Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q2: Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Băng Tâm mỉm cười nhìn Mặc Huyền đang vuốt tóc mình, tay áp lên khuôn mặt yêu mị của hắn, thì thầm nó

_ Ta về rồi!

_ Mừng nàng về nhà!

La Mĩ nhìn một mảnh tình thâm của hai người, hai tay nắm chặt nổi gân xanh. Dù nàng ta không muốn công nhận nhưng vị công chúa này, quả thật đẹp hơn nàng ta rất nhiều.

Tất cả các nam nhân trong đại điện lúc này đều như quên lãng một cái La Mĩ công chúa đàng chật vật kia. Mắt chăm chú nhìn Mạc Băng công chúa đẹp hơn tiên.

La Mĩ dùng ánh mắt ghen ghét được che  dấu giảo hoạt bắn về phía nàng. Nàng ta ổn định lại khí tức, cung kính chào nàng

_ La Mĩ kính chào Mạc Băng công chúa

Nàng dừng hành động với Mặc Huyền, quay sang nhìn nàng ta, chớp mắt đã thấy ghen ghét La Mĩ cố gắng che đậy. Băng Tâm nhếch miệng "lừa ta? Ngươi còn non lắm!"

Băng Tâm nhìn nàng ta mỉm cười, La Mĩ cả người lại toát mồ hôi hột

_ La Mĩ công chúa! Không cần khách sáo

Băng Tâm quan sát xung quanh, cứ theo kịch bản nàng đã vạch sẵn mà làm

_ A! Hôm nay hình như là sinh thần của Ma vương, Mặc Băng công chúa ta cũng thật muốn góp vui!

Mặc Huyền ngạc nhiên, quay về phía Băng Tâm. Nàng... lại muốn làm gì đây?

_ Ta nghe cung nữ nói ở đây các công chúa của 13 tộc đàng đàn ca múa hát. Vậy, ta phỏng cũng nên góp thêm một tiết mục. Các vị vương đây không phiền chứ

13 vị vương lúc này mới sực tỉnh, mỹ nhân tự ý trổ tài, họ còn muốn từ chối sao?

13 vị vương cuối cùng không ai nói một lời.

Băng Tâm cười yêu mị

_ Vậy ta xin phép!

Mặc Huyền quay về chỗ ngồi, La Mĩ cũng tự chỉnh mình thật đàng hoàng, tiến lại phía Xà vương .

Băng Tâm lấy từ trong không gian hỗn độn ra một cây sáo bằng bạc giống y chang cái của La Mĩ công chúa. Một số người tinh ý liền nhíu mày.

_ Mặc Băng công chúa ta hôm nay xin tặng Ma vương một khúc "Du xuân ngoạn thủy"

Đến đây, một vài vị vương đã bắt đầu to nhỏ xì xầm. Tiết mục này của nàng với tiết mục của công chúa La Mĩ ... chẳng lẽ đều là một?

Tai Băng Tâm rất nhạy, nên tất cả những gì họ nói nàng đều thu hết vào. Mỗi khẽ kéo kín đáo khó ai nhận ra. "Mắc câu rồi!" Nàng đắc ý. Còn bên phía La Mĩ, mặt nàng ta lúc này xám ngoét. Xà vương đang dùng lực bóp nứt thành ly rượi

Băng Tâm bắt đầu đặt sáo lên miệng, một khúc nàng thổi ra giai điệu giống y chang của La Mĩ công chúa. Nhưng có điều, nếu khúc nhạc ban nãy của La Mĩ công chúa là tuyệt hảo, là trầm luân, là âm nhạc thực thụ thì khúc nhạc của nàng đều là thắng tất cả điều đó.

13 vị vương, các công tử, nha hoàn đều say sưa không dứt, mà thậm chí muốn dứt cũng không dứt được. Mọi người đều nhìn nàng, mười phần vẫn là hơn 10 công chúa La Mĩ.

Đến cả La Mĩ cũng nhận ra, nàng ta ván này thua rồi!

Mặc Huyền ngồi trên cao, mê đắm. Tử Bạch ở bên ngoài đại điện mắt đều lộ kiêu ngạo. Nàng như vậy, mơi xứng là chủ nhân của hắn. Nàng như vậy, mới có thể làm kẻ vô tình như Mặc Huyền ngày nhớ đêm mong

" Du xuân ngoạn thủy"vừa dứt, đại điện kiền quay về tĩnh lặng. Không một tràng vỗ tay, không một lời khen ngợi. Không khí lúc này vô cùng nặng nề. Mặc Huyền ở trên cao, một thân sát khí đằng đằng làm mọi người toát mồ hôi lạnh. Hắn lập tức nhận được cái nhìn ẩn ý được che giấu linh hoạt của nàng. Tự thân biết điều thu lại sát khí.

Băng Tâm hai mắt quét một vòng, cười ngại ngùng hỏi

_ Ta ... biểu diễn không hay sao?

Xà vương đập bàn, đứng dậy to giọng quát

_ TIỆN NHÂN! NGƯỜI LẠI DÁM ĂN CẮP ĐỒ CỦA CON GÁI TA!

Băng Tâm quay lại nhìn Xà vương đang bừng bừng lửa giận:

_ Xin hỏi Xà vương: ta ăn cắp cái gì cuả con gái ngài và ăn cắp khi nào?

_ Tiện nhân như ngươi còn muốn tiếp tục giả " mắt điếc tai ngơ" đến khi nào ? Ta xem ngươi " ngây thơ" muốn đui hai con mắt ta rồi! - Xà vương phu nhân Liễu Hồ Hoàn không nhịn nổi, đứng dậy phụ họa cùng phu quân

_ ...

_ Ha! Sao? Im lặng rồi? Vậy để ta nói cho người biết, khúc nhạc ngươi vừa biển diễn, tại sao lại giống cảu con gái ta như vậy? Ngoại trừ ăn cắp, còn có thể là cái dạng gì nữa?

_ Phu nhân nói đủ chưa?

_ Ngươi ... ! - Liễu Hồ Hoàn tức giận nhìn nàng

_ Ta xin hỏi Liễu phu nhân: Bà có chắc khúc nhạc là ta ăn cắp cuả La Mĩ công chúa? Tại sao bà không nghĩ chính tiểu nữ của bà ăn cắp của ta.

Liễu Hồ Hoàn cười lớn, khinh khỉnh nhìn nàng

_ Ngươi tự nhìn lại chính ngươi xem. Một cái công chúa đi cửa sau, sống trong cung mà mặt không ló, một cái bệnh công chúa như ngươi rốt cuộc có gì để con gái ta đáng ăn cắp?

_ Trăm nghe không băng mắt thấy. Nãy giờ ngươi nói ai cũng nghe. Ngươi lấy cái gì bắt ta tin ngươi, tất cả chúng ta tin ngươi

_ Ha! Ta còn cần chứng cứ! Sao ngươi không thử hỏi xem suy nghĩ của 13 vị vương ở đây ra sao:

Cả đại điện liền rơi vào trầm lặng khi nàng quét mắt. Không ai đứng về phía nàng. Được! Nàng nhớ tất cả bọn họ

_ Ta có bằng chứng chứng minh La Mĩ công chúa mới là kẻ cắp

_ Ngươi thật sự có? - Liễu Hồ Hoàn vừa nghi ngờ vừa khinh thường. Trong mắt bà ta, nàng - công chúa Mặc Băng - chỉ là một kẻ được Ma vương thương hại cho một cái vị trí cạnh mình. Một con ăn xin không hơn không kém

Băng Tâm lấy ra từ trong không gian hỗn độn một hòn đá màu cam đỏ bị đục khoét nhiều lỗ. Tử Bạch cũng dùng tâm nhãn quan sát nàng. Hắn liền nhận ra, đó là viên đá nàng mang ra từ Mi Lệ cung.

Hàng chục ánh mắt trong đại điện đều lấy nàng làm tâm điểm. Kể cả những kẻ quan tâm vơi những kẻ thờ ơ với sự việc vừa rồi

Băng Tâm giơ tay trắng nõn về phía cái cổ nhỏ của La Mĩ. Cổ nàng ta liền an phận trong bàn tay nàng. Nàng ta cũng thật xui xẻo, liền trong một hôm bị bóp cổ đến hai lần.

Băng Tâm để bàn tay trước ngực nàng ta với đôi mắt đầy thương hại, xong liền quăng nàng ta xuốn đất như quăng đồ vật. Cái quăng ấy, nàng không biết đã kiềm chế bao nhiêu lực để trực tiếp không giết nàng ta. Tuy nhiên những cái khác nàng không dám đảm bảo. Kết quả trên lưng mịn của La Mĩ xuất hiện một mảng tím to.

Viên thạch được gắn vào đứng chỗ trên thân bảo thạch liền phát sáng rực rỡ. Chiếu ra một đoạn nội tâm của công chúa La Mĩ.

_ Mạc Băng công chúa! Thật xin lỗi ngươi a! Nhưng dù sao ngươi cũng là người sắp chết, không thể kéo tâm cảu chàng chết theo ngươi. Khúc nhạc này, mạn phép mượn của ngươi! Hahaha

La Mĩ đang đau đớn nằm dưới đất liền đứng bật dậy, mặt hoảng hốt, mắt trợn lớn. Mặc cho vết thương và hình ảnh vô cùng chật vật của bản thân, nàng ta vẫn lao đến ôm lấy cả viên bảo thạch

_ Không đúng! Đây không phải sự thật! Đây là cô ta lừa chúng ta

Rồi nàng ta như kẻ điên chỉ tay về phía nàng

_ Là ngươi hãm hại ta! Chính là ngươi hãm hại ta! Ngươi là yêu nữ! Một con yêu nữ lòng lang dạ sói! Ma vương, chàng đã bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi! Nàng ta không xứng đáng làm Ma phi, không xứng đáng.

Mặc Huyền chán ghét nhìn cái bộ dạng nửa người nửa quỷ của nữ nhân kia. Thật bôi nhọ Xà tộ.

Băng Tâm nhếch môi khoanh tay trước ngực. Viên bảo thạch liền bị lôc khỏ lòng nàng ta, tiếp tục giơ cao chiếu sán, tiếp tục nói ra một cái nội tâm của La Mĩ công chúa

Xà vương và phu nhân ngồi gần đó mặt đã tái mét. Không nghĩ con gái lại có thể làm ra loại sự tình mất mặt này. Các vị vương còn lại tâm tư đều rơi vào trầm lãng

Bảo thạch chiếu thêm một lúc nữa cho đến khi nàng đưa tay ra thu lại, bảo thạch mới ngừng phát sáng. Viên thạch kia trở lại nhập một thể với La Mĩ công chúa.

Nàng ta như nhận ra vât thể đáng chết đó, liên tục dùng huyễn lực kéo nó ra. Nhưng thu lại chỉ là chính nàng ta đau đớn

La Mĩ trợn mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Nàng ta hét lớn:

_ NGƯƠI RỐT CUỘC ĐÃ LÀM GÌ TA?

Băng Tâm khinh khỉnh, rút cuộc cũng chịu trút bỏ bộ mặt giả tạo rồi sao. Nàng quay qua nhìn các vị vương:

_ 13 vị vương ở đây, hẳn ai cũng nhìn thấy một màn vừa rồi. Vậy ta cũng không muốn nói thêm nữa.

Rồi nàng tiêu sái quay đi. Miệng cười haha

_ Ta tặng các ngươi một câu , nhớ kĩ "ĐÊM DÀI LẮM MỘNG."

Buổi dạ yến kết thúc thu được kết quả: 13 vị vương trong lòng nâng cao đề phòng với một vị Mạc Băng công chúa. Đặc biệt là Xà vương. Thứ nàng vừa cầm có thể đọc được nội tâm con người, tuyệt đối không phải một món bảo bối dễ kiếm. Mà bọn họ phỏng cũng không muốn tâm tư của mình bị công khai trước thiên hạ. Đặc biệt ai có ý muốn không an phận. Xà tộc nhận một nỗi nhục suốt đời rửa không trôi. Còn La Mĩ, nàng ta trở nên phẫn uất, căm hận Mạc Băng công chúa: "Mạc Băng Tâm, vũ nhục hôm nay, ta quyết phải trả lại ngươi gấp trăm lần. Nếu không ta thề không mang họ La. Trong giới tu chân này, có ngươi không có ta, có ta sẽ không có ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top