Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2

Ngày hôm sau, vào buổi sáng tốt lành.

Cô được nhận vào công ty. Nhưng vẫn phải phục vụ chị như mọi hôm.

"Vợ ơi! Cà vạt của chị đâu rồi."

"Vợ ơi, điểm tâm sáng đã có chưa."

Vẫn là những câu nói như mọi hôm, cô nghe đến quen tai.

"Hôm nay em không làm điểm tâm sáng. Chị tự túc đi."

Eungyu nhìn Haemin với ánh mắt ngập tràn sự phẫn nộ.

"Em lại tính bỏ đói chị sao?"

"Không dám. Chỉ là hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nên muốn đi sớm."

Chị buồn bực nói.

"Vậy để chị đưa em đi ăn rồi chúng ta cùng đi làm."

Trước khi đi cô cẩn thận nhắc nhỡ.

"Ở công ty đừng để mọi người biết mối quan hệ của chúng ta chị nhé."

Rozalin nghe xong không khỏi phẫn nộ.

"Em quá đáng rồi đấy em không muốn mọi người biết em là người tình của tổng giám đốc đẹp trai, tài sắc hơn người sao?"

Đúng là có phúc không biết hưởng. Thật là hết nói nỗi.

"Em không muốn mọi người bàn tán về em."

"Thì ra có người chồng như chị sẽ khiến em phải xấu hổ sao?". Eungyu buồn tủi nói.
Ở công ty

Cô được sắp xếp ở vị trí ngồi gần Jihye còn được gọi là Noze- một người chị thân thiết thời trung học của cô, đã đi làm ở đây được một năm.

Thấy cô,Noze liền không kiềm chế được cảm xúc chạy đến kéo cô về chỗ ngồi cạnh mình.

"Woa! Đúng là phu nhân của tổng giám đốc có khác!".

Sợ mọi người sẽ nghe thấy, cô vội che miệng Jihye.

"Em vào bằng thực lực của bản thân. Unnie đừng tiết lộ mối quan hệ của bọn mình nhé."

Jihye tỏ ra khó hiểu nói.

"Em cũng thật lạ. Biết bao nhiêu người mơ ước được như em mà em lại..."

Cũng không thể trách cô, nếu mọi người trong công ty biết nhất định sẽ có thái độ khác với cô. Cô không thích như vậy.

"Nhưng em không thích mọi người bàn tán về mình."

"Ok, nghe theo em vậy."

Được một lúc, có một cô gái môi đỏ chân dài như người mẫu lại gần cô. Gương mặt có thể nói là khá xinh xắn. Đặt lên bàn một sấp tài liệu.

"Đây là dự án cô xem đi!"

"Nhiều vậy sao?". Cô nhìn vào số tài liệu chồng chất trên bàn hỏi.

"Còn nhiều lắm cô từ từ xem nhé, xem hết rồi về! Vừa vào công ty cần phải nắm rõ tình hình thì sẽ giúp cô dễ dàng làm việc hơn."

Cô sẽ xem đây là sự giúp đỡ của tiền bối.

Đi được một lúc, cô ta rồi quay lại nói với cô.

"À, sau này nói chuyện với tôi nhớ dùng kính ngữ nhé, dù gì tôi cũng lớn hơn cô.". Cô ta cẩn thận nói

Jihye ghé sát tai cô bảo

"Cô ta thường xuyên dính lấy chồng em,thấy người nào đẹp hơn cô ta liền tỏ thái độ ganh ghét, ỷ thế làm càn, công ty này chỉ có người xấu như chị mới có thể sống sót thôi."

"Cô ta là con nhà có thế lực mạnh sao?"

"Xem như em đoán đúng. Bố cô ta là một cố vấn tài chính khá nổi tiếng, giúp ích cho công ty. Với trình độ như cô ta thì khó vào được công ty để làm việc. Cũng nhờ thế nên cô ta mới được như hôm nay đấy."

"Cũng tầm thường thôi. Cuối cùng cũng chẳng hơn được ai. "

Noze sờ mặt cô nói giọng đầy thương tiếc.

"Đẹp cũng là một cái tội. Sau này em phải chịu khổ rồi. "

Ngay sau đó chị và một người đàn ông lạ mặt đi vào. Thấy chị, quả nhiên cô gái đó vui vẻ ra mặt, liền đứng dậy, đi về phía Zalin.

Eungyu hoàn toàn không để ý đến cô ta, tiến lại gần cô. Đặt tay lên sấp tài liệu cao như núi ở trên bàn hỏi.

"Đây là gì."

"Là các dự án sắp tới thưa giám đốc."- cô trả lời.

"Đâu ra lắm vậy. Vứt hết đi."

Cô gái đó liền nói.

"Chủ tịch đặc biệt chú trọng nên không bỏ được!"

"Vậy cô đọc đi. Với một nhân viên mới vào làm sao đọc hết được. Tin đồn này nếu lan truyền ra ngoài sẽ nói công ty chúng ta ức hiếp nhân viên. Cô đừng giở trò ma cũ ăn hiếp ma mới.". Chị kiên quyết nói.

"Em vẫn còn hồ sơ cần giải quyết, có lẽ sẽ không giúp cô ấy được."- cô ta liền đi về bàn làm việc.

Chị nhìn trợ lí đứng bên cạnh mình.

"Vậy anh đọc cho cô ấy đi."

"Tại sao lại là tôi?". Anh trợ lí không khỏi hoảng hốt, với số tài liệu này thì biết đọc đến bao giờ.

"Vậy chả lẽ là tôi đọc?"

"Sếp à tôi còn phải đi theo cô.". Giọng nói của anh trợ lí như phát ra tiếng khóc thảm thương.

"Tôi không phải trẻ con. "

Nói xong chị bỏ đi. Để lại anh trợ lí vẫn không hiểu tại sao mình phải làm công việc này. Trong lòng thầm khóc lóc.

"Kiếp trước tôi mắc nợ cô sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top