Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Tôi - người xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi ngáp ngắn ngáp dài, uể oải nằm cạnh cái bếp lửa lạnh ngắt, lật đật ngồi dậy với tâm thế mơ màng không rõ đất trời. Đêm vẫn tối, người vẫn ngủ. Ấy thế mà khi lật chiếc rèm cửa sổ lên, nắng lại hắt lên ô cửa nhỏ, như vừa vén màn áo đen diệu huyền, rũ bỏ những vì sao chạy ngang chạy dọc quanh khoảng trời nhỏ bé. Tôi dụi dụi mắt, ngắm nhìn cảnh vật đang hiện nguyên hình. Thật kì diệu! Với đôi mắt của một đứa hay ngủ ngày như tôi, khung cảnh bỗng mang chút sự sống, như đang chờ đợi tôi tỉnh giấc để chào đón một cách bất ngờ vậy.

Tôi vọt ra ngay khỏi phòng bếp. Không chút suy nghĩ gì về việc tại sao mình lại ngủ ở đây hay tại sao lại tỉnh giấc sớm thế, trong đầu tôi bấy giờ chỉ toàn là: "làm sao để khoe với mọi người cái đẹp đẽ khi ánh bình minh ló rạng..." Tôi chạy, nhảy chân sáo. Bỗng chốc tôi nhận ra sự khác thường của bản thân so với mọi ngày, có lẽ là ánh bình minh ấy tiếp thêm cho tôi sức mạnh chăng? 

Chạy một lúc lâu, tôi gặp thằng Thùy, Sơn và cả con An. Chúng nó ngạc nhiên nhìn vẻ hối hả toát hết mồ hôi của tôi, nhưng dù sao cũng không ngăn cản được mấy lời trêu chọc từ miệng chúng nó:

- Sweaty, sweaty !! - Thùy lại tuôn một tràn câu nói mà tôi không tài nào hiểu được.

- Sweaty cái gì? phải nói là "ướt như chuột lột!" - thằng Sơn sửa lại bằng giọng điệu cực kì tâm đắc 

- Sai rồi! Là "chuột lội"! , "chuột lột" là sao? - Con An tiếp tục sửa lại lỗi từ vựng của thằng Sơn

- Không có ướt át cái gì ở đây hết! - Tôi lên tiếng phản bác, lấy tay quẹt từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán - Tao có tắm gì đâu mà ướt! Bọn mày nhảm thiệt sự...

- Mày tắm mồ hôi! - chúng nó cười toáng lên - Chắc là nãy giờ mày cũng không biết cuộc hẹn của "căn cứ bí mật" hả?

Bọn nó nhắc tôi mới sực nhớ ra, gãi gãi đầu:

- Không phải tao không biết! Chỉ là...chỉ là tao quên! Quên thôi mà!

- Ui chao! Mày quên khôn ghê hén? Để mày không quên thì chắc là phải...bắt mày nhớ!  - Thằng Sơn châm biếm tôi.

...

Ấy đấy, nếu tôi cứ tiếp tục cái cuộc trò chuyện phí thời gian ấy với bọn nó thì tôi cũng sẽ quên bẵng đi mục đích mình hớt hải chạy dọc chạy ngang chỉ để khoe một hiện tượng mà chắc tôi giờ đây mới biết...

- Im giùm! Nhìn lên trời đi!

Tụi nó lập tức ngẩng cao đầu nhìn chăm chăm vào bầu trời xanh thăm thẳm, rồi nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu:

- Gì? Có gì đâu?

- Ủa? - Tôi gượng cười - Nó biến đi đâu mất tiêu rồi...?

- Xì! lãng nhách! - Thằng Thùy tặc lưỡi

Thế là hết...giờ chung quy lại, cái đứa đang có vấn đề nghiêm trọng lại là tôi. Tôi - người xa lạ - bỗng dưng mất đi cái hào hứng ban sáng và trở nên chán nản hơn. Bình minh ơi! Bình minh đâu rồi? Sao trời cứ một chốc lại tắt nhẹm đi thứ ánh sáng diệu kì mà tôi mới khám phá được?

- Gì mà ngẩn người ra đó vậy, không đi tới "căn cứ bí mật" à? - An kéo tay tôi 

- Gần trễ rồi đó...mày mà trễ là bọn thành viên trong "Area 666" sẽ không tha đâu...! 

và thế là chúng nó kéo lê tôi đi khi tôi còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.

...

- Ê bọn mày, tới rồi nè!

- Lâu quá trời luôn! Lần sau nhớ đúng hẹn đi!

- Xin lỗi hén! Chỉ tại...chỉ tại mỗi con Nghi thôi!

- Ê! Chưa gì mà đổ hết lỗi qua tao rồi? À...mà đúng là lỗi của tao thật... - Tôi thở dài.

- Chứ còn gì nữa!

Không lòng vòng, tôi hỏi ngay chủ đề chính của "căn cứ bí mật". Chuyện gì mà hệ trọng đến nỗi phải kéo theo cái con không quan trọng này tới?

"Bốp"! nó cốc đầu tôi một cái, nghe rõ mồn một tiếng va chạm giữa cái trán tôi và bàn tay của thằng Sơn. Trán tôi nóng ran.

- Mắc gì đánh tao!?

- Tội hỏi ngu! Đi chơi chứ còn làm gì nữa! - Con An và thằng Thùy gật gật đầu như thể đồng tình với hành động bạo lực của Sơn.

- Đây là "căn cứ bí mật", mà "căn cứ bí mật" phải làm chuyện "bí mật", phiêu lưu "bí mật"... - Nó tuôn ra một tràn lời giải thích như thể nó rất chi là hiểu biết.

- Mày bớt phóng đại! Nói thế thôi chứ thực ra mày và cả bọn bị...bị bệnh chán chứ gì! Muốn trốn đi chơi thì nói toẹt ra đi, cứ thích ra vẻ hoài à!

Thằng Sơn như bị đâm trúng tim đen, nó cười xòa rồi vỗ vỗ An với Thùy. Cả ba đứa im thin thít vì không còn lời nào biện hộ, bởi đó chính là mục đích chính của "chuyến đi bí mật" này.

- Mày như người xa lạ ghê ấy! Giờ bọn tao nói cái gì thì mày cũng phát hiện ra bọn tao chỉ đang...chém gió!

- Giờ mày có muốn đi chơi chung không thì nói một tiếng! - Nói xong, tất cả thành viên trong "căn cứ bí mật" bước chân đều đều, không một tiếng động.

Đáng lẽ giờ này, một đứa con "gương mẫu" như tôi sẽ quay về nhà để mà học bài nhưng tôi đành ngậm ngùi nghe lời bọn nó, lật đật theo dấu chân của "căn cứ bí mật". Chỉ là tôi không muốn bị cho ra rìa!

Đám trẻ mục đồng chúng tôi đua nhau thi thả diều, nhảy bao bố, ô ăn quan hay là dí bắt nhau,...

Trong đó, có mỗi trò bắn bi là tôi ghét cay ghét đắng nhất. Tôi tích góp từng viên bi mắt mèo chỉ để chờ đến hôm nay, tôi sẽ ăn sạch "gia tài" của chúng nó cho đến khi nào nó xin tha thì thôi! Ấy vậy mà người phải xin tha lại là tôi. Giờ đây, Trong tay tôi chỉ còn vỏn vẹn hai viên mắt mèo - tôi đã "tán gia bại sản" khi lỡ dại thách đấu với cao thủ bắn bi trong làng...

Cả bọn chạy nhảy dưới nắng mà không sợ đen da. Tay chân, người ngợm đen nhẻm, mồ hôi chảy ròng ròng mà trông vẫn không biết mệt là gì. Làng tôi có câu: " Mồ hôi dù hôi đến mấy cũng gọi là vàng!", bởi thế, chúng nó nghe răm rắp, suốt ngày cố tìm ra "giọt mồ hôi quý báu" của bản thân để trở thành tỉ phú. Thế rồi lại vỡ mộng bởi sự giải thích vô cùng thuyết phục của con An:

- Hôi rình thế mà lại bảo là...vàng! Chúng mày nông cạn quá! Làng mình có câu nói đó chỉ để mang hàm ý ca ngợi những người lao động vất vả, cống hiến hết mình cho quê hương đất nước. Còn tụi mày rong chơi cả ngày, báo cha báo mẹ mà bảo mồ hôi là vàng! 

Nghe An nói, thằng nhỏ tuổi nhất đám đáp lại dõng dạc:

- Thế thôi không đổ mồ hôi vì vàng nữa, giờ là đổ mồ hôi vì đam mê!

Chúng nó cười khoái chí như được mùa. Dù không phản biện được con An nhưng vẫn tìm được lí do để bản thân có thể la cà đi chơi khắp phố phường...

Cùng nhau tung tăng thả diều. Từng con diều đủ màu sắc phấp phới trên nền trời xanh sâu hoắm. Cái nắng vàng gay gắt, gió cũng bừng lên dữ dội, càng lúc con diều lại bay nhanh, cao vút lên tận chín tầng mây. Bóng chiều tỏa ra nhanh, chúng tôi vẫn mải mê thả diều, không màng thời gian. Chúng tôi cười đùa ríu rít, thi nhau xem diều của ai bay cao hơn, xa hơn. Thế nhưng, cả khoảng trời bất ngờ im bặt, nhường chỗ cho tiếng gió vi vu, tiếng sáo diều trầm bổng. Đám trẻ mục đồng chúng tôi ngửa cổ lên trời, chăm chăm nhìn mây, nhìn sao, nhìn từng cánh diều bay nhè nhẹ. Đồng quê đang xanh thẫm, bỗng chốc trở tối mò... Tôi nhớ một thời ấu thơ, mình cũng ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của màn trời đêm. Trông cánh diều, lòng tôi ngất ngư một nỗi niềm cảm xúc khó tả, dạt dào ngàn lời nói không cất thành âm. Chúng tôi đã từng một thời ngửa cổ lên trời, như đang chờ đợi một nàng tiên áo xanh bước xuống trần gian. Như đang mong chờ xem liệu những ước ao cháy bỏng của mình có gửi đến được cung trăng hay không?... Bay đi, bay đi diều ơi! mang theo nỗi khát khao của tôi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top