Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7.1: Tây phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Bạch Hổ, đây là những tư liệu ngài cần cho đợt viếng thăm lần này."

   "Ừ. Để đó cho ta."

   "Ngài cần gì nữa không ạ?"

   "Không... À mà thật ra là có... Kiếm cho ta thứ khuây khỏa qua đêm đi."

   "Dạ vâng."

   Thập Tam Vọng Nguyệt nhị niên Lập xuân Bạch Hỏa Thanh Tùng, theo yêu cầu của Thố gia, Bạch Hổ đương nhiệm đến gặp họ.

   Bạch Hổ, gia tộc đứng đầu Tây phương, đối lập với Thanh Long hầu hết mọi mặt.

   Là một gia tộc hùng mạnh, bảy gia phục tùng cũng quyền lực không kém. Tiền tài, địa vị, chẳng là gì với họ.

   Một năm trước, Bạch Hổ tiền nhiệm chính thức thoái vị, nhường ngôi cho con trai thứ, tuyên bố sống ẩn từ đó.

   Bạch Hổ đương nhiệm, tuổi không cao, chưa rõ trần tình, sự nghiệp học hành dang dở, ép buộc nhận ngôi, ắt nhiên không cam lòng.

   Nhưng hoạch đã định, ngôi đã chọn, không thể không nhận. Nhận xong lại lấy cớ mà ăn chơi sa đọa. Tiền Bạch Hổ biết chuyện, vẫn nhắm mắt làm ngơ. Bà không dạy được, tất để đời dạy.

   Đương kim Bạch Hổ tất nhiên chẳng phải hạng xoàng.

   Lên tam, đọc làu kinh kệ.

   Lên ngũ, hạ cờ anh trai.

   Lên thập tứ, hạ bệ sư phụ.

   Văn võ thuộc hàng cao cấp.

   Khí chất vợi cao khác người.

   Tuyệt đối không thể xem thường.

   Vì lẽ đó, Bạch Hổ lấy làm tự đắc. Cho rằng mình là nhất. Nhưng tiệt nhiên lại không để ai hay chuyện này.

   Lòng tự tôn của hắn có hạn. Dù tự hào bản thân nhưng cũng không để kẽ hở cho các tộc manh nha.

   Có thể nói, đầu óc hắn, thâm độc vô cùng.

   Như các đời tiền nhiệm. Một dòng máu chảy ra. Không thể sai khác.

   Bước vào phòng khách sạn, Bạch Hổ bĩu môi. Bậc nhất khách sạn nơi đây, còn thua xa tầng trung lưu của hắn.

   Nói không ngoa, nhưng Tây phương có nền kinh tế vững mạnh, tất nhiên không bằng Bắc phương, nhưng chí ít đã vượt hơn hai phương còn lại.

   Vì lẽ đó mà Bạch Hổ tự kiêu, luôn cho mình là nhất, không chấp nhận Thanh Long mạnh hơn, từ đó nảy sinh xung đột.

   Mâu thuẫn hai gia tộc từ đời này sang đời khác, đời cha truyền đời con, đời ông truyền đời cháu, không lúc nào ngơi nghỉ. Họa chăng nếu người đứng đầu không thuộc gia tộc, may ra không ảnh hưởng xung đột ngàn đời này.

   "Bạch Hổ, tôi đã đưa người ngài cần tới."

   "Ừ. Lui đi."

   Bạch Hổ phẩy tay, ánh mắt xanh biếc hướng về phía dáng người con trai nhỏ nhắn, đôi mắt đen to tròn cùng với mái tóc cắt sát ôm trọn khuôn mặt.

   Một chàng trai dễ thương.

   Đêm ấy, Bạch Kim không yên giấc.

___

   Thú vui đêm qua, sự nhạc nhẽo vô định.

   Không hiểu vì sao, đã mấy ngày rồi, cậu không cảm thấy hứng thú.

   Nanh vuốt tự mãn của loài hổ nay chẳng lẽ chịu bó buộc nơi đây? Nhưng không hiểu vì sao, Bạch Hổ không cảm thấy chút khoái cảm nào.

   "Bạch Hổ, đêm nay ngài muốn-"

   "Không cần. Ta chán rồi. Chừng nào chúng ta về?"

   "Bạch Lộ thưa ngài."

   "Hừm... Bây giờ mới chỉ Cốc vũ, còn mười bữa nữa. Lâu thật."

   Tên lái xe im lặng, hắn biết, bữa giờ Bạch Hổ đã chán chường rồi. Dù có đổi khẩu vị, nhưng vẫn không làm hài lòng ngài. Nỗi nhớ của con hổ kia dành cho con sói quê nhà, là quá lớn.

   Hôm nay, hắn đến Thố gia, lịch trình bữa giờ bận rộn hơn hắn nghĩ.

   Chiếc xe hơi đen dừng bánh trước một tòa thành tráng lệ, bề ngoài phủ một màu đỏ, trên cửa khắc hình hai con thỏ vàng, chắc chắn đây là cơ ngơi của nhà Thố.

   Trong phút chốc, cổng thành mở ra. Bên trong nơi ấy, một lão trung niên bước ra. Kính cẩn cúi mình trước chàng trai trẻ tóc trắng.

   "Thần kính chào Bạch Hổ."

   "Phòng Nhật Thố đương nhiệm đâu? Tại sao chỉ có tiền nhiệm ra chào ta?"

   "Thưa, con gái tôi hiện không có mặt tại gia, chúng tôi thành thật xin lỗi. Mời ngài vào trong."

   Bạch Hổ không nói gì, lẳng lặng theo chân vị tiền nhiệm của nhà Thố.

   Có thể nói, nơi đây tráng lệ, xa hoa hơn cậu nghĩ. Đối với một đất nước thất thoát như Thố Phòng, việc cơ ngơi to lớn, nhưng vắng vẻ rõ thấy, không có gì là lạ, chí ít là đối với những người trong gia tộc.

   Lão trung niên cẩn trọng kéo ghế, pha trà mời vị khách quý mà khó khăn lắm lão mới mời được.

   "Lão Thố, ông gọi tôi có việc gì?"

   "Mẹ người dạo này khỏe không?"

   "Vẫn khỏe. Và ông nên trả lời câu hỏi của tôi đi."

   "Hừm... Tôi không biết có nên nói hay không. Nhưng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top