Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

banhquy4

Chạy đến tẩm cung của Ân quý phi, Lưu Phong mới phát hiện ra bệnh tình của Ân quý phi nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của hắn rất nhiều, thân thể suy nhược, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, hơi thở suy yếu, chìm trong hôn mê.

Lâm Lang thấy Lưu Phong đến, vội vàng nghênh tiếp, buồn bã nói: "Tước gia, người đã tới, nương nương mỗi ngày đều nhớ đến người.

Lưu Phong vội hỏi: "Bệnh tình của cô cô thế nào?"

"Ngự y đã xem qua, nói rằng nương nương e rằng lành ít dữ nhiều." Lâm Lang khóc nói: "Bọn họ nói nương nương bị quỷ ám trên thân thể, không cách nào cứu được."

Lưu Phong vội vàng tiến lên, ngồi bên mép giường, khẽ nói: "Cô cô, cô cô, là ta. Phong nhi đến thăm người đây."

Kêu một lúc Ân quý phi cũng không hề phản ứng.

Lưu Phong lập tức vận khởi Nguyên Anh lực, nhìn kỹ quả nhiên Ân quý phi có chút quỷ dị, trên trán có một cỗ hắc khí bao phủ.

"Lâm Lang, cô cô bệnh đã bao lâu? Hôn mê lâu chưa?" Lưu Phong cẩn thận hỏi.

Lâm Lang không giấu diếm, nhất nhất kể hết những gì mình biết cho Lưu Phong nghe.

Lưu Phong nghe xong xác định Ân quý phi cơ bản là bị quỷ ám trên thân thể.

Vốn hắn không hề sợ quỷ hồn nhưng hắn lại không biết thi triển với Ân quý phi như thế nào. Sớm biết thế này thì đã mang theo lão tửu quỷ Tuyệt Tình, lão đó dám chắc sẽ có biện pháp.

"Lâm Lang, ngươi chăm sóc cho cô cô, ta sẽ nhanh chóng quay lại." Lưu Phong quyết định quay về mang theo lão tửu quỷ đến trừ quỷ.

Ngay lúc này thì bên tai hắn vang lên thanh âm của hồng y nữ quỷ vang lên: "Công tử, Tiểu Thiên có thể khu trừ oán linh trong cơ thể vị nương nương này."

"Tiểu Thiên?" Lưu Phong nghi hoặc hỏi: "Ngươi thật sự có thể? Linh lực của ngươi không phải đã tiêu hao hết rồi sao?"

"Nhờ thần lực của công tử, linh lực của ta đã khôi phục được hai phần. Khu trừ oán linh này cũng không phải là quá khó." Một đạo bạch quang từ Tam Phân Quy Nguyên Đan bay ra, trong nháy mắt chui vào mi tâm Ân quý phi.

Lưu Phong ngưng thần quan sát, chỉ thấy quanh thân Ân quý phi xuất hiện một đạo hắc khí và một đạo bạch quang xoắn lấy nhau. Dần dần bạch quang đã chiếm ưu thế, nó thôn phệ dần hắc khí. Thời gian chỉ một tuần trà trôi qua thì hắc khí hoàn toàn tiêu tán, đáng tiếc là bạch quang cũng mờ đi rất nhiều.

"Công tử, oán linh đã bị ta tiêu diệt, bất quá linh lực ta cũng tiêu hao, ta bổ sung linh lực đã, chuyện còn lại người tự giải quyết." Tiểu Thiên giải thích: "Oán linh ở trong cơ thể người này đã lâu, làm ô nhiễm linh hồn của nàng, công tử phải nghĩ ra biện pháp giúp tịnh hóa linh hồn nàng. Nếu không thì nàng vẫn không thể sống quá ba ngày nữa." Nói xong những lời này, Tiểu Thiên chui lại vào trong Tam Phân Quy Nguyên Đan.

"Ta nên làm gì bây giờ?" Lưu Phong vội hỏi tiếp.

"Công tử là ngươi tu chân, sao không song tu?" Nói xong thanh âm Tiểu Thiên dần im lặng, mặc cho Lưu Phong kêu gọi như thế nào nữa cũng không trả lời.

"Làm sao bây giờ?" Lưu Phong có chút mâu thuẫn nổi lên trong lòng.

"Hắn đã có kinh nghiệm trừ đi Bất tử tà khí lần trước, thông qua lời nhắc nhở của Tiểu Thiên, hắn dám chắc song tu có thể tiêu trừ hết oán khí trong thân thể Ân quý phi, giúp nàng tịnh hóa linh hồn (tẩy rửa linh hồn). Nhưng nếu làm như vậy thì chẳng phải hắn và Ân quý phi phải giao hoan hay sao? Việc này nếu để nhạc trượng đại nhân và Ân Tố Tố biết thì làm sao đây?

Ngay lúc này Ân quý phi chậm rãi mở mắt, ngữ khí yếu ớt kêu lên: "Phong nhi, Phong nhi."

Lâm Lang nghe Ân quý phi lên tiếng, nhất thời mừng rỡ: "Nương nương, người tỉnh rồi thì thật là tốt. Tước gia quả nhiên là có biện pháp cứu tỉnh được người."

Quay đầu nhìn Lưu Phong, Lâm Lang khẽ nói: "Tước gia, nương nương đã tỉnh, đang gọi Tước gia."

Lưu Phong đi tới, ngồi xuống bên cạnh thân thể Ân quý phi, dịu dàng nói: "Cô cô, cảm giác thế nào?"

Ân quý phi trong mắt hiện lên một chút vui mừng, nước mắt ngân ngấn nói: "Phong nhi, ta rốt cuộc đã lại được nhìn thấy ngươi. Ta còn tưởng không còn được thấy ngươi nữa."

Lưu Phong cảm động, nắm lấy tay Ân quý phi, an ủi: "Cô cô, không sao rồi, bây giờ không có việc gì nữa."

Ân quý phi buồn bã nói: "Phong nhi, ngươi đừng an ủi. Thân thể ta ta biết, ta sợ là không còn sống được bao lâu nữa.

Lưu Phong vội nói: "Cô cô, người nghe ta nói đã. Oán linh trong cơ thể người đã bị thanh trừ, chỉ cần ta có biện pháp tịnh hóa linh hồn cô cô thì người sẽ không sao."

Ân quý phi gật đầu: "Ta biết, vừa rồi ta đã xem bọn họ tranh đấu. Phong nhi, ngươi biết không, mấy hôm nay ta bị ác linh nhốt vào hắc ám vô tận, xung quanh đều là đen tối, vừa rồi một đạo bạch quang đánh bại ác linh, ta mới được giải thoát. Chỉ là ác linh trước khi chết đã nói linh hồn ta bị hắc ám làm ô uế, ta cũng không sống được bao lâu nữa."

"Cô cô, ta sẽ không để cho người chết." Lưu Phong nắm chặt tay Ân quý phi, nói.

Ân quý phi thấy hắn quan tâm đến mình như vậy, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười: "Phong nhi, ngươi quan tâm đến ta như vậy, cô cô dù chết cũng cam lòng. Chỉ là ta cảm thấy có lỗi với Tố Tố, ta không nên cùng ngươi phát sinh quan hệ." Mặc dù vẫn rất yếu ớt nhưng nhắc đến chuyện mập mờ giữa mình và Lưu Phong, sắc mặt Ân quý phi cũng có chút ửng hồng. Cho tới bây giờ trong lòng nàng vẫn mâu thuẫn, nàng hiểu được mình là nữ nhân không tốt, câu dẫn cháu rể của mình. Nhưng mặt khác nàng đối với quan hệ của Lưu Phong lại rất hưng phấn, kích thích, không kìm chế được.

"Có lẽ ta phải chết đi. Ta là một nữ nhân vô sỉ." Ân quý phi buồn bã nói.

"Cô cô, người nói gì vậy, ta thực sự có biện pháp tịnh hóa linh hồn của người. Chỉ là...." Lưu Phong hơi khó nói, không biết nói thế nào cho phải.

Lâm Lang tựa hồ nhìn ra được điều gì, chủ động lui ra, nói khẽ với Lưu Phong: "Tước gia, nô tỳ ngoài cửa, nếu có việc gì thì cứ gọi."

Ân quý phi nghe Lưu Phong, nói xong, bỗng trở nên chăm chú, trong lòng vốn đang tuyệt vọng lại nổi lên sự hy vọng: "Phong nhi, thật sự có thể sao?"

Lưu Phong gật đầu: "Cô cô, người yên tâm, có Phong nhi ở đây, người sẽ không sao."

"Phong nhi, có ngươi bên cạnh, ta rất an tâm." Ân quý phi kéo tay Lưu Phong, đặt lên ngực mình, tâm tình rất thanh thản.

Lưu Phong thoáng do dự một chút, cẩn thận nói: "Cô cô, muốn tịnh hóa linh hồn của người thì phải ...phải song tu."

"Song tu?" Ân quý phi sửng sốt, mặc dù nàng không phải là người tu chân nhưng thông qua sách vở trong cung, nàng tự nhiên cũng biết được song tu là đại biểu cho chuyện gì.

"Phong nhi, chẳng lẽ chỉ có biện pháp này sao?" Ân quý phi mâu thuẫn, vừa chờ mong, vừa lo lắng, hỏi.

Lưu Phong gật đầu: "Cô cô, trước mắt, chỉ có biện pháp này là hữu hiệu nhất."

Ân quý phi nghe vậy, thân thể khẽ run lên, bộ ngực bão mãn phập phồng lên xuống, trong mắt hiện ra vẻ thẹn thùng.

"Cô cô, chuyện khẩn cấp, chúng ta cũng nên..." Lưu Phong mặc dù hơi khó nói nhưng vì cứu người hắn buộc phải ngộ biến tòng quyền.

Ân quý phi trong mắt lăn ra một giọt nước mắt, do dự một hồi, ngượng ngùng gật đầu: "Ta đáp ứng, bất quá, Phong nhi, ngươi phải đáp ứng với ta, vĩnh viễn không cho Ân Tố Tố biết."

"Cô cô, trước khi song tu chúng ta phải..." Lưu Phong rất muốn nói trước khi song tu chúng ta phải động tình nhưng lại nghĩ đến Ân Tố Tố, hắn không thể nào nói vậy được.

Ân quý phi từ ánh mắt khó khăn của Lưu Phong, đã hiểu ý của hắn, trong mắt hiện ra vẻ hạnh phúc hòa lẫn với thống khổ.

"Phong nhi, nếu đã quyết định thì bắt đầu đi thôi." Ân quý phi chủ động kéo bàn tay của hắn, đặt lên vùng tam giác của mình.

Lưu Phong tận lực quên đi thân phận của mình và Ân quý phi, suy nghĩ nàng chính là nữ nhân, còn mình là nam nhân. Đôi bàn tay nhanh chóng kích thích vùng kín của nữ nhân.

Rất nhanh đôi chân ngọc ngà của Ân quý phi đã trở nên căng cứng, toàn thân run rẩy không ngừng. Cổ họng phát ra vài tiếng rên rỉ.

Lưu Phong khẽ đè lên người nàng, tách hai chân nàng ra...

"Phong nhi, ta..." Ân quý phi một trận rung động, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lưu Phong, vừa ngượng ngùng, vừa kích động.

"Cô cô, bắt đầu." Lưu Phong khẽ đưa tay, cởi bỏ quần áo nàng ra.

Ân quý phi thở gấp, lớn mật hôn Lưu Phong, trong tim một trận rung động.

Lưu Phong vốn vẫn có chút băn khoăn nhưng khi hắn cởi bỏ quần áo nàng ra, hai đùi trắng muốt, trơn láng khiến cho hô hấp hắn cũng trở nên ngưng trọng.

"Cô cô, thân thể người đẹp quá." Lưu Phong khẽ cảm thán, mặc dù đã vài lần mập mờ với Ân quý phi nhưng hắn không có cơ hội quan sát kỹ như hôm nay.

Ân quý phi nghe Lưu Phong khen ngợi, vui vẻ ra mặt, trên mặt đỏ hồng, thẹn thùng như tiểu cô nương mới lớn, chu miệng ra, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Lưu Phong nhẹ nhàng kéo tuột đi nội khố tam giác của nàng ra. Tam giác thần bí và cặp mông trắng muốt nhất thời phơi bày trước mắt hắn.

Một mùi hương thơm nhẹ nhàng nhất thời truyền đến.

"Hảo hương!" Lưu Phong khẽ hít một hơi, say mê nói.

Ân quý phi thấy phản ứng của Lưu Phong như vậy, động tâm, chút nữa quên đi tính mạng mình vẫn còn nguy hiểm.

"Phong nhi, ta kỳ thật rất thích ngươi." Ân quý phi lớn mật biểu lộ tình cảm, tình dục kích thích đã khiến cho nàng quên đi thân phận của mình.

Lưu Phong cẩn thận tách hai chân nàng ra, hữu thủ chậm rãi đâm vào...

"Phong nhi, mạnh một chút." Ân quý phi tựa hồ đã chìm vào biển dục, trong mắt xuân quang ngập tràn.

Giờ đây, hai chân nàng mở to ra, vùng kín hoàn toàn hiện ra trước mắt Lưu Phong. Ngón tay hắn chậm rãi nhu tha.

Theo chuyển động của ngón tay Lưu Phong, hạ thể Ân quý phi bỗng xuất hiện một trận run rẩy, một dung dịch ấm áp cấp tốc chảy ra.

Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ Ân quý phi đã đạt tới đỉnh phong.

Như thế đã đủ điều kiện để song tu.

Song tu đối với chất lượng tình dục, yêu cầu rất cao. Chỉ khi nào song phương nam nữ có dục vọng mãnh liệt, âm khí, dương khí trong cơ thể đạt đến trạng thái cao nhất thì song tu mới có hiệu quả.

"Cô cô, bắt đầu nhé." Lưu Phong nhắc nhở, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, áp sát ngọc thể Ân quý phi.

Eo hắn thẳng tắp chuyển động, một vật cứng rắn, nóng bỏng đi vào thân thể Ân quý phi, mang theo Nguyên Anh lực, thông qua chỗ kín của hai người cuồn cuồn tiến vào thân thể Ân quý phi.

Ân quý phi hai mắt nhắm chặt, chỉ thấy một cỗ noãn lưu từ hội âm truyền đi khắp thân thể. Cảm giác thật không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được.

Lưu Phong không dám phân tâm, một mặt chuyển động thân thể, một mặt xuất thần dẫn đạo Nguyên Anh lực chậm rãi chảy vào trong kinh mạch của nàng.

Muốn tịnh hóa linh hồn của Ân quý phi thì trước hết phải tẩy rửa kinh mạch của Ân quý phi.

Nguyên Anh lực nhanh chóng khu trừ toàn bộ oán khí trong cơ thể nàng.

Kế tiếp thì có chút phiền toái. Ân quý phi không phải là tu chân, linh hồn rất yếu ớt. Lưu Phong phải cẩn thận khống chế Nguyên Anh lực của mình nếu không thì chưa tịnh hóa, linh hồn của nàng đã bị phá hủy.

Ngay tại đây thì trong cơ thể Ân quý phi đột nhiên chậm rãi sinh ra một cỗ lực lượng âm nhu, mặc dù là rất mong manh nhưng lại rất rõ ràng.

Lưu Phong đầu tiên là ngẩn ra nhưng lập tức mừng rỡ, vội vàng vận chuyển pháp quyết, dẫn đạo Nguyên Anh lực của mình tiếp xúc với cỗ lực lượng này.

Khiến cho người ta kinh ngạc chính là cỗ âm nhu lực lượng này khi tiếp xúc với Nguyên Anh lực thì không hề e sợ mà quấn quýt lấy Nguyên Anh lực, thậm chí có dấu hiệu dung hòa.

Ngự Nữ Song Tu pháp quyết dung hợp hai cỗ lực lượng lại, tâm thần hai người cũng chậm rãi tương thông.

Lưu Phong thúc dục lực lượng đã được dung hòa này vận chuyển trong người Ân quý phi, từng vòng chu thiên, cứ như thế tuần hoàn.

Lưu Phong cảm ứng được cứ một vòng chu thiên thì tâm thần hai người lại càng thân mật thêm vài phần. Hắn thậm chí cảm ứng tình ý của Ân quý phi đối với hắn là tình nồng ý đậm.

"A!" Ân quý phi gương mặt giờ đây đỏ bừng, cảm giác được sự hoan du trên thân thể, cỗ lực lượng mới phát đánh sâu vào thân thể và tâm thần hai người.

Lưu Phong lúc này chỉ tập trung song tu, hắn cố gắng làm cho tâm tình tĩnh lặng, tạm thời quên đi dục niệm, toàn tâm, toàn ý đắm chìm trong song tu.

Dần dần tâm thần hai người đã giao hòa cùng một chỗ, hai người đều hiểu được tâm ý đối phương.

Lưu Phong nhân cơ hội này dẫn đường cỗ toàn tân lực lượng, mang theo thần thức hai người tiến đến linh hồn Ân quý phi.

Thời gian không lâu sau, linh hồn Ân quý phi đã bị lực lượng này bao trùm, hắc ám trong linh hồn nàng nhanh chóng được khu trừ.

Lưu Phong phóng ra thần thức, cẩn thận kiểm tra linh hồn Ân quý phi, xác định hoàn toàn vô sự, mới dẫn cỗ toàn tân lực lượng phản hồi.

Chậm rãi thu hồi Nguyên Anh lực, Lưu Phong ngạc nhiên khi phát hiện trong đầu mình trở nên sáng suốt lạ thường, Nguyên Anh lực so với trước cũng trở nên hùng hậu hơn.

"Cô cô hẳn thân thể phải là thuần âm." Song tu thông qua giao hoan phát sinh kỳ tích, Lưu Phong rất nhanh chóng suy đoán ra tình trạng thân thể của nàng.

Lần song tu này thu hoạch rất lớn, vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Không chỉ linh hồn Ân quý phi được tịnh hóa mà ngay cả Lưu Phong cũng được hưởng lợi không ít.

Ân quý phi mở mắt, thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu nói: "Phong nhi, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã cứu mạng ta."

Lưu Phong mỉm cười: "Cô cô, không nên nói vậy, đây là việc ta nên làm."

"Phong nhi, cái kia của ngươi.." Mặc dù song tu đã kết thúc nhưng bộ phận sinh dục của hai người vẫn dính chặt vào nhau.

Lưu Phong lúc nãy vẫn chú ý song tu, không để ý đến chuyện nam nữ, bây giờ Ân quý phi lên tiếng nhắc nhở, hắn mới bừng tỉnh, tiếp tục chuyển động thân thể, dù sao thì cũng đã làm, cần gì dối trá, hưởng thụ một chút vậy.

"Phong nhi, ngươi...ta sướng." Ân quý phi vốn là có chút ngượng ngùng, định ngăn cản nhưng rất nhanh chong bị trận trận khoái cảm làm cho rên rỉ không thôi.

Mây tan, mưa tạnh, Ân quý phi gọi Lâm Lang vào, dọn dẹp giường chiếu.

Giờ phút này đã là nửa đêm, Lưu Phong phát hiện Ân quý phi đã hoàn toàn vô sự, cũng không lập tức rời khỏi.

Kích tình xong, lí trí lại nổi lên, bất kể là Lưu Phong hay Ân quý phi đều cảm thấy không tự nhiên. Chỉ có Lâm Lang là âm thầm cười trộm. Chủ nhân của mình áp chế đã lâu, dục vọng bộc phát, kêu to thật là kinh dị.

"Cô cô, chuyện lần này..." Lưu Phong cười khan một tiếng, nói.

Ân quý phi thấy Lưu Phong như vậy, khẽ hé môi anh đào mỉm cười: "Phong nhi, đêm nay là ta tự nguyện, ngươi không cần chịu trách nhiệm, Chỉ là chuyện này phải giấu Tố Tố."

Nói xong nàng ngồi tại bàn ngay giữa phòng, sai Lâm Lang đi lấy canh yến cho Lưu Phong: "Phong nhi, lại đây, ăn canh yến."

Lưu Phong động tâm, lúc này mới quan sát nàng sau cơn bạo bệnh. Chỉ thấy Ân quý phi xinh đẹp tuyệt luân, mặt ngọc càng phát ra vẻ vũ mị, bộ ngực căng tròn phập phồng, hiện rõ nhũ câu sâu hun hút, thật làm ngươi ta mê hoặc.

Bước đến, Lưu Phong thuận tay cầm một chén canh yến, uống một ngụm.

Ân quý phi vẻ mặt chăm chú nhìn Lưu Phong, ánh mắt như thê tử âu yếm nam nhân của mình vậy.

"Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này thì tốt biết bao." Ân quý phi trong lòng mọc lên một cỗ noãn lưu, cảm giác ấm áp, ngọt ngào.

"Đây mới là hạnh phúc!"

"Cô cô, nếu thân thể người đã vô sự thì Phong nhi trở về, chờ vài ngày nữa người nói với Mã hoàng hậu một tiếng, Phong nhi sẽ đưa Tố Tố vào cung."

Ân quý phi thở dài một hơi, buồn bã nói: "Ây, đưa Tố Tố đến đây."

"Cô cô, người phải cẩn thận, Phong nhi sẽ phái người canh giữ tẩm cung của người. Cho dù quỷ mị cũng không thể làm tổn thương người nữa." Lưu Phong dặn dò một tiếng.

Ân quý phi thoáng do dự, nắm lấy tay Lưu Phong, cầu khẩn: "Phong nhi, ngươi ở đây với ta được không? Ta sợ. Chờ khi trời sáng rời đi có được không?" Nói xong Ân quý phi dựa đầu vào ngực Lưu Phong, hai tay ôm chặt hông hắn.

"Cô cô..." Lưu Phong gật đầu: "Được rồi."

"Nương nương, nô tỳ lui ra ngoài." Lâm Lang lè lưỡi, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Ân quý phi thẹn thùng nói: "Lâm Lang nha đầu kia, thật sự là càng ngày càng không biết quy củ gì nữa."

Lưu Phong mỉm cười, thân thể Ân quý phi dựa sát vào người hắn, mùi thân thể nàng bốc lên, khiến cho hắn cũng có chút kích động.

"Phong nhi, bế ta lên giường, chúng ta nghỉ ngơi một hồi." Ân quý phi chủ động nói.

Lưu Phong cũng không do dự, ôm lấy Ân quý phi, đặt lên giường, sau đó cũng lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng.

"Phong nhi, đêm nay ngươi cho cô cô hưởng thụ một lần ấm áp được chăng?" Ân quý phi vừa nói, hai tay ôm lấy cổ hắn, con mắt lim dim.

Có lẽ kích tình khi nãy làm cho người ta mệt nhọc, hai người ôm nhau tiến vào giấc ngủ.

Bình minh đến, Lâm Lang nhắc nhỏ, hai người đồng thời tỉnh lại.

Lưu Phong phát hiện ra tay mình không biết từ lúc nào đã thọc vào quần nàng, tư thế thập phần mập mờ.

"Cô cô, trời đã sáng, ta phải đi." Lưu Phong rút sắc thủ (tay háo sắc) ra, chuẩn bị đứng dậy.

Ân quý phi ôm chặt Lưu Phong, đột nhiên tự kéo quần xuống, sau đó vật hắn nằm xuống.

"Phong nhi, chúng ta điên cuồng một lần nữa được chăng?" Ân quý phi biết hôm nay Lưu Phong rời đi thì sau này có lẽ không còn cơ hội nữa.

Nhìn cặp mông căng tròn của Ân quý phi, Lưu Phong không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Ân quý phi nói xong khẽ di chuyển thân thể của mình, đặt mông lên người nam nhân.

Động tác của nàng quả thực mê người, dục hỏa trong lòng Lưu Phong đại phát.

"Phong nhi, mau yêu ta thêm một lần nữa." Ánh mắt nóng bỏng của Ân quý phi nhìn hắn, Lưu Phong không cách nào cự tuyệt được, thực tế thì cơ hội như thế này thì không cần nàng nói hắn cũng sẽ không bỏ qua.

"Ah, Phong nhi, mau yêu ta đi." Mẹ kiếp cái gì mà luân lý, cái gì mà cô cháu...đi gặp quỷ hết đi.

Nhìn da thịt Ân quý phi trắng ngần, mị thái mê người, dần dần bổng bổng của hắn đã bành trướng lên.

"Phong nhi, ta muốn..." Phản ứng của Ân quý phi càng ngày càng mãnh liệt, nàng không hề do dự, nắm lấy cơ hội cuối cùng này.

Ân quý phi khẽ nâng nhẹ mông lên, eo thon vặn vẹo, hơi thở hổn hển, ánh mắt lim di, nhiếp phách, câu hồn Lưu Phong.

Ánh mắt Lưu Phong dán chặt vào thân thể nàng, tâm thần không khỏi rung động. Tiểu bạch thỏ săn chắc, trắng ngần, mỹ đồn căng tròn, chắc nịch. Thật sự làm cho người ta thật khó kìm chế.

Hai tay bám chặt lên mông nàng, Lưu Phong dùng lực bóp mạnh, Ân quý phi thân thể giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ hoan lạc...

Rất nhanh chóng Lâm Lang bên ngoài lại nghe được một trận âm thanh kích tình, tiếng nam nhân thở hồng hộc, tiếng nữ nhân rên chói lói..

Nghe được âm thanh này, Lâm Lang cảm giác được thân thể mình cũng sinh ra biến hóa, bàn tay nhỏ bé vô tri vô giác đã lần mò xuống khu cấm địa, nhu tha.

Trong ngoài đều là kích tình...

Khi ánh mặt trời đã chiếu đến tẩm cung thì kích tình đạt đến đỉnh điểm.

Ân quý phi yên lặng giúp Lưu Phong mặc quần áo, đến khi hắn xuất môn thì nàng mới lên tiếng: "Phong nhi, cám ơn ngươi, ngươi đã cho cô cô một thời gian tuyệt vời. Sau này chúng ta không thể như vậy nữa..." Nói xong những lời này Ân quý phi rất đau khổ nhưng lại không thể không nói.

Lưu Phong khẽ run lên, quay đầu lại: "Cô cô, gặp lại sau."

Đợi khi thân ảnh Lưu Phong hoàn toàn biến mất thì trên mắt Ân quý phi đã long lanh nước mắt: "Phong nhi, cô cô thật sự yêu người, ngươi làm cho ta có được hạnh phúc của nữ nhân.

Lâm Lang chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước giường nàng, thấp giọng nói: "Nương nương, nếu người thực sự thích Tước gia thì hay là nói với Tước gia và Tố Tố tiểu thư cho rõ. Hạnh phúc là do mình nắm giữ, không lẽ người để nó vuột khỏi tay sao?"

Ân quý phi sửng sốt một chút, thở dài nói: "Làm sao có thể được?"

"Có gì đâu mà không thể. Nương nương, nô tỳ xem Tước gia cũng không phải là nam nhân tầm thường coi trọng lễ nghi tục khí. Hắn sẽ không đắn đo như người khác."

"Nương nuông, người đã khổ tâm nhiều, bây giờ có cơ hội tốt, không nên bỏ qua." Lâm Lang khẽ cao giọng cổ vũ: "Tước gia thật ra cũng thích người, nếu không sẽ không cùng người...."

Ân quý phi nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng: "Ngươi chết đi, ta và Phong nhi như thế nào?"

Lâm Lang mập mờ cười nói: "Nương nương, người không cần giấu diếm, thanh âm đó nô tỳ đã nghe được, người nói cái gì mà...lên mây, sung sướng, lão công..."

Ân quý phi một phen ngượng chín người, mình cũng thật là sao lại vô sỉ như vậy không biết.

Bất quá nghĩ đi nghĩ lại thì cảm giác đó thật tuyệt vời (quá chính xác_PNT)

Đáng tiếc là hạnh phúc đó không kéo dài.

"Nương nương, người đừng do dự. Hạnh phúc nằm trong tay chính mình, người không nên bỏ qua." Lâm Lang thật tâm muốn chủ nhân của mình được hạnh phúc. Tiểu nha đầu này mười tuổi đã tiến cung, theo Ân quý phi đã tám năm, trở thành thân nhân của Ân quý phi. Nàng tự nhiên muốn Ân quý phi được hạnh phúc.

Ân quý phi thở dài một tiếng: "Lâm Lang, đừng nói nữa. Ta và Phong nhi không có khả năng kết hợp. Cho dù hắn và Tố Tố đồng ý thì người trong thiên hạ sẽ nhìn ta như thế nào? Hơn nữa đừng quên thân phận của ta... nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài thì Ân gia chúng ta và Phong nhi đều mắc phải tử tội... Được rồi, ngoại trừ ngươi có không ai nghe thấy chứ"

Lâm Lang vội vàng nói: "Nương nương yên tâm, cung nữ và thái giám đã được nô tỳ sớm đuổi ra ngoài."

Ân quý phi nghe vậy mới yên lòng.

"Nương nương, người không định tranh thủ một chút sao? Mặc dù không thể danh chính ngôn thuận đến với nhau nhưng hai người vẫn có thể đến với nhau như đêm nay vậy? Như vậy cũng tốt mà."

Ân quý phi lắc đầu: "Lâm Lang, chuyện hôm nay đã chấm dứt, ta không hy vọng sẽ tiếp tục như vậy nữa."

zzzzzzzzzzzzzzzzz

Từ lần trước xảy ra quan hệ mập mờ cho đến nay đã mấy ngày, hai người không gặp mặt.

Chuyện kích tình Lưu Phong cũng đã nghĩ kỹ, nếu đã xảy ra thì cho dù có hối hận cũng vô dụng.

Hắn là nam nhân, sẽ đối mặt với nó.

Nói cách khác. Lưu Phong đã thông suốt, cái gì mà luân lý, đạo đức. Yêu vẫn là yêu hơn luân lý đạo đức chỉ có thể ước thúc người bình thường. Còn hắn?

Hắn có phải là người bình thường không?

Đáp án chính là không!

Lưu Phong không phải là người thường, hắn là Nguyên Anh kỳ cao thủ, là một gã đến từ xã hội hiện đại. Cho nên đã sớm vượt qua mọi phạm trù tại thời kỳ này.

Lưu Phong nghĩ mình đã không phải là người thường thì há phải tuân theo những ước thúc của người thường.

"Cô cô,bất kể người nghĩ như thế nào thì ta vẫn sẽ mang đến cho ngươi sung sướng." Lưu Phong từng bước tiến tới tẩm cung của Ân quý phi, trong lòng âm thầm phát thệ.

"Tước gia, người đã tới. Nương nương đang ở bên trong tẩm cung." Lâm Lang thấy Lưu Phong đến, vội tiến lên nghênh đón.

"Lâm Lang, ngươi càng ngày càng xinh đẹp đấy." Lưu Phong mỉm cười, đưa tay bóp nhẹ vào mông nàng một cái, haha, tiểu nha đầu này không mặc nội khố.

"Phong nhi, ngươi đã đến." Vốn Lưu Phong còn muốn khinh bạc thêm vài cái nữa nhưng Ân quý phi đã nghe tiếng, tiến ra.

"À, cô cô, Phong nhi đã đến." Lưu Phong lên tiếng, rụt tay lại, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Ân quý phi cũng đã sớm phát hiện ra hành vi của Lưu Phong, âm thầm cười trộm. Đứa nhỏ này cũng thật là, như thế nào...đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng mình và Lưu Phong kích tình.

Hai má Ân quý phi nhất thời ửng hồng, trong mắt hiện ra một đạo dị sắc, mỉm cười nhìn Lưu Phong: "Phong nhi, mau đến đây."

Theo Ân quý phi đi vào phòng, Lưu Phong vội vàng đứng trước mặt Ân quý phi, nắm lấy vai nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Ân quý phi thân thể mềm nhũn, ngả vào người Lưu Phong, cố kìm nén khoái cảm đang phát sinh trong người: "Phong nhi, đừng...chúng ta.. không nên."

Lưu Phong ngẩn người ra, hi hi cười: "Cô cô, đừng nói gì cả. Nghe Phong nhi nói, ta sẽ không để cho cô cô phải cô đơn tịch mịch. Ta sẽ làm cho người vui sướng." Mỗi khi nhớ tới Ân quý phi phải chịu cảnh cô đơn dài đằng đẵng trong cung cấm, Lưu Phong không khỏi cảm thấy yêu thương nàng.

"Cô cô, tuổi thanh xuân của người đã lãng phí trong chốn thâm cung này, chẳng lẽ người muốn cả đời cũng như vậy sao?" Lưu Phong mạnh mẽ nói, tả thủ luồn vào trong áo nàng, khẽ vuốt ve thân thể ấm áp của nàng.

Tay kia hắn nhanh chóng áp chặt vào mông nàng. Ân quý phi ngàn vạn lần cũng không nghĩ ra Lưu Phong lớn mật như vậy, nhất thời một trận xấu hổ, mặt đỏ lên tận mang tai, vốn muốn vùng vẫy chống cự nhưng nàng chỉ là nữ nhi yếu đuối, sao có thể chống lại được Lưu Phong.

Huống hồ trong nội tâm nàng cũng có một sự khát khao mãnh liệt.

Nói chuẩn xác một chút thì Ân quý phi cũng có một chút tình nguyện.

Lần trước Lưu Phong đi rồi, nàng còn nghĩ quan hệ của hai người cũng sẽ kết thúc, thậm chí trong lòng nàng còn cảm thấy hối hận vì đã có lỗi với Tố Tố. Ai biết được Lưu Phong hôm nay lại to gan như vậy.

Cảm giác quần áo trên người từ từ bị cởi ra, trong lòng Ân quý phi lại cảm thấy mâu thuẫn.

Lí trí và dục vọng kịch liệt đấu tranh với nhau.

"Phong nhi, đừng..." Mặc dù nói như vậy nhưng Ân quý phi cũng không biết đó là thật hay giả nữa.

Lưu Phong mập mờ cười cười, ôm chặt lấy thân thể nàng, đưa tay vuốt ve những điểm mẫn cảm: "Cô cô, ta đã thông suốt, ta muốn cho người được hạnh phúc, không còn cô đơn nữa." (bắt đầu từ chương này Lưu Phong đã có thể xưng là ta rùi, ta chuyển sang cách xưng hô này vậy, k còn là Phong nhi nữa.)

Đôi mắt Ân quý phi đột nhiên vụt sáng, thân thể bất động, mặc cho Lưu Phong vuốt ve, run giọng nói: "Phong nhi, cám ơn ngươi."

Lưu Phong dịu dàng nói: "Cô cô, không nên như vậy, ta yêu người." Nói xong hắn áp chặt miệng vào môi Ân quý phi, chậm rãi nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nụ hôn.

Ân quý phi thân thể nhất thời như có dòng điện chạy qua, cũng trở nên bạo dạn hơn, cái lưỡi mềm mại trở nên linh hoạt, tiến nhập vào miệng Lưu Phong kích thích.

Một lúc sau, ngay cả hô hấp cũng gần đình trệ, hai người mới tách rời môi nhau ra.

Ân quý phi mỉm cười: "Phong nhi, ngươi thật tốt."

Cảm thụ được vẻ nhu tình trong mắt nàng, Lưu Phong nhẹ nhàng vuốt ve mông nàng: "Cô cô, ta sẽ cho ngươi sung sướng."

"Ta cũng sẽ làm cho ngươi sung sướng." Ánh mắt của Ân quý phi đã trở nên nóng bỏng, nàng thậm chí nhẹ nhàng cởi bỏ quần hắn ra.

"Cô cô." Lưu Phong có chút giật mình, thầm nghĩ cô cô đã trở nên bạo dạn từ lúc nào?

"Đừng cử động, để ta hầu hạ ngươi."

Rất nhanh, dưới sự hầu hạ của của Ân quý phi, quần áo trên người Lưu Phong đã hoàn toàn được cởi bỏ.

Ân quý phi sau khi thoát y cho hắn cũng tự động cởi bỏ quần áo của mình. Lưu Phong không khách khí, ôm nàng từ phía sau, từ phía dưới dùng sức đâm lên.

Ân quý phi khẽ rên lên một tiếng, từ trong thân thể sinh ra một tia khoái cảm, hưng phấn.

"Phong nhi, ta sướng quá." Theo sự chuyển động của hai thân thể, Ân quý phi nhanh chóng chìm vào biển dục, thậm chí đã lớn tiếng kêu gào.

Lưu Phong từ phía sau, vươn tay, vuốt ve hai vú nàng, miệng ngậm lấy lỗ tai nàng, thì thầm: "Kêu lớn một chút, ta thích nghe."

Ân quý phi trong mắt rơi ra giọt lệ hạnh phúc, ngọc thủ ôm chặt lấy mông Lưu Phong, cố gắng làm cho hắn cảm giác được sự nhiệt tình của mình.

Từ giữa trưa cho đến lúc hoàng hôn, hai người làm không biết bao nhiêu lần. Đến khi Lâm Lang từ ngoài nhắc nhở mới đình chỉ lại.

Mặc xong quần áo, Ân quý phi hiện ra vẻ kích động, vuốt ve khuôn mặt của hắn: "Phong nhi, cám ơn ngươi đã làm ta sung sướng."

Dừng một chút Ân quý phi tựa hồ nhớ đến chính sự: "Phong nhi, ngươi chuẩn bị đi đến tẩm cung của Thường quý phi chăng? Nàng ta là hảo tỷ muội của ta, hy vọng ngươi tận lực cứu nàng.

zzzzzzzzzzzzz

Sau khi bãi triều, Lưu Phong cũng không có xuất cung, mà lại lẻn vào hậu cung để gặp Tố Tố và Ân Quý Phi.

Từ khi đến Phong Thành, Lưu Phong mấy ngày nay đã không gặp mặt các nàng rồi. Lúc này nhân cơ hội đến xem thê tử yêu quý cùng cô cô thân ái thế nào...

Ai cũng nói tiểu biệt thắng tân hôn. Lời này thật không sai a... Lưu Phong cùng Tố Tố mấy tháng không gặp, vừa thấy mặt nhất thời đã cùng một chỗ...

Nhất là lưu Phong, hắn nhanh chóng ôm chặt Tố Tố, miệng hôn khắp nơi trên mặt nàng, chỉ thiếu điều chưa lột sạch quần áo nàng thôi.

Ân Tố Tố hơi giãy dụa một chút, nhưng cả người vô lực, thở dốc run run giọng nói "Phu quân, chậm chút, đừng để cho cô cô và Lâm Lang thấy..."

"Không có việc gì?" Lưu Phong đã sớm phát hiện, khi hắn tiến đến chổ của Tố Tố, Lâm Lang và các cung nữ, thái giám xung quanh đã đi ra ngoài, nơi này còn ai dám quấy rầy nữa...

Ân Tố Tố vừa mừng vừa thẹn, chỉ nói thật nhỏ, nói hắn tốt xấu gì cũng không nên làm ngay giữa ban ngày như thế...

"Phu quân, chờ thiếp ra đóng cửa đã..."

Âu yếm cả nữa ngày trời, giờ này Tố Tố mới phát hiện còn chưa đóng cửa, không khỏi nhịn được mặt đỏ bừng bừng, giảy dụa thoát ra khỏi vòng tay Lưu Phong, chạy ra đóng cửa lại...

"Ân Tố Tố đi đến, thấp giọng nói "Phu quân, giờ này là ban ngày, hay là chúng ta đợi đến ban đêm nhé..."

Lưu Phong một tay ôm Tố Tố vào lòng, khẽ nói "Không được, không quan là trời sáng hay tối, chúng ta ân ái đi Tố Tố... Thời gian không còn nhiều nữa, lần này ta quay lại sợ rằng ở lại không được vài ngày. Kiến thiết Phong Thành vừa mới bắt đầu, còn rất nhiều chuyện ta phải về làm gấp... Đợi vài ngày nữa, thế cục bên kia ổn định, ta nhất định đem các nàng cùng đến... Lúc đó, chúng ta có thể mỗi ngày ở chung với nhau...

Ân Tố Tố miệng khẽ chu ra, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng "Phu quân, Tố Tố mỗi ngày đều nhớ chàng , chàng có thể lưu lại vài ngày không?"

Lưu Phong cười ôn nhu nói "Tố Tố, lần này thì không được. Nàng đợi ta vài ngày nữa được không?"

Tố Tố nhu thuận gật đầu, khẽ đi đến giường, bàn tay nhẹ nhàng cởi bỏ xiêm áo trên người xuống... hướng về Lưu Phong nói "Phu quân, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng a... chàng còn không lại sao..."

Lưu Phong thấy Tố Tố chủ động cởi bỏ quần áo, trong lòng nhất thời rúng động, đi nhanh về phía trước, ôm chặt lấy nàng đặt trên giường, hai tay không ngừng vuốt ve những bộ vị mẫn cảm trên cơ thể nàng...

Tố Tố nhẹ nhàng, khe khẽ thở dồn dập, nằm ở trên giường hưởng thụ cảm giác kích thích mà nam nhân tạo ra cho nàng...

"Phu quân... chàng mau ân ái với Tố Tố đi... Tố Tố ngày nào cũng nghĩ đến việc ân ái với chàng..." Mấy tháng không gặp, dục vọng của Tố Tố đã bị đè nén đến mức không chịu được rồi...

Lưu Phong cười hắc hắc, vội vàng tách hai chân của nàng ra, mạnh mẽ đâm vào...

"Ah..."

Tố Tố rên lên một tiếng thật o, khuôn mặt kiều diễm giờ đây đỏ bừng, vẻ mặt kích tình hưng phấn, toàn thân trắng muốt giờ lấm tấm mồ hôi khắp nơi. Đôi tay ngọc gắt gao ôm chặt cổ hắn, toàn thân không ngừng vặn vẹo phối hợp nhịp nhàng với nhịp ra vào của Lưu Phong.

Liên tục nữa ngày trời, hai người đổi biết bao nhiêu tư thế, Ân Tố Tố lúc này thở dốc, hai tay buông lỏng, để cho Lưu Phong trên người nàng giã tới, nàng nằm ngữa mặt lên trời, chỉ biết thở hổn ha hổn hển, miệng liên tục thoát ra những âm thanh kích thích...

Đợi đến lúc hai người mặc xong quần áo đi ra, thì mặt trời cũng đã lặn...

"Hầu gia, tiểu thư, nương nương đã chuẩn bị rượu thịt, mời hai vị đến dự..." Sau khi xuất môn, vừa lúc đang muốn ăn, lại gặp Lâm Lang mời...

Lâm Lang thấy vẻ mặt Tố Tổ đỏ ửng, lại nghĩ đến âm thanh rên rĩ lúc nãy, âm thầm sợ hãi khiếp sợ trước thần uy của Hầu gia, trong lòng mong muốn, thật muốn cho hầu gia xử nàng một phen không thương tiếc a...

"Phong nhi, Tố Tố, các ngươi đến đây!" Đối với sự có mặt của Lưu Phong, Ân Quý Phi cũng cao hứng phi thường

Ba người sau khi ngồi xuống, vừa ăn vừa nói, thật vui vẻ, hạnh phúc giống như một gia đình ba người bình thường vậy.

"Phong Nhi, Tố Tố, các ngươi cùng lão thái bà ta ăn cơm, nói chuyện phiếm với nhau, làm ta thật là vui vẻ, ta trong lòng chưa bao giờ vui vẻ như thế này..." Ân Quý Phi hạnh phúc nói.

Lưu Phong nhẹ giọng nói "Cô cô nói đùa rồi, nhìn qua người còn rất trẻ và xinh đẹp a..."

Ân Quý Phi sợ Lưu Phong nói ra những lời không thích hợp, vội vàng ngắt lời "Phong nhi miệng mồm ngày càng dẻo a..., Tố Tố thật là có phúc..."

Tiệc tùng cũng đã chấm dứt, Lâm Lang mang theo cung nữ dọn dẹp thoái lui, Tố Tố lúc nãy có chút điên cuồng quá mức, giờ phút này hạ thể cũng cảm thấy có chút bất ổn, hơn nữa cũng có chút ướt át.. đành phải hướng tới Lưu Phong và Ân Quý Phi xin về phòng ngủ trước. Chỉ để lại Lưu Phong và Ân Quý Phi hai người tiếp tục ở lại bàn tiệc.

"Phong nhi, gần đây kinh đô với ngươi rất nhiều đàm tiếu, ai cũng nói ngươi thực lực phát triển mạnh mẽ tại Phong Thành, nói ngươi có dã tâm..." Ân Quý Phi nhẹ giọng nói "Bệ hạ tựa hồ đối với ngươi cũng đã nghi ngờ, ngươi nên cẩn thận một chút"

Lưu Phong gật đầu, lập tức cười nói "Cô cô yên tâm, bệ hạ vừa mới được một chút lợi ích từ ta, ta nghĩ hắn sẽ không ra biện pháp gì thất sách với ta đâu..."

"Bệ hạ, người bây giờ càng lúc làm cho ngươi ta nhìn không thấu. Ngươi chính là phải cẩn thận một chút nhé..." Ân Quý Phi thành thật khuyên.

Hai người cứ tiếp tục như vậy, bàn chuyện đại sự của triều định, sau một chút dần dần trở nên có chút xấu hổ...

Ân Quý Phi nhìn xung quanh không người, cố gắng thu dũng khí nói "Phong Nhi, mấy ngày nay ngươi có nhớ ta không?"

Lưu Phong mỉm cười nói "Đương nhiên là có rồi..."

"Cô cô, người không tin ư, ta thật sự thường xuyên nhớ đến người mà..." Lưu Phong trầm mặt lại, nghiêm túc nói "Cô cô, ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi khi Phong Thành kiến thiết ổn định hết thảy, ta nhất định mang người rời khỏi hoàng cung, để người an ổn ở Phong Thành"

Ân Quý Phi nghe thế, sắc mặt vui vẻ nhưng lập tức lại xịu xuống "Phong nhi, ngươi trong lòng nghĩ đến cô cô là đã đủ rồi. Chỉ là ngươi nói muốn dẫn ta rời đi, chuyện này vạn nhất không thể. Ta thủy chung là phi tử của hắn, nếu ngươi dẫn ta đi..."

"Chẳng lẽ cô cô không thể xa rời cuộc sống nhung lụa ngọc ngà này sao?" Lưu Phong cắt đứt lời nàng, lạnh nhạt hỏi.

"Không phải, đương nhiên không phải..." Ân Quý Phi nóng nảy, vội vàng giải thích "Phong nhi, ta đương nhiên rất muốn rời đi, nhưng mà nếu ngươi dẫn ta đi, như thế bệ hạ sẽ tức giận, đối với ngươi sẽ bất lợi"

"Cô cô yên tâm, đến lúc đó ta sẽ lén lút mang người rời đi" Lưu Phong cười nói "Nói cách khác, ta sẽ bí mật dẫn người đi, không ai biết là ta làm đâu"

Ân Quý Phi nghe thế, trong lòng nhất thời yên tâm không ít, thậm chí có vài phần chờ mong "Phong nhi, làm như thế có được không?"

"Không có vấn đề gì" Lưu Phong tự tin nói "Cô cô, người yên tâm, mọi việc người không cần lo lắng, cũng không nên nghĩ đến làm gì. Chuyện này cứ giao cho ta xử lý"

"Phong nhi, ngươi đối với ta thật tốt" Ân Quý Phi có chút thở dài nói "Nhưng mà ta không thể giúp gì được cho ngươi, hơn nữa lại ..."

Lưu Phong thấy Ân Quý Phi thương tâm, trong lòng nhìn không được, liền vương tay nắm lấy ngọc thủ của nàng, sờ soạn tay nàng, thật ấm áp, mềm mại, tuyệt vời vô cùng.

Ân Quý Phi sắc mặt đỏ lên, vội vàng nhìn xung quanh tứ phía, muốn rút tay lại nhưng lại bị Lưu Phong nắm chặt, không thể rút ra được.

"Phong nhi, đừng như vậy, vạn nhất bị Tố Tố thấy được thì không tốt..." Cũng giống với Tố Tố, Ân Quý Phi cũng bị dục vọng đè nén trong mấy tháng, nàng phi thường khát vọng cùng Lưu Phong điên đảo, nhưng mà trong lòng lại cố kỵ Tố Tố, nên thập phần mâu thuẩn.

"Cô cô, không sao đâu?" Lưu Phong đột nhiên bạo dạn hỏi.

Ân Quý phI trong lòng thất kinh, tiểu tử này lá gan cũng quá lớn. Tuy nhiên nàng trong lòng quả thật cũng rất thích...

"Cô cô, đừng lo lắng, Tố Tố đã đi nghĩ ngơi rồi" Lưu Phong đi lại, mạnh dạn ôm Ân Quý Phi vào lòng, bàn tay đã đặt lên bộ ngực to lớn, mềm mại, đàn hồi của nàng...

Chỉ mới sờ soạn một hồi, ánh mắt của Ân Quý Phi đã mơ hồ, hương thơm tỏa ra ngây ngất...

Lưu Phong thấy thế mừng rỡ, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Ân Quý Phi, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Ân Quý Phi bị Lưu Phong tấn công, liền hưn gpha61n, kích thích. Nàng cảm giác được hồn minh như đang bay bổng trên mây.

Thật là hấp dẫn, Lưu Phong một mặt như muốn nút lấy mùi thơm quyết rũ thoát ra từ đôi môi mềm mại của nàng, một mặt siết chặt lấy thân thể hấp dẫn, bàn tay không ngừng du ngoạn trên đôi gò ngực bạo mãn, biến chúng thành muôn ngàn hình dạng khác nhau..

Ân Quý Phi bị kích thích giãy giụa, vặn vẹo thân thể khắp nơi, nhiệt tình đáp ứng Lưu Phong.

Không lâu sau, hai thân thể tách ra, Ân Quý Phi trong miệng đã thoát ra một tiếng rên rĩ, thân hình nóng bõng không ngừng run lên, hai chân mở ra, khiến cho thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẫy.

Dần dần, nàng thậm chí đã quên rằng giờ phút này hai người đang hành sự ở đại sảnh...

Lưu Phong mặc dù vừa cùng Ân Tố Tố ân ái cách đây không lâu, nhưng mà sự ham muốn đối với thục nữ này cũng rất mãnh liệt. Mặc kệ vấn đề tuổi tác, hắn chỉ biết làm sao để Ân Quý Phi được ở bên cạnh nàng. Hắn liền cởi bỏ quần áo của nàng ra, hôn thật sâu vào thông đạo địa phương giữa hai chân nàng...

Ân Quý Phi toàn thân run rẫy, đôi môi anh đào khẽ kêu lên không ngừng.

Kích thích một hồi, Ân Quý Phi chịu không nổi, rất nhanh đã tiết thân lần đầu.

Ngồi dậy, Ân Quý Phi ngọc diện đỏ hồng, thấp giọng nói "Phong nhi, để ta phục vụ ngươi"

Lưu Phong vui không chịu nỗi, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Ân Quý Phi, kiên đĩnh trong quần hắn không chịu nổi liền không ngừng giương cao lên.

Ân Quý Phi thấy thế liền cởi bỏ quần áo cho hắn, chậm rãi quỳ gối trên giường từ từ cởi bỏ cái quần lót của hắn ra, nhìn thẳng vào bộ vị đang cao cao tại thượng của hắn, trong lòng tràn đầy vẻ thẹn thùng.

Lưu Phong thấp giọng cười, khẽ nằm xuống, ý bảo rằng Ân Quý Phi có thể bắt đầu rồi.

Ân Quý Phi ngượng ngùng cười khẽ, mở cái miệng xinh xinh nhỏ nhắn ngậm lấy cái đồ vật đó, làm hết khả năng để kích thích hắn.

Không lâu sau, hô hấp của Lưu Phong cũng bắt đầu dần dần trầm trọng lên, cuối cũng hắn chịu không được liền phun ra ngoài...

Lập tức thân thể xích lõa của hai người liên siết chặt lấy nhau, bàn tay của Lưu Phong không ngừng dạo trên bộ ngực nàng, cảm giác sự mềm mại, đàn hồi và co giãn.

Nhìn bộ ngực bạo mãn, bàn tay của hắn giống như thợ làm bánh chuyên nghiệp, không ngừng nhào nặn, nắn, bóp... Lưu Phong trong lòng rất sảng khoái.

"Phong nhi, ta muốn..." Ân Quý Phi thấy hạ thể của mình đã ướt át rồi, vội vàng lấy hai tay ôm cổ hắn, xin giao hoan..

Lưu Phong cười hắc hắc, lúc này mới nằm lên thân thể nàng, cùng nàng hợp thể.

Ân Quý Phi ôm lấy thân thể nam nhân, hai chân mở ra, bị nhục bổng cứng rắn của hắn làm cho thở không nổi, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm rên rĩ, cặp mông không ngừng sàng qua sàng lại...

Chậm rãi ngước mắt lên nhìn cháu rễ của mình, Ân Quý Phi vừa thẹn vừa mừg, thậm chí còn có chút hưng phân, trong mắt hiện ra tinh quang kích động a...

Hai người đang lúc hưng phấn, đột nhiên nghe từ cửa truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

Lưu Phong vội vàng quay đầu nhìn lại, giờ phút này đã thấy Tố Tố đang đứng tại cửa, trừng to đôi mắt nhìn hai người, trong đôi mắt xinh đẹp đã tràn đầy nước mắt..

Bởi vì kinh hoảng, Lưu Phong nhất thời không cầm giữ được liền xuất tinh, Ân Quý Phi bị tinh nguyên bắn sâu vào, chịu không nổi liền rên to vài tiếng...

"Tố tố, không phải ngươi đã đi nghỉ ngơi rồi hay sao?" Ân Quý Phi có chút sợ hãi, xảy ra chuyện như thế thật không biết giải thích như thế nào với cháu mình đây.

Đúng là Tố Tố đã đi nghĩ ngơi rồi, nhưng mà nằm trên giường đã lâu cũng không ngủ được, lại nghĩ muốn đến chổ Lưu Phong và cô cô nói chuyện, ai biết được lại nhìn thấy tình trạng này.

Lưu Phong hít sâu một hơi, âm thầm hối hận, chuyện hôm nay là do mình khinh suất mà gây ra...

"Các người..." Ân Tố Tố vốn muống mắng to, nhưng dù sao bọn hắn cũng là người thân yêu nhất của mình, tại sao lại làm chuyện như thế này trước mặt nàng. Nàng thật không biết phải làm sao bây giờ.

Lưu Phong nhìn Tố Tố, mở miệng ra vốn muốn giải thích một chút, nhưng tình cảnh hai người giao hợp đã bị Tố Tố chứng kiến, việc này là sự thật, làm sao giải thích ?

Hơn nữa, cho đến giờ hạ thể của hai người vẫn còn kết hợp một chổ...

"Hu...hu... Tố Tố nhịn không được khóc lớn lên, nét mặt lộ ra vẻ nổi giận, che mặt rồi chạy về phòng... Dùng sức đóng chặt cửa phòng của mình lại, úp mặt vào mền mà khóc thét lên...

Lưu Phong và Quý Phi lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng tách ra và mặc quần áo vào.

"Cô cô... ta đi xem Tố Tố trước..."

Ngoại tình bị bắt gian, Lưu Phong rất là bực mình, nhưng mà việc này dù sao cũng là do hắn sai... ai biểu nàng có cô cô như vậy...

"Tố Tố, mở cửa đi, nàng hãy nghe ta nói... chuyện không phải như nàng nghĩ đâu..." Lưu Phong chạy đến gõ cửa, nhưng mà Tố Tố cũng làm như không nghe thấy, căn bản không thèm để ý.

Lúc này, Ân Quý Phi cũng đã tới, nhẹ giọng nói "Tố Tố, cô cô đây, ngươi hãy mở cửa đi"

Nhưng mà nữa ngày qua đi, Tố Tố vẫn không mở cửa.

Vốn cánh cửa gỗ này cũng không thể ngăn cản được Lưu Phong, nhưng mà do hắn có lỗi, cho nên không thể tự tiện đi vào được.

Ân Tố Tố chỉ biết trong phòng khóc lóc, trong lòng cũng trống rỗng...

Nói thật, Lưu Phong có bao nhiêu đàn bà nàng cũng không để ý đến, nhưng mà hắn ngay cả cô cô của mình, là quý phi nương nương đương triều cũng không bỏ qua... sau này kêu nàng làm sao mà sống...

Ân quý phi sắc mặt ảm đạm, có chút thở dài, cúi đầu nói "Phong nhi, xem ra ta thật sự đã sai rồi, ta không nên vì thống khoái của bản thân nhất thời mà thương tổn Tố Tố..."

Lưu Phong lắc đầu "Cô cô, sai không phải là do người..."

Dừng một chút Lưu Phong nói "Cô cô, nàng yên tâm, mặc kệ thế nào, nàng cũng là đàn bà của ta. Chuyện này ta sẽ xử lý tốt..."

"Nhưng mà dù sao ta cũng là cô cô của Tố Tố" Ân Quý Phi khuôn mặt buồn bả, có chút khó xử. Bản thân mình không thể cùng với cháu gái mình thờ phụng một chồng được hay sao?

Chẳng biết tại sao Ân Quý Phi nghĩ đến đây, trong lòng lại có chút hưng phấn.

"Như vậy quả thật rất kích thích a..."

"Không... xem ra ta quả thật là hạng đàn bà dâm đãng..." Ân Quý Phi thầm trách bản thân.

Đợi đến nữa đêm, Ân Tố Tố vẫn không mở cửa. Bất quá nàng cũng nói ra một câu "Phu quân, cô cô, các người không cần để ý đến ta, ta muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút"

Trở lại đại sảnh, Lâm Lang cúi đầu đi đến nói với Ân Quý Phi "Nương nương, xin lỗi, nô tỳ có lưu lại là không xảy ra chuyện rồi..."

Ân Quý Phi điềm nhiên nói "Việc gì đến sẽ đến, không phải lỗi tại ngươi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi..."

zzzzzzzzzz

Lưu Phong nhíu mày , cuối cùng thở ra một hơi dài . Không nói hai lời , vội vàng đi tới tẩm cung của Ân quý phi.

" Phong nhi . Ngươi đã đến rồi ." Ân quý phi nhiệt tình nghênh tiếp , vội vàng dẫn hắn đi vào tẩm cung.

" Cô cô , Tố Tố đâu? Nàng thật sự tha thứ cho ta?" Lưu Phong không nhìn thấy Ân Tố Tố , lo lắng hỏi .

Ân quý phi mỉm cười nói :" Phong nhi không cần lo lắng , ta và Tố Tố đã nói chuyện , nàng tỏ vẻ sẽ không trách tội ngươi . Lúc này , nàng đang ở tiểu trù phòng đàng sau làm thức ăn cho ngươi chứ đâu . Phong Nhi , sau này ngươi phải hảo hảo đối xử với Tố Tố . Mấy ngày nay , nàng đặc ý đi theo các vị sư phó trong ngự trù phòng học làm điểm tâm."

Lưu Phong mỉm cười thầm nghĩ , vậy là tốt rồi , vậy là tốt rồi a.

" Cô Cô , trù phòng ở đâu ? Ta đi xem"

Ân quý phi cười nói :" Nhìn ngươi gấp như vậy , Tố Tố nói , để cho ta cản ngươi , khi nào nàng làm tốt thức ăn sẽ mang đến . Ngươi lại đây bồi tiếp ta nói chuyện đi."

Lưu Phong vốn còn muốn mau chóng gặp Tố Tố , nhưng là nghe Ân quý phi nói như vậy , cũng chỉ là tạm thời không đi gặp nàng .

" Phong nhi , Tố Tố là hảo hài tử , ta không nghĩ nàng có thể tha thứ cho ta ." Ân quý phi hỏi :" Sau chuyện này , ngươi nghĩ sao? Định làm sao bây giờ ? Ngươi thấy quan hệ của chúng ta lúc đó thế nào? " Mấy ngày nay Ân quý phi và Ân Tố Tố đã hòan tòan cởi mở , lúc này nói chuyện với Lưu Phong cũng không có cố kỵ . Theo ý tứ của Ân Tố Tố , nàng đã có thể tiếp nhận quan hệ của Lưu Phong cùng Ân quý phi.

Sự thật Ân Tố Tố cũng là bất đắc dĩ a . Cô Cô của mình tại trong cung quá là khổ sở , nàng có thể không quản sao . Mẫu thân của Ân Tố Tố mất sớm , căn bản là do Ân quý phi chăm sóc . Cho nên , hai người tuy là cô cháu , nhưng thật ra tình cảm như mẫu tử . Cho nên Ân Tố Tố thật sự không đành lòng để cô cô tiếp tục cô lão trong cung.

zzzzzzzzzzzz

Dù sao Lưu Phong vốn có nhiều đàn bà, dù có thêm cô cô cũng không phải là đại sự gì cho can, để truyện này cũng chỉ có thể trộm nghĩ vậy thôi, tuy nàng có thể hiểu thấu cũng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ thông suốt. Ít nhất là cha nàng, Ân Nguyên Đạo chắc chắn sẽ không đồng ý, Ân tố tố chỉ biết cô cô của mình sáng sớm đã phái người thông tri cho Liễu công công đặc ý nói trù phòng nấu ăn, dường như là muốn cho mình một sự bồi thường. Những món ăn sáng này đều là những thứ ngày thường Lưu Phong thích ăn nhất, Ân Tố Tố được cô cô trợ giúp đã mời các vị trù sư tại ngự thiện phòng tới phụ nàng, hôm nay làm ra chính là sắc hương, ý , vị đều hoàn hảo

- Cô cô, tâm tư của ngươi ta đều biết.

Lưu Phong có chút kích động, liền nắm chặt lấy tay ân quý phi, thật lòng nói

- Cô cô, ta đã nói ngươi là đàn bà của ta, mặc kệ mọi chuyện diễn ra thế nào ta cũng sẽ mang lại cho ngươi hạnh phúc.

Ân quý phi âm thầm mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra một vẻ mặt khó xử, rút tay ra nhẹ giọng nói:

- Phong nhi, ngươi là đứa nhỏ tốt chỉ cần ngươi nghĩ như vậy thì cô cô đã thập phần cao hứng, bất quá ngươi và ta thủy chung đều tồn tại một khoảng cách, ta dù sao vẫn là cô cô của tố tố, như vậy.....như vậy không ổn sao

- Không có gì bất ổn cả, chỉ là nàng sẽ phải là đàn bà của ta.

Nếu là kiếp trước Lưu Phong quả quyết hắn sẽ không dám nói như vậy, nhưng bây giờ thời đại bất đồng, hắn lúc này đã trở thành một nhân vật có thế lực cường đại , siêu thoát thế tục cho nên hắn sẽ không để ý tới cái nhìn của người khác. Theo hắn nói, chỉ cần lão tử nguyện ý là đủ, nếu kẻ nào không phục có thể tới gặp ta a. Lưu Phong đưa tay ôm lấy ân quý phi, ôn nhu nói.

- Chờ ta đi một thời gian, nàng và Tố Tố hãy ở trong cung này vài ngày, đợi Phong thành ổn định ta sẽ giả trang tặc nhân đem bọn nàng chạy trốn. Đến lúc đó chắc chắn cũng không kẻ nào dám nghi ngờ ta cả.

- Phong nhi, ngươi thật tốt. Thâm tình khiến cho hai người không khỏi có chút kích thích, cũng may là đang ở phòng ngủ nên cũng không sợ bị người khác chứng kiến.

Ân tố tố cùng Lâm Lang từ phong bếp đi vào đại sảnh,không nhìn thấy Lưu Phong và Ân quý phi do dự một chút rồi hướng phòng ngủ đi tới. Mới đi đến cửa sổ liền nghe thấy tiếng rên rỉ hoan lạc bên trong

- Đại sắc lang.

Ân tố tố nhíu mày, trong lòng có chút ghen tuông (ăn phải dấm chua- tùy mún lấy cài nào cũng đc ) Nàng lặng lẽ tìm một vị trí thuận lợi, lấy hai ngon tay khe khẽ đục một lỗ trên màn của nhìn vào bên trong. Chỉ thấy trong phong Lưu Phong quả nhiên đang ôp ấp Ân quý phi, hai người đang không ngừng kích tình , lúc này tay của Lưu Phong đã ôm trọn bộ ngực đầy đặn của Ân quý phi không ngừng xoa bóp, mà cô cô nàng hai mắt ràn ngập vẻ mê ly, nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình tận hưởng sự vuốt ve của Lưu Phong, mà đôi tay nàng cũng không cam lòng yếu thế đang thâm nhập vào giữa hai chân của Lưu Phong. Chứng kiến cảnh này Ân Tố Tố trong lòng vừa sợ vừa thẹn

- Thật không nghĩ ra cô cô cũng biết làm như vậy.

Trong trí nhớ của Ân Tố Tố thì cô cô tuyệt đối là một nữ tử mang nặng tính truyền thống, lại không nghĩ rằng ở phương diện này so với nàng lại còn thoáng hơn. Tiếp sau đó Lưu Phong nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo của Ân quý phi, đôi tay tham lam không ngừng xoa bóp khiến Ân quý phi khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt tràn đầy dục vọng nhìn Lưu Phong, hai tay ra sức đùa bỡn bổng bổng của Lưu Phong, thứ khiến nàng yêu thích không thể ngừng lại, trong miệng thi thoảng lại phát ra những tiếng thơ gấp, khuôn mặt hiện lên vẻ thỏa mãn và sung sướng. Ân Tố Tố trong lòng thầm thở dài một tiếng, nói thầm

- Như vậy quả nhiện có thể làm cô cô vui sướng, bất quá...cô cô cũng đã chịu khổ nhiều rồi, nay ta cần gì phải hẹp hòi với nàng. Ân, ta làm sao vậy, không phải cũng đã tự nhủ sẽ cùng cô cô sao.

Ân Tố Tố đã hiểu được tâm tình của chính mình, vẫn chỉ là cảm thấy có một chút lưỡng lự chưa thích nghi được. Trong khi đó ân tố tố liền nghe được tiếng Lưu Phong nói

- Cô cô ngươi thật là ẩm ướt nha.

Ân quý phi thẹn thùng gật đầu nói

- Ân, Phong nhi ta muốn...

Nghe ân quý phi không ngừng thốt ra dâm ngữ , Ân Tố Tố quả thực không tin tưởng vào lỗ tai của mình. Ngây ngốc một hồi nàng mới có thể hồi phục lại tinh thần, xem ra bất kể là cô cô hay là chính mình, khi ở trên giường đều cùng một bộ dáng, dường như lúc đó đàn bà đều giống nhau nha (hic, thật seo,sao ta không thấy như thế ) Nghĩ thông, ân tố tố trong lòng càng thêm nhẹ nhàng

- Cô cô, hắn quả thật mang lại cho người niềm vui sướng, ta sẽ cùng nàng thờ chung một chồngÂn tố tố cũng đã nghĩ thông, Ân quý phi sống trong cung luộn chịu cảnh buồn bực, luôn phải tranh đấu, cô quạnh sống như không sống, quả thật đã khiến nàng chịu không ít đau khổ, nhưng bây giờ nhìn nàng, hoàn toàn là xuân tâm dâm đãng, phong tao mị cốt.

- A... Đang nghĩ tới độ xuất thần, đột nhiên một tiếng rên rỉ cao vút vang lên đưa nàng về với thực tại. Hồi phục lại tinh thần, nàng mới phát hiện Lưu Phong đã đưa tay xuống hạ thân của ân quý phi, ngón tay không ngừng chậm rãi tiến vào u động

- Thật là nhiều nước a. Lưu Phong rút đầu ngón tay ra rồi nói. Ân quý phi mặt liền đỏ lên, cũng không nói lại chỉ là hai tay vuốt ve bổng bổng tốc độ không ngừng tăng lên, cùng lúc đó thân hình cũng không ngừng vặn vẹo vẻ mặt dường như đã sớm động tình rồi. Nhìn xuân cảnh trước mặt, Ân Tố Tố trong lòng dân sinh ra một cảm giác khác thường. Nhất là làm nàng nghĩ tới hai người này đều là thân nhân của chính mình, trong lòng không khỏi cảm thấy hưng phấn cùng kích thích không thôi. Lúc này Ân quý phi đang ở tư thế nửa nằm nửa ngồi, nàng đã được Lưu Phong đặt xuống giường, vẻ mặt đầy vẻ phong tao phóng đãn, cho dù là ân tố tố đứng nhìn cũng không khỏi có chút thẹn thùng

- Phong nhi nhanh đến đây nào, ta không thể chịu được nữa rồi.....Nghe được ân quý phi chủ động đòi giao hoan,, Ân tố tố liền mỉm cười không nghĩ tới cô cô còn có một bộ mặt như thế khi ở trên giường, liền thấy trong phòng, bổng bổng của Lưu Phong đã tiến vào trong u động, một tiếng dâm ngữ nhất thời vang lên trong phòng, Ân quý phi liên tục rên rỉ cùng thở gấp, thỉnh thoảng lại truyền đến lỗ tai Ân Tố Tố đang đứng bên ngoài. Từ vị trí của Ân Tố Tố thì có thể xem tương đối rõ khung cảnh mê loạn trong phòng, mỗi khi Lưu Phong trùng kích(tiến vào rút ra) đều có thể dễ dàng thấy được. Dần dần Ân Tố Tố cũng cảm thấy hạ thân nóng bỏng như có lửa, bất tri bất giác (không tự chủ được) nàng liền cẩn thận nhìn nam nhân của mình cùng cô cô của mình hoan ái, sau đó một tay liền tiến vào trong quần chậm rãi tự thỏa mãn. Vì để không cho người khác phát hiện nên Ân Tố Tố cố nén lòng hiếu kì để tiếp tục rình coi mà vội vàng rời đi, trở về phòng mình. Nằm ở trên giường Ân Tố Tố trong lòng bối rối không thôi, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh cô cô và nam nhân của mình giao hoan. Càng nghĩ hạ thân của nàng càng như lửa đốt, nhịn không được lại đưa tay vào trong quần, nhẹ nhàng vuốt ve nơi ướt át của mình.

Lưu Phong cùng ân quý phi vẫn triền miên không nghỉ, bọn họ còn không biết rằng hành vi của mình đã bị Ân Tố Tố chứng kiến. Lưu Phong một bên không ngừng xoa bóp đôi tuyết lê trắng ngần, hạ thân lại không ngừng mạnh mẽ chuyển động, trong khi Ân quý phi hai gò má đỏ hồng, thân thể không ngừng vặn vẹo, hòa cùng động tác của nam nhân trên người mình, lại không ngừng rên rỉ kích thích. Động tác của Lưu Phong ngày một nhanh hơn khiến cho Ân quý phi không ngừng rên rỉ mãnh liệt, cuối cùng kêu lên một tiếng nàng cùng Lưu Phong đã tới đỉnh bậc của sự sung sướng. Sau một hồi mây mữa, Lưu Phong liền ôn nhu vuốt ve thân thể của Ân quý phi, Ân quý phi thoải mái nằm gọn trong lồng ngực rắn chắc của hắn, Lưu Phong liền nhẹ nhàng vỗ đồn bộ đàn hồi của nàng:

- Có thoải mái không? Còn muốn một lần nữa chăng?

- Phong nhi ngươi muốn giết cô cô sao, ta đã mệt tới mức không thể dậy nổi mà ngươi vẫn còn muốn nữa sao?

Ân quý phi trên mặt có chút đỏ lên, thanh âm đã nhỏ đi rất nhiều, sau cuộc mây mưa đảm khí của nàng so với trước lại nhỏ đi vài phần. Hai người mặc quần áo trở lại đại sảnh trong khi Ân Tố Tố cũng đang hảo hảo dọn món, vế tới phòng khách thì thức ăn và rượu đã được bày biện. Bởi vì việc rình coi lúc nãy nên Ân Tố Tố nhìn Lưu Phong và Ân quý phi có chút mất tự nhiên, Lưu Phong và Ân quý phi cũng do có tật giật mình nên hào khí có phần mất tự nhiên, có chút xấu hổ

- Lão công, chuyện gì ta cũng đều biết rồi. Ân tố tố thoáng do dự rồi lên tiếng trước

- Ta không trách ngươi, cũng không trách cô cô.

Lưu Phong cười hắc hắc nói

- Đa ta lão bà đại nhânVừa nói vừa đi tới ôm Ân Tố Tố vào ngực mình, một tay ôm trọn phong nhũ của nàng, nhẹ nhàng hưởng thụ Ân tố tố liếc mắt lườm Lưu Phong một cái rồi đẩy tay hắn ra

- Ngươi nha, không có một chút đứng đắn nào cả, quả là đại sắc lang. Lão công , ngươi nghe ta nói , ngươi và cô cô đã xảy ra quan hệ , như vậy tương lai của cô cô ngươi cũng phải phụ trách.

Lưu Phong cố ý làm ra vẻ ủy khuất nói

- Lão bà đại nhân, ngươi không nến nói bậy, cô cô và ta kỳ thật vô cùng trong sạch.

Ân tố tố hừ một tiếng, rồi nói

- Vừa rồi là kẻ đại sắc lang nào đem cô cô đặt dưới hạ thể mà khi dễ vậy.

Nói tới đây, Ân Tố Tố không khỏi đỏ mặt, dù sao việc rình coi cũng là không đúng. Nói như vậy, Lưu Phong cùng Ân quý phi đã phát hiện ra, một tràng cảnh kích tình hí lộng vừa rồi đã bị Ân Tố Tố nhìn thấy, Ân quý phi vội nói

- Tố tố, xin lỗi..... ta...

Mặc dù muốn nói nhưng dù sao mình cũng là trưởng bối của nàng, một lời khó có thể nói ra.

Ân Tố Tố vội vàng từ trong lồng ngực Lưu Phong đi đến ôm lấy Ân quí phi nói: "Cô cô, người cái gì cũng không cần nói. Từ giờ trở đi lão công là lão công của cả hai chúng ta". Ân quí phi nghe Ân Tố Tố nói như vậy ngược lại có chút thẹn thùng, mặt đỏ như cô gái hoài xuân. Lưu Phong thở dài một hơi, chuyện này cuối cùng cũng có được một cách giải quyết viên mãn (tốt đẹp). Hắn rốt cuộc cũng đã có thể an tâm hướng tới Phong Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top