Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49: Chuyện Này Nếu Quá Khắc Chế Đối Với Thân Thể Không Tốt

Đạm Thai Hoàng chạy vội tiến lên, dùng thân thủ đem Tiểu Tinh không biết sống chết dám coi rẻ bộ ngực nàng kia đi lột da lóc xương, trả mối hận trong lòng!

Bạn nhỏ Tiểu Tinh cũng không phải ngu xuẩn, chớp mắt, xem nàng hùng hổ, lai giả bất thiện, ánh mắt còn nhìn mình hằm hằm, trong chớp mắt liền hiểu được ý đồ, xoay người, nhanh như chớp —— tháo chạy!

Chạy thật xa, còn không quên quay đầu lại dựng thẳng ngón giữa, cũng đem cái đuôi nhắm ngay Đạm Thai Hoàng, khó chịu lay động: “Ngao ô!”

—— Nữ nhân ngực nhỏ tính khí đại phát! Làm cho Đạm Thai Hoàng suýt nữa tức giận đến ngất đi!

Vì biểu đạt sung sướng, Tinh gia còn tiêu sái vươn chân trước hất chỏm lông trên trán, ra vẻ anh tuấn tiêu sái! Tiểu Tinh còn chưa cao hứng xong liền có một trận quần vũ thổi tới, lập tức đem nó cả người cả lông bị gió thổi đứng chổng ngược, hai chân trước cố bám mặt đất, thậm chí trên mặt đất còn  để lại hai hàng dấu móng, lại vẫn không có đào thoát khỏi tay Quân Kinh Lan

“Ngao ô!” Chủ nhân, ngươi làm gì? Không phát hiện Tinh gia đang chạy trối chết sao?

Tuyệt mỹ nam tử ôm đồm nắm Tiểu Tinh, cũng vươn ngón tay như ngọc, đem đuôi nó thắt thành một cái nơ con bướm, mặt mày mỉm cười, đem đưa tới trước mặt Đạm Thai Hoàng! Đối với con sói phá hủy nghiệp lớn chiêm ngưỡng xuân sắc của hắn, nhất định phải giáo huấn! Mà để cho nàng giáo huấn cũng giống nhau.

Vì thế, Tiểu Tinh bi thương cứ như vậy, bị chủ nhân giao cho Đạm Thai Hoàng

Nó hàm chứa nước mắt nhìn lại Quân Kinh Lan: “Ngao ô!” Chủ nhân, ngươi bán sói cầu vinh!

Quân Kinh Lan cười nhưng không nói, mị mâu lãnh ý nheo lại kinh người.

Đạm Thai Hoàng nghiêm mặt xem xét liếc mắt Quân Kinh Lan một cái , lại cúi đầu nhìn nó, bỗng nhiên lạnh lẽo cười. Lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đem nó lật ngược, làm cho bụng nó đối diện nàng, sau đó một trận...

Chỉ một thoáng bộ lông bay tứ tung

“Ngao ô... Ngao ô! Ngao ô...” Tiểu Tinh hét một tiếng thảm thiết rung trời. Lại là chủ nhân đem chính mình giao cho nàng, nó lại không dám lật lọng đi cắn!

Sau một lúc lâu, Đạm Thai Hoàng rốt cục nhổ lông xong, nhìn Tiểu Tinh, thưởng thức thành phẩm!

Mà giờ khắc này, bạn nhỏ Tiểu Tinh đẹp trai dạt dào, chỗ có vẻ là ngực chỉ để lại hai cái chỗ trống vòng tròn, lông cũng bị mất...

Tiếp theo, đó là một tiếng nữ tử lanh lảnh cười thảm: “Ha ha ha... Nguyên lai ngươi căn bản không có ngực!” Một con sói cũng dám cười nhạo nàng ngực nhỏ, tìm chết.

Quân Kinh Lan thấy vậy, mị mâu nhíu một chút, nhất thời cảm giác lồng ngực của mình cũng một trận lạnh cả người...

Tiểu Tinh thương tâm muốn chết, một cước nhảy ra khỏi tay nàng, khóc một phen đầy nước mắt nước mũi, hai chân trước ôm ngực nhanh trốn, đến bên dưới một gốc cây thương tâm kêu: “Ngao ô ô gào khóc ngao ô...”

Làn điệu sâu kín, tiết tấu thập phần mãnh liệt!

Tinh gia là đực, sao có thể có ngực! Không biết thưởng thức, ô ô...

Giáo huấn xong Tiểu Tinh, Đạm Thai Hoàng lạnh lẽo mắt lại quét về phía Quân Kinh Lan, bình thường đã khiến cho nàng đủ phiền, lần này còn nhìn lén nàng tắm rửa, nhìn thì không nói, thế nhưng còn dám chê nàng ngực nhỏ, quả thực buồn cười! Dương thần cười, lộ hàm răng trắng: “Bắc Minh Thái tử, ngươi mới vừa nói cái gì?”

Thái tử gia nghe vậy, thản nhiên cười yếu ớt, mị mâu lưu chuyển, chợt, có hứng thú nhìn ngực nàng, nhàn nhàn nói: “Bản Thái tử nói, công chúa ngực nhỏ nên ta không cần cố sức, như vậy ta và ngươi lập gia đình, cuộc sống vợ chồng cũng sẽ vô cùng hài hòa!”

Đạm Thai Hoàng nghe vậy, nhanh quay đầu lại, đảo mắt phượng tìm kiếm đồ có thể ném chết con hàng này! Mà đảo qua lại ngây ngẩn cả người, băng ghế đi đâu vậy? Đúng rồi, lúc nhảy cửa sổ trở về cũng không nhìn thấy!

Cũng ngay tại lúc này, nghe được giọng nói phía sau lười biếng vang lên: “Công chúa, không cần tìm. Bản Thái tử vào nhà, lo lắng đến có thể thấy cái gì, đề phòng bất trắc, bàn ghế đều đã đem đi xử lý! Chẳng lẽ công chúa sau khi vào cửa, không phát hiện thiếu cái gì sao?”

Đạm Thai Hoàng sắc mặt tối sầm, nhất thời hiểu được, nổi ý muốn chém chết hắn! Nhưng rất nhanh, nàng cũng phát hiện chi tiết!

Nguyên bản ở trong viện ở mọi nơi người Hoàng Phủ Hiên phát tới giám sát nàng cũng không thấy! Nàng đảo qua xung quanh, lại nhíu mày nhìn về phía Quân Kinh Lan, ý hỏi... Hắn xử lý?

Quân Kinh Lan hơi hơi nhắm mi, thừa nhận.

Chợt, Thái tử gia hơi giương môi lên nhìn nàng, ngữ điệu tràn đầy không đứng đắn: “Tốt lắm, cái gì nên nhìn bản Thái tử cũng đã nhìn, nước tắm của công chúa cũng đã dùng. Vậy công chúa không muốn biết bản Thái tử là vì sao mà đến?”

Nói xong, ánh mắt đầy ý cười, lại đem nàng từ trên xuống dưới đánh giá một phen! Ánh mắt kia nhìn Đạm Thai Hoàng trên người mặc quần áo mà như không mặc... Vừa rồi nhìn một bộ mỹ nhân tắm xong, xem như hắn có ý tốt nói cho nành biết một chút về cách giải án tử kia coi như báo đáp đi!

Đạm Thai Hoàng nhìn hắn như vậy, trực giác mách bảo hắn sẽ không nói lời hay, hừ lạnh một tiếng, cười như không cười nói: “Nếu Thái tử muốn nói ngươi là vì xem ta tắm rửa mà đến, bản công chúa kể từ hôm nay, tức giận phấn đấu cần luyện võ công, cầu mong một ngày kia có thể đem ngươi chôn dưới mặt cỏ,  thêm dinh dưỡng phì nhiêu cho đất, vì mùa xuân cây cỏ xanh tươi làm chút cống hiến!”

“Công chúa bỏ được?” Quân Kinh Lan nhíu mi cười nhưng cũng không ảnh hưởng đến phong thái.

Đạm Thai Hoàng cười lạnh: “Vậy ngươi liền thử xem xem ta có bỏ được hay không!”

Quân Kinh Lan khe khẽ thở dài, nhìn lên sao trời, chỉ nhìn một cách đơn thuần thần sắc tựa hồ rất là cô đơn, nhưng mị mâu ý cười lại bán đứng tâm tình của hắn: “Nguyên bản bản Thái tử là một mảnh chân tình, nghĩ đến nói cho công chúa cách phá giải án tử này, nhưng công chúa lại vô tình. Một khi đã như vậy, bản Thái tử đi về trước tắm rửa thay quần áo, lo lắng hay không là tuỳ công chúa!”

Dứt lời, xoay người liền đi. Trên người  vài giọt bọt nước rơi xuống, cả người trạng thái thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, nhưng trạng thái này, ở trên người Thái tử gia, vẫn là tao nhã Vô Song mê người..

Đạm Thai Hoàng nhìn hắn giả bộ dáng này, trợn mắt, hừ lạnh một tiếng: “Đi thong thả, không tiễn! Thái tử điện hạ có tỏ vẻ bản công chúa cũng không tin, không có ngươi ta không tin không giải quyết được vấn đề!”

Lời này vừa ra, hắn tựa hồ đã sớm dự đoán được, cước bộ dừng lại, thản nhiên quay đầu trở lại, giọng có ý cười: “Công chúa, trông cậy ngươi nói một câu mềm mỏng thật khó!”

“Vậy ngươi có nói hay không?” Nàng xem như đã hiểu thấu tính tình yêu nghiệt, ngươi càng cầu xin tha thứ, hắn càng khinh thường, cố tình đánh bạo đối nghịch với hắn, có lẽ sẽ có hiệu quả không tưởng được!

“Nói! Nhưng bản Thái tử phải tắm rửa trước...”

-----------

Cửa điện đóng chặt, cửa sổ mỏng

Khi thì thỉnh thoảng, có tiếng nước truyền ra, leng keng thùng thùng, dụ lòng người khó mà nhịn.

Đạm Thai Hoàng canh giữ ở cửa tẩm điện, đi tới đi lui, đi đi lại lại. Cảm thấy nôn nóng... Phi! Nàng một chút cũng không nôn nóng, nàng không chỉ có không nôn nóng, hơn nữa nửa điểm cũng không nghĩ muốn nhìn lén!

Quay đầu lại xem xét, coi như đã muốn xuyên thấu qua vách tường, nhìn thấy cơ thể tuyệt mỹ của yêu nghiệt kia, cơ ngực to lớn, cánh tay hữu lực, còn có bụng... Khụ khụ... Phải thuần khiết, phải thuần khiết!

Thuần khiết thật lâu, ách, dù sao cũng không có ai, nhìn lén một chút cũng không sao chứ?

Không được! Nếu như bị phát hiện, không chừng sẽ bị kia yêu nghiệt cười nhạo!

Nói không chừng hắn không phát hiện được đâu?

Trong lòng thiện ác giao chiến, chịu đủ tra tấn cùng dày vò hết sức, trong điện có thanh tuyến, mang theo ý cười mỏng manh truyền ra: “Công chúa nếu muốn tiến vào xem liền vào đi, gia cũng không ngại!”

“Ta để ý! Sợ đau mắt hột!” Kiên trì khẩu thị tâm phi!

Nghe giọng nàng nói ra, Quân Kinh Lan cả cười, thản nhiên tựa vào bên cạnh thùng tắm, miễn cưỡng mở miệng: “Công chúa, việc hoàng thái hậu trúng độc không phải là không thể giải, kỳ thật có một giải pháp! Mà giải pháp, Vương huynh của chúng ta cũng biết, chỉ là sợ ngươi xử trí theo cảm tính, cho nên  cũng không có nói với ngươi!”

“Là Vương huynh của ta, với ngươi không có quan hệ gì, cám ơn!” Đạm Thai Hoàng đầu tiên là nghiêm mặt, cùng vạch rõ giới hạn với tên không biết xấu hổ kia, lại vừa hỏi, “Biện pháp gì?”

Nàng tiếng nói vừa dứt, phòng trong lại là một trận tiếng vang lên, lúc này đây, động tĩnh còn lớn, làm cho Đạm Thai Hoàng trong lòng lại là một trận nhộn nhạo. Mẹ nó, nói sự tình không thể bình thường nói sao, thế nào cũng phải một bên tắm vừa nói, bên này nửa đêm trăng cao gió lớn, chẳng lẽ không biết nàng là một nữ nhân bình thường sao?

Đối với Đạm Thai Hoàng vạch rõ quan hệ cùng mình, Thái tử gia lựa chọn không nhìn. Chỉ nhàn nhàn trả lời vấn đề: “Còn phải xem công chúa có bỏ được hay không!” Câu nói này ám chỉ ý tứ hàm xúc mười phần, sát khí cũng hiển hiện.

Có bỏ được hay không? Đạm Thai Hoàng sửng sốt, chợt, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi là nói, giết người diệt khẩu?”

Nàng thừa nhận Quân Kinh Lan nói không sai, nếu là giết Thành Nhã, không có đối chứng, nàng đánh chết cũng không nhận, Hoàng Phủ Hiên không có nhân chứng cùng vật chứng, nàng cùng Mạc Bắc có thể theo chuyện này thoát ra. Nhưng...

Nàng không thể!

“Công chúa cũng không ngốc!” Quân Kinh Lan cúi đầu thở dài, nghe bên ngoài cửa dần dần an tĩnh lại, thậm chí còn ngay cả hô hấp đều phai nhạt vài phần. Hắn liền cũng trong nháy mắt đã biết ý của nàng, không muốn!

Đạm Thai Hoàng kiên quyết lắc đầu: “Ta chỉ ác với người ác, Thành Nhã đối ta trung thành và tận tâm, nếu là hai quân giao chiến, vì quốc gia đại nghĩa ta có thể buông tha nàng. Nhưng chỉ cần vì an nguy cá nhân mà đưa nàng vào chỗ chết, ta làm không được, cũng làm không xong!”

Huống chi hiện tại, trước mắt bao người, nàng chính mồm hứa với Thành Mhã cứu nàng đi ra! Nha đầu kia hiện nay nhất định ở trong ngục cõi lòng chờ mong nàng, coi nàng là một cây rơm cứu mạng! Tình hình như vậy, nàng sao có thể thấy chết mà không cứu được, thậm chí tự tay đưa nàng đi chịu chết?

Lời này, kêu Quân Kinh Lan tươi sáng một chút, chợt thần sắc ý cười càng đậm, quả thực đặc biệt, hoàng tộc đều xem rẻ chuyện sinh tử của bọn hạ nhân, nếu có thể giải bằng quyết hinh sinh một người đơn giản như vậy sẽ lập tức đồng ý. Nàng lại... Khó trách mình cũng cảm thấy được nàng không theo lẽ thường!

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa, trên cửa hiện ra nàng dáng người yểu điệu, trong đầu không khỏi dần hiện ra lúc nãy thấy xuân sắc nhân gian. Hảo tâm cười nói: “Nếu là như vậy, cũng chỉ có thể giải ra bí ẩn! Ở giữa liên lụy đến cơ mật cung đình, không cẩn thận là bỏ mình, công chúa nghĩ tốt lắm sao?”

“So với ngồi chờ chết hoặc giết người bên cạnh giữ mạng thì cũng tốt hơn!” Đạm Thai Hoàng cắn răng mở miệng.

“Tốt lắm!” Lại là một trận tiếng nước vang lên, chợt, giọmg nói của hắn cùng tiếng nước mê người mơ màng phát ra, “Đông Lăng Hoàng Thái hậu, Đông Lăng Dạ vương! Hai người này, ngươi có cơ hội nhìn thấy, đi theo bọn họ, ngươi có lẽ có thể đến được đích ngươi muốn!”

“Hả... A!” Đạm Thai Hoàng đầu tiên là bị thanh âm của hắn dụ cho đáy lòng rung động, nhộn nhạo xong rồi mới phát hiện người ta đang nói chính sự, nhanh bổ sung, “Nga! Ta đã biết!” Hoàng Thái hậu quả nhiên có vấn đề!

Trong nháy mắt nàng thất thần cùng mơ hồ đã làm cho tâm trạng muốn nhìn lén kia bị Quân Kinh Lan nhìn ra, hắn cười nhẹ một tiếng, nhẹ giọng khuyên giải: “Công chúa, không cần khắc chế, nếu muốn tiến vào bản Thái tử cũng không ngại! Chuyện này nếu quá khắc chế, đối với thân thể cũng không tốt.”

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá! Ta một chút cũng không nghĩ muốn đi vào, cũng không có khắc chế cái gì!” Đạm Thai Hoàng mạnh miệng, mà nét mặt, hơi hơi nóng lên. Tên yêu nghiệt này, hơn nửa đêm ở phòng của nàng tắm rửa, chẳng lẽ không đúng dụ dỗ nàng làm gì với hắn sao.

Mà cũng ngay tại lúc này, tường viện, một đạo màu bạc lóe lên! Vật thể lông xù, ôm bọc áo choàng Tử Sắc là quần áo chủ nhân tắm rửa xong phải mặc,  nhảy vào.

“Ngao ô ô...” Ngực Của ta! Ngực Của ta! Ô ô...

Đạm Thai Hoàng khóe miệng giật giật khoé miệng, rút mấy lông mà thôi, khóc nửa canh giờ còn chưa khóc xong!

Nó bi thương đi tới cửa, nước mắt lưng tròng nhìn Đạm Thai Hoàng liếc mắt một cái, một trận nhe răng trợn mắt: “Ngao ô...” Đừng tưởng rằng Tinh gia không biết ngươi nghĩ muốn nhìn lén chủ nhân tắm rửa, ngươi dám xem ta cắn chết ngươi!

Phòng trong có tiếng truyền ra: “Nước mắt cùng nước mũi không rơi vào quần áo chứ?”

“Ngao ô!” Không có! Thân mình mở cửa...

Đạm Thai Hoàng nhất thời không khống chế được, nhanh quay đầu lại, mắt lộ ra hung quang, điên cuồng theo khe hở hướng xem bên trong...

Này vừa thấy, chỉ thấy Tử Sắc y bào vung lên, vừa lúc đem khe cửa nghiêm kín! Bên trong cánh cửa Tiểu Tinh ôm quần áo khinh bỉ giương mắt xem nàng...

“Phanh!” một tiếng, Tiểu Tinh đóng cửa lại, Đạm Thai Hoàng đụng mũi trúng cửa.

Phòng trong, có người đang giáo huấn sói: “Tiểu Tinh, làm sói không thể quá nhỏ mọn, nàng muốn nhìn thì cho nàng nhìn xem! Gia dáng người không tỳ vết nào, cũng không có gì không đẹp!”

“Ngao ô!” Không để cho!

“Cũng không phải ngươi bị nhìn, gia căn bản cũng không ngại!” Lại là nhất ngữ truyền ra.

“Ngao ô ô...” Tôi hận thấu tình yêu, hận thấu ngươi...

Đạm Thai Hoàng càng nghe khóe miệng càng run rẩy, hận không thể vươn hai tay bịt lỗ tai lại, thật sự là nghe yêu nghiệt kia nói mấy câu mà phải đoản mệnh vài năm! Mà bị Quân Kinh Lan thương tâm, Tiểu tinh cũng một phen nước mắt nước mũi chạy ra ngoài!

Cửa tẩm cung, một trận gió nhẹ lướt qua.

Đạm Thai Hoàng bị nó khóc, bây giờ cũng không nhìn lén, ngồi cúi xuống đất, nhíu mày suy tư về việc trúng độc của Hoàng Thái hậu, Hoàng Phủ Dạ có thể có liên hệ. Tiểu Tinh ngồi bên cạnh, lắc cái đuôi, hai chân trước ôm ngực, giương miệng không ngừng khóc: “Ngao ô ô...” Ngực của ta, ngực của ta...

Tiếng khóc quá mức thê lương, Đạm Thai Hoàng suy nghĩ bị gián đoạn, rốt cục không kiên nhẫn nhíu mày, cúi đầu xem nó: “Ngươi có ngực sao?”

“Cách...” Tiểu tinh đánh một cái cách, đầu sói nâng lên nhìn nàng, ngây người trong chốc lát, nhệch miệng một lần nữa khóc: “Ngao ô ngao...” Lông của ta! Lông của ta

“...” nàng cái gì cũng chưa nói! Người cùng động vật, căn bản không thể đồng cảm!

Đợi cho trăng sáng treo cao, trong trẻo nhưng lạnh lùng, một người một sói cô tịch ngồi ở cửa, hơn nữa sói còn khóc, cảnh tượng như vậy thoạt nhìn rất thê lương!

Đương nhiên, thê lương chỉ là vẻ bề ngoài, Đạm Đài Hoàng giờ phút này cầm trong tay gậy gộc, hung hăng hướng trên mặt đất mà chọc, tính tính thời gian, tên kia đã tắm gội hơn một canh giờ, không chừng da đều xước mất một lớp rồi, vậy mà vẫn chưa xong! 

Nàng bị gió thổi khiến một tầng hỗn độn lại nổi lên! Ở dưới bầu trời đầy sao nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng Thái Tử gia cũng tắm gội xong!

“Kẽo kẹt!” Một tiếng, cửa mở.

Đạm Thai Hoàng quay đầu lại nhìn, chính xác hơn là liếc mắt nhìn một cái, lập tức  ngây ngẩn cả người!

Đứng ở trước cửa tẩm cung, hắn mặc áo bào tím, mỉm cười. Da trắng mịn như ngọc, vạt áo bị gió thổi hơi bay lên. Ánh trăng chiếu rọi lên trên người hắn, khiến hắn như một viên dạ minh châu phát sáng trong bầu trời đêm……

Giữa mày còn có một nốt chu sa đỏ chói, khoảnh khắc phong tình, ngầm chiếm vạn dặm núi sông……

Cửa xuân phong, cũng như là đem con người trêu trọc trong tầm tay, gió đem vài sợi tóc chưa khô của hắn thổi bay, phất qua khuôn mặt tuyệt mĩ, khiến cho Quân Kinh Lan có vài phần mị hoặc.

Tình này, cảnh này, người này, như là một cái chớp mắt, đem toàn bộ tinh hoa đẹp nhất của trời đất gộp hết vào mình vậy, khiến cho người ta có một loại cảm giác hít thở không thông!

Đạm Thai Hoàng còn  đứng đó sững sờ, một giây, hai giây, ba giây. Nam nhân này thật đẹp a! Tuy đã gặp qua Quân Kinh Lan không ít lần, nhưng mỗi lần thấy, đều có thể cho nàng tức giận nên không thể quan sát kĩ lưỡng được.

Bỗng nhiên, có tiếng cười vang lên, đánh tan suy nghĩ của nàng: “Công chúa, nhìn gì mà ngây người?”

“Không……” Đột nhiên một luồng nhiệt từ cánh mũi trào ra. Đạm Thai Hoàng nhanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía không trung, làm máu mũi nghịch lưu chảy ngược vào, cũng nhanh phất tay, “Mau cút! Mau cút! Bản công chúa muốn thay quần áo!” Nhỡ đâu thay quần áo sẽ khiến cho vận khí tốt, nói không chừng lúc đi ra ngoài còn có thể gặp được "Hoàng Phủ Dạ"! Cũng có thể hỏi được một số thứ.

“Thay quần áo? Có cần gia hộ một tay không?” Lại là giọng điệu không đứng đắn, khuôn mặt Quân Kinh Lan tràn đầy vui vẻ.

Tiếng nói vừa dứt, Đạm Thai Hoàng tức giận, lập tức liền có khối lông xù từ trong tay nàng bắn ra, hung hăng bay thẳng về phía mặt Quân Kinh Lan: “Lập tức cút!"

“Ngao ô!” Các ngươi nói chuyện thì nói chuyện chứ, sao đem Tinh gia ném đi làm gì?

Quân Kinh Lan định giơ tay bắt lấy Tinh gia nhưng chỉ cách khoảng tầm một gang tay thì Quân Kinh Lan liền bỏ tay xuống, đây là chê Tinh gia bẩn! Tinh gia đáng thương lại một lần nữa bị rơi xuống đất.

Quân Kinh Lan ngửa đầu, ánh trăng chiếu vào người, khuôn mặt hắn tinh xảo thân thể đẹp đẽ, cái cổ trắng mê người xuyên thấu qua nội y. Bộ dáng này, làm cho máu mũi Đạm Thai Hoàng vừa ngưng chảy lại trào ra mãnh liệt.

Mà Thái Tử gia vẫn ngửa mặt lên trời nhìn nhìn canh giờ, dự tính đám long hồn vệ cũng đã sa lưới, nên cũng không nói nhiều với nàng. Trước khi đi, Quân Kinh Lan không quên nhắc nhở một câu: “Công chúa lần sau tắm rửa cần phải để ý một chút, không phải trên đời này nam nhân nào cũng quân tử như gia, thấy mỹ nhân tắm mà trong lòng không loạn!"

Nói xong còn cười như không cười nhìn thoáng qua ngực Đạm Thai Hoàng, khiến cho sắc mặt Đạm Thai Hoàng biến đổi, mở miệng châm chọc: “Không biết là trong lòng Bắc Minh Thái tử không loạn hay căn bẳn Thái tử không được? ”

Dựa theo nguyên tắc mà nói, nếu các nam nhân bình thường khác nghe thấy những lời này chắc chắn sẽ tức giận. Nhưng Quân Kinh Lan  hiển nhiên không phải người bình thường, đôi mắt khẽ híp lại, lại nhìn lướt qua ngực Đạm Đài Hoàng, lười nhác mở miệng nói: “Nếu ngực công chúa to hơn một chút, thì gia có thể chứng minh cho công chúa thấy gia có được hay không, thậm chí gia còn rất cường đại!”

Tinh gia thấy tốt nhất nó không nên nghị luận về vấn đề này nữa. Mà căn bản ngực Đạm Thai Hoàng quá nhỏ đi, khó có thể khiến người nào đó xúc động nói thẳng toẹt ra như vậy. Lời này vừa nói xong, máu mũi Đạm Thai Hoàng càng thêm mãnh liệt, nhưng lần này là do  lần tức giận nên mới chảy! Còn chưa kịp phát hỏa, vậy mà Quân Kinh Lan đã rời đi hơn mười mét rồi! Trước mặt Đạm Thai Hoàng chỉ là chiếc sân không có bóng người, chỉ còn tiếng cười của Quân Kinh Lan vọng lại……

Sân to như vậy, bóng người cao dài cứ như vậy đạp gió mà đi, áo tím tung bay, dáng người tuyệt mĩ, thực sự rất giống rồng bay trên bầu trời đêm, người chỉ có ở thể xa xem, không dám khinh nhờn.

Nhưng Đạm Thai Hoàng nhìn như vậy, ngoại trừ tưởng tượng muốn giết chết hắn thì vẫn là giết chết hắn! Tức giận, bóp mũi ở phía sau Quân Khinh Lan nghiến răng, ông trời đối với hắn thật sai lầm, đáng tiếc cho phong thái của hắn như vậy, động một tí là tên lòng dạ nhỏ nhen đó sẽ báo thù khiến người không kịp trở tay, haiz thật lãng phí! Nếu có ngày tên khốn khiếp này mà rơi vào tay nàng, thì nàng nhất định phải xé rách miệng hắn!

Đạm Thai Hoàng rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, chuẩn bị về phòng thay quần áo……

Rất xa truyền đến tiếng khóc của hồ ly: “Ngao ô ô……” Chủ nhân, ngươi hôm nay khi dễ ta!

“Gia là vì giáo dục ngươi, khi không có lợi thế tốt nhất không nên đắc tội với địch nhân. Nếu không hậu quả ngươi không gánh vác nổi!” Thanh âm lười biếng của nam tử truyền đến, có vẻ rất kiên nhẫn dạy dỗ.

“Ngao ô!” Vốn dĩ nữ nhân kia không bắt được ta, là chủ nhân đem ta giao ra đi!

Thái Tử gia lại cười khẽ, thản nhiên nói: “Còn có một đạo lý, cấp dưới không nên lên tiếng với những việc mà gia làm, ngươi vĩnh viễn không cần thắc mắc, nếu không kết cục sẽ thực rất thảm! Nếu mà ngươi lắm mồm thì đừng mong nhìn thấy ánh sáng!”Quân Kinh Lan tỏ ra thái độ rất đương nhiên, tâm tình rất tốt cười nói. 

Hắn đã nói cho nàng manh mối, còn việc điều tra như thế nào thì phải xem bản lĩnh của nàng rồi. 

Nếu Đạm Thai Hoàng có thể điều tra ra việc này thì có thể chứng minh thực của mình cho hắn xem……

Tinh gia bị giáo dục vẫn bi phẫn như cũ: “Ngao ô ô……” Ta khóc, ta khóc……

—— Ta đây cái gì cũng không được, Tinh gia khóc cho các ngươi xem ——

Đợi một người một thú đi xa, Đạm Thai Hoàng liền thay đổi quần áo, ẩn núp đi ra ngoài. Tuy rằng không biết Quân Kinh Lan xử lý thủ hạ của Hoàng Phủ Hiên như thế nào, nhưng dự tính của nàng thì một khi yêu nghiệt này đã ra tay, chắc chắn sẽ không để lại hậu họa gì, cho nên  Đạm Thai Hoàng yên tâm ra cửa.

Mà đêm nay, ngoại trừ nàng đi điều tra sự tình thì Đạm Thai Kích đang phải chạy chốn sự truy nã của Đông Lăng.

Đêm, hơi lạnh.

Trên đường đi trong cung có cánh hoa đào bay bay, tầng tầng lớp lớp cây cối rậm rạp, còn có mùi hoa thoang thoảng truyền ra, phong cảnh đẹp như vậy nhưng Đạm Thai Hoàng không có tâm trạng để thưởng thức.

Trong cung phần lớn đèn đều được châm hết lên, Hoàng Thái hậu trúng độc, bất luận là thật lòng hay giả ý, thì những người này đều phải đi biểu đạt sự quan tâm, cho nên tình hình như vậy cũng không kỳ quái.

Nàng đi vội, ở trên đường tránh thoát ba tốp Ngự lâm quân, bốn nhóm cung nữ thái giám, lúc sau vì không cẩn thận mà giẵm chết mấy chỉ đường đi của lũ kiến, rốt cuộc cũng mạnh dạn đi đường vòng, nhưng từ xa đã thấy một nhóm ngự lâm quân đang đến rất gần!

Quả thật không làm nàng thất vọng. Lúc này, ở phía trên ngọn cây, có một nam tử mặc hồng y chợp mắt, đúng là Đông Lăng Dạ vương, Hoàng Phủ Dạ không thể nghi ngờ!

Nghe dưới tàng cây tiếng bước chân, đôi lông mày của Hoàng Phủ Dạ khẽ nhíu lại……

Đạm Thai Hoàng đến chỗ dưới tàng cây, đầu tiên là miệng kêu một tiếng: “Dạ vương điện hạ?”

Hoàng Phủ Dạ không để ý tới khiến cho trán Đạm Thai Hoàng nổi gân xanh, nhảy dựng lên: “Hoàng Phủ Dạ?” Nàng tin Hoàng Phủ Dạ là cao thủ, nên chắc chắn biết nàng tới, vậy mà khi nàng gọi tên lại không chịu hé răng, chỉ có hai cách giải thích, một là quá kiêu ngạo, hai là không muốn nói!

Trong bóng đêm, nam tử trên cây tà mị khẽ cười! Tiểu nha đầu này cũng quá to gan đi, dám gọi hắn tên họ của hắn! Tuy vậy hắn vẫn không lên tiếng để chờ xem phản ứng kế tiếp của nàng……

Đạm Đài Hoàng cũng không làm hắn thất vọng! Nhấc chân một đá……

“Phanh!” Một tiếng, ngọn cây đong đưa một trận.

May mà Hoàng Phủ Dạ có võ công cao cường, nội lực thâm hậu, nếu không thì chắc hắn đã cắm mặt xuống dưới đất rồi! Cái này là giả bộ ngủ không được đây, đôi mắt màu tím chợt mở ra, ánh sáng yêu dị phát ra, môi mỏng khẽ động, Hoàng phủ Dạ phe phẩy chiếc quạt, cười như không cười nói: “Mạc Bắc công chúa tính tình thật nóng nảy!”

“Tính tình ngươi cũng rất tốt, thích giả bộ ngủ, làm như không nghe thấy ta nói!” Đạm Thai Hoàng mở miệng đáp lại.

Lời này vừa nói ra, Hoàng Phủ Dạ cười cười, rất là tán thưởng nhìn nàng: “Không biết công chúa đêm hôm khuya khoắt, đến thăm ta là vì chuyện gì?"

“Chắc Dạ vương điện hạ cũng biết bản công chúa đến đây là vì..."

Lời nàng nói còn chưa dứt, Hoàng Phủ Dạ đã cướp luôn: “Chỉ là một cung nữ nho nhỏ thôi, công chúa thông minh như vậy, chẳng lẽ không thể nghĩ ra được kế sách? Cần gì phải mất công như vậy? Hơn nữa, nếu không tra ra được thực hư sự việc, thì ngay cả tính mạng của công chúa sợ cũng không giữ nổi!” Nói xong, chính hắn cũng sửng sốt rằng mình đang lo chuyện bao đồng, đây cũng không phải là phong cách của hắn.

“Mạng của thị tỳ cũng là mạng người, nếu Dạ vương điện hạ biết điều gì thì xin hãy nói cho ta!” Đạm Thai Hoàng biết, đối với vương thân quý tộc mà nói, tính mạng của một nô tỳ không có gì quan trọng cả, nên chắc chắn bọn họ dù biết cũng không đứng ra bảo hộ, vậy nên nàng phải ra tay cầu xin sự giúp đỡ từ Hoàng Phủ Dạ.

Gió lạnh thổi đến, khuôn mặt của Đạm Thai Hoàng vẫn lộ ra vẻ cương quyết muốn biết rõ sự tình.

Nhìn nàng như vậy, Hoàng Phủ Dạ chợt hoảng hốt, bởi vì chưa ai vì nô tỳ của mình mà đến cả tính mạng cũng không cần. Trầm mặc một lát, âm thanh của Hoàng Phủ Dạ mới chậm dãi vang lên: “Công chúa hỏi sai người rồi, bổn vương hoàn toàn không biết gì cả!”Chuyện này, hắn sớm đã đoán được, nhưng không thể nói.

“Vương gia!” Đạm Thai Hoàng nhíu mày ngẩng đầu, không muốn từ bỏ.

Nhưng Hoàng Phủ Dạ đã nhắm mắt lại, dựa vào trên cây, không hề mở miệng.

Xem bộ dáng này, là hỏi cũng vô ích. Đạm Thai Hoàng buồn rầu xoay người rời đi, làm ra một bộ dạng chuẩn bị hồi tẩm cung, đi được tầm mười mét thì nàng liền rẽ vào một lối, nấp ở sau một gốc cây cổ thụ!

Trốn rồi trong chốc lát, rốt cuộc nghe thấy trên cây Hoàng Phủ Dạ lẩm bẩm mở miệng: “Hoàng huynh, tại sao phải làm khổ những người trẻ tuổi như vậy……”

Đạm Thai Hoàng nghe vậy, hô hấp cứng lại, ngưng đập một lát! Hoàng huynh? Hoàng huynh của Đông Lăng Dạ vương, đó là…… Thái thượng hoàng? Thái thượng hoàng hạ độc chính thê của mình, rồi giá họa cho người chưa từng gặp mặt là nàng… Này chả phải quá biến thái đi? Mọi người thường nói các nam nhân bình thường là người quyền quý, có tiền thường mong lão bà của mình chết đi, chẳng lẽ thời cổ đại, từ hoàng đế biến thành Thái thượng hoàng, cũng có hi vọng như vậy?

Hơn nữa, hơn nữa giáng họa ai không giáng liền đổ luôn lên đầu nàng? Chẳng lẽ có ẩn tình trong đó? Đạm Thai Hoàng khẽ cắn môi mỏng, lặng lẽ lui về phía sau vài bước, ẩn mình vào trong bóng đêm……

Khi không còn thấy bóng dáng của Đạm Thai Hoàng nữa, chợt có người mở miệng: “Vương gia, ngài biết rõ nàng chưa đi……”

“Đúng vậy, biết rõ nàng chưa đi!” Chính vì biết rõ nàng núp ở sau gốc cây cổ thụ nên mới cố tình lẩm bẩm, không biết vì cái gì mà Hoàng Phủ Dạ lại muốn giúp Đạm Thai Hoàng, hoặc là hắn giúp kỳ thật không phải nàng, hắn luôn cảm thấy Đạm Thai Hoàng rất giống một người mà hắn đã quên đi. Nhưng rốt cuộc…… Nhưng rốt cuộc người đó là ai?

-----------

Đạm Thai Hoàng nghi hoặc trở về, nàng nghĩ chính mình đã lí giải sai, điều Hoàng Phủ Dạ nói ra chưa chắc là sự thật, chắc vị Đông Lăng Thái thượng hoàng này có vấn đề về thần kinh mới làm ra những việc mà người thường không thể lí giải được!

Đi được một lúc sau, Đạm Thai Hoàng liền nghe thấy cuộc đối thoại của giọng điệu quen thuộc truyền đến……

“Điện hạ, Hoàng Thượng đã truyền thư mật lần thứ ba thúc giục ngài mau cầu thân với Đông Lăng triều, ngài nhanh nhanh cầu thân đi, sao bây giờ ngài vẫn còn...Ài” Đồng Tiễn buồn bực mở miệng.

Tiếp theo, liền nghe được giọng nói của Hoàng tử phong lưu, ăn chơi chác táng- Sở Trường Ca truyền đến: “Liên hôn sao, vì sao nhất định phải là bổn điện hạ? Thất hoàng muội chả phải chưa có hôn sự sao, đem thất hoàng muội gả cho Hoàng Phủ Hiên là được rồi, ta hay thất hoàng muội liên hôn đều chả giống nhau sao?”

“Điện hạ, thất công chúa thuần khiết, thiện lương như vậy, ngài lại nhẫn tâm đem nàng đưa tới liên hôn sao?” Đồng Tiễn vô ngữ mở miệng! Thất công chúa từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, ở trong núi mà lớn lên, cho nên so với các công chúa khác thì thất công chúa vô cùng thiện lương. Thế nhưng Đại hoàng tử lại muốn đưa nàng liên hôn, số thất công chúa thật khổ khi có một hoàng huynh như vậy!

Sở Trường Ca nghe vậy, mặt xuống sắc, mở miệng nói: “Chả lẽ bổn điện hạ không thuần khiến, lương thiện? Để cho ta đi liên hôn, ngươi nhẫn tâm sao?”

Đồng Tiễn đơ mặt. Điện hạ, người xác định những từ thuần khiết, lương thiện là để hình dung người?

Đạm Thai Hoàng nghe thấy vậy liền giật giật khoé miệng, Sở Trường Ca ngươi thấy ngươi thật tốt đẹp a! Thuần khiết thiện lương…… Đạm Thai Hoàng không biết làm gì ngoài ngẩng đầu nhìn trời!

Đồng Tiễn từ bỏ khuyên giải, nhận mệnh câm miệng, bên tai Sở Trường Ca cũng rốt cuộc thanh tĩnh, ngẩng đầu phe phẩy quạt, vừa vặn thấy được Đạm Thai Hoàng cách đó không xa! Trong lòng đại biến, “Bang!” Một tiếng, thu hồi ngọc phiến trong tay, đi nhanh đến chỗ Đạm Thai Hoàng: “Khuynh Hoàng công chúa đã lâu không gặp!”

Đạm Thai Hoàng hiện nay đúng là không có tâm tình nói chuyện cùng vị Sở hoàng tử phong lưu ăn chơi trác táng, thuần khiết thiện lương này, vì thế, hoa hoa lệ lệ làm lơ hắn, vùi đầu tiến thẳng phía trước mà đi, được vài bước bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt liền đảo quanh nhìn thấy một toà nhà có biển viết chữ thượng, trong đầu điện chợt lóe! Chữ! Đúng rồi, kia tờ giấy kia có khả năng sẽ có manh mối về chữ!

Nhưng mà hiện tại Thành Nhã đang bị giam trong ngục, nàng đi hỏi như thế nào?

Đang hập hực, bên tai lại truyền đến thanh âm ồn ào của Sở Trường Ca: “Công chúa, buổi tối hôm nay ta và người có thể ở trong cung gặp mặt, thật sự là có duyên!”

Đạm Thai Hoàng rốt cuộc không kiên nhẫn quay đầu: “Sở hoàng tử, chẳng lẽ ngươi không biết hiện ta ta bị tình nghi là giết ngươi sao? Nếu ngươi không muốn bị liên luỵ thì tránh xa ta một chút!”

Sở Trường Ca nghe vậy, mắt cong cong, môi liền nở nụ cười: “ Cái đó có tính là gì? Ở ta Sở Quốc hoàng thành, phàm chuyện gì xảy ra, phụ hoàng sẽ nghĩ đến bổn điện hạ đầu tiên, quanh năm suốt tháng đều là ta bị tình nghi! Này, hôm trước Tấn Quốc công thế tử cưỡi ngựa, chẳng may bị ngã gẫy hết xương, phụ hoàng lập tức viết thư hỏi có phải ta làm hay không. Nguyên nhân là vì lúc trước ta và hắn đánh nhau!”

Đạm Thai Hoàng cứ nghĩ là mình không được nghe hắn nói, nhưng nghe những lời này, vẫn rất đồng tình quay đầu: “Ngươi ở Đông Lăng, cách Sở quốc rất xa, chuyện này làm sao mà có quan hệ với ngươi? Phụ hoàng ngươi thật là……”

“Đúng vậy! Phụ hoàng ta thật là anh minh, bổn điện hạ đi Đông Lăng rất sớm, trước khi đi đã bố trí người ở Tấn vương phủ lập tức động tay chân!” Sở Trường Ca nhướng mày mà cười, rất là đắc ý.

“……” nàng cái gì cũng chưa nói.

Trợn trắng mắt, mặc kệ hắn, đi nhanh về phía trước……

Sở Trường Ca như là cục tẩy đường, lẽo đẽo đi sau nàng: “Công chúa muốn đi chỗ nào? Có cần bổn điện hạ hỗ trợ không? Bất luận muốn đi nơi nào, bổn điện hạ đều có thể đi cùng nga……”

Đạm Thai Hoàng bước chân một dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía hắn: “Nơi nào đều được?” Thiên lao cũng có thể?

“Nơi nào đều được!” Sở Trường Ca vui sướng trong lòng!

—————

Hoàng cung thiên lao, rất nhiều Ngự lâm quân vây quanh, khí lạnh tỏa ra.

Bên cạnh thiên lao có một cây đại thụ rất to, nhánh cây rậm rạp, có mấy bóng dáng đáng khinh vụt qua trèo lên cây, không ai khác là ba người Đạm Thai Hoàng, Sở Trường Ca và Đồng Tiễn……

Mà giờ phút này, Sở hoàng tử điện hạ  chán ghét gấp quạt: “Đồng Tiễn, chậm một chút, sặc chết bổn điện hạ rồi……”

Đồng Tiễn thấy chính mình cùng Đại hoàng tử rất nguy hiểm, ra sức rắc mê dược, vậy mà lại bị ghét bỏ, trong lòng thống khổ, bi phẫn, bất mãn, không có cách nào để dùng ngôn ngữ biểu đạt! Điện hạ, vì cái gì mỗi lần ngài lấy lòng mỹ nhân, xui xẻo đều là ta?

Đạm Thai Hoàng không lên tiếng nhìn hắn, chẳng lẽ đây là chủ ý của hắn? Nhiều Ngự lâm quân như vậy, rắc mê dược thì hôn mê được bao lâu?

Nhưng, sự tình kì quái đã xảy ra! Một trận gió đi qua, đem số thuốc bột thổi tan, mà bất quá chỉ là một lọ mê dược, thế nhưng lại làm hơn hai trăm cấm vệ quân hôn mê! Đạm Thai Hoàng nuốt một chút nước miếng, bay nhanh đến, không màng nam nữ, duỗi tay sờ loạn trên người Sở Trường Ca……

“Công chúa, ngươi đây là……” Nhìn cánh tay trên ngực mình làm loạn, Sở Trường Ca ngây ngốc một chút, tuy nói hắn luôn muốn được giai nhân không sai, nhưng nàng làm vậy không phải là tiến triển quá nhanh!

Ách, Đạm Thai Hoàng rốt cuộc ý thức được đối phương là nam, nhanh thu hồi tay của mình lại, xấu hổ dò hỏi: “Còn mê dược như vậy không? Mau đưa cho ta mấy bình……”

Thì ra là muốn mê dược!

Sở Trường Ca tự mình đa tình, lúc sau cảm thấy tiếc nuối, mở miệng thở dài: “Trở về, bổn điện hạ bảo người đưa mấy bình qua! Mau xuống đi, một lúc nữa sẽ có thêm ngự lâm quân đấy!” Lời vừa nói, dẫn đầu rơi xuống đất, còn suýt nữa trượt ngã cả người.

Đồng Tiễn yên lặng vỗ trán, có chủ tử như vậy thật mất mặt! Đỡ trán xong hắn cũng nhảy xuống. Mà Đạm Thai Hoàng cũng vậy……

Tất cả đều rơi xuống đất.

Cửa lớn thiên lao bị khoá, Đạm Thai Hoàng nhìn lướt đám ngự lâm quân ở dưới đất, dựa theo tình tiết bên trong phim truyền hình, chìa khóa hẳn là ở trên người của thủ lĩnh ngự lâm quân!

Nghĩ xong thân mình liền ngồi xuống, sờ sờ trên người ngự lâm quân ngất ở gần cửa nhất, không tìm được chìa khóa, lại hướng tới từng ngự lâm quân đảo qua, tiếp tục lục soát, tám phần đến mệt chết! Ngẩng đầu nhìn hướng Sở Trường Ca: “Ngươi đoán, chìa khoá ở trên người ai trong số bọn họ?”

Sở Trường Ca đem ngọc cốt phiến thu lại, duỗi tay ở trên áo chính mình đào đào, móc ra một chiếc chìa khoá đẹp đẽ, chìa khóa thoạt nhìn thập phần tinh xảo, song trên mặt có vô số răng, thoạt nhìn ẩn chứa vô số huyền cơ. Dương tay ném nó cho Đạm Thai Hoàng, cùng với bộ dạng mãn nguyện: “Đây là bổn điện hạ trộm được ở Tàng Bảo các của phụ hoàng, trong thiên hạ này khôn có khoá nào mà nó không mở được, người thử xem!”

Chìa khoá vạn năng? Đạm Thai Hoàng  nửa tin nửa ngờ cầm lên mở khóa……

“Cạch!” Một tiếng, thế nhưng lại mở được thật!

Sở Trường Ca cầm cây quạt cười nhạt: “Thế nào, bổn điện hạ không lừa ngươi chứ?”

Đạm Thai Hoàng chạy nhanh đem chìa khóa đem chìa khoá nắm chặt trong tay, thứ tốt như thế, tới tay khẳng định không thể trả lại! Dù sao nàng và Sở Trường Ca cũng là hảo huynh đệ, nàng tin tưởng hắn là nhất định sẽ không để ý!

Đi nhanh vào ngục giam. Một trận đáng sợ đập vào mắt, bên trong thiên lao đều là mùi máu tươi, trên vách tường treo các loại hình cụ, trong nồi còn có than đang cháy đỏ……

Cảnh tượng như vậy, làm Đạm Thai Hoàng khẽ nhíu mày, từng bước đi sâu vào trong ngục, bước chân thật nhẹ. Bởi vì là thiên lao của Hoàng cung, giam giữ đều là phạm nhân bí mật, cho nên người không nhiều lắm, hơn nữa trên cơ bản đều ngủ rồi, cho nên cũng nghe không thấy tiếng nàng dẫm chân.

Sở Trường Ca đi theo phía sau nàng, tay vẫn phe phẩy quạt, duy trì bộ dáng cà lơ phất phơ. Hôm nay biết được sự việc, kỳ thật Sở Trường Ca vẫn cảm thấy kì quái, đơn giản chỉ là một nô tỳ thôi, có đáng giá để cho Đạm Thai Hoàng liều mình như vậy không?

Đạm Thai Hoàng vừa đi vừa xem, rốt cuộc thấy được một hình bóng quen thuộc ở nhà giam cuối cùng! Chạy vội đến mở cửa ra……

Mà Thành Nhã giờ phút này ôm đầu gối ở trong góc, lần đầu tiên đến ngục giam, quá mức sợ hãi, căn bản không ngủ được! Quần áo tù không còn giữ được vẻ trắng tinh như ban đầu nữa mà đã dần chuyển sang màu đen. Nghe thấy tiếng bước chân,nàng hơi hơi ngẩng đầu, trên mặt lộ rõ một mảnh xanh tím, thấy trước cửa là Đạm Thai Hoàng, Thành Nhã chợt trừng lớn hai tròng mắt, cả kinh,  nhanh đứng dậy chạy lại chỗ nàng, lại không dám lớn tiếng, nhỏ giọng nói: “Công chúa! Sao người lại tới đây?”

Đạm Thai Hoàng thấy Thành Nhã một thân đầy vết thương, nhíu mày mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Bọn chúng tra tấn ngươi sao?”

“Vâng!” Thành nhã gật đầu, nước mắt liền chảy ra, “Bọn họ càng muốn nô tỳ thừa nhận là người sai nô tỳ hạ độc Hoàng thái hậu Đông Lăng, nô tỳ không nhận, bọn họ liền tra tấn! Nhưng nô tỳ…… Nô tỳ cái gì đều không có nói, công chúa người yên tâm, cho dù bọn họ đánh chết nô tỳ, nô tỳ cũng là sẽ không vu oan, hãm hại người!”

Đạm Thai Hoàng thấy Thành Nhã kiên quyết, đáy lòng đau xót, hốc mắt cũng đỏ lên. Vươn tay, ôm chặt nàng, cắn môi mở miệng: “Ta tới đây là không sai!”

Đúng vậy! Nàng tới đây không có sai, cũng không cứu lầm!

Thành Nhã bị bắt vào nhà tù, thậm chí Đạm Thai Hoàng cũng không biết rõ mình có thể cứu được nàng hay không, cho dù như vậy thế nhưng Thành Nhã vẫn luôn đứng về phía nàng, không vì chịu cực hình mà quay lại vu khống nàng. Đây chính là một phần tình nghĩa, sao không đáng để nàng cứu chứ?

Trong thiên hạ này, nếu có một phần tình cảm, không liên quan đến lợi ích, tính kế, thậm chí không cần báo đáp, liền nguyện ý xả thân ứng cứu nàng, sao không đáng để nàng trân trọng?

Nàng ôm Thành Nhã vào lòng, vì trong lòng ủy khuất khá lớn nên đã kích động Thành Nhã phát ra, đầu đặt trên vai Đạm Thai Hoàng rồi gào khóc thật lớn: “Công chúa, Thành Nhã không có hạ độc Đông Lăng Thái Hậu, Thành Nhã thật sự không có, công chúa người phải tin tưởng nô tỳ!”

“Ta tin ngươi! Nếu ta không tin ngươi, thì chắc chắn ta sẽ không tới!” Đạm Thai Hoàng vỗ vỗ vai, trấn an cảm xúc của nàng. Trong mắt lại hiện ra sát ý, nhóm người dám tra tấn Thành Nhã, hừ thật sự muốn chết mà!

Thành Nhã vừa nghe nàng nói, liền lau hai mắt đẫm lệ, rồi vui vẻ cười, nắm tay nàng: “Công chúa, công chúa! Người tin tưởng Thành Nhã là đủ rồi! Chỉ cần người tin tưởng Thành Nhã trong sạch, cho dù Thành Nhã có chết cũng không hối tiếc!”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Sở Trường Ca đột nhiên chấn động, không ngờ nô tỳ này lại trung thành và tình nghĩa như vậy, khó trách Đạm Thai Hoàng muốn tới cứu!

“Đừng nói những lời ngốc nghếch đó! Có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi phải chết! Ta tới là muốn hỏi ngươi, hôm nay tờ giấy trong phòng kia, ngươi còn giữ không?” Đạm Thai Hoàng sửa lại hỗn độn trên người nàng, mở miệng dò hỏi.

Thành Nhã nhanh chóng từ cổ tay áo lấy ra một thứ: “Ở chỗ này! Nô tỳ giữ trên người, cái đó những người giữ ngục khá tốt, cũng chưa từng soát người, cho nên nó vẫn còn ở trên người nô tỳ!”

Đạm Thai Hoàng tiếp nhận, nhìn lướt qua,brồi  để vào trong tay áo……

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở bên ngoài thiên lao!

“A! Bổn điện hạ quên mất, giờ Tý là giờ ngự lâm quân phụ trách thiên lao sẽ thay ca đêm!” Sở Trường Ca hậm hực một trận, cầm cây quạt gõ vào đầu mình.

Đạm Thai Hoàng cũng đau đầu một trận, xem ra là lần này chạy trốn không kịp……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top