Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vườn trường quái đàm (13): Xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc năm giờ sáng Thời An bị đau mà tỉnh.

Sáu giờ rưỡi sẽ vào tiết học, sáu giờ cậu đến trường và năm giờ đồng hồ sinh học sẽ bảo cậu thức dậy.

Hôm nay cũng thế, tỉnh dậy thì mơ màng cầm điện thoại nhìn thoáng qua, thấy thời gian còn sớm Thời An lại nhắm mắt muốn ngủ nướng thêm chút nữa.

Kết quả vừa nghiêng người, hai chân cọ xát, dưới háng bỗng nhiên bỏng rát, làm cậu đau đến quên mất cơn buồn ngủ nước mắt cũng trào ra.

Thời An cẩn thận ngồi dậy, mở đèn pin ra kiểm tra tình hình bên trong đùi. Hai cái đùi đều sưng đỏ giống như bị cọ xát trầy da, vô ý đụng vào liền đau đến hít hà.

"Cái đậu? Ở chỗ này mà trầy da ắ?" Thời An cau mày hỏi hệ thống.

Cậu nhớ rõ đêm qua, trước khi đi ngủ cái cặp đùi của mình còn bình thường cơ mà.

Hệ thống im lặng nhớ tới cảnh tượng đêm qua đôi mắt liền cay xè, nếu nó có.

Nó thở dài, rất muốn trắng trợn nói cho Thời An biết là chó điên kia làm ra, thế giới này nhân vật chính lẫn ma quỷ đều quái đảng như nhau, nhưng vì tối hôm qua Du Phi Trần điểm huyệt thái dương của Thời An làm cậu mất đi ý thức nên cũng hạn chế mọi hoạt động của nó, làm nó không thể nói ra sự thật.

Không nghe được lời của hệ thống, Thời An một lần nữa hỏi đêm qua xảy ra chuyện gì.

Lần này âm thanh của cậu lớn hơn một chút, sau đó lại phát hiện khi nói cổ họng cũng đau, nuốt nước bọt có một cảm giác xót không thể tả.

"Mẹ ơi, nói chuyện cũng đau muốn chết nè ..."

[Đêm qua...] hệ thống muốn nói lại thôi, nó nói không nên lời đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì đành phải uyển chuyển nhắc nhở.

[Thế giới linh dị văn sẽ xuất hiện rất nhiều hiện tượng kỳ lạ, buổi tối đi ngủ đừng ngủ như heo]

Nghe được hệ thống nói vậy phản ứng đầu tiên của Thời An là đem cái nồi này úp lên đầu Giải Trinh.

"Là Giải Trinh đúng không?" Cậu hỏi hệ thống.

[Ờm...cái này không thể nói được, dù sao thì cứ hiểu theo cách của mình đi]

Hệ thống nói thế, Thời An càng chắc nịt khẳng định của mình.

Trong lòng liền bừng lên một mồi lửa.

Tốt lắm, uổng công ngày hôm qua cảm thấy đau lòng, đáng tiếc, phẫn nộ, thương xót cho Giải Trinh, lãng phí tình cảm, lãng phí tình cảm quá mà.

Thời gian còn sớm, thức dậy rồi nhưng còn muốn ngủ, lên lớp phải ở tới buổi chiều mới tan học, Thời An nghĩ ngủ thêm một chút bằng không cậu sẽ vác cái xác mất hồn này đi học mất.

Nhưng cậu cứ sinh ra cảm giác đau dây thần kinh, đặc biệt nhạy cảm, cổ họng và bắp đùi trong đều đau làm cho cơn buồn ngủ bay sạch sẽ, không chỉ ngủ không được cái vị trí xấu hổ kia dù nằm xuống hay đi đứng đều mang lại cảm giác khó thể tả.

Cậu thay đổi vài tư thế, tự đem bản thân hành hạ, đã vậy còn đánh thức mấy đứa cách vách, Thời An dứt khoác tuột xuống giường.

Mấy người bạn cùng phòng vẫn ngủ, điện thì cúp, đèn không mở được.

Thời An đứng ở một bên soi gương, cậu há to miệng dùng đũa đè lên đầu lưỡi, nhẹ nhàng "a" một tiếng, mắt liền thấy hết phần mềm bên trong cổ họng có chút sưng màu sắc đậm hơn bình thường.

Trong lòng oán trách Giải Trinh đồng thời cảm thấy nghi ngờ.

Giải Trinh đêm qua làm cái gì? Tại sao cậu lại bị thương những vị trí kỳ lạ như vậy...

Thời An kéo tủ cá nhân của mình lấy ra hai miếng dán.

Hết cách rồi chỉ có thể đơn giản xử lý, bất quá cậu bị thương cũng không nghiêm trọng, dán băng keo cá nhân cũng tồi.

Cái đùi bị trầy quá mất mặt nà, nếu không dán nó đi đường cũng không thoải mái.

Thời An nghiêm túc dán băng cá nhân, sau đó ngẩng đầu, đang tính đem mấy món trên bàng dẹp đi, kết quả thình lình thấy được bóng dáng Giải Trinh đứng sau lưng cậu thông qua cái gương.

*Người* phía sau mặc tây trang, làn da trắng bệch được vải vóc màu đen ôm lấy có chút quỷ dị, nhưng gương mặt rất tuấn mỹ, giống như một người mẫu siêu đẹp zai chứ không phải lệ quỷ chút nào.

Không phải, Giải Trinh vốn là một con quỷ.

Lá gan Thời An không lớn nhưng ở trong thế giới linh dị văn, cậu cũng rèn ra một chút can đảm. Biểu hiện rõ ràng chính là mỗi lần Giải Trinh xuất hiện đều dọa cậu nhảy dựng, vậy mà lần này Thời An có thể bình tĩnh đứng im.

Giải Trinh hơi cúi người xuống, hai tay vòng qua Thời An chống lên trên bàn, đem cậu giam giữ trong lòng ngực mình.

Thời An cảm nhận hơi thở phả vào vành tai, cũng không rõ là hơi thở, nó là cảm giác rét lạnh, lại có cảm giác hưng phấn lẫn mờ ám làm lỗ tai cậu nhịn không được nóng lên.

"Gan lớn hơn rồi, mỗi lần thấy tôi đều nhảy dựng lên cơ mà?"

Giải Trinh xuất hiện Thời An không cảm thấy bất ngờ, ngược lại làm cho cậu có chút phản ứng, bởi vì đối phương nói chuyện lộ liễu không nể nang ai, nếu bạn cùng phòng nghe được nội dung trò chuyện giữa hai người họ...

Thời An vội vàng đi xem những người trên giường, sự thật chứng minh là cậu nghĩ nhiều, không có ai vì âm thanh của Giải Trinh đánh thức, bọn họ thở đều đều như đang ngủ say.

Giải Trinh bị hành động kia làm cho buồn cười: "Sợ bạn em nghe thấy? Yên tâm bọn họ ngủ như chết ấy!"

Âm thanh Giải Trinh ở gần bên tai, quá mức gần gũi, Thời An nhẹ nhàng né tránh .

Hành động này của cậu như chọc giận Giải Trinh, anh từ phía sau vươn tay nhéo cầm Thời An, đem cậu đối diện mình: "Trốn cái gì?"

"Quá gần" Thời An khẽ nhúc nhích trong giọng nói có chút oán giận.

"Gần em một chút thì có sao?" Giải Trinh vô tội nói.

Anh rũ mắt nhìn chằm chằm lỗ tai Thời An nổi lên màu hồng, cúi xuống hôn một cái, hôn một cái cảm thấy không đủ, khẽ hé miệng cắn một cái lên vành tai kia.

"Anh đừng, ngứa ..."

Vành tai mẫn cảm bị cắn một cái, cậu cảm giác tất cả da gà đều nổi lên.

Cũng may Giải Trinh chỉ cắn một cái rồi buông ra.

"Như vậy đã chịu không nổi"

Âm thanh trầm thấp quanh quẩn bên tai, Thời An nhất thời phân biệt không rõ, là cậu bị cắn yêu một cái đã ngứa hay giọng nói gợi cảm kia mới làm cậu ngứa.

Ngứa ngáy trong lòng.

Thời An co quắp, Giải Trinh nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cái bánh bao, hiếm khi không trêu chọc cậu, anh đứng thẳng người.

Thời An hơi sửng sốt một chút, tựa như không nghỉ tới lệ dê quỷ buông tha cho mình, còn lén lút quay đầu nhìn một cái.

Giải Trinh không có giữ khoảng cách quá xa, nhưng có cảm giác cách xa Thời An khá nhiều, ít nhất cậu không còn cảm thấy "ngứa".

Giải Trinh như cũ ở phía sau, thông qua gương đối diện Thời An.

Thoạt nhìn tâm tình anh cực kỳ tốt, khoé môi vẫn ngậm ý cười: "Hôm trước điều tra về tôi vui không?"

Này không phải một câu nghi vấn.

"Là ..."

Thời An cho rằng Giải Trinh muốn tìm tới cậu tính sổ, trong đầu đang tính bịa chuyện, lại nghe được âm thanh mang theo ý cười kia.

"Vì sao lại điều tra? Có phải em thấy tôi quá thần bí? Muốn biết chuyện xưa của tôi?"

Thời An nâng mắt: "?" Nói tiếng người.

A?

"Muốn thoát khỏi tôi cho nên mới đi điều tra? Thứ mưu mô xảo nguyệt kia đang giúp em?"

Tuy Giải Trinh không nói rõ, nhưng Thời An biết thứ "mưu mô xảo quyệt" trong miệng anh chính là hệ thống.

Thời An cảm nhận được bản thân đang ở trong thế giới linh dị văn, tuy rằng bản thân chỉ là một pháo hôi nhưng vị trí tồn tại vẫn cao hơn mọi thứ, Giải Trinh tại sao có thể phát hiện hệ thống của cậu?

Hệ thống cảm nhận được sự bất an trong lòng Thời An, trấn an nói: [Đừng lo lắng, trước kia tôi cũng thường xuyên nghe được một số hệ thống bị vai chính phát hiện ra, việc này không đáng lo ngại]

[Nhân vật của thế giới này tuy rằng có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi, thậm chí chơi khăm tôi, nhưng trên thực tế bọn họ không biết rõ tôi rốt cuộc là thứ gì, cùng lắm sẽ cho rằng tôi là một tiểu quỷ hoặc vật hộ mệnh luôn canh giữ bên cậu]

Giải Trinh không nói chỉ lặng lẽ nhìn sự khiếp sợ trong mắt Thời An.

Đây là một thế giới hỗn loạn, bên cạnh mọi người có nuôi tiểu quỷ, an linh là việc bình thường, chỉ là Giải Trinh hiểu rõ Thời An, rõ ràng nhát như thỏ làm sao dám đến dãy nhà học một mình lúc nửa đêm?

Là vì bên cạnh vốn có vật hộ mệnh?

"Muốn biết chuyện của tôi thì cứ hỏi, mất công chạy nhảy lung tung hỏi người này đến người khác? Còn không chính xác."

Giải Trinh nói: "Chỉ là muốn nhắc nhở em, dù biết quá khứ của tôi thì em đừng mơ thoát khỏi tôi, lệ quỷ đã chọn ai thì suốt đời ám lấy người đó"

Thời An nuốt nước miếng, cậu im lặng.

Giải Trinh nghĩ như vậy ư?...cũng được.

"Đã biết chưa?"

Giải Trinh lập tức áp sát vào, đôi mắt nhìn chằm chằm Thời An, đợi cậu trả lời.

Thời An gật đầu: "Biết"

Giải Trinh có được câu trả lời cũng không rời đi, mi mắt hạ xuống ngừng lại bắp đùi của cậu, nơi đang dán hai miếng băng keo.

Giải Trinh duỗi tay kéo hai miếng băng keo ra: "Tại sao bị thương chỗ này?"

Rõ ràng vừa rồi Giải Trinh không có tức giận khi hỏi Thời An về việc cậu đi điều tra mình, nhưng lúc này nói về việc Thời An bị thương, giọng nói Giải Trinh rất chanh chua.

Nhắc tới cái này Thời An cũng rất khó chịu: "Anh còn hỏi, còn không phải anh làm hả?"

Cậu lên án Giải Trinh, âm thanh mang chút oán giận, bởi vì sợ hãi nên có chút e dè thận trọng, Giải Trinh nghe qua thì thấy giống như nhõng nhẽo?

Ánh mắt anh tối sầm.

Một vì ngữ khí Thời An, hai vì câu trả lời của Thời An.

"Tôi không có làm" Anh nói.

Nói xong hai tay hướng về phía Thời An, cậu chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Giải Trinh ôm lấy.

"Anh làm gì vậy? Buông ra"

Giải Trinh không để ý tới cậu, Chỉ cau mày nhìn vết thương.

Miệng vết thương bị Giải Trinh xem xét rõ ràng, cũng hiểu được tại sao Thời An bị trầy da chỗ đó

Thời An cảm giác không khí quanh thân lạnh lẽo, như một con rắn độc, độ ấm giảm xuống, biên độ giãy dụa dần dần nhỏ lại

"Anh, buông tôi ra..."

Cậu sợ Giải Trinh tức giận chỉ có thể nhỏ giọng thương lượng, tư thế này có chút xấu hổ.

Giải Trinh vẫn là không nói gì, trên tay dùng sức, đêm người ôm lên.

Thời An cảm thấy trời đất quay cuồng, bản thân ngồi trên bàn sách, còn đối diện trực tiếp với Giải Trinh, cậu cảm thấy Giải Trinh so với trong gương càng thêm đẹp zai.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm để tự hỏi vấn đề này, vấn đề là tư thế bây giờ của hai người rất xấu hổ.

Người khác thì ngồi ở trên bàn còn cậu hai cái đùi vẫn đang quấn quanh eo Giải Trinh, cái thế này quả thực, có hơi giống... giống đang làm chuyện ấy!

***

Tác giả có lời muốn nói: tội nghiệp quá à, mới vừa bị khi dễ xong lại rơi vào tay lệ quỷ.

Cảm ơn bạn MIMIL7M7 đã hướng dẫn tui lấy lại acc 🤸

Bộ này quá nhẹ đô rồi, cần một bộ đúng hai từ "kinh dị" sẽ tiếp tục đào hố 😆






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top