung hăng chụp lấy cái đàn trên mặt bàn!

Chỉ chớp mắt, cái bàn kia liền chia năm sẽ bảy! Mà vị nữ hoàng Tây Võ này, mới chỉ vừa mười bảy, mười tám tuổi, một thân mặc Iong bào đen tuyền, màu săc làm cho nàng nổ bật vài phần uy quyền! Ngủ quan nàng như cô gái Giang Nam xinh đẹp tuyệt trần, lại có phần của có giá Dương Châu dịu dàng, vầng trán lộ ra nét đế vương cương nghị uy nghi. Lúc này, giọng nói của nàng cùng lạnh lẽo kinh người: "Hay cho ngươi Quân Kinh Lan. thật khinh người quá đáng!"

Nàng lớn tiếng quát, phía sau, một gã tùy tùng cất bước tiến lên mở miệng: "Nữ hoàng bớt giận, Tây Võ và Đông Lăng không giống nhau, không thích hợp để đắc tội với Bắc Minh!"

"Trầm đương nhiên biết, vì vậy mới không trực tiếp làm khó dễ, phái người thỉnh hắn tới. Ngược lại, hắn ở trước mặt mọi người giết người của trẫm! Như vậy là khinh người quá đáng!" Mộ Dung Phưc tức giận nói, trong lòng như có một ngọn lửa cháy bừng bừng, đâm thẳng vào tim phổi!

Tùy tùng cắn răng, nhìn chung quanh một lần xác định đều là người của bọn họ mới đến gần bên tai nàng nhẹ giọng: "Nữ hoàng, nếu như vậy, không bằng người rút củi ở đáy nồi, Ioại trừ Quân Kinh Lan! Bắc Minh nếu không có Quân Kinh Lan, tất nhiên sẽ biến thành năm bè, bảy mảng, đển lúc đó, chúng ta có thể.…"

"Tốt. Ngươi truyền lệnh của trẫm..."

....

Phượng Tường cung

Cửa cung, cung nữ thái giám chia làm hai hàng đứng vững, hơi hơi cúi đầu, thập phần kính cẩn mà chỉnh tề, uy nghi!

Mà thái y, mỗi người phảng phất như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên, mặt lộ vẻ lo lắng!

Đạm Thai Hoàng cũng đang tới cửa.

Các ngự y quay đầu đi, vừa thấy Hoàng Phủ Hiên, lúc này quỳ xuống mở miệng: “Bọn thần bái kiến Hoàng Thượng!” Thanh âm thập phần chỉnh tề, chính là đầu lại bởi vì xấu hổ mà hạ thấp!

Hoàng Phủ Hiên cũng không xem bọn hắn, càng không có chú ý tới bọn họ thần thái không đúng, đi nhanh bước vào trong điện, một phen xốc sa trướng, vào tẩm cung: “Mẫu hậu thế nào?”

Thái y nhanh đứng lên, đi vào, được sau một lúc lâu vẫn là cúi đầu, mắt xem mũi, không dám trả lời.

Đạm Thai Hoàng, Quân Kinh Lan cùng Đạm Thai Kích xuất phát từ lễ tiết, đều chỉ có thể đứng cửa tẩm điện, cách bức rèm che nhìn trong điện. Chỉ thấy hoàng thái hậu sắc mặt trắng, tóc tai toán loạn, bên giường còn có vết máu, các cung nữ quỳ trên mặt đất chà lau. Trúng độc, không giống làm bộ, hơn nữa độc này còn không nhẹ!

Hoàng Phủ Hiên liền lòng nóng như lửa đốt! Chạy nhanh tiến lên, một phen nắm tay hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, ngài thế nào?”

“Ai gia không có việc gì, hoàng nhi chớ lo lắng!” Hoàng thái hậu ho khan mở miệng, nhưng trận ho này, lại có máu.

Một bên cung nữ chạy nhanh đem khăn đưa lên đến, muốn chà lau lại bị Hoàng Phủ Hiên cầm lấy, tự mình hầu hạ hoàng thái hậu. Mà giờ khắc này, hắn mắt màu vàng tràn đầy lệ khí, nghiêng đầu nhìn mình thái y: “Trẫm hỏi các ngươi, mẫu hậu đây là có chuyện gì!”

Thái y nhanh tiến lên đáp lời: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, hoàng thái hậu đây là trúng độc, chính là rượu độc cùng mặc tràng tán, ba ngày nếu là tìm không thấy giải dược, chỉ sợ...”

Này lời nói chưa dứt, Hoàng Phủ Hiên lúc này lạnh giọng quát lớn: “Vậy ngươi còn thất thần làm gì, còn không chạy nhanh tìm thuốc giải? Chẳng lẽ còn phải trẫm dạy các ngươi?”

“Hoàng Thượng! Bọn thần... Bọn thần...” Thái y nhóm ấp úng, ánh mắt xúc động phẫn nộ, cổ vũ đồng nghiệp lên tiếng, chính mình cũng không dám mở miệng.

“Thái y lệnh, ngươi nói!” Lại là một tiếng quát lạnh, tức giận ngập tràn, ngữ điệu như là tuyết sơn quanh năm không thay đổi, làm lạnh cả người!

Cơn giận đế vương, bình thường không thể thừa nhận! Thái y sợ tới mức toàn thân run lên, toàn thể quỳ xuống, nhanh dập đầu, thái y lệnh chạy nhanh nói: “Hoàng Thượng, bọn thần vô năng! Rượu độc cùng mặc tràng tán đều là kịch độc, nếu tách ra còn có thể cứu, mà hỗn hợp cùng một chỗ, bọn thần... Bọn thần hoàn toàn thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp a!”

Hoàng Phủ Hiên nghe vậy, nhất thời giận không kềm được, một cước đá vào thái y lệnh: “Thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp? Nhận bổng lộc, thưởng triều đình cho các ngươi tôn vinh, gặp chuyện lại nói thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp! Thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp? Vậy ngươi nói, trẫm phải dùng ngươi làm gì? Triều đình phải dùng các ngươi làm gì?”

“Hoàng Thượng thứ tội! Hoàng Thượng thứ tội!” Thái y chạy nhanh đến dập đầu, trong chốc lát cái trán liền xanh một khối.

Đạm Thai Hoàng nghiêng đầu nhìn Đạm Thai Kích liếc mắt một cái, Đạm Thai Kích cũng quay đầu lại, ý bảo nàng an tâm một chút. Nhưng mày kiếm lại hơi hơi nhăn lại, chuyện này, sẽ có chút khó giải quyết...

Mắt thấy Hoàng Phủ Hiên càng ngày càng tức giận thịnh nộ, hoàng thái hậu nhanh giữ chặt tay hắn, ho khan nói: “Hoàng nhi, ngươi quở trách bọn họ cũng là vô dụng, ngự y cũng không phải thần tiên, còn có thể trái mệnh? Khụ... Khụ khụ, tốt lắm, ai gia mệt mỏi, các ngươi lui xuống trước đi đi, để cho ai gia nghỉ ngơi trong chốc lát!”

Hoàng Phủ Hiên chạy nhanh đỡ hoàng thái hậu giúp đỡ nằm xong, dịch góc chăn, mở miệng trấn an: “Sẽ tốt thôi! Mẫu hậu, người nghỉ ngơi trước, không cần lo lắng, trẫm đi nghĩ biện pháp!”

Thái hậu nằm xong, nhắm mắt lại gật gật đầu, ý bảo hắn đi ra ngoài.

Nhưng lúc này, Đạm Thai Hoàng, Đạm Thai Kích cùng Quân Kinh Lan, nhìn biểu tình giờ phút này của hoángthai hậu, mắt đều lộ ra một tia cổ quái! Bị người hạ độc, phải là tức giận, vì sao hoàng thái hậu như là bình yên chờ chết? Thậm chí cũng không hỏi thăm hung thủ chính là ai, xử trí không có. Chuyện này không khỏi rất quỷ dị!

Hoàng Phủ Hiên đứng dậy, từng bước một hướng ra phía ngoài, sắc mặt lãnh khốc kinh người. Đi tới cửa xốc màn bước ra cửa, ngự y cũng theo đi ra, cúi đầu một câu cũng không dám nói.

Toàn bộ trong điện hô hấp đều nghe thấy, hắn mắt màu vàng vẫn đặt ở Đạm Thai Hoàng, sát ý mười phần!

Nàng hướng miệng hắn nhét tất thối hắn có thể không kể, nàng động giấy bản hắn cũng có thể không sinh khí!  Bây giờ, nàng dám ra tay đối với mẫu hậu, quả thực muốn chết! Nghĩ, tay nắm thành nắm đấm thật chặt, hận không thể đem nàng xé nát!

Đạm Thai Hoàng bị ánh mắt của hắn nhìn trong lòng cả kinh, khó chịu, đang muốn mở miệng, Thành Nhã đã bị dẫn tiến vào!

Thành Nhã bị ép vào đại điện, trên mặt còn có một tia kinh ngạc, vừa thấy Đạm Thai Hoàng, liền nhíu mày mở miệng: “Công chúa, đây là...”

“Quỳ xuống!” Ngự lâm quân đem nàng đi xuống, làm cho nàng vững vàng quỳ trên mặt đất. Dùng sức thực mạnh, khiến đầu gối nàng đạp mạnh xuống nền đất, rất đau đớn, trong đầu cũng rõ ràng vài phần!

Hoàng Phủ Hiên trên tay gân xanh cũng đã muốn đánh người, thanh tuyến áp lực bàng bạc tức giận, đi đến chỗ Thành Nhã, cúi lưng, vươn tay hung hăng nắm bắt cằm của nàng: “Nói, là ai sai ngươi hạ độc thái hậu?”

“A? Hạ độc thái hậu? Nô tỳ không có!” Thành nhã bị hắn nắm mồ hôi lạnh đều xông ra, nhưng vẫn là thanh tỉnh, lớn tiếng mở miệng phản bác.

Đạm Thai Hoàng nghĩ muốn tiến lên nói chuyện, lại bị Đạm Thai Kích liếc mắt liền ngừng lại, nàng thầm hô hấp một hơi, cắn chặt răng, nhẫn nhịn không hề động đậy.

Mà Quân Kinh Lan, nheo mắt hẹp dài nhìn Thành Nhã, lại nhìn thái hậu thần sắc yên lặng, còn có vẻ mặt khó chịu của Đạm Thai Hoàng, như có điều suy nghĩ.

Tiểu Tinh nhàn nhã nghịch móng vuốt, nhân loại là sự tình chúng ta không nên tham dự...

“Không có?” Hoàng Phủ Hiên hừ lạnh một tiếng, một tay lấy nàng ném đi trên mặt đất, lại vài bước đi đến trước bàn!

Trên bàn gỗ, Bên trong hộp còn có mấy khối điểm tâm, hắn bưng lên, vài cái bước đi đến chỗ Thành Nhã!

“Bộp!” một tiếng, hung hăng đem hòm ném trên mặt đất, một tiếng gầm lên, “Vậy ngươi nói cho trẫm, thứ này có phải hay không ngươi đưa tới, nếu có một câu không thật, trẫm liền đem ngươi ngư lăng trì!”

Ngư Lăng trì hình phạt tối thượng! Đem người dùng lưới đánh cá bao lại, đâm ba nghìn sáu trăm đao mà không thể chết được, cuối cùng một đao mới có thể đâm vào trái tim! Là muốn làm cho phạm nhân trước khi chết, chịu đủ lăng nhục cùng đau đớn!

Cơn giận lôi đình lập tức đem Thành Nhã ép tới sắc mặt trắng bệch, nhìn thoáng qua điểm tâm, gật đầu: "Đúng vậy! Là nô tỳ đưa tới!”

“Cái gì?” Đạm Thai Hoàng không dám tin kinh hô, Thành Nhã là thị tỳ của nàng, không có nàng mệnh lệnh, làm sao có thể đưa điểm tâm đến? Chẳng lẽ Thành Nhã là gian tế? Không, không có khả năng!

“Nói, là ai sai khiến ngươi?” Hoàng Phủ Hiên nói xong, ánh mắt hàm sát khí đã muốn quét về phía Đạm Thai Hoàng, còn có thể là ai sai khiến, ngoại trừ nữ nhân này, còn có thể là ai? Xem ra là mình đối với nàng quá nhân từ, nhân từ đến mức nàng có thể gan lớn đến mưu hại mẫu hậu!

Thành Nhã nhíu mi, nhớ lại cảnh tượng, mở miệng nói: “Hôm nay chính ngọ, nô tỳ phụng công chúa, diễn trò cho Huyên công chúa xem, sau đó liền về tẩm cung.Tiến vào phòng công chúa, liền thấy trên bàn có một hộp, bên cạnh có thư, mặt trên viết, là phân phó nô tỳ đem hộp đồ vật này đưa cho thái hậu, cho nên nô tỳ đưa đến đây!”

“Ngươi là nói, thứ này đặt trên bàn, viết tờ giấy cho ngươi đưa tới, mà không phải công chúa tự mình cho ngươi lấy tới?” Đạm Thai Kích mở miệng hỏi.

Thành Nhã gật đầu!

Hoàng Phủ Hiên nghe ra điểm này không đúng, nhưng cũng không để ý nhiều, hắn chỉ biết là đối với hung thủ có thể mưu hại mẫu hậu, thà rằng giết sai, cũng tuyệt không buông tha! Huống chi bất luận là ai hãm hại, thứ này cũng là Thành Nhã đưa tới! Nghĩ lạnh giọng mở miệng: “Người đâu, đem Khuynh Hoàng công chúa và tiện tỳ dẫn đi, giao cho Đại Lý tự khanh thẩm vấn!”

“Đông Lăng hoàng...” Đạm Thai Kích tiến lên từng bước, muốn mở miệng.

Lại bị Hoàng Phủ Hiên cắt ngang, hắn quét mắt màu vàng về phía Đạm Thai Kích, âm thanh lạnh lùng nói: “Mạc Bắc đại hoàng tử, trẫm biết ngươi yêu thương tiểu muội nên sốt ruột nhưng mẫu hậu trúng độc phải tra xét, hoàng thái hậu là mẹ đẻ trẫm, xin đại hoàng tử thông cảm! Mang đi!”

“Từ từ!” Lúc này, Quân Kinh Lan, bỗng nhiên mở miệng, lành lạnh nói, “Đông Lăng hoàng, sự tình còn chưa điều tra rõ cơ sở, đã đem Khuynh Hoàng công chúa đi giam giữ, có phải có chút làm quá?”

“Nhân chứng vật chứng ở đây tiện tỳ cũng thú nhận bộc trực, chẳng lẽ còn có thể có ẩn tình khác?” Hoàng Phủ Hiên lạnh giọng hỏi lại.

“Một nô tài tính cái gì? Đông Lăng hoàng vì sao không hỏi xem Khuynh Hoàng công chúa? Công chúa, chuyện này, là người làm sao?” Quân Kinh Lan hơi hơi quay đầu, nhìn về phía Đạm Thai Hoàng.

Mà Đạm Thai Hoàng hiện nay dĩ nhiên hiểu được đây là một tràng vu oan hãm hại, lại nhất thời không thể tưởng được chính mình còn đắc tội với ai, khiến cho đối phương hãm hại nàng, cho nên trầm mặc không nói chuyện. Hiện nay nghe Quân Kinh Lan vừa hỏi, nàng lúc này lắc đầu: “Đông Lăng thái hậu cùng bản công chúa không thù không oán, bản công chúa vì sao phải độc hại người? Huống chi, hạ độc cũng không sao, còn phái thị tỳ bên người đến, là sợ người bên ngoài không biết ta muốn mưu hại hoàng thái hậu sao?”

“Công chúa lời ấy có lý! Bản Thái tử cho rằng việc này rất nhiều điểm đáng ngờ, Đông Lăng hoàng không cần vội kết luận!” Quân Kinh Lan nhàn nhàn nói xong, lại nói tiếp, “Không bằng Đông Lăng hoàg coi như nể mặt mũi bản Thái tử, trước đem thị tỳ bắt giữ, đợi sự tình điều tra rõ hãy định tội Khuynh Hoàng công chúa. Vừa vặn bản Thái tử cùng đệ nhất thiên hạ công tử Bách Lí Cẩn Thần còn có vài phần quan hệ cá nhân, có lẽ...”

Đệ nhất thiên hạ công tử Bách Lí Cẩn Thần, cũng là võ lâm mỹ nam tử bậc nhất, một thế hệ thần y. Nếu là hắn ra tay, Đông Lăng thái hậu có lẽ còn có cứu!

Những lời này hiển nhiên thuyết phục Hoàng Phủ Hiên, hung thủ đều là thứ yếu, mẫu hậu an nguy mới là thứ nhất! Vì thế, hắn lúc này chắp tay mở miệng: “Đã như thế, trẫm liền đợi Bắc Minh Thái tử báo tin lành, hi vọng Thái tử nhất định hỗ trợ tìm được công tử Thần, nếu có thể cứu mẫu hậu, trẫm tất có hậu tạ!”

“Bản Thái tử đã hứa thì sẽ dốc hết sức!” Quân Kinh Lan đáp lễ.

Đạm Thai Hoàng nhìn hắn một cái, mắt lộ ra cảm kích, nàng hiện nay không thể bỏ tù, bởi vì nàng phải điều tra rõ chuyện này, rửa sạch tội cho mình và Thành Nhã, cứu Thành Nhã ra. Mà nếu là hai người bọn họ đều đi vào, chỉ sợ ra không được.

Thu được ánh mắt của nàng, Quân Kinh Lan thản nhiên nhìn lại, trong mắt có nét cười, làm như trấn an.

Tiểu tTnh cúi mặt, không hờn giận nghịch vuốt, chủ nhân lại giúp nữ nhân này, hắn nhất định là đối với mình thay lòng đổi dạ! Hừ, Tinh gia buổi tối trở về hóa trang đẹp trai, nhất định phải làm hồi tâm chủ nhân.

“Người đâu, đem tiện tỳ này áp giải xuống!” Hoàng Phủ hiên quát lạnh!

Ngự lâm quân phi mau vào, đi lại chỉnh tề, nghiêm chỉnh như đã được huấn luyện bài bản, tiến lên đem Thành Nhã dẫn đi, Thành Nhã nhanh nhìn Đạm Thai Hoàng hô to: “Công chúa, Thành Nhã là oan uổng, công chúa!”

“Yên tâm, vào ngục giam bọn họ hỏi ngươi cái gì, ngươi liền ăn ngay nói thật, đừng cho bọn họ tra tấn, nếu ngươi là trong sạch, bản công chúa nhất định cứu ngươi đi ra!” Đạm Thai Hoàng lạnh giọng hứa hẹn.

“Dẫn đi!” Hoàng Phủ Hiên không kiên nhẫn quát lớn.

Dạ!” Ngự lâm quân kéo Thành Nhã rời đi. Thành Nhã nhìn Đạm Thai Hoàng, gật đầu, bị áp đi ra ngoài.

Sự tình náo loạn đến bước này,xem như đã không thể vãn hồi. Đạm Thai Kkích nghiêm mặt chắp tay: “Nếu như vậy, bản điện hạ cùng hoàng muội đi về trước, cũng sẽ điều tra ra chân tướng, trả cho Vương muội sự trong sạch!”

“Mời!” Hoàng Phủ Hiên đối với Đạm Thai Hoàng lòng tràn đầy oán hận, tự nhiên cũng không có cái gì hoà nhã

Duy nhất Quân Kinh Lan, xem xong trận khôi hài, nhàn nhàn mở miệng: “Bản Thái tử cũng cáo từ!”

“Thái tử,  mời!” Hoàng Phủ Hiên lúc này phất tay, cũng không lưu.

Ba người ra khỏi cửa, đi ra xa ba thước, Đạm Thai Kích chắp tay đối với Quân Kinh Lan nói lời cảm tạ: “Vừa rồi đa tạ Bắc Minh Thái tử tương trợ!”

Quân Kinh Lan câu thần, mị mâu mỉm cười: “Không có gì, không quan trọng, việc nhỏ mà thôi. Nói sao, đó cũng là vì hôn thê của bản Thái tử?”

Đạm Thai Hoàng tuyệt đối không thừa nhận chính mình thực tâm nghĩ muốn cảm tạ hắn, nhưng nhìn hắn không đứng đắn, nhất thời cũng không có tâm tư cảm ơn, bước đi liền đi...

Đạm Thai Kích tâm tình nguyên liền trầm trọng, thấy vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, đối với Quân Kinh Lan chắp tay nói lời từ biệt liền chạy theo đuổi kịp.

Mà Quân Kinh Lan đứng tại chỗ, hai tay khoanh lại, cười nhìn bóng Đạm Thai Hoàng, miễn cưỡng nói: “Tiểu tinh, ngươi nói gia lần này giúp hay không giúp nàng?”

“Ngao ô!” Không giúp!

“Được, giúp!” cười một tiếng, thản nhiên giẫm chân tại chỗ, hồi cung.

“Ngao...” Nếu không nghe Tinh gia, còn hỏi tôi làm cái gì!

...

Đạm Thai Hoàng dọc theo đường đi theo Đạm Thai Kích trở về nhưng trong đầu vẫn vô thức nghĩ về biểu tình Đông Lăng thái hậu lúc ấy. Biểu tình là nhìn thấu sinh tử, hoàn toàn không có đem tánh mạng của mình để ở trong mắt, trước đó vài ngày ở quốc yến thấy nàng, rõ ràng không có gì luẩn quẩn trong lòng.

Sự khác thường tất có nghi vấn, Đông Lăng hoàng thái hậu có lẽ biết cái gì.

Đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu, phát hiện đã đi tới cửa. Mà dọc theo đường đi, Đạm Thai Kích sắc mặt đều bình tĩnh, mắt thấy đã đến, hắn lạnh giọng nói với Đạm Thai Hoàng mở miệng phân phó: "Muội đi về trước! Chuyện này muội không cần lo, Vương huynh đi xử lý!”

Đạm Thai Hoàng cắn răng, chuyện này nàng là nhất định phải lo, Thành Nhã nha đầu kia đối nàng trung thành và tận tâm, lần trước Hoàng Phủ Linh Huyên thả bọ cạp ở trong điện, nha đầu kia sợ chết còn che ở phía trước nàng, nàng làm sao có thể mặc kệ? Nàng cũng không công khai làm trái lại ý của Đạm Thai Kích, thuận miệng đáp một câu: “Đã biết!” Dứt lời liền đi về hướng tẩm cung.

Đạm Thai Kích nhìn nàng như vậy, liền biết lời mình nói nàng nghe không vào. Khẽ lắc đầu, nhìn vào hư không mở miệng phân phó: “Đi chuẩn bị một chút, việc này nếu là không thể giải, liền hoả tốc đưa công chúa quay về Mạc Bắc!”

"Dạ! Đưa công chúa đi, ngài thì sao?” Trong hư không có người cung kính đáp lời, quay người lại nhịn không được hỏi một câu.

Đạm Thai Kích xoa mi tâm, hít một hơi: “Hết thảy hậu quả bản điện hạ đều gánh vác!”

Nói xong, trở về trong viện... Ám vệ khó chịu, cuối cùng lại không mở miệng

Mà bên này, Đạm Thai Hoàng trở về tẩm cung, càng nghĩ càng cảm thấy được Đông Lăng hoàng thái hậu có thể biết những thứ gì, cứ như vậy buông tha sơ hở, nàng không cam lòng! Mắt thấy màn đêm dần dần hạ xuống, nàng cũng rốt cục ngồi không yên, chuẩn bị đi đến chỗ Đông Lăng thái hậu, có lẽ sẽ tìm được chút manh mối.

Trở mình từ cửa sổ đi ra ngoài, nhanh biến mất ở trong bóng tối! Cũng đồng thời cảm nhận sâu sắc phát hiện chung quanh sân, có nhiều hơn một hơi thở. Từng cái góc, đều ẩn giấu một đôi mắt

Như vậy, sân của nàng đã bị Hoàng Phủ Hiên hạ lệnh theo dõi! Nhưng thân là truyền nhân cổ võ thế gia, muốn đi ra ngoài, tự nhiên có biện pháp!

Ngồi xổm người xuống, ở góc tường nhặt một đống đá, sắp hàng thành tổ hợp, cuối cùng hình thành một cái sao sáu cánh! Sau đó hướng trên mặt đất nằm, nhanh đánh một cái, chính là một cái chớp mắt, cảnh sắc ở trong viện nháy mắt biến ảo, nguyên một mảnh tối như mực ngay lập tức biến thành biển rộng, nước gợn cuồn cuộn, con thuyền đi xa, còn có hải âu trên mặt biển bay qua. Trong chỗ tối người được Hoàng Phủ Hiên phái tới giám sát đều không dám tin dụi hai mắt của mình, cảm giác mình bị hoa mắt. Mà lúc sau, trong viện hết thảy đều khôi phục lại như cũ...

Như trước một mảnh tối đen, giống như trước đó chưa hề có biến hoá kỳ lạ kia.

Quả nhiên là nhìn lầm rồi!

Mà Đạm Thai Hoàng giờ phút này, đã thành công trốn thoát! Ẩn nấp đối với nàng là việc quá dễ dàng, so về trận pháp, lại không có mấy người là đối thủ của nàng. Bất quá một cái thủ thuật che mắt chủ giống như một bữa ăn sáng!

Một đường trốn trốn tránh tránh, ẩn nấp thân hình tránh thị vệ, tối nay gió có chút lạnh, cực kỳ giống tâm tình nàng. Bước đi sau một lúc lâu, vừa muốn chuyển hướng đi đến Phượng Tường cung, rất xa lại thấy một bóng dáng màu vàng, hướng mặt phía đông mà đi, vây xung quanh đầy kẻ hầu người hạ.

Tập trung nhìn vào, đó là Hoàng Phủ Hiên!

Hoàng Thái Hậu trúng độc hiểm nguy sớm tối, mà Hoàng Phủ Hiên buổi tối lại không ở Phượng Tường cung túc trực, lại mang theo một chúng hạ nhân đi nơi khác, hướng bên kia vừa không là ngự thư phòng, cũng không phải Dưỡng Tâm Điện, càng không phải tẩm cung của Hoàng Phủ Hiên! Đây là tình huống như thế nào?
Đạm Đài Hoàng trong lòng sinh nghi, do dự trong chốc lát, liền đi theo.
Dọc theo đường đi, nàng đều giữ khoảng cách với người trước mặt hai mươi mét, cũng cẩn thận ẩn nấp thân hình không để người phát hiện, đi khoảng chừng một nén nhang, rốt cuộc thấy tất cả mọi người ngừng ở cửa Tiềm Long Điện.

Cửa đại điện nguy nga, hai gã thủ vệ đầu tiên là khom lưng hành lễ rồi xoay người đẩy cửa điện ra, Hoàng Phủ Hiên một mình bước vào trong, những người khác đều ở lại ngoài điện! Hắn đi vào một lúc sau thủ vệ cửa cung  lại đóng cửa lại.

Mà Tiềm Long Điện xung quanh vốn đã có vài thị vệ canh gác xung quanh, hơn nữa Hoàng Phủ Hiên lại mang người đến, vây kín xung quanh điện, muốn đi qua đi nghe lén là không có khả năng.

Nàng nhìn khắp nơi vừa thấy bên kia Tiềm Long Điện che lấp phía trên là một cây đại thụ, đại thụ một cây hợp với một cây, nàng từ bên này cây đại thụ trèo lên trên , một đường mượn lực, liền có thể đến nóc nhà!

Nghĩ lại khom lưng, dán người xuống thấp, di chuyển từng chút từng chút, lặng lẽ ẩn núp đi qua. Rồi sau đó, nhanh chóng bò qua,rồi lại là mấy cái nhảy, như là một con mèo đêm, động tác cẩn mẫn mà thoăn thoắt!

Thấy nhánh cây đong đưa, bọn thị vệ đều hướng phía bên này nhìn nhìn, nhíu mày ngưng mắt nhìn nửa ngày, cũng không phát hiện khác thường, lại thu hồi ánh mắt.

Chờ tất cả mọi người thả lỏng cảnh giác, Đạm Đài Hoàng lúc này mới nhô đầu ra, ôm một nhánh cây trượt xuống, thành công đi tới níc nhà Tiềm Long Điện. Đặt chân rất nhẹ, hơn nữa sau khi đặt chân một lúc lại vẫn không nghe thấy phát ra nửa điểm động tĩnh!

Chợt, liền nghe thấy Hoàng Phủ Hiên âm thanh lạnh lẽo từ phòng trong truyền ra: “Nhưng Quân Kinh Lanquen biết với công tử Thần, nếu đông vào hắn, sợ độc mẫu hậu không thể giải! Không bằng chờ mấy ngày, chờ giải độc cho mẫu hậu……”

“Thả hổ về rừng, chung thành họa lớn! Chờ mấy ngày mẫu hậu ngươi giải độc, Quân Kinh Lan đó là kẻ ngốc chờ ngươi giết sao? Hiên Nhi, không thể lòng dạ đàn bà!” Một âm thanh khác càng lạnh hơn truyền ra tới, cẩn thận nghe âm thanh giọng nói này cùng Hoàng Phủ Hiên có vài phần tương tự. Lại càng lạnh lùng uy trọng hơn!

Ngay sau đó, trong phòng lại là một trận lặng im.

Sau một lúc lâu lúc sau, Hoàng Phủ Hiên giọng điệu cung kính vang lên: “Phụ hoàng, nhi thần đã hiểu! Chỉ là Quân Kinh Lan võ công cao cường, muốn lấy mạng hắn, chỉ sợ phải dùng long hồn vệ, nhi thần lập tức đi phân phó!”

Nghe đến đó, Đạm Thai Hoàng đã đàn dần hiểu rõ, hai người này là đang thương lượng đối phó Quân Kinh Lan. Mà người bên trong cùng Hoàng Phủ Hiên đối thoại, chắc hẳn là Thái Thượng Hoàng Đông Lăng!

Nàng nhíu mày nghĩ nghĩ, tên yêu nghiệt là người tuy rằng không làm cho người khác thích, miệng lưỡi còn hay châm chọc nàng, nhưng bất luận nói như thế nào, hôm nay rõ ràng cũng đã giúp mình. Thôi, xem như còn nợ hắn một cái nhân tình, đi báo tin cho hắn!

Nghĩ, nín thở từ trên cây trượt xuống. Lại khom lưng, tránh ánh mắt tuần tra của bọn thị vệ, tay chân nhẹ nhàng rời đi……

Nàng đi rồi, trong điện, Hoàng Phủ Hiên lại chần chờ mở miệng: “Phụ hoàng, nhi thần hôm nay tới, là vì một khác kiện chuyện quan trọng! Mẫu hậu trúng độc, muốn gặp mặt người một lần. Các thái y đều bó tay không có biện pháp, nếu tìm không thấy công tử Thần, chỉ sợ ba ngày lúc sau, mẫu hậu liền phải…… Người không đi xem sao?”

“Quả nhân mệt mỏi rồi! Ngươi đi ra ngoài đi!” Hoàng Phủ Hoài Hàn thanh âm rét lạnh mở miệng, ánh mắt màu tím lạnh lùng nhắm lại, không hề lên tiếng. Hiển nhiên, cũng không có ý đi thăm bệnh.

Một trận vắng lặng.

Từ cửa sổ gió qua khe cửa thổi vào, cũng làm tâm người thổi lạnh cả người.

Hoàng Phủ Hiên đứng tại chỗ đứng một lúc lâu, như là đã đứng một hồi xuân hạ thu đông. Đôi mắt nhìn phụ hoàng khuôn mặt lãnh khốc vô tình, rốt cuộc xoay người ra cửa, khó nén trong mắt một tia cô đơn……

Chậm rãi tới rồi cửa, hắn rốt cuộc không thể nhịn xuống được, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đen mặt trăng chưa tròn kia, trong mắt phủ một tầng hơi mỏng: “Phụ hoàng, thứ cho nhi thần vô lễ! Nhi thần muốn hỏi ngừơi một câu, nữ tử trong lòng người, thật sự tốt hơn mẫu hậu sao?"

Tốt đến mức nhiều năm như vậy, chưa bao giờ xem mình là nhi tử, chỉ là trở thành một người thừa kế vương vị.

Tốt đến mức chưa bao giờ xem mẫu hậu là thê tử, chưa bao giờ coi trọng, chỉ xem là thế thân, bất quá là công cụ sinh dục. Thậm chí tính mạng nguy hiểm sớm tối cũng không chịu đi xem một cái!

“Phải!” Hoàng Phủ Hoài Hàn rét lạnh lên tiếng.

Hoàng Phủ Hiên vừa nghe, lạnh lùng cong môi, hung hăng mở miệng trào phúng: “Nếu nàng tốt như vậy, người trước kia, vì sao để lại nàng đi mất?”

Tiếng nói vừa dứt, liền nhấc chân đi nhanh khỏi  Tiềm Long Điện, cũng không quay đầu lại. Hắn biết, những lời này, sẽ đâm vào tim phụ hoàng vỡ nát, đau đớn muốn chết! Nhưng hắn vẫn nói. Là vì chính mình, cũng là vì mẫu hậu chủ trì công đạo!

Chung quy cả đời này, cái gọi là “Tình thương của cha”, Hoàng Phủ Hiên hắn lại không quá cần……

Hắn đi rồi, Hoàng Phủ Hoài Hàn ánh mắt màu tím châm rãi mở ra, một ngụm máu tươi nảy lên cổ họng. Hung hăng phun ra, máu tươi vài thước, vựng nở khắp mà tàn hồng……

……

Đạm Thai Hoàng một đường chạy như bay, rốt cuộc cũng chạy tới của tẩm cung của Quân Kinh Lan, chờ nàng đến lúc đó, tẩm cung của hắn đèn đã tắt.

Đang chuẩn bị đi vào báo tin, vừa lúc đụng phải Tiểu Miêu Tử, cầm phất trần từ bên trong đi ra. Hắn vừa thấy Đạm Đài Hoàng bộ dáng hoang mang rối loạn, kinh ngạc một chút: “Công chúa, người đây là……”

“Ngươi chạy nhanh đi vào thông tri Quân Kinh Lan, bảo hắn tránh đi một chút, có người đêm nay muốn giết hắn, nghe nói còn xuất động cái gì long hồn vệ!” Đạm Đài Hoàng cũng không vòng vo vô nghĩa, nói thẳng ra ý đồ đến.

Tiểu Miêu Tử nghe vậy, khắp nơi nhìn nhìn, xác định không có bên người lúc sau, khinh thường cười một tiếng: “Công chúa yên tâm đi, những cái đó bọn trộm cướp đạo tặc tưởng có thể tính kế với Thái tử của bọn ta, căn bản là là ban ngày nói mộng! Một nén nhang trước gia đã đi ra ngoài, đang ở cung khác,những cái đó long hồn vệ đó, hừ, chờ bọn họ, Thái Tử gia của chúng ta đã bày ra thiên la địa võng chờ sẵn!”

Nguyên lai đã biết! Không biết vì sao, Đạm Đài Hoàng giờ phút này thế nhưng có loại thở dài một hơi cảm giác nhẹ nhõm, cười mở miệng: “Nếu như vậy, ta đây liền đi về trước!”
Còn sự việc của Thành Nhã chờ nàng đi xử lí.

Tiểu Miêu Tử cười cười, mở miệng nói: “Ai! Công chúa ngươi liền về trước đi, mới vừa rồi nô tài chưa nói gì!”

Đạm Đài Hoàng gật đầu: “Ta đã hiểu!”
Quay đầu lại, lại hướng nhìn về phía Phượng Tường cung, bên kia lại là một trận đèn đuốc sáng trưng, nghĩ đến là có người tới thăm Hoàng Thái Hậu, xem tình hình này, hôm nay đã lỡ mất cơ hội. Noịt lát nữa, bọn hạ nhân sẽ đem nước tới phòng, nếu trở về chậm sẽ bị Hoàng Phủ Hiên phái tới người phát hiện. Nghĩ vậy liền phải về tẩm cung của mình trước, ngày mai lại nói.

Tiễn nàng đi rồi, Tiểu Miêu Tử nhìn nàng bóng dáng gật gật đầu. Mạc Bắc tam công chúa này còn biết tới mật báo, cũng không uổng công gia vì nàng phí nhiều tâm tư như vậy……
Đạm Thai Hoàng một đường chạy băng băng, một lúc sau đã về tới ngoại viện, dùng đồng dạng trận pháp trở về sân rồi từ cửa sổ nhảy đi vào, chân trước rơi xuống đất, sau lưng liền có người tới gõ cửa.

“Công chúa, nước tắm gội được đưa đến!” Giọn nói của một thị tỳ xa lạ vang lên, không phải giọng quen thuộc của Thành Nhã, trong lòng Đạm Đài Hoàng là một mảnh xao động. Đi nhanh tiến lên, mở cửa ra, xho nhóm thị tì đem nước đến đi vào.

Nhóm thị tỳ đem thùng đặt xuống, lại ở thau tắm bên cạnh đặt một cái khay, teong khay là y phục để thay sau khi tắm gội xong. Ngay sau đó liền lui đi ra ngoài!

Đóng cửa lại, Đạm Đài Hoàng trong lòng vô cùng phiền muộn, nghĩ đên việc của Thành Nhã, lại suy nghĩ yêu nghiệt kia là chạy đi nơi đâu, có thể nào bị người của Hoàng Phủ Hiên bât gặp, lại có thể hay không là giúp nàng tìm chứng cứ?

Nghĩ đến lại nhanh chóng lắc đầu, không có khả năng! Giúp nàng tìm chứng cứ, hắn nào có tốt bụng như vậy. Còn có, hắn bị người của Hoàng Phủ Hiên bắt gặp, đối với nàng có chút nào liên quan?

Mải suy nghĩ nàng không phát hiện phía trên đang có bọn đầu trộm đuôi cướp, sắc mặt lộ một tia mỏng manh ý cười, nheo lại mị mâu, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng. Hả... Tắm rửa? Lần trước nàng nhìn hắn, lần này mình có phải hay không nên nhìn lại? Mà vai hắn, có một vật thể màu bạc, trừng lớn mắt sói đáng khinh, nhìn phía dưới thùng tắm, kích động đầu lưỡi đều thè ra...

Đạm Thai Hoàng nhắm mắt, hít một hơi, trợn mắt nhìn nhìn thùng tắm nhiệt khí bốc hơi, lại cảm thấy mệt mỏi! Thôi, trước tắm rửa, ngủ một giấc, phiền lòng ngày mai nói sau!

Nghĩ, cởi vạt áo, cẩm tú hoa phục như là hoa sen tràn ra, từ trên người nàng nhẹ nhàng chảy xuống. Ngoại sam bong ra từng mảng, lộ ra cổ thanh trắng nõn thon dài, tao nhã tươi đẹp...

Ngón tay ngọc vươn, thử thử nước ấm, vừa đủ! Nàng cho tới bây giờ không thích ở trong nước có hoa hay gì, cho nên nước này cũng là trong suốt thấy đáy.

Nước ấm, liền tiếp theo lag cởi áo ra.

Lại là nhẹ nhàng nhất giải, trung y từ đầu vai như ngọc chảy xuống, càng hiện ra dáng người yểu điệu, băng cơ ngọc cốt.

Bạn nhỏ tiểu tinh, hưng phấn trừng lớn mắt, kích động nước miếng đều suýt nữa rớt xuống! Người ta cũng không phải là đại sắc lang, người ta là tiểu sắc lang...

Mắt thấy nước miếng của nó sẽ rơi xuống, Quân Kinh Lan lúc này dùng thanh âm chỉ có bọn họ một người một sói có thể nghe thấy mở miệng: “Còn muốn tiếp tục xem thì cẩn thận nước miếng!”

Tiểu tinh lúc này kịp phản ứng, cố gắng đem nước miếng hút trở về, chính là nước miếng rất nhanh lại chảy ra, lại hút trở về, trong mắt mê đắm cũng càng sâu...

Mà cũng ngay tại lúc này, Đạm Thai Hoàng dương tay, đem yếm tú tơ vàng lưu vân mẫu đơn kéo. Cũng xoay người cởi ra tiết khố...

Vúi đầu, tóc đem che khuất trước ngực, tiểu tinh không thấy rõ ràng, rất  buồn bực, vì thế ở vai Quân Kinh Lan kiễng chân, nghển cổ nhìn...

Mà Đạm Thai Hoàng dĩ nhiên cởi xong, lui người ra, bước vào thùng tắm.

Nước gợn bên trong, cô gái kia hoàn mỹ cùng tươi đẹp, tựa như sơ anh nở rộ, mê người. Cánh tay không rảnh, đùi đẹp lại nhìn một cái không xót gì, hảo một hồi hoạt sắc sinh hương.

Cái này, mặc dù là giữ mình trong sạch như Quân Kinh Lan, hô hấp cũng hơi hơi dồn dập nửa phần. Chậm rãi nhắm mắt lại, ngăn chận trong lòng kia mạt bất an xao động...

Mà Tiểu tinh không ngừng bi phẫn lắc đầu, ánh mắt bị một ngón tay thon dài che khuất. Vô cùng thống khổ!

Bên tai vang lên thanh âm chủ nhân vô lương: “Gia bỗng nhiên đã quên, ngươi là đực. Không thể nhìn... sẽ đau mắt hột!”

Chủ nhân, ngươi cứ cho ta là cái đi! Còn có, chủ nhân, ngươi cũng là đực, chẳng lẽ ngươi không sợ đau mắt hột sao?

Mà Đạm Thai Hoàng không phát hiện nóc nhà khác thường, bình yên ngâm mình bên trong thùng. Nước trong, đem trên người nàng mỗi một chỗ đều triển lộ không thể nghi ngờ...

Trắng nõn, diễm lệ, mảnh khảnh...

Mà trên nóc nhà Quân Kinh Lan, nhìn trong chốc lát, mị mâu khơi mào, bỗng nhiên cau mày nói: “Ngực tựa hồ nhỏ chút...”

“Ngao ô!” Chủ nhân, tôi không chê nàng ngực nhỏ, cho tôi xem đi!

Một tiếng “Ngao ô “, Quân Kinh Lan mày kiếm nhíu lại!

Đạm Thai Hoàng cũng là cả kinh, lúc này ôm ngực ngẩng đầu: “Ai?!”

Ngửa đầu, liền thấy trên nóc nhà cái là kia yêu nghiệt đáng giết ngàn đao, còn có trong tay hắn là Tiểu tinh, một trận huyết khí dâng lên, suýt nữa phun ra! Lo lắng Hoàng Phủ Hiên muốn giết hắn, hắn lại chạy đến đây? Còn nhìn lén nàng tắm rửa?!

Hành tung bại lộ, Quân Kinh Lan cũng không giấu. Hơi hơi cười yếu ớt, nhìn Đạm Thai Hoàng, nhìn như một bộ gợn sóng không sợ hãi, Nhưng là tiểu tinh trong tay hắn kia hại hắn bị phát hiện, suýt nữa bị hắn cắt đứt khí...

Nhìn hắn nửa điểm tự giác nhận sai đều không có, Đạm Thai Hoàng cơn tức ở trong lòng phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm, cưỡng chế tức giận, ngửa đầu cắn răng mở miệng: “Ngươi nhìn thấy?”

“Không thấy toàn bộ...” Đây là lời nói thật, nàng tắm rửa vẫn chưa đứng chổng ngược, cho nên không thể thấy, càng làm cho người hướng về chỗ bí ẩn.

“Nhìn nhiều hay ít?” Đã muốn không tốn hơi thừa lời xông lên.

Hắn khe khẽ thở dài, nhảy xuống, đứng ở trước mặt nàng. Mị mâu lơ đãng đảo qua nàng hai tay che ngực, câu thần cười yếu ớt: “Công chúa, ngực quá nhỏ, nhìn không thấy nhiều hay ít!”

“Cút mẹ ngươi đi!” Đạm Thai Hoàng một bên nhảy vào bình phong, không kịp che khuất ngực, tự nhiên lại lộ ra vài xuân sắc...

Buồn bực nửa ngày Tiểu tinh rốt cục nhìn thấy, đầu tiên là kích động vui vẻ, lập tức mi sói vừa nhíu, cũng rất là khinh bỉ nhìn Đạm Thai Hoàng, ngực quá nhỏ! So đo móng vuốt, đếm, dựa theo tiêu chuẩn của nghĩa mẫu chủ nhân, cái này nhiều nhất cũng chỉ là cup B...

“Phanh!” một tiếng!

Ngay cả người cùng sói bị đá ra khỏi phòng, Đạm Thai Hoàng dương tay nhất xả, đem khay ném về phía hắn..

“Ngao ô ——” Tiểu Tinh hét thảm một tiếng, bởi vì đang tính cup ABCD, bị đánh trúng!

Quân Kinh Lan rất phong độ, đứng ở cửa, cười nhẹ nói: “Công chúa làm gì phải tức giận, bản Thái tử cũng không phải không chịu trách nhiệm! Nếu đều đã nhìn, không bằng chúng ta tắm uyên ương dục thì thế nào?”

Này tiếng nói vừa dứt, Đạm Thai Hoàng cười tủm tỉm tới cửa phòng!

“Tốt! Chúng ta tắm uyên ương dục!” Mới vừa nói, “Oanh!” một thanh âm vang lên, chợt toàn bộ nước trong thùng tắm, đối với kia một người 1 sói hắt qua đi!

Vì thế, mới vừa rồi Thái tử gia còn ngọc thụ lâm phong, cứ như vậy bị nước tắm rót một cái lạnh thấu tâm!

Vốn là có thể trốn, nhưng hắn rất biết nàng. Nếu là né, cục tức này nàng sợ là rất dài rất dài một thời gian ngắn cũng không thể tiêu, hiển nhiên đối với mình bất lợi, cho nên không trốn. Chính là bị nước tắm hất, quả thật không được tốt lắm, hắn hiện nay đã muốn cảm giác cả người không khoẻ...

Đạm Thai Hoàng ngoài cười nhưng trong không cười hướng cửa dựa vào, lạnh giọng mở miệng: “Cái gọi là tắm uyên ương, tự nhiên chính là chỉ dùng cùng cái thùng tắm, cùng với nước trong thùng tắm tắm rửa! Đây là chính ngươi đề nghị, Thái tử gia, tắm uyên ương, tắm thích không?” Nàng nếu nhớ không lầm, con hàng này là có bệnh sạch sẽ, lần trước một sợi tóc rơi vào thùng tắm, có thể chọc giận hắn, nàng cũng không tin hôm nay bị hắt nước tắm, hắn còn không tức chết! Xem tên khốn khiếp này còn dám nhìn lén nàng tắm rưanữa khônc!

Thái tử gia còn chưa nói nói, kia Tiểu Tinh bị dội hình tượng hoàn toàn không có, cũng đã bắt đầu tức giận!

Nó bay nhanh nhảy lên, giơ lên chân trước, hung hăng cùng Đạm Thai Hoàng dựng thẳng ngón giữa: “Ngao ô!” Ngươi ngực quá nhỏ, sẽ không thèm nói chuyện!

“Ta giết!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top