Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10: Cuộc chạm trán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 10 : Cuộc chạm trán 

« Cảnh sát tập trung phía cánh danh cho hoàng gia đều đã sẵn sàng cả rồi, » Heiji nói. « Như vậy thì KID còn chẳng có cơ hội mon men đến gần cầu thang máy xuống tầng ngầm, nói gì đến viên ngọc. »


« Các cậu kiểm tra lại hết đội canh gác chưa thế ? » Kaito hỏi.


« Tôi nghĩ không cần phải làm thế đâu, mất thời gian. » lại là tiếng lầm bầm đầy nộ khí của Hakuba. Dêm càng khuya thì hắn càng khó chịu ra mặt, càng lẩm bẩm liên tục phát ớn, dù chẳng tên nào đi bên cạnh nghe rõ hắn khó ở về cái gì, nhưng về đại để Shinichi và Heiji cũng đoán ra thôi. Vấn đề nằm ở chỗ tên thám tử quý tộc này CỰC KÌ căm thù cái mối quan hệ gần gũi của Kaito với Aoko và ba của cô gái. Shinichi vẫn chưa thôi cái cảm giác quen thuộc đáng ngờ đối với tên ảo thuật gia trẻ măng này, mà chính vì hắn ta LÀ 1 nhà ảo thuật nên càng phải để mắt đến nhiều hơn nữa. Kaito đưa ra cực nhiều phương án chống KID, nhưng mặt khác nếu trong trường hợp KID và hắn LÀ MỘT, thì hắn sẽ biết hết cơ cấu làm việc của tất cả các hệ thồng phòng trộm, phòng vệ cũng như an ninh ở đây. Chưa kể hắn đã qua màn kiểm tra giả dạng – nghĩa là hắn chẳng cần mất công hóa trang thành ai khác một khi đã có đặc quyền lang thang khắp chốn như bây giờ.


« Tóm lại không chứng cớ - không giả thuyết – không suy luận, quy luật cơ bản là như thế, » hắn gần như đang gắt gỏng với chính hắn, chân rảo bước đến phòng điều khiển. Một lí do nữa khiến hắn thấy khó chịu trong người là vì cái cơ thể 7 tuổi chết tiệt này đang kêu-gào-một-giấc-ngủ-sâu-không-mộng-mị. « Vì sao con nít phải ngủ nhiều đến thế cơ chứ, thật ngu ngốc hết sức, » hắn gần như rên lên với ý nghĩ. Còn cơn đói nữa chứ, chắc chắn tô bento hồi nãy ở nhà hàng chẳng thấm vào đâu so với cường độ hoạt động của bộ óc hắn. Ran và mấy người kia vẫn còn kẹt ở giữa đống xe cộ, mà bây giờ thì còn thêm đống người chen chúc, fan của KID đến xem màn trình diễn hẹn trước của hắn ta chứ còn phải hỏi. KID vẫn chưa lộ mặt, thế mà còn những 8 tiếng nữa cho đến khi trời sáng lận … cứ cái đà này thì tên trộm láu cá kia chỉ việc chờ cho ai nấy đổ rụp xuống ngủ khì, và thế là ôi thôi … « Chắc lại một trong những kế hoạch đen của hắn đây mà, chết tiệt thật.. »


4 thám tử (1 thám tử đã giải nghệ, 2 thám tử teen và 1 thám tử nhí) và 1 tên ảo thuật gia bước vào trong phòng điều khiển. Trước mặt họ là hằng hà sa số hình ảnh được gửi từ camera theo dõi, chừng 1 tá cảnh sát đang phụ trách quan sát ở đó. Heiji không có vẻ gì là ấn tượng cái cảnh đó cả, mặt hắn đang thộn ra vì một thắc mắc khác.


« Này, » hắn vẫy tay chào sĩ quan cảnh sát gần hắn nhất, « Ba tôi và ông Nakamori đâu rồi ? Tôi tưởng đâu bọn họ ở đây cơ mà. »


« Họ tới lâu đài Osaka rồi, » cô cảnh sát trả lời. « Hai người nghĩ là cụm ‘xứng đáng với một vị vua’ ám chỉ KID sẽ xuất hiện từ hướng đó. Tôi thấy cả ngài Mouri cũng đi theo họ luôn rồi. »


« Nghe cũng vần đấy nhỉ, » Kaito nói. « Nhưng thế nghĩa là ở đây bây giờ chỉ có duy nhất người phụ trách mới có thể xuống hầm à ? »


« Đúng thế, nhưng chúng tôi sẽ không xuống dưới đó cho tới lúc bình minh. » người đàn ông phụ trách giải thích. « Tôi thì chắc chắn sẽ ở lại đây, để đảm bảo KID không giả dạng tôi. »


« Có lí đấy. » Kaito vừa nói vừa đi quanh quất liếc nhìn màn hình với vẻ thờ ơ. Dột nhiên hắn xoay người, hơi ôm bụng, nhăn như khỉ. « Tớ căm thù bento rẻ tiền quá. » hắn giai thich cho cử chỉ không lấy gì làm đẹp của mình. « Toilet ở đâu ấy nhỉ ? »
« Ở lầu dưới ấy. » Hakuba nói. « Tôi sẽ chỉ đường cho … »


« Cậu sẽ áp giải tôi thì có, » Kaito làm bộ le lưỡi, nhưng rồi cũng nhanh chóng lượn ra khỏi căn phòng, theo sát nút là Hakuba chứ sao nữa.


« Giờ thì chịu không biết tên trộm chết tiệt đó tìm cách nào để tới được tầng hầm, hắn thế nào cũng giờ vài trò bịp người ta ra cho mà xem … » Heiji thở dài. « 2 người nghĩ sao hả ? Ờ, chú Kudou và …Kudou ? »


« Hmm … chú nghĩ là có thể tạm yên tâm về cái tầng hầm đó với điều kiện hệ thống phòng vệ luôn được bật, » Yuusaku nói. « Nhưng nếu.. »


PHỤP !


Trong nháy mắt, tất cả đều trố mắt nhìn vào bóng đêm đen đặc.


« Cúp điện rồi ! » Shinichi nói, hắn nhanh chóng bật đèn gắn trên chiếc đồng hồ đeo tay cái tách.


« Bình tĩnh đi, chúng ta có ổn áp cơ mà, » Heiji nói, cố trấn tĩnh lại, « Vài giây đây thôi là sẽ… »


« Ơ … đúng ra phải có điện lại rồi. » giọng người phụ trách đầy âu lo. « Chúng tôi thiết kế sao cho cầu dao tự động nhảy lại chỉ trong vài giây nếu có sự cố cúp điện đấy…thế mà bây giờ vẫn chưa thấy có điện từ nguồn tổng … »


« Chuyện gì sẽ xảy ra với hệ thống phòng vệ nếu như điện bị cắt ? » Shinichi hỏi dù trog lòng hắn đã biết sẵn câu trả lời. « Nó chạy bằng điện mà. Nghĩa là bây giờ thành đống sắt vụn rồi đúng không ? »


« Ô chết tiệt thật ! Tức quá đi mất ! » Heiji gào lên. « Mấy cái cửa chết dẫm đó sẽ mở ra cho mà xem ! Họ thiết kế cửa đó theo nguyên tắc điện tử học cho nên bình thường không phá được để đột nhập vào trong nhưng nếu có sự cố cúp điện nó sẽ tự động bật ra để đảm bảo không có ai bị kẹt lại ở trong phòng … Argggg tức quá ! »


Trong khi Heiji chỉ còn nước dậm chân bình bịch xuống đất để hoàn thành vai diễn tôi-đang-cực-kì-bực-tức-vì-bị-chơi-khăm đó thì ông Yuusaku đã phóng ra đến chỗ cái cửa. Heiji và Shinichi lập tức lao theo chứ sao.


«Thanh tra Nakamori, ba của Hattori và bác già gật gù đều đang ở lâu đài Osaka, » Shinichi thầm tính toán lại tình huống, « Hakuba và Kaito … chắc cũng ở gần đây thôi. … A, cái gì thế này ? »


« Khí gây mê đấy ! » Yuusaku quát, đẩy 2 cậu thám tử lùi lại phía sau, suýt chút nữa thì cả bọn đã sơ ý lao thẳng vào một đám khói dày đặc màu tím hồng, ngay trước lối vào khu vực hoàng gia.


« Cánh dành cho hoàng gia » giọng Heiji tức tối và nghẹt nghẹt dưới lớp khăn tay hắn đang nén chặt vào mũi. « Tương xứng với 1 vị vua, hóa ra là thế. Thằng trộm chết bầm. »


Hơi ngạt nhanh chóng tan đi, họ nhanh chóng nhận ra một loạt cảnh vệ đang nằm la liệt ngủ say sưa, liếc cho kĩ thì 2 thân hình nằm sấp gần đó nhất chính là Hakuba và Kaito.


« Từ lúc cúp điện tới giờ cũng phải 4 phút rồi, » Heiji lẩm bẩm. « Chắc là hắn trốn khỏi chỗ này rồi. Nếu biết đường thì đuổi theo chắc vẫn kịp, hắn chưa chạy được xa đâu. »
« Tớ lại nghĩ ngược lại đấy. » Shinichi vừa nói vừa quỳ gối xuống xem xét Hakuba và – thân hình bất động ngay bên cạnh tên thám tử tóc vàng. Nhìn ở 1 vị trí GẦN SÁT hơn, hắn nhận ra hắn đang nhìn chằm chằm vào 1 con bù nhìn. Thật sự là một con bù nhìn CựC KI TINH XảO, nhưng nó vẫn là 1 con bù nhìn không thể sai được. Kaito thật đang ở đâu đó. Nói về cái chuyện « đang ở đâu đó không rõ » thì ông ba yêu quý của hắn cũng vậy. 


« Ê … ông già cậu biến đi đâu mất rồi, nhanh thật ! » Heiji nhìn quanh.


« Chắc ông ấy đoán được KID đi đường nào nên đuổi theo hắn rồi chứ còn phải hỏi à. » Shinichi lầm bầm, hắn đứng dậy rất nhanh, nhìn xung quanh với vẻ giận dỗi ra mặt.

« Chết tiệt thật đấy … lẽ ra phải nói gì cho mình chứ, lúc nào cũng đơn thương độc mã … »


« Các cụ nói ‘cha nào con nấy’ cấm có sai. » Heiji lầm bầm nhưng cố tình để tên bạn kia nghe thấy.


« Im đi Hattori. Lối nào lên sân thượng đây ? »


Xxx


Kaito đang thở hào hển thấy tội, nhưng hắn không còn thời giờ đâu mà điều chỉnh lại nhịp thở cho ra dáng 1 chút, với lại không khí lạnh lẽo của một ngày cuối năm đang giúp hắn làm nguội lạnh cơ thể cực nhanh. Jii đã ý tứ mở sẵn cho hắn cái cửa dẫn lên sân thượng, Chúa phù hộ bác ấy. Một hình nộm KID to bằng người hắn đang núp đằng sau vài bức tượng, mới vài phút trước hắn vừa sắp xếp cho KID- hình- nộm này làm 1 màn nhào lộn đẹp mắt để mua vui cho đám người vì hâm mộ hắn mà kéo tới đây đứng chật hết đường phía dưới. Hắn liếc nhìn đồng hồ. Hắn vẫn còn 5 phút nữa là ít để quay lại chỗ cũ tráo vị trí với con bù nhìn trước khi khí gây mê hết tác dụng. Hắn cầm sẵn trong tay mấy quả bom khói, rồi bắt đầu châm ngòi. Rồi nhanh chóng giơ cao viên ruby về phía mảnh trăng khuyết.


Vẫn là màu đỏ chói. Nghĩa là đổ giả rồi. Mất công thật.


« Đứng im đó, KID. »


Hắn cứng người, nhưng qua khóe mắt hắn nhìn thấy gã, khẩu súng đen ngòm của gã giơ cao. Hắn khẽ nhếch mép cười.


« 49,48… »


« Cái này không phải cái ông muốn tìm đâu. » hắn nói với kẻ đứng đằng sau lưng, tay vẫn giơ cao viên ngọc. « Ông Snake ạ. »

Xxxxxxxx


Leo đến tầng thượng thì Shinichi đụng phải ba hắn. Ông Yuusaku lúc này đang mò mẫm qua cửa thoát hiểm, dẫn lên sân thượng.


« KID có khóa cửa đó lại không ? » Shinichi hỏi vội. Ba hắn lắc đầu.


« Sao lại thế ? Đây là đường rút của hắn cơ mà, » hắn chỉ ra. « Không, phải có ai đó khác đã mở nó ra. »


Ép tai sát rạt vào cánh cửa, Shinichi nghe thấy 1 tràng tiếng rì rầm bên ngoài, hắn không hiểu được chữ nào cả. Nhưng hắn dám chắc chắn là có HAI giọng nói khác nhau. Hắn ngó kĩ cái cửa cũ kĩ có khóa treo, dưới chân cửa có 1 khe trống bé tí.
Cái thiết bị nghe lén may mắn làm sao lại lách vừa khe đó. Trong bụng thầm cầu mong sao cả KID lẫn kẻ nào đó- ai cũng được, đừng có để mắt đến vật thể nhỏ tí xíu trong bóng tối mịt mù như thế, hắn không chần chừ nhét nốt cái tai nghe vào tai hắn, để hoàn thành khâu cuối cùng trong cái công đoạn nghe lén. Trong lúc đó thì ong Yuusaku thông báo ngắn gọn tình hình cho một Hattorti mới trờ tới.


« Chắc phải có chìa khóa mở cái cửa này chứ… » tên thám tử Osaka miệng lầm bầm tay lần nhanh trên chùm chìa khóa bảo tàng mà ba hắn đưa cho. 


« …mong đó là Pandora. Thế thì ta có thể 1 mũi tên bắn chết 2 con chim rồi. Mà kiểu gì thì kiểu nó cũng đang sờ sờ trước mặt ta đây … »


« Lại tới giết tôi đấy à, Snake ? Hay là Sake thế ? Nhiều mật danh thật đấy nhỉ ? Nhắc mới nhớ, thuộc hạ của ông cần phải thực tập thêm đấy nhé, bảo với hắn là phải nham hiểm thêm tí nữa mới được. » giọng của KID. Shinichi gần như ngừng thở trước cái thông tin mới này.


« Sake à ? Giống như là trong … »


« Có quan trọng gì đâu, đằng nào ta cũng sẽ giết luôn CON NGƯỜI KIA của ngươi mà. »


« Tìm thấy rồi đây ! » Hattori la lên, hắn tra nhanh chìa vào ổ rồi cùng Yuusaku và Shinichi lao nhanh ra sân thượng.


Dứng chênh vênh trên mép lan can là Kaito KID, dù hắn có đang trùm kín người bằng cái áo choàng đen to tướng thì vẫn không khó khăn gì để nhận ra bộ trang phục quá nổi tiếng của hắn đang lấp ló đầy kì bí. Gần hơn về phía 3 người hùng là một người đàn ông, nghe tiếng cửa bật ra gã quay hẳn người lại, tay giơ cao khẩu súng ngắn. Mũ đen, áo khoác đen, ngay cả bộ ria vòng quanh mép hắn như cái ghi đông xe đạp cũng đen nốt. Shinichi kịp thấy một ánh lóe lên lúc KID nhét vội viên ngọc vào túi quần, trong lúc đó ba hắn đã nhanh tay bẻ ngoặt gã áo đen khiến hắn buông súng rớt cái cạch xuống nền. Shinichi bấm nút cái thắt lưng của hắn để trái banh vọt ra, sẵn sàng ngăn KID trước khi hắn kịp chuồn mất, hắn nhất định muốn biết chuyện vừa rồi là thế nào. 


Hắn thấy KID giơ 3 ngón tay lên. Tên trộm hạ một ngón xuống lúc trái banh rơi ra. Khi Shinichi nhấn nút khởi động đôi giày tăng lực và gã đàn ông kia vùng vẫy thoát được khỏi tay Yuusaku và Hattori thì KID hạ ngón tay thứ 2 xuống. Shinichi giơ chân lấy đà sút bóng, cũng đúng lúc gã áo đen giơ súng lên lần nữa thì KID hạ nốt ngón tay còn lại của hắn xuống.


Một ánh chớp chói lòa bao trùm mọi thứ. Trái banh nằm tiu nghỉu, đã xịt hết hơi, thì Shinichi không kịp dùng nó chứ sao nữa. Chủ nhân của nó giờ đang bận che mắt tránh thứ ánh sáng nhức nhối kia, hắn cảm giác mới có người vụt nhanh qua hắn nhưng không biết là ai. Lúc mở mắt ra được thì KID đã biến mất (như mọi khi) còn gã đàn ông bí hiểm kia cũng mất tích không dấu vết. Dáo dác xung quanh không lâu thì Shinichi thấy 1 cảnh sát, chính xác ra thì THEO NHƯ VẺ NGOÀI thì là cảnh sát, rồi một trong nhiều máy bay trực thăng ghé xuống, cảnh sát đó nhảy vọt vào trong.
Nhưng nhiêu đó đủ để cái đầu siêu đẳng của hắn suy ra vài điều đơn giản. Một gã đàn ông mặc đồ đen. Một mật danh đặt theo tên của rượu mạnh. Một tên tội phạm nằm vùng ngay trong lòng cảnh sát.


Và KID cũng đang chống lại Tổ chức Áo đen, giống như hắn.


Xxxxxxx


Kaito chỉ cần 15 giây để thay đồ. NHỜ CÓ Snake, hắn gần như chạy đua với thời gian ít ỏi còn lại. Chạy vội vàng qua những sảnh vắng ngắt của Viện bảo tàng, hắn làm 1 đường vòng nhanh gọn, nhanh tay bỏ lại bịch đồ đựng phục trang và viên ngọc bên trong. Hắn cảm thấy bác Jii ngay sau lưng hắn đang lượm vội cái túi và chỉnh lại cái mũ của cảnh sát. 


Vài người đàn ông trong bộ cảnh phục cũng đã bắt đầu cựa quậy, nhưng cực may cho Kaito, tên Hakuba, vốn bị gục ở ngay trung tâm của viên bom khí gây mê, vẫn đang ngủ ngon lành dù trong tư thế nằm úp không mấy thoải mái. Trong tích tắc hình nộm được xịt hết hơi và nhét vào túi áo, hắn nằm cái bịch ngay bên cạnh Kaito. Hắn vừa mới điều chỉnh lại cái gương mặt tỉnh rụi cuả mình về chế độ « say ngủ » thì nghe thấy hợp âm của những bước chân dồn dập chạy tới, một trong số đó rõ ràng có bước chạy ngắn hơn và nhanh hơn.


« Gã Snake chắc kịp tẩu thoát rồi. » hắn nghĩ. « Chết tiệt thât … mình cứ mong gã sẽ bị tóm chứ … »


Hắn cảm nhận được có người đang tiến sát gần người hắn, nhưng hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt tỉnh rất nghề của mình. Kẻ đó hình như còn đang chọc chọc khắp mình hắn. « Nếu không biết chắc mình sẽ tưởng là bị khám xét lục soát mất, mà mình thì chắc chắn là biết rồi … » nhưng hắn vẫn thận trọng nằm im không phản ứng gì cả. 1 lúc sau hắn quyết định hơi nhăn mặt 1 tí, rồi bắt đầu cựa mình. Không phản xạ gì hết thì sẽ dẫn đến 2 khả năng : 1 là hôn mê 2 là giả vờ … mà hắn THỰC SỰ không thể để nhóc thám tử với đám bạn bè của cậu ta nghi ngờ hắn THÊM chút nào nữa …


« Cái gì .. »? hắn lầm rầm, chỉnh cho đôi mắt mở dần ra. « Chuyện ..gì..thê ? »


Mới « tỉnh lại » là hắn bắt gặp ánh nhìn sắc như dao của Edogawa Conan ngay tắp lự. Hắn đã từng thấy ánh mắt đó nhiều lần rồi, lúc là KID –ánh nhìn quá dữ dội như thể thằng nhóc nhìn xuyên thấu tim gan hắn, ánh nhìn quá ư kì lạ ở một đứa nhóc đã khiến hắn phải tốn nhiều năng lượng để điều chỉnh gương mặt nghề không cảm xúc của hắn. một lúc lâu sau, thằng bé đứng dậy, cất tiếng gọi ai đó. « Anh Kaito đây đã tỉnh lại rồi. Anh Saguru thì sao ? »


« Đang tìm đây « giọng Hattori vọng lại. « Ê Hakuba, chết chưa vậy ? »


« Chuyện gì thế ? » Hakuba chồm dậy. « Hơi gây mê ! Cái thằng chết tiệt đó … »


« Hơi gây mê á ? » Kaito hỏi, cố nặn ra cái giọng bối rối. Thế rồi hắn lại bói ra tiếp một vẻ mặt cực-kì-thất-vọng. « Ê đừng nói với tôi là chúng ta để lọt hắn rồi nhé ! »


« Đúng thế cậu đã để lọt hắn đấy đồ ngốc Kaito ! »


« Chị Ran, chị Kazuha, chị Aoko, cô .. à..à CHỊ Yukiko ? » Conan reo lên, tuy thằng nhóc có hơi lắp bắp mấy từ cuối bởi Yukiko Kudou đang ném cho nó cái lườm hung tợn rợn gáy. Kaito nhớ hắn chỉ gặp bà cô này có một lần trước đó, nhưng cái trừng mắt kiểu đó quả là khó mà quên được. « Mọi người tới đây khi nào thế ? »


Đám người hâm mộ dần tản đi hết sau khi thấy KID bay mất tiêu. » Kazuha nói, « nên chúng tôi đến để kể cho mấy người nghe hắn tung hoành ngang dọc thế nào ấy mà. »


« Mấy người để hắn chạy THOÁT à ! TẤT CẢ mấy người ! » Aoko không chờ thêm một giây nào nữa để nổ ra cơn tam bành làm tóc cô nàng càng xù lên thấy tợn.


Từ khóe mắt, Kaito thấy Hakuba đang nhìn, chính xác là đang lườm hắn. Nhưng đúng lúc hắn định mở miệng nói điều gì thì ông Yuusaku đã chen ngang.


« Lúc KID ngắt điện, hệ thống bảo vệ viên ruby cũng bị ngắt theo, » ông giải thích. « Tôi đoán là mọi người ở dưới trông thấy hắn ta bay lên từ trước lúc đó ? »


« Vâng ạ, » Ran nói, « hắn ta phải biểu diễn vài đường nhào lộn khéo léo và đẹp mắt để né mấy cái trực thăng, nhưng mà cuối cùng cũng bay lên được. Khoảng 5 phút sau cháu thấy hắn bay khỏi mái nhà rồi nổ cái bụp ngay sau đó 1 phút. Vì có ánh sáng chói nên cháu nhìn không rõ, đến lúc ánh sáng đó hết đi thì ở đó chỉ còn lại bông giấy thôi. »


Conan, Heiji và ông Yuusaku đưa mắt nhìn nhau, Kaito thấy ruột gan mình nhộn nhạo cả lên. « Nghĩa là KID bay vào, tắt hệ thống phòng vệ và hạ knock-out đội canh gác cùng Hakuba và Kaito bằng hơi ngạt … »


« Hả ? » Hakuba có vẻ shock. “Cháu và Kuroba bị ..?”


“Bọn chú đã chạy qua phòng này để lên sân thượng,” Yuusaku nói,”lúc đó thì 2 cháu đang ngủ ngon lành.” Ông có thể thấy Conan đang chau mày vẻ trầm ngâm bên cạnh mình. Hattori thì trông cũng có vẻ băn khoăn điều gì nhưng lại im lặng suốt buổi. “Tụi này theo chân KID tới sân thượng nhưng hắn cũng vừa kịp bay đi mất. Có 1 vài điểm chú cần phải bàn thêm với ôngNakamori và ông Hattori, nhưng chú e là lần vây bắt này vẫn như mọi lần thôi, chả có gì mới mẻ cả.”


Hattori thở dài đánh sượt. “Thôi bây giờ chắc là đi ngủ 1 giấc cho khỏe, rồi chờ cho tên trộm đó trả lại viên ngọc. Hắn thường sẽ làm thế mà đúng không?”


“Ừm, đúng vậy,” Hakuba trông vẫn giận dữ nhưng bây giờ vẻ bối rối đang lấn át trên mặt cậu thám tử. “Từ trước tới giờ hắn chưa giữ lại thú gì cả …”


“Thế thì đi ngủ thôi,” Yukiko vừa nói vừa ngáp nhẹ. “”Anh Yuu, mình về khách sạn thôi. Chừng nào cháu và Conan tính về Tokyo?”


“Sáng mai thưa cô,” Ran quay lại nói với người phụ nữ, “Cô có về cùng không ạ?”


“Ừ có, cô chú sẽ ở lại Nhật bản 1 thời gian …”


“Argggg …” Đầu Aoko vẫn còn bốc khói. “Thôi được rồi thế thì đành đi ngủ lấy sức để ngày mai ba lại dựng chúng ta dậy ở Tokyo đi tìm KID …”


“Ờ … đúng đấy, với tí xíu may mắn thì hắn sẽ xuất hiện lại sớm thôi …” Kaito bắt đầu lượn theo Ran và Yukiko. Yuusaku Kudou thì đang cúi thấp người xuống cùn Heiji thảo luận gì đó chăm chú với Conan. Hakuba túm lấy cánh tay Kaito, kéo sát tai cậu ta lại và rít lên khe khẽ.


“Một ngày nào đó, 1 lúc nào đó,” tên thám tử gầm gừ, “tôi sẽ tìm ra chứng cứ tôi cần, lúc đó cậu sẽ rục xương trong tù!”


“Ô chúc may mắn nhé,” Kaito nói, đẩy nhẹ Hakuba ra rồi lẹ bước đi về phía cửa ra. Trước khi quay đầu hẳn, hắn ghé mắt thấy cảnh Hakuba tham gia vào cuộc thảo luận kín của Hattori Yuusaku và Conan.


Thế là thế nào nhỉ, chẳng hiểu quái gì cả,” hắn ngẫm nghĩ và bước chậm rãi. Yuusaku, Hattori và Conan chắc chắn đã nhìn thấy gã Snake. Nhưng họ lại không đả động gì đến chuyện đấy, chưa kể 100% mấy người đó đã phát hiện ra cả KID mà người ta nhìn thấy bay đi và Kaito mà bị hơi mê đều là hình nộm hết mà! “Mình có linh cảm xấu về chuyện này..” hắn rên lên dưới lớp vỏ bọc.


Như đã biết, cả đoàn người muốn ra khỏi Bảo tàng thì phải đi qua phòng trưng bày thú nhồi bông hình các loài động vật. Và dĩ nhiên ở vị trí trang trọng nhất là một chú sư tử -chúa tể của muôn loài-bằng-bông, giờ nó được ưu ái điểm xuyết thêm một viên ruby to tổ chảng ngay giữa họng.


“Hay đấy, dụng ý nghệ thuật rất rõ ràng,” Yuusaku bình luận. “Chúa sơn lâm.”
“Ôi chú ĐÙA cháu đấy à.” Hattori cằn nhằn. Nhóc Conan không nói một lời nào, nhưng lúc Kaito quay lại nhanh để nhìn, hắn thấy thằng bé rất chầm chậm và đều đều, đập bôm bốp cái đầu của nó vào cái hộp trưng bày vô số những chú quạ đen trùi trũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#conan