Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chừng chừ một chút một, nhìn đến Jeremy ở trên bàn cơm bực dọc mà cắn từng miếng, một bên biểu tình dữ tợn nhìn chằm vào Go Min Nam, bên này Go Min Nam thanh thúy chỉ dám gượng cho từng miếng đồ ăn vào miệng nhìn thấy biểu tình của Jeremy liền cả người run như máy giả tỏi, đầu gắt gao chôn trước ngực.
"Chuyện như thế nào, Jeremy, Go Mi Nam thiếu ngươi tiền phải không?" Tiểu Manh ngồi vào vị trí quen thuộc của mình, tiếp nhận ly sữa bò từ tay Tần Vũ.
Jeremy đem cái muỗng cắn đến phát ra tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, ánh mắt hung tợn mà luyến tiếc rời đi từ trên người Go Min Nam ngước mặt trả lời vấn đề của Tiểu Manh:"So ra thì việc không trả tiền của ta không nghiêm trọng nhiều bằng việc ngươi vừa mới làm! Ngươi cư nhiên dam đối với Kinh ca như vậy, thật đáng giận!"
Tiểu Manh uống sữa bò trên tay xong, mơ hồ không rõ cái gì, hỏi lại: "Ta đối Thái Kinh làm sự tình gì không thể tha thứ a?"
Tần Vũ ở một bên vì Tiểu Manh tự động đổ sốt cà chua vào chén, nhắc nhở nói: "Tiểu Manh, uống xong sữa bò rồi thì ăn đồ ăn đi để lâu nguội không ngon!"
"Ân!" Tiểu Manh ngoan ngoãn buông xuống sữa bò, trên mép miệng còn dính vết trắng trắng do vừa mới uống sữa bò lưu lại, cùng với cặp mắt to ngập nước của y thiệt tình là vô cùng manh nha!
Jeremy nhíu mày, nhìn về phía Tiểu Manh, hỏi ngược lại: "Tối hôm qua ngươi không phải ở cùng hắn sao? Cư nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Manh tiếp nhận bánh mì nướng do Tần Vũ truyền tới, cắn một ngụm, nuốt xuống, rồi mới từ từ mở miệng nói: "Ta không nhớ rõ, lúc ấy hình như ta đang say rượu thì phải!"
Tần Vũ sờ sờ đầu Tiểu Manh, cười nói: "Ngươi chỗ nào thì giống như đang say, rõ ràng chính là say đến chết a! Còn bị Thái Kinh đè ở dưới thân!"
"Như vậy a!" Tiểu Manh vừa suy tư nghĩ ngợi điều gì vừa cắn bánh mì nướng, a chính là ở lúc ấy, ra là vì vậy mà y đã làm Thái Kinh tức giận sao? Nguyên lai rượu không phải một thứ tốt cả!
Trong lúc nói chuyện, Thái Kinh đã đổi xong quần áo đi xuống lầu, nhìn đến Go Min Nam trên bàn cơm, ánh mắt lạnh lùng, "Go Mi Nam, ngươi như thế nào ở chỗ này?"
Bị chỉ đích danh Go Min Nam hoảng hoảng loạn loạn mà ngẩng đầu, nhìn đến gương mặt lạnh như sương băng của Thái Kinh, gương mặt bánh bao đáng thương hề nhăn thành một đoàn vội vàng đứng dậy, 90 độ khom lưng nói, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"
Thái Kinh ngồi vào chính mình vị trí thượng vị, động tác ưu nhã, nhưng lời nói nói ra lại hoàng toàn phá hủy hình tượng: "Sau này ở trong ký túc xá, ngươi nên tránh không xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt ta."
Nghe vậy, Go Min Nam nháy mắt hốc mắt đỏ hoe, hắn chỉ biết nói xin lỗi, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý! Thực xin lỗi......"
Tiểu Manh gặm bánh mì nướng, con ngươi thanh triệt nhìn người nào đó đang ủy khuất mười phần, hừ hừ nói: "Thái Kinh, ngươi làm người như thế à cần phải bá vương như thế không!"
"Cái gì?" Thái Kinh nhíu mày nhìn về phía Tiểu Manh.
"Ngươi như thế nào khi dễ kẻ nhỏ yếu như thế!" Tiểu Manh chỉ trích nói.
"Khi dễ nhỏ yếu?!" Thái Kinh nghiến răng nghiến lợi mà phun ra bốn chữ, ánh mắt nóng rát bắn về phía Go Min Nam, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Go Mi Nam, ta khi dễ ngươi sao?"
"Không...... Không......" Đáng thương Go Mi Nam bị dọa mà vội vàng xua tay, thân mình run run, giống như con chim sợ cành cong, hoảng hoảng loạn loạn mà chạy lên trên lầu.
Nhìn theo cao mỹ nữ rời đi sau, Thái Kinh nhướng mày: "Tiểu ngu ngốc, nhìn đi là không có a, Go Mi Nam là tự nguyện rời đi phạm vi trong tầm của ta nha!"
"Xì!" Tiểu Manh khinh thường mà quay đầu, mặc kệ bá vương thổ bá kia! Rồi mới nhìn đến Jeremy đang còn gặm cắn, đột nhiên nhớ tới cái gì, trước mắt sáng ngời, "Jeremy, ngươi là thiệt tình sao?"
"......"
"......"
"......" Bị lời mở đầu không đáp không đầu đuôi của Tiểu Manh làm cả ba người hoàn toàn rơi vào hoang mang.

1s

2s

3s

4s

...

Vài giây sau, "Ngươi đang nói cái gì a?" Vẫn đang ở trong trạng thái mê mang Jeremy hỏi.
"Chính là buổi tối ngày đó, ta và ngươi cùng nhau ngủ, rồi mới......" Không đợi nói xong, liền bị một trận rống giận đánh gãy, "Ngươi cùng Jeremy cùng nhau ngủ? Đây là xảy ra chuyện g? Vì cái gì ngươi muốn cùng hắn ngủ? Ngươi không hỏi chính mình có được vào phòng hay không sao? Còn có, hai người các ngươi đã làm cái sự tình gì?"
Tiểu Manh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vẻ mặt như bị kích thích tố biến thành hưng tợn của Thái Kinh, ấp úng hỏi: "Ngươi như thế nào kích động a?"
Một bên, Tần Vũ mặt vẫn luôn mỉm cười bổng chốc cứng đờ, tiếp theo thay vào nụ cười thâm ý, cùng Jeremy ngủ với nhau, phải không?
"Ta như thế nào không có khả kích động? Ngươi cùng Jeremy ngủ cùng cùng nhau, cùng nhau ngủ a!" Thái Kinh hỏa khí đại phát bừng bừng, bang một cái liền cái ghế sau lưng ngã xuống, Jeremy sợ tới mắt sắc mặt trắng bệt.
Tiểu Manh vẫn là không hiểu, con ngươi chuyển động vô cùng khó hiểu: "Chuyện chính là có gì đâu? Ngươi cũng chưa phân rõ phải trái nổi nóng tới như vậy!" Ngươi kích động như vậy làm gì, ngươi như vậy lý do sao ta còn có thể nói a!
"Đương nhiên là bởi vì ta......" Nói đến một nửa thì hắn bỗng nhiên im bặt, Thái Kinh ngập lại miệng, như lại nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh.
"Bởi vì ngươi cái gì?" Tiểu Manh vội vàng truy vấn, thật chán ghét a! Nói chuyện đến một nửa rồi dừng, này không phải ăn uống không tốt sao? (Pi: khúc này ta không hiểu? Dừng nói thì liên quan gì do ăn uống)
"Không có gì!" Thái Kinh biệt nữu (Pi: Dạng như nghĩ này nói nọ ấy) mà nghiêng đầu không nhìn thấy bộ dáng Tiểu Manh cực kỳ có lòng hiếu học đợi câu trả lời.
"Chính ngươi rõ ràng liền......" Tiểu Manh chắc không bị làm gì nếu có như thế nào lại có thể điềm nhiên như vậy. Đúng lúc vào lúc này, Tần Vũ duỗi tay ôm lấy bả vai của Tiểu Manh, ôn hòa nói: "Tiểu Manh, nếu Thái Kinh không nghĩ sẽ nói, ngươi liền đừng làm phiền hắn!"
"Chính là......" Tiểu Manh vẫn là thực không cam lòng, hắn rất muốn biết a!
"Hư!" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn giữa đôi môi thủy nộn của Tiểu Manh, thành công ngăn trở âm thanh phát ra.
Tuy rằng, tuy rằng, tuy rằng Tần Vũ thành công ngăn chặn được việc đặt câu hỏi của y, nhưng là TháI Kinh thật sự khó chịu trước một màn chói mắt xuất hiện trước mắt mình này.
Đến nỗi Jeremy dù cũng khi nhìn thấy một màn này vô cùng không thoải mái nhưng chạy trốn mới là quan trọng, hắn thừa dịp mọi ánh mắt đều hướng trên người Tiểu Manh, thần không biết quỷ không hay trốn đi.
Nhưng mà, tưởng tượng thì hạnh phúc, hiện thực lại tàn khốc!
"Jeremy, ngươi đây là muốn đi đâu a?" Lời nói âm u vang vọng bên tai khiến người nào đó đang khổ hề hề giật bắn đứng thẳng người, quay đầu nhìn về vẻ mặt âm u của Thái Kinh, trên mặt giả nai cười hiền hòa: " Kinh ca!"
"Tưởng muốn chạy?" Ngữ khí phát ra chói lọi mang theo nguy hiểm khôn cùng.
"Không, không, không!" Jeremy vội không ngừng mà lắc đầu, giả một bộ "Việc này không liên quan tới mình!" Bề ngoài thì nghĩ như vậy kỳ thật trong lòng lệ rơi đầy mặt, Kinh ca, ngươi nếu nói như thế, ta còn dám nói muốn chạy sao?
"Kia hảo! Ngươi thay Tiểu Manh liền nói thật ra tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thái Kinh cặp mắt hết sức yêu mị lóe lên lãnh quang.
"Cái này...... Cái này......" Jeremy hoảng loạn, ánh mắt vẫn luôn ngó loạn, khuôn mặt đáng yêu lại hiện ra hai chữ to đùn "Chột dạ".
"Ân?" Chỉ một chữ đơn giản nhưng ngữ khí bao hàm vô vàng sự uy hiếp, làm Jeremy sợ tới mức thân thể run lẩy bẩy, hắn cảm nhận được không chỉ có ánh mắt của Kinh ca mà còn cả Vũ ca như hổ rìn mồi nhìn mình.
Thiên a! Hắn như thế nào mệnh khổ như vậy? Hắn đây là bị vướng vào sự tình gì a?
"Còn không phải là chơi thân thân sao? Có cái gì mà nói không ra?" Thanh âm thanh thúy dễ nghe phát ra, Jeremy như nghe được tiếng cười ác ma đang gọi mình càng thường nhập gấp bội ánh mắt gắt gao nhìn mình, Jeremy khóc không ra nước mắt, Tiểu Manh, ta cùng với ngươi khi xưa có thù oán gì chưa trả phả không? Ngươi như thế nào nhẫn tâm hại ta như vậy a?

Pi: Nói gì thì nói ngây thơ cũng là một cái tội nha!

Ngươi là nghiêm túc sao? Đây là tên chương các bạn nha! ^.^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top