Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

NHÀ KHÔNG CÒN LÀ NƠI ĐỂ VỀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói ngắn gọn sơ về bản thân mình, lúc còn nhỏ tui tự cho mình là tốt bụng và thân thiện vì tôi luôn giúp đỡ mọi người, giúp người già xách giỏ, cho tiền những người ăn xin, chơi đùa cùng các em nhỏ. Mọi người từ giàu đến nghèo, tôi chưa bao giờ có khái niệm phân biệt và tách biệt họ, tôi đều xem họ là bạn, những cô chú, dì, cụ ông, cụ bà chỉ cần thân thiện với bọn trẻ chúng tôi một chúng, lâu lâu lại cho chút quà vườn thì tôi xem họ là thần tượng luôn. Tự dặn bản thân sau này lớn lên phải như họ để cho mọi người yêu quý. Tuổi thơ tôi chỉ vỏn vẹn có vậy, cá tính trong tôi cũng không phải không có, được sống tự do và tiếp xúc với nhiều người lúc nhỏ làm cho tôi tự tin với bản thân mình hơn.
Mọi việc chấm dứt kết thúc khi tôi lên cấp 2. Sau kì thi tuyển chọn tôi được xếp vào lớp Thí Điểm, mà trong đó toàn những thành phần nổi trội, không những trội về mặt học tập mà còn về phần tài chính. Tôi cứ nghĩ cuộc sống vẫn cứ giản đơn như cái thời tôi còn nhỏ, tôi không ngần ngại thể hiện cá tính của mình, nói lên suy nghĩ về mọi vấn đề trong lớp, đưa ra ý kiến. Chắc vì vậy nên mọi người ghét tôi. Khi chỉ vừa lên lớp 7 (vì 4 năm cấp 2 chỉ có lớp thí điểm là giữ nguyên từ lớp 6 đến lớp 9) tôi bị tách biệt hoàn toàn ra khỏi lớp, không ai chơi với tôi. À không nói vậy cũng không đúng, vẫn có một vài người bạn cùng bàn nói chuyện với tôi. Những người khác không phải họ tẩy chay tôi hoàn toàn, họ sẽ nói chuyện với tôi khi cần tìm ra một sai sót nào của tôi để làm chủ đề cho cuộc soi mói của họ, làm trò cười cho mọi người. Lúc đó tôi hoàn toàn không có ai thân thiết, tính tôi lúc đó vốn tin người, nếu đặt trọn niềm tin vào một người tên T, kể hết mọi chuyện trên đời, có gì ăn, làm gì chơi tôi cũng cập kè T theo, nhưng sau này mới nghe từ chính miệng T nói là : "Tao chỉ thể hiện phép lịch xã giao vậy thôi, chứ tao cũng không thích nó". Chỉ với đứa bé 13 tuổi, cuộc sống tôi hoàn toàn sụp đổ, KHÔNG MỘT AI ĐỂ CHIA SẺ, KHÔNG MỘT AI LẮNG NGHE, KHÔNG MỘT AI CẢM THÔNG.  Ở trường hay ở nhà cũng vậy, mọi người chỉ quan tâm đến kết quả học tập mà tôi đạt được, lúc nào đi học về câu tôi nghe được từ gia đình là "Hôm nay đi học được mấy điểm?" , "Bài kiểm tra làm được không?" , "Cuối HK này hạng mấy, nhất khối không?" Tôi chưa bao giờ nghe được câu "Hôm nay đi học có gì vui không con, có gì buồn không con?" Ở trường cũng vậy, tôi tập tành chơi với nhóm gọi là trội về mặt "có tiếng nói" trong lớp, vì tôi nghĩ khi tôi thân thiết với họ, tôi sẽ học được cách trở nên thân thiện  nhiều người sẽ xem trọng tôi và tôi sẽ có nhiều bạn bè hơn. Nhưng không, đến cuối năm lớp 9 tôi nghe từ một người bạn khác nói rằng, cái bạn N chơi và làm thân với tôi suốt 3 năm từ lớp 7-9. Chỉ lợi dụng tôi để hỏi bài, lợi dụng tôi để tôi những lúc kiểm tra, giờ nhớ lại mới biết là người bạn N đó không hề nói dối, tôi nhớ có lần kiểm tra Sinh (tôi vốn ngu Sinh), những câu học bài tôi đã đọc cho bạn N chép hết rồi, đến câu hỏi ngoài tôi không biết, thì vô tình câu đó bạn N được một bạn khác chỉ, lúc đó tôi hỏi thì người bạn N đó một mực không chỉ, còn lấy tập che lại bài làm của mình. Lúc đó tôi thực sự thực sự buồn và thất vọng suy nghĩ đủ điều tại sao người bạn thân của mình lại làm vậy với mình, tôi tỏ ra giận dỗi như cách mà những đứa trẻ khác vẫn thường làm với nhau. Kết thúc giờ kiểm tra, bạn ấy viết vào sấp giấy note nội dung "Nó giận t rồi, nãy câu sinh không chỉ nó nên nó giận. Mà kệ đi, giận t cho giận luôn, t chơi với đứa khác, thiếu gì đứa để hỏi bài" và đưa cho bạn ngồi bàn sau cùng chung hội "có tiếng nói trong lớp". Đọc xong thì bạn ngồi sau quăng sấp giấy note lên bàn N và vô tình tôi đọc được hết tất cả nội dung của cuộc trò chuyện của hai bạn về một con rối như tôi. Tất cả mọi chuyện xoay quanh điên cuồng, tôi không biết tôi đã làm gì sai, tôi chưa đủ tốt bụng nên mọi người không thích tôi sao? Tôi bât đầu tự ti mặc cảm về bản thân, sau này mới biết họ khinh tôi NGHÈO và XẤU, tôi bắt đầu giảm dần các mối quan hệ, tôi trở nên khép kín hơn, không muốn giao thiệp với ai, có lẽ thời gian đó tôi rơi vào tình trạng trầm cảm lúc nào tôi cũng chẳng hay. Tôi bắt đầu sợ mọi cảm giác, sợ hình ảnh họ chụm đầu vào nhau nói nói cười cười, tôi sợ tôi là chủ đề của câu chuyện, tôi sợ tôi không biết tôi đã sơ suất ở đâu để lại phải rơi vào nghịch cảnh, tôi sợ cảm giác ai đó nói sau lưng tôi. Tôi đã từng rất yếu đuối, từng rất sợ, từng khóc rất nhiều có lẽ nhờ đó mà tôi trở nên mạnh mẽ hơn, tôi sẵn sàng đứng ra cãi tay đôi để giành quyền lợi cho bản thân khi họ nói xóc, nói xéo trước mặt tôi, hoặc tôi có thể giả bộ làm lơ, tỏ ra mình không quan tâm đến những lời nói bịa đặt đó. Nhưng thật sự mà nói, đến bây giờ tôi thật sự vẫn rất tổn thương và rất sợ cảm giác ai đó nói sau lưng tôi bất cứ điều gì. Một thời cấp 2 vật vã, không bạn bè, không gia đình, chẳng có ai để tôi nói ra những việc mình vấp phải, dần dần trở thành thói quen trong con người tôi là luôn im bặt về mọi chuyện, chán phải kể chuyện cho mng nghe, chán phải chia sẻ mọi điều.
Sau này mẹ tôi trách tôi sống vô tâm, không chia sẻ gì với mẹ tôi. Nhưng thật sự tôi biết nói gì đây. Khi giờ đây tôi đã quá cứng rắn để có thể chịu đựng một mình, lúc cần nhất thì mẹ tôi đâu ở đó, mẹ tôi chỉ xem là trò trẻ con vớ vẩn, chả để tâm đến
Tôi không biết tâm lí tôi ổn định không. Nhưng đã rất lâu rồi, tôi không còn cảm thấy buồn về bất cứ chuyện gì, cho dù nó thật sự đáng buồn, đã lâu lắm rồi tôi chưa rơi một giọt nước mắt nào cả. Tôi cũng chả biết tại sao.
Nhiều lúc cãi nhau với mẹ, mẹ tôi luôn cho rằng mình là người đúng, mẹ tôi không cao giọng quát mắng như những người khác, mẹ tôi mềm yếu hơn, có chuyện bà lại khóc lóc, than trời trách đất, đòi sống đòi chết. Nhiều khi tôi ức lắm, tôi thật sự cũng cần nói những suy nghĩ trong mình, tôi cần bà cho tôi biết đó là suy nghĩ đúng hay sai, tôi cũng đã 17 tuổi rồi, cũng không còn quá nhỏ để không tự nhận biết được chuyện nào đúng chuyện nào sai, mẹ tôi luôn cho mình đúng, không bao giờ bả chịu suy nghĩ cho cảm xúc của tôi, có lúc tôi chán đến nỗi ra ngoài lại không muốn về nhà, đến trường lại muốn trốn vào góc nào vắng vắng mà ngồi ngắm mây, ngắm trời, nhiều khi đi lang thang cả buổi trên đường mà không muốn về nhà. Vì thật ra chả có nơi nào thuộc về tôi, chả ai hiểu tôi cả, từ cấp 2 đến giờ, dù mọi chuyện đã khá hơn, tôi gặp được những người bạn mới. Nhưng ám ảnh trong tôi vẫn đấy, tôi không dám đặt niềm tin và tin tưởng ai quá nhiều. Vì vậy ở lớp tôi vẫn cô đơn, về nhà tôi vẫn một mình với cái điện thoại, rốt cuộc tôi chẳng có nơi để dừng chân. Trong phút chốc tôi nhận ra NHÀ CHẲNG CÒN LÀ NƠI ĐỂ VỀ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top