Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2.2: Lục Tinh vs Đại Bàng Đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    "Thủ lĩnh của mày đâu thằng khốn?!"

   "Tôi không biết, làm ơn đừng đánh tôi."

   "Tụi bây! Xử nó cho tao. Con kia! Đại ca của mày đâu hả?!"

   "Ha... Các ngươi nghĩ ta sẽ nói sao? Ta không phản bội thủ lĩnh của mình."

   "RẦM!"

   "Mày nghĩ tao là ai hả?! ĐM, không tìm ra thủ lĩnh các ngươi, tao sẽ phá nát chỗ này. Bọn bây, đập hết bọn chúng cho tao! Dù có phải lộn cả cái nhà này lên tao cũng sẽ tìm được đại ca của tụi mày!!!"

   "Ha ha ha... Với sức của ngươi sao? Đừng có mơ..."

   "Tinh Tú, anh đang làm gì thế?!"

   "Tinh Tú, đừng chọc hắn nữa mà."

   "Tinh Tú..."

   "CHÁT!"

   "Ha ha ha... tát tao sao? Mày nghĩ mày là cái thể loại gì? Tên khốn như mày đáng ra không nên đứng ở đây mới phải. Mày không xứng để gặp thủ lĩnh của tao đâu. Thứ hạ đẳng!"

***

   - Oi, Âu Mặc Thiên. Mọi chuyện sao rồi?

   - Nguyệt Thanh, ơn trời cô đây rồi. Mọi chuyện tệ hơn tôi nghĩ nữa.

   - Tệ lắm sao? Thế Mạc Tử Du đâu?

   - Cô có gọi cậu ta nữa à? Tôi chưa thấy.

   - Hừm...

   Nguyệt Thanh dừng lại trước con hẻm nhỏ bên hông nhà, một con hẻm vắng người qua lại và là nơi hoàn hảo cho việc do thám tình hình trước khi xông vào giải cứu, ừ, cô biết bây giờ tình hình trong nhà hẳn rất tệ, không cần Thiên phải lên tiếng, bởi vì chỉ cần nghe giọng Tinh Tú qua điện thoại cũng đủ hiểu. Thôi nào, Tinh Tú là một phó băng, cậu ta không yếu như vẻ bề ngoài, có thể người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng cậu ta chẳng khác gì một quản gia chỉ biết giúp việc nhà, nhưng đối với các thủ lĩnh và nhất là cô, cậu ta thực sự có năng lực. Cho nên, không lý nào Tinh Tú phải gọi điện thoại cho cô khi biết cô đang học với những chuyện giải quyết mâu thuẫn giữa các băng đảng với nhau thế này.

   - Nguyệt Thanh, cô nhìn tên đang gác cổng kìa. Vết xăm đó... - Mặc Thiên khều nhẹ cô nàng nhị thủ lĩnh đang săm soi chiếc điện thoại của mình, chỉ về phía cổng có hai tên đang canh gác. Những tên to cao, đô con với khuôn mặt bặm trợn, người đi đường mà nghe được tiếng kêu cứu từ trong nhà thì chắc cũng phải ngao ngán khi xông vào giúp đỡ nếu hai tên đó cứ đứng đấy.

   - Ừ, vết xăm hình đôi cánh đại bàng màu đỏ với hai thanh kiếm... Đúng như ta nghĩ, Đại Bàng Đỏ thực sự đã hành động. – Đôi đồng tử đen tuyền khép hờ lại, ha... tại sao chúng lại ở đây cơ chứ. Ta đã làm gì đâu? Chúng giết anh em của ta và giờ còn xông vào lãnh địa của ta nữa ư? Nực cười...

   Mặc Thiên vuốt lại mái tóc xám của mình, nhoẻn cười khi thấy chàng thanh niên cao cao với mái đầu đen nhánh đang chạy tới.

   - Lâu thật đấy Mạc Tử Du.

   - Xin lỗi... xin lỗi mà. Tôi đã đến nhanh... hết sức có thể rồi đấy. Hộc... hộc... Mọi chuyện sao rồi đại tỉ?

   - Trời ạ... - Nguyệt Thanh liếc nhìn bộ dạng của Tử Du, hầy... đầu tóc thì rối mù, quần áo xộc xệch, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy, chắc hẳn cu cậu cũng đã thấm mệt khi phải di chuyển một quãng đường dài trong thời gian ngắn để đến được đây. – Ngồi xuống nghỉ tí đi, chắc hẳn cậu cũng mệt rồi.

   - Hờ... hờ... Nhưng mà... nhưng...

   - Trời ạ, nhưng nhị gì, đại tỉ đã bảo nghỉ thì cứ nghỉ, cậu thật là...

   - Ừm...

   Nguyệt Thanh đưa nước cho Tử Du, rồi nhắm mắt và lặng đi trông thấy. Việc cô không nói gì, không làm gì cả khiến hai cậu con trai của chúng ta khá bất ngờ. Cô là một thủ lĩnh, đúng hơn là nhị thủ lĩnh của Lục Tinh, nhưng có một điều lạ là họ chưa bao giờ thấy cô phải làm nhiệm vụ hay đánh đấm gì, hầu như là nhất và tam thủ lĩnh làm việc đó. Chính điều này cũng khiến họ có phần bất an, nếu như cô không thể đánh thì sao? Nếu như cô không biết phải làm gì thì sao? Tại sao cô lặng im đến thế? Hay là cô đã gọi cứu viện và chờ họ? Nhưng mà nghe nói nhất và tam thủ lĩnh đang vắng mặt mà nhỉ?

   - Nguyệt Thanh, nếu cô không... - Mặc Thiên định đưa tay xoa đầu Thanh, như cách mà anh trai cô hay làm mỗi khi cô mất bình tĩnh và lo lắng thì...

   - Định làm gì đấy Mặc Thiên? Bỏ tay ra! – Đôi mắt đen ấy vẫn nhắm nghiền, không chút hé mở, nhưng có thứ gì đó khó chịu khiến Thiên phải rụt tay lại ngay lập tức.

   - Nhưng Nguyệt Thanh... Cô... không sao chứ? – Mặc Thiên xoa đôi tay của mình, tại sao nó lại tê thấy này cơ chứ? Và đôi đồng tử nâu đen của anh chợt mở to hẳn ra khi bỗng thấy thứ gì đó xung quanh Nguyệt Thanh, một luồng khí đen? – Tử Du... Nhìn nhị thủ lĩnh kìa. Cô ấy...

   - Sao thế? – Nhìn theo hướng chỉ tay của Mặc Thiên, Tử Du ngạc nhiên nhìn cô gái đang ngồi dựa vào hàng rào, mắt vẫn nhắm nghiền... - Cậu bị khùng à Thiên?

   - Hả?

   - Nguyệt Thanh vẫn bình thường mà. Có gì đâu?

   - Nhưng mà... khí đen...

   - Trời ạ, mắt cậu quáng gà do chạy nhiều quá đó. Nè, nước nè, uống đi. – Tử Du đưa chai nước đang uống dở cho Thiên, vẫn là lạ về thằng bạn mình đang làm cái trò quái gì mà như vừa trông thấy ma vậy.

   - Tớ... Tớ... - Mặc Thiên dụi mắt, quả là không có gì thật. Thế tại sao cậu lại... Luồng khí đen vừa bao trùm lấy Nguyệt Thanh là gì? Bộ cậu bị quáng gà như lời Tử Du nói à? Mà khoan... chưa tối mà... quáng gà gì?

   - Nghe tớ nè, uống miếng nước đi. Rồi ngồi nghỉ một chút sẽ đỡ hơn đó.

   - Ừm...

   Mặc Thiên đón lấy chai nước từ tay thằng bạn mình, uống một hơi rồi cũng ngồi trầm ngâm theo đại tỉ của anh. Làm sao để giải thoát cho những anh em trong nhà? Làm sao có thể đánh bại một băng Đại Bàng Đỏ chỉ với ba người? Trong ba người thì thiết nghĩ chỉ có anh là khá cận chiến nhất, Tử Du thì hầu như chỉ có thể đánh từ xa thôi, về cận chiến thì cậu cực kì dở, còn Nguyệt Thanh thì sao? Chưa ai xác nhận được khả năng của cô, cận chiến, tầm xa hay gì? Rốt cuộc nhị thủ lĩnh có tài năng gì? Và tại sao cô không nói gì về việc nhất và tam thủ lĩnh sẽ đến hay không?

   - Nguyệt Thanh, cô biết đấy, cô có thể gọi nhất thủ lĩnh và tam thủ lĩnh đến để giúp đỡ. Nếu cô cần thì tôi sẽ gọi ngay. – Tử Du chợt lên tiếng, dường như Thiên cũng hiểu ra bạn anh cũng đang có suy nghĩ như mình. Nhất là khi không thể tin vào một thủ lĩnh chưa từng thể hiện tài năng trước mặt đàn em.

   - ...

   - Nguyệt Thanh, Tử Du nói đúng đấy, cô nên gọi cho hai anh của mình, họ có th-

   - Không cần!

   Một cảm giác lạnh sống lưng chợt lướt qua hai chàng trai, thứ cảm giác khó chịu này là gì? Thứ cảm giác ngột ngạt khó thở này là gì? Cả hai, không ai nói với ai câu nào, họ đều nhìn về phía Nguyệt Thanh. Và đôi mắt đen tuyền sâu thẳm kia lại mở lên, dường như có một sự giận dữ đang tích tụ trong đôi mắt ấy.

   "Âu Mặc Thiên! Mạc Tử Du! Chúng ta sẽ đánh bại chúng, không cần sự giúp đỡ của ai. NGAY.BÂY.GIỜ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top