Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Trận đó là tôi đánh.

[Anh Được Để Anh Lên]

Tác giả: Tương Tử Bối

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến

__________________________

Chương 7: Trận đó là tôi đánh.

Cậu con trai này thoạt nhìn hơi gầy, lúc cúi đầu lộ ra cái gáy trắng nõn, người thật giống y như trong livestream, hiển nhiên là lúc live không hề mở filter bóp mặt gầy hay làm mắt to ra gì cả.

Chẳng giống Tiểu Bạch, hồi mới bắt đầu livestream còn chỉnh filter lên max, làm fan vừa cười xỉu vừa cho cậu ấy lên hot search ngồi.

Thạch Lựu nghe vậy nở nụ cười: “Không đến mức như vậy chứ…. Cậu thích Road dữ ha.”

“Tớ chỉ nói sự thật thôi.” Giản Nhung nhíu mày: “JG của PUD có nhược điểm quá rõ ràng, gank hay mở giao tranh còn tạm, cướp rừng quá yếu, rất dựa dẫm vào sự hỗ trợ của đồng đội. Đồng đội mà không theo kịp, nhịp gank của anh ta lập tức bị gián đoạn.

Thạch Lựu ngẫm lại, hình như là đúng vậy thật.

Lần này hắn rủ Giản Nhung theo, chủ yếu là vì thích nghe Giản Nhung phân tích nọ kia. Hắn lại hỏi: “Thế Road thì sao?”

Giản Nhung ngẩng đầu, im lặng tự hỏi vài giây.

Lộ Bách Nguyên thấy được lông mi của cậu rất dài.

Giản Nhung nói: “Khuyết điểm của Road….. Đồng đội quá yếu?”

Thạch Lựu: “?”

“Vị trí khác tớ không chú ý, nhưng Mid cực kỳ gà.” Giản Nhung nói, “Chỉ biết cắm mặt farm lính, không hỗ trợ đồng đội, bản thân cũng chẳng đánh ra được chút ưu thế nào, chẳng có tác dụng méo gì cả.”

Thạch Lựu đánh giá: “Cậu thế này là đang kì thị người cùng vị trí à.”

Giản Nhung đè vành nón xuống thấp, nói: “Tớ từng đánh cùng Kan ở server Hàn, tớ được xếp đi SP, anh ta được xếp đi Mid, Mid bên kia là Mid trong đội chính của HT.”

Thạch Lựu biết tài khoản server Hàn lúc trước của cậu rank khá cao, đánh xếp hạng mà đụng mặt tuyển thủ chuyên nghiệp thì cũng là chuyện thường ngày: “Sau đó thì sao?”

“Anh ta bị bên kia giết hẳn bốn lần.” Giản Nhung nói nhẹ như bỡn, “Lúc đó tớ không để ý ID, tưởng anh ta là tuyển thủ đội nào không nổi lắm vừa mới giải nghệ ấy chứ.”

Thạch Lựu: “......”

Lộ Bách Nguyên thu hồi tầm mắt, đôi mắt rũ xuống mang theo một chút ý cười. Anh tắt video trong điện thoại, tùy ý nhét điện thoại vào túi.

Trận đấu sắp bắt đầu, nhân viên công tác lên đài làm khẩu chuẩn bị cuối cùng, bình luận viên (BLV) cũng đã vào chỗ ngồi. Không khí của trận chung kết nhanh chóng lan tràn, sân thi đấu ồn ào náo nhiệt.

Anh Đinh chào hỏi với bạn bè ở hậu trường xong mới trở về, anh sửa lại tây trang rồi ngồi xuống, hỏi người nãy giờ vẫn đang cúi đầu: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi, cậu còn xem gì vậy?”

Tiểu Bạch ngẩng đầu nói: “Không, em lướt Tinh Không TV xíu thôi ấy mà.”

Viên Khiêm nói: “Không phải mấy streamer bây giờ cũng đang ngồi chờ livestream trận đấu à, có gì hay đâu mà xem?”

Tiểu Bạch xùy một tiếng: “Em định nghe thử cái tên chúa khịa đầu xanh lè kia lát nữa chửi PUD hay HT, cơ mà hắn lại không live cơ.”

“Cậu ta vốn dĩ cũng không hay bình luận trận đấu.” Viên Khiêm vừa vẫy tay với streamer bạn tốt ngồi phía sau, vừa thuận miệng nói, “Có khi hôm nay cậu ta cũng đến đây rồi cũng nên.”

“Hắn dám?! Em nói không điêu chút nào nhé, mấy đội tuyển đến xem trận hôm nay, hắn đắc tội toàn bộ luôn.” Tiểu Bạch thẳng lưng lên, nhìn xung quanh lia lịa, “Quả đầu màu xanh lè kia nhìn phát biết liền, nếu hắn ta dám xuất hiện ở đây, em phải tính sổ với hắn ta mới được….”

Vừa dứt lời, đã đối diện với tầm mắt của anh cậu.

Lộ Bách Nguyên nói: “Ngồi xuống, sắp bắt đầu rồi.”

Tiểu Bạnh “Ò” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi trở lại.

Ba vị BLV vào chỗ, livestream official của trận chung kết toàn cầu được phát sóng, đèn trong khán đài tối xuống.

Sau khi ba BLV giới thiệu xong, bắt đầu tiến hành phân tích đội ngũ hai bên.

Lập trường của BLV trong trận đấu bình thường ở LPL đều cực kỳ trung lập, nhưng nếu đụng phải trận chiến giữa hai khu vực, các BLV đều sẽ nghiêng về phía tuyển thủ của khu vực thi đấu nước mình hơn.

“Đội tuyển HT tuy rằng mạnh, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng. Ví dụ như cặp đôi đường dưới mới vừa được mời về đội của họ, kinh nghiệm thi đấu không đủ, đến giai đoạn giữa và cuối game dễ bị đứt gánh giữa đường. Trái lại đội hình đội tuyển PUD của chúng ta đã cực kỳ hiểu ý lẫn nhau, tôi cực kỳ tin tưởng bọn họ!”

BLV vừa khen ngợi PUD hết lời xong, camera liền quay về phía những người đang xem trận đấu trực tiếp dưới khán đài.

BLV Giáp: “Trận chung kết năm nay được tổ chức ở Thượng Hải, chúng ta xem như là chiếm ưu thế sân nhà! Nhìn sơ có thể thấy khán đài hiện giờ cực kỳ đông người xem, các fan đều rất sôi động!”

Màn ảnh chuyển về phía hàng ghế đầu.

BLV Ất: “Đúng vậy. Không chỉ có các fan sôi động, hôm nay trong số những người đến xem trực tiếp đều có rất nhiều gương mặt quen thuộc à nha…..Toàn bộ thành viên đội tuyển Chiến Hổ, đội tuyển MFG đều đến đông đủ, còn có cả đội tuyển Vưu Ngư…”

Mỗi khi BLV nhắc đến một đội tuyển, các fan ngồi phía sau đều phải reo hò phấn khích một lần.

Giản Nhung cảm thấy màng nhĩ của mình sắp thủng luôn rồi.

Cậu nhíu mày cởi mũ ra, gục đầu xuống sửa lại tóc vài cái, vươn tay xoa xoa lỗ tai.

Lúc này, camera xoay đến chỗ các đội tuyển khác.

Thanh âm của khán giả đột nhiên cao lên mấy chục đề-xi-ben, trận thượng thế này, nói là siêu sao lên sân khấu cũng không ngoa chút nào.

BLV Bính: “Còn có--- Đội tuyển xe tăng của chúng ta cũng đến hiện trường!!”

Giản Nhung sợ đến run lên vài giây, mới hiểu ra đối phương đang nói đến đội tuyển nào.

Tên chính thức của TTC là “Take The Crown”.

Nhưng vì đội tuyển này lúc vừa đánh vào LPL đã lấy được chiếc cúp quán quân đầu tiên của giải thi đấu cấp S, khí thế rất mạnh, fan đều hay gọi đội tuyển này là “Tank Training Center (Trung tâm huấn luyện xe tăng)”

Từ đó về sau, TTC biến thành “Đội tuyển xe tăng” trong miệng các fan.

Giản Nhung ngẩng đầu nhìn về phía màn ảnh lớn trên sân khấu, muốn biết TTC có những ai đến.

Camera trước tiên chiếu đến hai người đi đường dưới, Pine vẫn mang khẩu trang như trước, ánh mắt nhìn về phía màn ảnh không hề dao động; Tiểu Bạch cởi hết tất cả vật che chắn trên mặt, hướng về phía camera nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Tiếp sau đó là Viên Khiêm, anh Đinh, hai người vẫy tay nhè nhẹ chào hỏi, bên miệng lộ ra nụ cười yếu ớt.

Màn ảnh cuối cùng dành riêng cho một người, chàng trai vừa hiện lên màn ảnh, tiếng thét chói tai như muốn xốc cả nóc sân thi đấu vang lên, ai không biết còn tưởng PUD sắp đoạt giải quán quân.

Tuyển thủ được hoan ngênh nhất LPL Road che bản thân cực kỳ kín kẽ, mũ, khẩu trang đều mang đầy đủ, nhưng vẫn chẳng thể trốn thoát được cặp mắt tinh như cú vọ của đạo diễn chương trình.

Vài giây sau, thấy camera vẫn không xoay hướng khác, Lộ Bách Nguyên đành bất đắc dĩ nâng vành nón lên một chút, lộ ra ánh mắt.

Sau đó gật đầu với màn ảnh.

BLV đã chỉnh tiếng microphone lớn nhất có thể, giờ phút này vẫn bị chìm trong tiếng hét của khán giả: “Lộ thần của chúng ta cũng đến đây! Hôm nay hiện trường thi đấu thật sự là nơi anh hào tề tựu! Hỡi những khán giả ở đây, vé của các bạn thật đáng đồng tiền!”

Nếu là bình thường, Giản Nhung đã nghĩ phải rời sân mua máy trợ thính.

Nhưng hiện giờ cậu chẳng rảnh đâu mà quan tâm mấy chuyện đó.

Cậu dại ra nhìn Road….Phía bên phải, cái người không cẩn thận lọt vào màn ảnh.

Tóc màu xanh lam, áo màu đen, trong tay còn đang cầm mũ lưỡi trai, trên mặt lộ vẻ mờ mịt.

Là chính cậu.

Camera bỗng chếch sang một chút, Giản Nhung không kịp phòng bị lộ cả khuôn mặt vào màn ảnh.

Giản Nhung: “?”

BLV Giáp: “Người ngồi bên cạnh Lộ thần thế mà lại là fan của anh ấy, mọi người xem chiếc mũ trên tay vị khán giả này….”

Nửa linh hồn về lại chỗ cũ, Giản Nhung cứng đờ giấu mũ vào trong áo khoác.

BLV Giáp: “Hahaha, đừng khẩn trương, bọn tôi có bảo an, không ai dám giành mũ của cậu đâu.”

Giản Nhung: “.......”

Hai vị BLV còn lại đều ngừng lại, vài giây sau mới nói tiếp.

“À, mà” BLV Ất nói, “....Thật ra cậu fan này tôi biết đó.”

BLV Giáp: “Anh nói gì cơ?”

BLV Bính: “Cũng là một streamer về Liên Minh của chúng ta, nội dung stream…. Cực kỳ đặc sắc.”

BLV Giáp nghi hoặc: “Đặc sắc gì?”

“Cực kỳ am hiểu, cái ờm….” BLV Bính nghẹn cả tiếng đồng hồ, mới thốt ra một câu: “.... Phân tích tuyển thủ.”

BLV Giáp: “???”

Thính phòng ồn ào cười to, ngay cả trong khung chat trên kênh livestream official mà bọn họ không thể nhìn thấy, bình luận “666” và “Hahaha” đã bao phủ cả kênh chat.

Camera rất nhanh đã trở về chỗ BLV, ba vị BLV thành thạo đổi một chủ đề khác.

Người dưới đài thì lại không bình tĩnh như bọn họ được.

Giản Nhung vẫn còn đang duy trì tư thế giấu mũ ban nãy, lưng cứng đờ mãi không nhúc nhích.

Cậu không có thói quen nhìn đông nhìn tây, ngồi xuống xong liền chuyên tâm lướt Weibo, chẳng để ý kế bên mình ngồi người nào.

Nhưng hiện tại cậu đã biết.

Mười giây sau, Giản Nhung từ từ lấy mũ từ trong ngực ra đội lại lần nữa, tóc bị mũ ép xiêu xiêu vẹo vẹo.

TTC bên này cũng rơi vào trầm mặc trong chốc lát.

Pine dùng bả vai huých Tiểu Bạch, lạnh nhạt mở miệng: “Ngơ ra làm gì? Tính sổ đi chứ.”

Tiểu Bạch: “.......”

Tiểu Bạch len lén liếc mắt về bên kia một cái, tên chúa khịa đầu xanh hiện giờ lộ ra khuôn mặt, môi còn đang mím lại, tuy rằng dáng người không to con lắm, nhìn sơ qua lại không dễ chọc chút nào.

Tiểu Bạch rụt đầu lại: “Anh, anh nhịn chút vậy, chỗ này đông người đang nhìn như thế, anh không tiện xuống tay.”

Pine: “Đồ thỏ đế.”

Cuối cùng, đại sứ hòa bình của hai bên ra mặt hòa giải cục diện bế tắc này.

Viên Khiêm khom lưng, cách hai người ở giữa mà vẫy tay với Thạch Lựu: “Thạch Lựu? Cậu cũng tới đây hả?”

Thạch Lựu vội vàng cười gật đầu: “Đúng vậy, trùng hợp ghê anh Khiêm, mọi người cũng tới xem trận đấu hả?”

“Dù sao cũng gần căn cứ, nên thuận đường đến xem.” Viên Khiêm nhìn về phía người bên cạnh hắn, “Cậu là Soft đúng không? Chúng ta từng đánh chung vài trận trong game đó.”

Giản Nhung quay đầu đi “Ừ” một tiếng.

Cậu đội mũ, có vành nón che lại, nên nhìn không thấy người bên cạnh.

Viên Khiêm nói: “Lâu rồi không đánh chung, lần sau có cơ hội thì làm vài trận nhé.”

Giản Nhung đang nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện ban nãy giữa mình và Thạch Lựu, nghe vậy bật thốt lên hỏi: “Không phải hai ngày trước vừa mới chơi chung sao?”

Viên Khiêm sửng sốt, lập tức giải thích: “À, ngày đó….”

“Trận đó là tôi đánh.” Người ngồi giữa bỗng nhiên lên tiếng.

Tiếng nói của người kia rất nhẹ, Giản Nhung lại như bị sét đánh tại chỗ, vẫn còn đang duy trì tư thế hơi xoay người lại để nói chuyện với Viên Khiêm.

Cậu cảm nhận được một ánh nhìn soi từ trên xuống, lại đảo qua đảo lại rồi dừng trên mũ của cậu.

Giản Nhung bắt đầu ngẫm lại hôm đó mình đã làm những gì.

Hình như chơi Syndra.

Hỏi “Viên Khiêm” đang bắt chước Road hả.

Còn truy vấn “Viên Khiêm” cái người hôm đó tặng quà có phải là chính Road hay không.

“......”

Lộ Bách Nguyên nhìn mũ của cậu, nói: “Hôm đó cảm xúc không tốt lắm, không hố cậu lần nào chứ?”

Giản Nhung đã nghe không rõ tiếng của BLV. Cậu nhắm mắt lại trong giây lát, sau đó bất chấp từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lộ Bách Nguyên.

Đèn trong sân thi đấu chiếu vào đáy mắt Lộ Bách Nguyên, như một hồ nước sâu thẳm.

Giản Nhung đang vùng vẫy trong mặt hồ đó, trái tim đập còn nhanh hơn cả nhịp trống trong nhạc nền trên sân khấu.

“À.” Mặt cậu cứng đờ, liếm liếm môi, lắc đầu, “Không có.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top