Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 86: sư đệ nghe ta giải thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 86: Sư đệ, nghe ta giải thích

@jknbjklk  - wattpad
Cuộc chiến tranh đoạt giữa các môn phái tiên gia dù là trận đấu của toàn bộ các môn phái trên Đông Lâm đại lục, nhưng thực chất luôn là sân khấu chính của bốn môn phái lớn. Lần này cũng không phải ngoại lệ.

Hơn nữa, có vẻ như lần này còn kịch liệt hơn những lần trước.

Lưu Ngự nhiều lần giành quán quân, từ lâu đã trở thành cái gai trong mắt ba môn phái còn lại. Ngay từ lúc bắt đầu, ba môn phái đã chẳng hề che giấu ý đồ, trực tiếp liên thủ với nhau, rõ ràng muốn loại bỏ Lưu Ngự trước rồi mới tranh đoạt vị trí đầu bảng.

Vì vậy, đa phần các đệ tử quan sát đều tập trung vào động thái của bốn môn phái lớn. Màn hình trận đấu của bốn môn phái lớn khác biệt so với các môn phái khác, được phóng to riêng biệt để hiển thị, đám đông vây quanh theo dõi cũng đông đúc hơn.

Thậm chí có đệ tử còn lén lút lập kèo cược xem môn phái nào sẽ giành quán quân lần này.

Tỷ lệ cược của ba môn phái Phong Tuyệt, Bách Hoa và Xích Diễm gần như ngang nhau, chỉ có Lưu Ngự có tỷ lệ cược rất cao, hầu như không có ai đặt cược vào khả năng họ giành chiến thắng.

Lưu Ngự lần này không chỉ thiếu một thí sinh, mà còn có vài người dường như không giỏi chiến đấu, muốn chống đỡ được sự liên thủ của ba môn phái lớn, gần như là điều không thể.

Mặc dù biết việc Lưu Ngự giành quán quân là bất khả thi, nhưng vẫn có một số ít người mong đợi họ sẽ tạo ra kỳ tích.

Vì thế, tại chủ phong của Phong Tuyệt, trước màn hình hiển thị tình hình trận đấu của Lưu Ngự, số lượng đệ tử đứng xem đông đúc nhất.

Đệ tử của Lưu Ngự cũng chăm chú dõi theo trận đấu của môn phái mình, biểu cảm vô cùng căng thẳng.

Khi họ nghĩ rằng Cố Diệp Phong không tham gia thi đấu, bất ngờ lại thấy bóng dáng của hắn xuất hiện.

Tình hình cho thấy không chỉ hắn không rút lui, mà còn đang hoành hành trong đội ngũ của một môn phái khác?

Đệ tử của Lưu Ngự hoàn toàn ngơ ngác.

Đừng nói đệ tử Lưu Ngự ngạc nhiên, người của các môn phái khác cũng sững sờ.

Họ luôn nghĩ rằng Lưu Ngự thiếu một thí sinh, không ngờ chẳng phải thiếu, mà là lẻn vào đội ngũ của môn phái khác?

Đây là kiểu gì vậy? Thâm nhập nội bộ địch?

...

Đứng đối diện Cố Diệp Phong là bốn người Mộ Vãn Phong, Giang Thanh Ngôn, Cố Diệp Linh và Mặc Linh Nguyệt.

Cố Diệp Phong vừa gượng gạo chào hỏi xong, Mặc Linh Nguyệt vẫn chẳng đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn về phía hắn.

Bên này người đông quá, Cố Diệp Phong nhất thời không thể xác định Mặc Linh Nguyệt đang nhìn hắn hay không.

Hắn đứng tại chỗ với sự bất an, không biết nên phản ứng thế nào.

Đầu óc hắn vẫn trống rỗng, hàng loạt lời giải thích mà hắn đã nghĩ ra trong lòng trước đó, bỗng chốc không nhớ được gì.

Mộ Vãn Phong lại tỏ ra rất vui vẻ, tiến về phía Cố Diệp Phong: "Cố đạo hữu sao lại ở đây? Ta còn tưởng ngươi không tham gia, sao không liên lạc với bọn ta?"

Cố Diệp Phong liếc nhìn Mặc Linh Nguyệt qua khoé mắt, đáp lời có phần lơ đãng: "...Người đông quá, ta không tìm được các ngươi, nên đành đi cùng với môn phái khác."

Mặc Linh Nguyệt nhìn sang bên cạnh hắn, chỗ Đường Trạch mặc hồng y, ánh mắt khựng lại, một giây sau liền cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt. Giọng nói lạnh lùng mang theo chút băng giá khó phát hiện: "Đi thôi, tới biên giới trước đã."

Nói xong, hắn liền quay người rời đi, bóng lưng mang theo một chút lạnh lẽo.

Cái lạnh ấy không quá rõ ràng, nếu không đủ quen thuộc với hắn thì khó mà nhận ra. Ít nhất, Mộ Vãn Phong chẳng hề nhận thấy, ngay cả Giang Thanh Ngôn vốn tinh tế cũng không phát hiện ra.

Mộ Vãn Phong đang đi về phía Cố Diệp Phong, bỗng nhớ ra, "Ồ đúng rồi! Hiện tại thời gian cấp bách, không có thời gian hàn huyên. Cố đạo hữu, mau theo chúng ta đi."

Cố Diệp Linh thời gian này đều ở nhà, dù không ai nói cho nàng sự thật, nhưng nàng đã đoán được tám, chín phần. Người trước mặt không phải là ca ca khi nàng còn nhỏ, dù mẫu thân nói đây cũng là ca ca của nàng, nhưng nàng thực sự không muốn nhận người ca ca này, quá thiếu trách nhiệm.

Vì vậy, Cố Diệp Linh hoàn toàn phớt lờ người ca ca "dã sinh" này, nhanh chóng đuổi theo Mặc Linh Nguyệt.

Trong chốc lát, chỉ còn lại Giang Thanh Ngôn đứng yên tại chỗ, hắn đang đợi Mộ Vãn Phong đến.

Cố Diệp Phong từ đầu đã chăm chú quan sát phản ứng của Mặc Linh Nguyệt, thấy y bỗng liếc sang bên cạnh rồi bỗng tức giận, hoàn toàn không hiểu nổi.

Tức giận là nhìn thấy hắn mới giận thì còn dễ hiểu.

Rõ ràng ban đầu y không biểu lộ chút cảm xúc nào, sao lại giận khi nhìn sang người bên cạnh hắn?

Cho đến khi Cố Diệp Phong mơ hồ liếc nhìn Đường Trạch mặc hồng y đứng bên cạnh, hắn mới bừng tỉnh.

Hồng y.

Hồng... hồng sắc...

Cố Diệp Phong trợn tròn mắt, vội vàng đuổi theo, vừa đuổi vừa giải thích, giọng đầy lo lắng, "Không phải! Không phải đâu! Sư đệ, nghe ta giải thích! Đừng hiểu lầm! Ta không phải vì thích màu hồng mà đi cùng bọn họ!!! Đây— A!"

"Rầm—"

Vì quá vội vàng, Cố Diệp Phong không chú ý dưới chân, đạp phải hòn đá. Viên đá trượt, khiến chân hắn bị dây leo vướng vào, kéo theo Cố Diệp Phong ngã nhào xuống đất, đầu cắm xuống trước.

Mọi người: "..."

Cố Diệp Phong luống cuống bò dậy, không quan tâm mình vừa té ngã, tiếp tục đuổi theo, gương mặt và lời nói đều vô cùng chân thành: "Sư đệ! Đây thực sự chỉ là trùng hợp thôi! Ta thề!! Ta không thích màu hồng! Không phải! Ý ta là, ta chỉ không thích hồng y thôi! Chứ không phải không thích màu hồng! Ta thích màu hồng mà!"

Cố Diệp Phong càng giải thích càng vội, càng vội lại càng loạn, giờ thì hắn bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Không phải! Không phải! Ý ta là ta..." Hắn rối đến nỗi không biết mình đang nói gì nữa, trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, muốn khóc mà không có nước mắt, "Dù sao đây thực sự chỉ là trùng hợp!!! Lúc đó ta chỉ đứng đại thôi! Ta hoàn toàn không để ý đến việc bọn họ mặc hồng y! Sư đệ đừng đi! Nghe ta giải thích đã!"

Đáp lại hắn chỉ là bóng lưng lạnh lùng của Mặc Linh Nguyệt.

Mộ Vãn Phong nhìn thấy cảnh này, không khỏi ngơ ngác, vừa định mở miệng hỏi Cố Diệp Phong thì Giang Thanh Ngôn bên cạnh kín đáo kéo áo hắn, thành công khiến hắn im miệng.

Những người xung quanh chứng kiến cảnh này đều hoàn toàn mơ hồ, chẳng hiểu tình huống đang diễn ra là gì, thậm chí ngay cả lời Cố Diệp Phong nói cũng không rõ ràng.

Thích màu hồng thì có gì sai chứ?

Có gì mà phải giải thích đến mức ấy, mỗi người đều có sở thích khác nhau, có người thích màu đen, có người thích màu trắng, thì cũng có người thích màu hồng.

Chuyện này có gì to tát đâu.

Cần gì phải gấp gáp giải thích như vậy?

Thật kỳ quặc.

Đường Trạch nhìn theo bóng dáng gấp gáp của Cố Diệp Phong cũng ngơ ngác, suy nghĩ một lát rồi đuổi theo hắn.

Đệ tử của tiên môn mặc hồng y/phấn y thấy Đường Trạch đuổi theo cũng vội vàng chạy theo.

Đám người mặc áo vàng của tiên môn dưới đất cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ở lại đây chắc chắn không an toàn. Những đệ tử không bị thương nặng đỡ những người không thể di chuyển, rồi cùng nhau đi theo sau đám người của tiên môn áo hồng.

Trong thoáng chốc, Mặc Linh Nguyệt đi ở phía trước, Cố Diệp Phong đuổi theo ngay sau để giải thích, còn phía sau hai người là đoàn đệ tử hồng y và áo vàng.

Các đệ tử của tiên môn hồng y còn rất tốt bụng, giúp đỡ đệ tử của tiên môn áo vàng, khiến họ vội vàng cảm ơn. Không khí giữa hai bên trở nên hài hòa và thân thiện.

Cảnh tượng này không chỉ kỳ lạ mà còn hoành tráng, khiến những đệ tử đang xem màn hình ở đỉnh chủ phong của Phong Tuyệt môn trố mắt ngạc nhiên.

Những đệ tử ít ỏi luôn theo dõi Cố Diệp Phong trên màn hình ít nhiều còn hiểu được tình huống, bởi họ đã chứng kiến toàn bộ quá trình. Dù không thực sự hiểu Cố Diệp Phong đang giải thích gì, nhưng họ hoàn toàn hiểu tại sao đệ tử của tiên môn hồng y và vàng y lại đi theo sau.

Còn những người chỉ theo dõi từ góc nhìn của Mặc Linh Nguyệt thì hoàn toàn bối rối.

Chuyện gì đã xảy ra?

Vừa nãy không phải chỉ có bốn người sao?

Sao mới nói có vài câu mà giờ đã đông thế này?

Nếu không nhớ lầm, trong cuộc tranh đấu giữa các tiên môn, tất cả những tiên môn không phải của mình đều là kẻ địch, đúng không?

Vậy... tình huống này là sao?

Không giành lấy cờ của đối phương thì thôi, còn giúp đỡ nhau?

Họ chưa tỉnh ngủ sao? Hay là cuộc tranh đấu giữa các tiên môn đã thay đổi quy tắc thi đấu?

Tuy nhiên, Cố Diệp Phong chẳng hề quan tâm người khác nghĩ gì. Thấy Mặc Linh Nguyệt không dừng bước, hắn càng lo lắng, nhanh chóng chạy tới, một tay nắm lấy cổ tay Mặc Linh Nguyệt, "Sư đệ, nghe ta giải thích! Đây thực sự chỉ là một hiểu lầm!"

Mặc Linh Nguyệt cuối cùng cũng dừng lại, không vùng vẫy, liếc mắt nhìn Cố Diệp Phong rồi cúi đầu, giọng điệu lạnh nhạt, không nghe ra cảm xúc gì, "Buông tay."

Cố Diệp Phong mím môi, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc, "Ta vừa rồi thực sự chỉ là đứng đại—"

Mặc Linh Nguyệt lạnh lùng cắt ngang, "Ta nghe rồi."

"Ồ," Cố Diệp Phong nghe thế đành nuốt lại lời giải thích, thấy Mặc Linh Nguyệt cúi mắt nhìn tay hắn đang nắm tay y, liền lúng túng buông ra.

Cũng phải, vừa rồi hắn nói to như vậy, không thể nào không nghe thấy.

Cố Diệp Phong im lặng vài giây, dường như lấy hết can đảm, nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, định giải thích chuyện mình say rượu trước đó, lắp bắp mở miệng, "Chuyện đó, ta, ta trước đây, trước đây..."

Tuy nhiên, lời giải thích còn chưa kịp thốt ra, Mặc Linh Nguyệt đã quay người lại, giọng điệu lạnh nhạt, "Không cần giải thích, chẳng qua chỉ là thất thố do rượu, ta không để tâm. Thời gian không còn nhiều, đi đến biên giới trước đã."

Nói xong y tiếp tục bước đi, bỏ lại Cố Diệp Phong ngẩn ngơ tại chỗ.

Cố Diệp Phong sững sờ đứng đó, nhìn bóng lưng lạnh lẽo của y rời xa.

Hắn đã tưởng tượng ra vô số phản ứng của y: giận dữ, chán ghét, thậm chí là xé hắn ra thành tám mảnh.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng y lại phản ứng như thế này.

Vẫn như mọi khi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng như thể chẳng có chuyện gì là quan trọng cả.

Cố Diệp Phong mím môi, cúi đầu nhìn xuống đất.

Mộ Vãn Phong nhìn thấy, chớp mắt vài cái, rồi chầm chậm dịch lại gần Cố Diệp Phong, "Hai người cãi nhau à?"

Hắn liếc nhìn hai người này, cảm thấy có gì đó không ổn.

Mặc dù thái độ của Mặc Linh Nguyệt đạo hữu có vẻ không có vấn đề gì, nhưng luôn có cảm giác gì đó bất thường.

Đối với Cố đạo hữu, y cư xử chẳng khác gì với người khác, lạnh lùng và xa cách.

Rõ ràng trước đây không phải là cảm giác này.

Cố Diệp Phong: "...Không có."

Nếu mà là cãi nhau thì còn đỡ...

Nếu y rút kiếm đánh hắn vài nhát thì cũng còn chấp nhận được.

Với mấy chuyện ngớ ngẩn hắn đã làm, bị chém vài kiếm cũng là đáng.

Mộ Vãn Phong nghe thế liền hiểu ngay, "Vậy là ngươi làm y giận rồi đúng không?"

Dù là câu hỏi nhưng giọng điệu của hắn lại vô cùng chắc chắn.

Cố Diệp Phong không trả lời, nhưng cũng không phản bác.

Mộ Vãn Phong thấy phản ứng này thì liền chắc chắn suy đoán của mình là đúng.

Hắn đã khiến Mặc Linh Nguyệt đạo hữu nổi giận.

Dù sao thì khả năng chọc giận người khác của Cố đạo hữu có thể nói là đạt tới đỉnh cao, chuyện khiến người ta tức giận cũng không có gì lạ.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy lý do mà hai người giận nhau có chút kỳ quái.

Theo lời giải thích của Cố đạo hữu, hình như chuyện này có liên quan đến việc thích hay không thích màu hồng.

... Chẳng lẽ là vì Mặc đạo hữu không thích màu hồng, còn Cố đạo hữu lại khăng khăng cho rằng màu hồng đẹp?

Mộ Vãn Phong hơi cạn lời, việc nhỏ như vậy mà cũng có thể gây ra mâu thuẫn.

Sư đệ không thích thì không thích thôi, có gì mà phải tranh luận.

Sư huynh đáng ra phải nhường nhịn sư đệ chứ.

Mộ Vãn Phong bâng quơ "tặc tặc tặc" vài tiếng, sau đó không nói gì thêm, kéo theo Giang Thanh Ngôn đi về phía Mặc Linh Nguyệt.

Đám người Đường Trạch cùng các đệ tử hồng y và vàng y nhìn Cố Diệp Phong trầm mặc, có chút do dự.

Họ không biết nên tiếp tục đi theo Cố Diệp Phong hay tự mình rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top