Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cô nương Bình Bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] CÔ NƯƠNG BÌNH BÌNH - FULL

Tác giả: 人间废料

Thể loại:  ngôn tình, cổ đại (ai con tim yếu đuối xin mời quẹo trái ra cửa nhé ^-^)

Editor: Ting Ting Tang Tang

Bản edit thuộc quyền sở hữu của page! Vui lòng không copy dưới mọi hình thức.
-------------------------------------------
TRUYỆN KHÔNG CÓ PHẦN GIỚI THIỆU, VUI LÒNG ĐỌC NỘI DUNG TRUYỆN.

1.
Đường Trường An là một con đường rất dài.

Tướng quân ra trận, quý phi vào cung, còn có ta đi mua đậu hũ đều phải đi qua con đường lát đá xanh rộng thênh thang này.

Người kể chuyện trong quán rượu nói rằng, bốn thì làm tròn xuống, năm thì làm tròn lên. Vậy nên, theo cách tính "bốn làm tròn xuống, năm làm tròn lên" thì ta, tướng quân và quý phi đều là người đi cùng một con đường.

Mặc dù mọi người đều gọi ta là Bình Bình, nghe có vẻ bình thường, nhưng ta tuyệt đối không phải là một cô gái tầm thường không có gì đáng kể.

Ta tin tưởng một cách mãnh liệt và chân thành rằng mình không phải là một người bình thường, mặc dù ta sinh ra trong một gia đình bình thường.

Gia đình bình thường thì sao chứ? Chẳng phải trong sách, trên sân khấu, trong các câu chuyện kể đều bắt đầu như vậy sao?

Ví dụ, có một cô gái nhà bình dân, một ngày nọ, nàng ấy đã cứu được hoàng thượng, từ đó trở nên giàu sang phú quý.

Hay như, có một cô gái nhà bình dân, một ngày nọ, nàng ấy đã làm rất nhiều việc thiện, từ đó cuộc sống trở nên tốt hơn.

Lại ví dụ như, có một cô gái nhà bình dân, một ngày nọ, nàng lên kinh thành tìm người thân, từ đó lên như diều gặp gió.

Tóm lại, ta tin rằng mình chính là ngoại lệ, là cô gái không tầm thường được sinh ra trong gia đình bình thường.

2.
Người kể chuyện trong quán rượu còn nói: "Lấy đồng làm gương, có thể chỉnh trang y phục; lấy người làm gương, có thể nhận biết được mất."

Để chứng minh sự không tầm thường của mình, ta thường xuyên soi gương. Ta thích ngắm nhìn bản thân trong gương, ngắm nhìn chính mình trong mắt người khác.

Ta là người hòa đồng, có chút xinh đẹp, tuy hơi nhút nhát nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến sự thăng tiến trong tương lai của ta.

Tuổi thơ của ta bình yên như vậy chỉ vì ta còn chưa gặp được "một ngày nào đó" khiến tất cả mọi thứ đột nhiên thay đổi.

Vì vậy, lúc ta mười tuổi, cố chấp thúc đẩy tiến trình đến "một ngày nào đó".

Ta đã cứu một con chó bị què chân. Nó không biến thành yêu tinh đẹp trai, mà chỉ là một con chó vàng biết vẫy đuôi.

Ta đã cho người ăn xin một đồng xu, hắn ta không dâng hiến bí kíp bằng hai tay, mà chỉ là một người ăn xin ở chợ.

Ta đã dốc hết trí tưởng tượng để đảm bảo rằng mình không bỏ lỡ bất kỳ cuộc gặp gỡ kỳ diệu nào, nhưng kết quả lại không như mong đợi.

Vậy là ta lại kê ghế, dắt theo chú chó Đại Hoàng chân đi khập khễnh, ngồi trước cửa nhà chờ đợi một cách mòn mỏi.

3.
Ta đợi mãi, đợi mãi, đợi cho đến khi mùa đông giá rét tràn về Trường An.

Mẹ ta hỏi: "Bình Bình, con đang đợi gì vậy?"

Ta nói: "Mẹ, con đang đợi cha ruột giàu có đến."

Mẹ ta tức giận, bà ấy quát bảo ta đứng úp mặt vào tường, dọa sẽ cho ta biết tay.

Ta chạy từ đầu phố đến cuối phố, vừa chạy vừa khóc, rồi trốn vào nhà Giang Miểu.

Mẹ gọi ta ra ngoài nhưng ta không dám. Giang Miểu, tên nhóc này thật nghĩa khí, huynh ấy đi chân trần lội ruộng để đi tìm cha ta cầu cứu.

Cha ta xắn quần lên cao, mắt cá chân còn dính bùn, ông ấy rất hiền lành, nói với mẹ ta: "Thôi bỏ đi."

Vậy là cả nhà ba người chúng ta lại trở về căn nhà nhỏ bé. Cha vẫn đang khuyên mẹ: "Thôi bỏ qua đi, trẻ con nói bậy thôi mà."

Ông ấy làm trò hề để dỗ mẹ ta vui, mẹ ta nín khóc, nũng nịu đánh ông ấy, rồi gắp cho hai người chúng ta mỗi người vài miếng dưa chuột xào.

Thật ra, ta không thích ăn dưa chuột. Nhưng hai năm nay mất mùa, có dưa chuột mà không ăn thì mới là đồ ngốc.

4.
Mùa đông ở Trường An, ngoài trời tuyết rơi trắng xóa.

Nhìn qua khe cửa, ta thấy người lính tuần đêm cầm rìu lớn, dễ dàng bổ vào đầu kẻ trộm rau như bổ củi.

Tuyết trắng tinh khiết, m//áu đỏ tươi.

Vì vậy, những người viết truyện thường thích cho những nhân vật quan trọng gặp chuyện đổ m//áu trong những ngày tuyết rơi như vậy, nhằm làm cho số phận của nhân vật chính trở nên kịch tính hơn.

Còn đêm tuyết của ta lại tĩnh lặng không tiếng động, khoảnh khắc sinh tử kinh hoàng cũng lướt qua ta.

Ngoài tiếng nức nở bi ai, một giọt m//áu bắn lên giấy dán cửa sổ, mọi thứ không có gì khác biệt.

Ngôi nhà của ta nhỏ bé, bàn ghế trong nhà cũng nhỏ bé. Ánh sáng đèn nến cũng chỉ là một mảng màu vàng nhỏ bé.

Bóng mẹ ta khâu giày in trên giấy dán cửa sổ, thật là một đêm bình yên.

Ta thấy vị tướng quân đến mắng chửi, một đao ch//ém ch//ết người lính tuần đêm, càng giống trong truyện.

Kẻ phản diện gi//ết người phóng hỏa, nhân vật chính thay trời hành đạo, nhân vật phụ vỗ tay tán thưởng.

Còn ta, ta không phải là nhân vật chính, không phải là nhân vật phụ, cũng không phải là kẻ phản diện, chỉ là một ngọn đèn bình thường trong hàng ngàn ngọn đèn.

"Một ngày nào đó" thay đổi mọi thứ đã đến trong khoảnh khắc bình yên như vậy.

Vào ngày đó, cô bé mười tuổi là ta đã ngỡ ngàng và sầu não nhận ra rằng: hóa ra mình chỉ là một cô bé bình thường.

Tướng quân và quý phi trở mặt như lật bàn tay, còn ta chỉ có thể lật đáy bát xem còn sót lại mẩu thức ăn nào không.

5.
Phát hiện này khiến ta thất vọng, thậm chí ta còn cảm thấy chán ghét con đường lát đá xanh có thể khiến ta, tướng quân và quý phi có chút quan hệ dính líu đến nhau.

Mỗi ngày có hàng ngàn cô gái nhỏ đi qua con đường lát đá xanh ở Trường An, ta cũng là một trong số đó, không có gì khác biệt.

Ta không muốn trở thành một trong vô số hàng ngàn những giọt nước mưa vô danh kia.

Mờ nhạt trong đám người thường không có gì là tốt, nổi bật mới tốt, ta hy vọng mình có thể khác biệt.

Ta không chơi nhảy dây với Tô Tiểu nữa, mà thích lôi những tập thơ người ta bán rẻ ra để đọc kỹ.

Còn đậu hũ, ta quyết định cắt đứt quan hệ với nó, bởi vì đậu hũ cũng rất bình thường.

Đậu hũ là món ăn có tính nết tốt nhất trên thế gian này, nó hợp với tất cả các nguyên liệu khác.

Đậu hũ kho với hành lá thì có vị hành, kho với ớt thì có vị cay, kho với nước dùng thịt thì có vị thịt.

Đối với những đứa trẻ thèm ăn thịt nhưng không thể ăn thịt mỗi ngày như ta, có thể ăn đậu hũ kho nước thịt để thỏa mãn cơn thèm.

Chỉ riêng ở Trường An, đã có hàng chục, hàng trăm đứa trẻ thích ăn đậu hũ. Điều này quá bình thường.

Cho nên ta không thể không từ bỏ nó.

6.
Người như thế nào mới có thể trở thành nhân vật chính? Người không tầm thường mới có thể trở thành nhân vật chính. Vậy thế nào là người không tầm thường?

Ta dắt theo Đại Hoàng, cùng lũ bạn đứng ngóng trông trước cửa Bát Bảo Trai, quán rượu đắt nhất Trường An, để chờ người kể chuyện là thầy Trần.

Thầy Trần kể rất nhiều câu chuyện, nên chúng ta cho rằng ông ấy là người uyên bác nhất trên đời, có gì không hiểu thì đều đến hỏi ông ấy.

Thầy Trần ơi, tại sao mèo kêu meo meo, chó kêu gâu gâu?

Bởi vì chó là chó, mèo là mèo.

Thầy Trần ơi, tại sao Tôn Ngộ Không lại tè vào lòng bàn tay Phật Tổ Như Lai?

Bởi vì Tôn Ngộ Không muốn đi tè.

Thầy Trần ơi, người không tầm thường là người như thế nào?

Người thông minh là người không tầm thường, bởi vì tri thức chính là sức mạnh.

Thầy Trần ơi, tại sao trong sách thầy kể, người giàu luôn hào phóng chính trực, còn người nghèo lại luôn bỉ ổi hèn hạ?

Ông ấy im lặng, không trả lời, chỉ cúi xuống vuốt ve đầu Đại Hoàng.

Ông ấy nói, Bình Bình à, con hãy tự suy nghĩ đi.

7.
Sau đó ta cũng không hiểu ra sao nữa.

Không chỉ vậy, ta còn phát hiện ra rằng, làm người thông minh không hề dễ dàng, tri thức cũng không phải thứ dễ có được.

Người thông minh phải đọc rất nhiều sách, mà đọc nhiều sách thì cần rất nhiều tiền. Thực ra, tiền đề của sự thông minh là sự giàu có.

Nhà ta rất nhỏ, nhỏ đến mức hộp đựng tiền cũng nhỏ xíu, ta không nỡ động đến nó.

Tri thức thực sự là một sức mạnh to lớn, nếu không thì sao cần phải dùng sức mạnh của tiền bạc để đổi lấy.

May mắn thay, ta biết chữ, cũng có một chút kiến thức. Ta cố gắng biến một chút kiến thức đó thành tài sản nhỏ bé.

Ta bày một sạp nhỏ trong hẻm, giấy nghiên bút mực đều là hỏi mượn Giang Miểu. Ta viết mấy chữ "giúp viết thư" lên giấy.

Bởi vì giá rẻ nên có người thật sự nhờ ta viết thư. Ta đã kiếm được vài đồng trong tháng đầu tiên.

Ta mua cho Giang Miểu một chiếc bánh ngọt của Thôi Thị Đường, huynh ấy nói đã ăn ngán rồi, bẻ một miếng nhỏ, còn lại để dành cho ta ăn.

Ta chừa lại một miếng cho mẹ, một miếng cho cha, một miếng cho bản thân, ngay cả Đại Hoàng cũng được chia một chút vụn bánh nướng.

Giang Miểu nói: "Bình Bình, muội thật giỏi. Tri thức thật sự có sức mạnh."

Ta hỏi huynh ấy: "Mạnh chỗ nào?"

Huynh ấy nhai kỹ, đáp: "Mạnh ở chỗ có thể lấp đầy bụng, giống như sức mạnh của bánh nướng."

Ta mỉm cười: "Giang Miểu, huynh thật là ngốc, đó là sức mạnh của tri thức."

8.
Những người tìm đến ta viết thư đều là những người nghèo, chứ không phải say mê văn chương của ta.

Ta tự nhận mình có chút ít tài hoa, nhưng họ chẳng quan tâm, chỉ quan tâm đến việc một lá thư tốn nửa đồng tiền.

Người giàu biết chữ, họ tự viết thư cho mình. Chỉ có những người nghèo mới cần nhờ người khác viết thư.

Ta cho rằng thứ mình viết nhiều nhất sẽ là thư nhà, nhưng thực ra không phải. Thứ ta viết nhiều nhất là thư kêu oan.

Ta nhớ tới một ông già đến thường xuyên nhất, con trai ông ấy bị con trai của quan huyện đánh ch//ết, rất thương tâm.

Ông ấy không biết chữ, vì vậy ông ấy đến tìm người viết thư rẻ nhất. Ông ấy nói một câu, ta viết một câu, sửa lại miễn phí.

"Kính gửi quan huyện đại nhân, ngài anh minh thần võ, công bằng vô tư, dân chúng tin rằng ngài sẽ đưa ra phán quyết hợp lý. Ta là Thôi lão hán, nhà ở phố nọ ngõ kia. Trong nhà có hai người, một là ta, một là con trai ta. Hôm ấy con trai ta đang bày sạp bán bánh nướng, công tử của ngài tình cờ đi qua, muốn ghi sổ lấy mười cái bánh nướng để ăn. Con trai ta từ chối yêu cầu của cậu ấy, cậu ấy liền đánh ch//ết con trai ta ngay trên đường.... "

Viết đến đây, ta không thể viết tiếp được nữa, vì Thôi lão hán đã bật khóc, ông ấy khóc đến không nói nên lời.

Những người im lặng đứng đằng sau ông ấy đều lườm nguýt: "Lão già ơi, nhanh lên đi, còn nhiều người đang chờ."

Cơ thể gầy gò của ông ấy như một bộ xương, ông ấy run rẩy gật đầu, khẽ đáp: "Vâng, vâng, vâng."

Sau đó ông ấy không quay lại nữa. Ta còn tưởng rằng ông ấy đã được bồi thường, nhưng thực ra không phải, chỉ đơn giản là ông ấy đã ch//ết rồi.

Nghe nói ông ấy có ý đồ hành thích nên bị đánh ch//ết bằng gậy. Một người yếu đuối như vậy, làm sao có thể hành thích được chứ, ta không biết.

Ta chỉ biết rằng, tiệm bánh nướng giá rẻ đã không còn, Giang Miểu không còn có thể tiếp tục hấp thu sức mạnh từ bánh nướng nữa.

9.
Mặc dù có một số ký ức không vui, nhưng ta vẫn thích viết lách. Mọi người đều giống nhau ở một số điểm, nhưng cũng khác nhau ở nhiều điểm. Những trải nghiệm khác nhau tạo nên những con người khác nhau.

Có người muốn ta viết thư ly hôn, có người muốn viết thư đính hôn, có người muốn thư tình, thư nhà.

Chuyện buồn cười nhất là có người nhờ ta chép sách. Một tiểu thư nhà giàu bị phạt chép sách, bèn nảy ra ý đồ xấu với ta.

Tuy nhiên, ta rất biết ơn nàng ấy. Nếu không có nàng ấy, ta đã không thể đọc được những cuốn sách đẹp như vậy.

Lần ta đến gần với tầng lớp quan lại nhất là khi viết thư cho một cô nương xinh đẹp tên là Mẫu Đơn.

Trong thư, ta thay mặt nàng ấy đặt câu hỏi cho đệ đệ của quý phi trong kinh đô, hỏi khi nào hắn ta sẽ cưới nàng ấy.

Viết đi viết lại hơn mười lần, khi nàng ấy quay lại, ta không cần phải hỏi thêm nữa, ta đã biết phải viết gì cho nàng ấy.

Nhưng mà nàng ấy không cần ta viết, nàng ấy nói sẽ trả tiền đầy đủ, chỉ là muốn tâm sự với ai đó, kể về tình yêu của mình.

Người trong lòng nói sẽ cưới nàng ấy, hai người đã lên giường, cuối cùng mới biết công tử mình thích là hoàng thân quốc thích.

Người đàn ông kia đã có hôn ước, nhưng không sao cả. Hắn ta hứa sẽ cưới nàng làm thiếp, nhưng sau khi rời đi thì bặt vô âm tín.

Đó là tình yêu của Mẫu Đơn, một tình yêu chỉ được tóm tắt trong hai dòng chữ.

10.
Mẫu Đơn lặp đi lặp lại, còn tưởng tượng mình được gả vào hào môn, nổi tiếng lừng lẫy, lấn át cả chính thê.

Ta thấy nàng ấy có phần điên khùng, van nài ta viết cho nàng ấy câu chuyện "bay lên đầu cành hóa thành Phượng Hoàng".

Ta rất thương cảm cho nàng ấy, nên đã đồng ý viết. Nàng ấy còn muốn ta nói cho nàng ấy biết phải nên làm thế nào. Ta không thể làm gì khác hơn là cho nàng ấy một vài lời khuyên.

Cô nhìn xem, tướng quân này và quý phi trong cung là thanh mai trúc mã, ắt hẳn vô cùng quen thuộc với đệ đệ quý phi.

Cô hãy đến cửa huyện nha kiện cáo công tử đã lừa dối trinh tiết của cô, vị tướng quân căm ghét cái ác như kẻ thù sẽ không thể ngồi yên không để ý đến.

Trong lòng huyện lệnh có thiên vị đến đâu cũng không dám chống lại vị tướng quân giữ gìn lẽ phải, đây gọi là "xua hổ nuốt sói".

Mẫu Đơn nói: "Được lắm, rất có lý."

Nàng ấy thật sự cố chấp, nhất quyết phải đối đầu với hắn ta trước công đường.

Thua cuộc, Mẫu Đơn muốn ch//ết mà không dám, chuyển sang làm một đóa hoa vàng trong lầu xanh.

Cuối cùng nàng ấy đến đây một lần nữa, trên tay cầm một cái tẩu thuốc, bảo ta viết giấy đòi nợ.

Mẫu Đơn trang điểm rực rỡ, vô cùng xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, cài một cây trâm hoa mẫu đơn.

Nàng ấy nhả khói mù mịt: "Cô nương, cô có biết không?

Ta bị sặc khói đến chảy nước mắt: "Biết cái gì?"

Nàng ấy cười lớn: "Sài lang hổ báo, tất nhiên đều giống như nhau."

11.
Ta miệt mài viết, viết đến mức Đại Hoàng gầy trơ xương, tóc cha mẹ cũng điểm bạc.

Viết đến khi Giang Miểu từ tên nhóc ngốc nghếch trở thành thiếu niên khôi ngô, khỏe mạnh.

Giá rẻ, khách đông, trong sách thường viết cách này gọi là "bán ít lời nhiều".

Nhưng đó chỉ là cách nói hay ho, ta biết còn có cách nói khác, gọi là "cạnh tranh giá thấp".

Cạnh tranh giá thấp, ắt hẳn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của đồng nghiệp. Vì vậy sạp hàng của ta bị đồng nghiệp phá hủy, không còn nữa.

Giang Miểu phụ ta dọn dẹp. Ta khóc, vì bánh nướng và đậu hũ, đồng thời hiểu ra rằng ta đã có chút tiếng tăm.

Hôm sau, ta dời sạp hàng sang chỗ khác. Khi hoàng hôn buông xuống, Giang Miểu mặt mũi bầm dập đón ta về nhà.

Đại Hoàng đi theo sau ta, nó cũng bị đánh. Ta nuôi nó đã lâu, rất xót xa cho nó.

Ta hỏi huynh ấy: "Huynh bị sao thế?"

Huynh ấy nói: "Trừ gian diệt ác".

Ta bật cười: "Huynh cũng trừ gian diệt ác à? Huynh đâu phải đại hiệp."

Huynh ấy nói: "Ta đã nói với Tô Tiểu, nếu còn dám sai người đến bắt nạt muội nữa, ta sẽ gi//ết ch//ết nàng ta. Lúc thỏ giận lên cũng biết cắn người."

Giang Miểu nhìn ta đầy hy vọng, trong đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng, tựa như Đại Hoàng vẫy đuôi.

Ta nhận ra huynh ấy đã cao lớn hơn, vai rộng hơn, không còn nét trẻ con như ngày nào mà đã trở thành một thiếu niên.

Ta biết huynh ấy giỏi võ. Chẳng bao lâu nữa huynh ấy sẽ phải đến doanh trại, cưỡi ngựa ra trận.

Mặt trời lặn dần, màn đêm buông xuống, ta và vị anh hùng mặt mũi bầm dập dắt tay nhau về nhà.

12.
Đi đến khi trời tối mịt, đúng lúc gặp phải cảnh tượng tướng quân treo cờ xuất chinh, múa rồng múa lân, náo nhiệt vô cùng.

Ta cùng Giang Miểu len lỏi trong đám đông, nghe những lời đồn đại về việc tướng quân xuất chinh vì quý phi.

Dân chúng xì xào bàn tán, mang theo nụ cười bỡn cợt, chế giễu tình yêu không tầm thường của tướng quân.

Ta nhìn Giang Miểu, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng anh tuấn, bàn tay ấm áp và vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của huynh ấy.

Đây chính là sự khác biệt giữa chúng ta, những kẻ bình dân, với tướng quân, quý phi và những bậc quyền quý.

Chúng ta tầm thường.

Bọn họ không tầm thường.

13.
Thời gian trôi như nước chảy, ta vẫn tiếp tục dọn hàng. Đại Hoàng vẫn trông coi sạp như cũ. Giang Miểu vẫn đón ta về nhà.

Mọi thứ vẫn như thường lệ, cho đến khi có việc bất thường xảy ra. Kinh đô mưa xối xả, bờ sông vỡ đê, mùa màng bị tàn phá hoàn toàn.

Cảnh tượng ngoài thành hoang tàn tan nát, nhưng dưới chân thiên tử, hai bên đường Trường An, vẫn náo nhiệt như thường.

Mỗi ngày từng nhà đều phải cử người ra phố đi dạo, mới có thể đến ngoài thành nhận một bát cơm.

Thực ra, đó đâu phải là cơm, cũng không xứng gọi là cháo. Ta đã đặt cho cái bát một biệt danh, gọi là bát "leng keng".

Bát của người nghèo, nghèo đến mức kêu leng keng. Cháo bố thí, loãng như một bát canh.

Ném một đồng xu vào canh, nó rơi xuống đáy bát canh trong veo, kêu "leng keng", "leng keng".

Buồn cười không? Không buồn cười chút nào. Nếu không có bát "leng keng", chúng ta cũng sẽ tiêu đời.

Cha mẹ và ta ban ngày đi ra phố cổ động, đêm khuya ra ngoài thành nhận bát "leng keng".

Giang Miểu không đi lính làm anh hùng, mà đi gác đêm ở cửa cung.

Làm lính gác đêm được thêm một nồi cháo, làm anh hùng, cả nhà không đủ ăn.

Cả nhà không đủ ăn thì còn làm gì anh hùng nữa, nên huynh ấy đã ở lại.

Cháo có thể khiến bảy miệng ăn đều no, Giang Miểu, cha mẹ huynh ấy, ta, và cha mẹ ta.

Đại Hoàng liếm đáy bát, sau đó gặm thêm vài cọng cỏ. Thầy Trần không bằng Đại Hoàng, ông ấy đã ch//ết đói.

14.
Sau đó, có người nói rằng, quan lại thật tồi tệ, bản thân thì đóng cửa uống canh thịt, còn dân đen thì chỉ được uống nước cơm.

Mọi người phẫn nộ, cầm đòn gánh và búa rìu, quấn khăn trên đầu, miệng la hét đòi bắt sống tên quan kia.

Giang Miểu cũng đến, hớn hở đi nhưng thất thiểu trở về, nói rằng tên quan đó nói năng hùng hồn.

Khổ tận cam lai, khổ tận cam lai. Ôi chao, các ngươi chỉ vì thiếu hiểu biết nên không hiểu lời ta nói.

Mọi người đều bị lừa, huống hồ quan lão gia còn nói, bây giờ hãy bỏ đòn gánh và búa rìu xuống, mỗi người sẽ được nhận một cái bánh mì.

Ai tố cáo người cầm đầu sẽ được thêm mười cái nữa, ai đến trước sẽ được trước. Nghe vậy, mọi người đều vội vã đi tố cáo.

Mọi người đều được bánh mì, chỉ có người kia ch//ết, chuyện này cứ như vậy mà kết thúc.

15.
Sau đó trời không còn mưa nữa, đê cũng được sửa chữa, nhưng tình trạng lại càng ngày càng tồi tệ.

Rất nhiều người ch//ết, người nhà không mua nổi quan tài, chỉ có thể cuốn chiếu rồi vứt xuống sông.

Th//i th//ể ngâm nước sinh ra bệnh tật, dịch bệnh hoành hành, nhiều người mắc bệnh.

Cha mẹ Giang Miểu đã ra đi. Cha ta nằm trên giường, thở ra nhiều hơn thở vào.

Ta bán sách, nhưng sách không còn giá trị, không ai muốn viết thư, muốn đọc sách.

Ta đi cầu cứu, người làm nghề y rất được trọng vọng, trên bàn làm việc của hắn ta bày đầy bánh bao trắng.

Giang Miểu, mẹ ta và ta đều không ăn, chỉ đưa cho hắn ta một tô cháo. Nhưng lang trung nói, không đủ no.

Ta đành phải đi ăn trộm bánh bao trắng. Lúc mọi người đều ăn không đủ no, chỉ có nó mới có thể giúp ăn no ăn ngon.

Trong ngôi đền ẩm ướt và huy hoàng, có một tượng Phật từ bi, Đức Phật rũ mắt nhìn xuống chúng sinh.

Tượng Phật dát vàng ngự ở chính điện, ánh sáng vàng chói mắt vạn trượng, khiến ta rớt một giọt nước mắt.

Thần linh thật sự tồn tại sao?

Nếu tồn tại, vậy thần linh có cứu người không?

Nếu cứu người, tại sao thần linh không cứu những người nghèo không mua nổi bánh bao trắng?

Những kẻ vô danh tiểu tốt như chúng ta, mãi mãi đứng trong bóng tối không ai nhìn thấy.

Vì vậy, ta chỉ có thể tự cứu mình, ta vươn tay ra, lấy đi tất cả các lễ vật được gửi gắm hy vọng trong đó.

Thần không cứu ta, ta sẽ ch//ết. Ta tự cứu mình, ta mới có thể sống.

Ta lại đi tìm lang trung, lang trung nhai nhồm nhoàm: "Ăn bánh bao, nhạt miệng."

Ánh mắt của hắn lướt qua ta, dừng lại trên khuôn mặt chú chó vàng sau lưng ta.

16.
Ta ôm Đại Hoàng về nhà, múc cho nó một ít cháo trắng có lẫn hạt cơm, rồi gọi Giang Miểu đến.

Vừa khóc, ta vừa cầm rìu đuổi theo nó. Nó bị ta dồn vào góc tường, lật ngửa bụng lên.

Bụng là bộ phận yếu ớt nhất của chó, Đại Hoàng chỉ cho những người thân thiết nhất xem bụng của nó.

Nó đang nói với ta rằng, Bình Bình, ta tin cô, vì chúng ta là bạn thân từ nhỏ mà.

Xin lỗi, Đại Hoàng, thành thật xin lỗi. Bình Bình chỉ là tiện dân, không xứng đáng có bạn bè.

Ta giơ rìu lên cao.

Đại Hoàng vẫn vẫy chiếc đuôi lông xù của nó, chiếc đuôi mà nó thích nhất dùng để đuổi theo và quay vòng vòng.

Cái rìu của ta không sắc lắm, vì vậy nhát đầu tiên không chém ch//ết được nó. Giang Miểu phải giúp ta bổ thêm một nhát.

Chúng ta lột da nó, chặt xương, cắt thịt. Ta tưởng mình sẽ khóc.

Nhưng thật đáng khinh, ta lại chảy nước dãi. Đúng là ta đã chảy nước dãi.

Ta để dành một ít cho cha mẹ và Giang Miểu, phần còn lại đều đưa cho lang trung.

Giang Miểu nói huynh ấy muốn đi tiểu. Dù sao thịt chó cũng tanh, huynh ấy sẽ tiểu vào nồi canh.

Sự trả thù tàn độc nhất mà chúng ta có thể tưởng tượng ra là tiểu vào nồi canh.

17.
Lang trung ăn thịt uống nước tiểu, thong thả xỉa răng.

Hắn ta hỏi: "Tên ngươi là gì?"

Ta đáp: "Bình Bình."

Hắn ta nói: "Tên này không hay."

Ta trả lời: "Hèn mọn mới dễ nuôi."

Ta gần như cầu xin hắn ta: "Đại phu, thuốc đâu ạ?"

Hắn ta đứng dậy, đi đi lại lại, vẻ mặt khó xử: "Thịt chó không đáng giá, nhưng ta cũng không nói là có thể đổi được thuốc mà."

Ta đành về nhà. Hóa ra lang trung có thể chữa bệnh, nhưng có một loại bệnh mà hắn ta không thể chữa được, đó là bệnh nghèo của ta.

Ta muốn đi ăn trộm bánh bao lần nữa, nhưng đã có người phát hiện ra cơ hội làm ăn, tượng Phật đã bị tróc hết vàng.

Ta cười khẩy, thần thánh là kẻ lừa đảo, ngay cả bản thân cũng không thể tự cứu mình.

18.
Đúng lúc này, tình hình bỗng thay đổi.

Cổng thành mở ra, một quý nhân mặc áo gấm bước ra. Hắn ta tuyên bố mình cần tìm một vị thuốc quý từ một trinh nữ trong thành để chữa bệnh.

Công chúa có thân thể yếu ớt, cần đến một vị thuốc thần kỳ để bồi bổ cho thân thể quý giá của nàng.

Kinh nguyệt của cô gái không tiếp xúc với thức ăn mặn, sau khi chảy ra, được phơi khô và xay nhỏ thành bột, có thể dùng để chế biến thành thuốc bổ cho sức khỏe.

Cẩu hoàng đế kia rốt cuộc cũng nhớ ra đám tiện dân chúng ta, nhưng lại không phải vì chúng ta đang thiếu ăn, thật đáng thương hại.

Cái tên hoàng đế này chắc hẳn đã nghĩ rằng, bởi vì bọn ta không có gì ăn, nên kinh nguyệt của bọn ta nhất định rất sạch sẽ.

Kinh nguyệt của những cô gái trong cung không đủ dùng, cuối cùng họ đã mở cửa thành, duỗi tay ra ngoài đòi hỏi.

Rất nhiều người đã ch//ết, bao gồm cả phụ nữ. Trinh nữ thì càng ít ỏi hơn, vì vậy giá mua lại rất cao.

Những thái y nổi danh nhất cả nước, đều đang ở Thái y viện vắt hết óc để nghiên cứu và phát triển một loại thuốc rất lợi hại.

Dĩ nhiên không phải là thuốc trị bệnh dịch. Loại thuốc này có thể bồi bổ cơ thể cho người con gái, khiến họ chảy m//áu kinh liên tục.

Mẹ ta đã phải chen lấn, xô đẩy mới mua được thứ thuốc đó. Chúng ta đã tính toán kỹ, sẽ dùng nó để bồi bổ sức khỏe cho cha.

Cha uống mấy ngày mà không thấy hiệu quả gì, nhưng m//áu của Tô Tiểu đã bán được giá cao, mẹ ta không thể ngồi yên được nữa.

19.
Bà ấy móc họng cha ta, lấy bát hứng lấy thứ nước vàng trong suốt, cầu mong thuốc còn tác dụng.

Bà ấy bảo ta không được uống, uống rồi sẽ bị rong kinh. Sức khỏe ta yếu ớt, làm sao chịu nổi.

Bà ấy uống vào, sáng hôm sau lại uống thêm một viên thuốc, m//áu tuôn ra như lũ lụt vỡ đê.

Mẹ ta lừa ta, bảo ta mang cái chậu m//áu kinh đi đổi tiền, chỉ nói là do bản thân bị ra m//áu.

Chúng ta đổi được tiền, mua thuốc, bệnh của cha ta cuối cùng cũng đỡ hơn. Mẹ ta lại đi lĩnh thêm thuốc viên.

Bà ấy uống thuốc liên tục mấy ngày liền, khiến cho kinh nguyệt đến bất thường, làm bà ấy phải ngồi bệt trên chậu suốt đêm.

M//áu tanh nồng chảy rỉ rả giữa hai chân bà ấy, như một con bò đang cố gắng hết sức vắt sữa.

Sữa vắt hết, bò cũng ch//ết. Giang Miểu cùng ta lột tấm chiếu rơm dành cho người ch//ết ra để liệm con bò này.

20.
Bỗng nhiên lúc này, bên ngoài nhà ta vang lên tiếng gõ cửa.

Tô Tiểu đứng ở cửa, sắc mặt vàng vọt.

Nàng bình tĩnh hỏi ta.

Đổi không?

Đổi cái gì?

Ta nghe thấy nhà ngươi có người khóc tang. Nhà ta cũng vừa có người ch//ết.

Ai?

Mẹ ta, ch//ết vì mất máu.

Không đổi.

Ừm.

Sáng sớm hôm sau.

Chúng ta im lặng trao đổi th//i th//ể của mẹ mình.

21.
Mẹ ta đã ra đi, m//áu bà để lại đã đổi được rất nhiều tiền.

Ta mang theo một bọc tiền vàng đến gặp lang trung, hắn cười.

Hắn nhẹ nhàng dạy bảo ta: "Bình Bình, tiền không còn giá trị nữa rồi."

Bởi vì triều đình đã phát hành quá nhiều tiền, tiền không còn giá trị nữa.

Ta đờ đẫn hỏi hắn: "Tiên sinh, vậy thứ gì mới có giá trị ạ?"

Hắn hỏi ta: "Ngươi thực sự cần thuốc à?"

Ta gật đầu: "Vâng, ta thực sự cần."

Hắn nói: "Vậy ta sẽ cho ngươi."

Hắn ném cho ta gói thuốc đã được buộc chặt, ném xuống gầm giường.

Ta đành quay người, cúi xuống nhìn vào gầm giường.

Có một bàn tay vén chiếc váy rách rưới và bẩn thỉu của ta lên.

Ta không rơi nước mắt, chỉ nghĩ rằng, cha đã có thuốc rồi.

22.
Cha ta uống thuốc mấy ngày.

Nhưng quá trễ, cuối cùng vẫn không qua khỏi.

Ta không còn gì cả.

Mất hết rồi, ta không còn gì cả.

Giang Miểu ôm chặt lấy ta, hai khuôn mặt kề sát nhau, gần như vậy.

Huynh ấy biết ta sắp phát điên rồi, nhưng vẫn cố gắng trấn an ta rằng thiện có thiện báo.

Huynh ấy nói: "Bình Bình đừng sợ. Ta sẽ bảo vệ muội, muội sẽ không ch//ết đâu."

Huynh ấy nói: "Rất nhanh sẽ ổn thôi. Tướng quân sắp về kinh, ngài ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Huynh ấy còn nói: "Đợi đến lúc tướng quân gi//ết hết bọn xấu xa, ta sẽ dẫn muội đi ăn đậu hũ, có được không?"

Ta ôm chặt lấy huynh ấy, như kẻ sắp ch//ết bám víu vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Ta nói: "Giang Miểu, đừng bỏ muội lại. Muội sợ, muội sợ lắm."

Giang Miểu cúi đầu định hôn ta, ta ngoảnh mặt đi, ta quá bẩn thỉu.

Huynh ấy xoay mặt ta lại: "Bình Bình, đừng sợ. Ta sẽ bảo vệ muội."

Đối mặt với sự sống ch//ết, tình yêu là thứ xa xỉ.

Nhưng chúng ta vẫn yêu nhau một cách trần tục.

23.
Công việc của Giang Miểu là canh gác ở cửa cung, huynh ấy rất giỏi bảo vệ người khác.

Vì vậy, khi tướng quân xuất binh tạo phản, huynh ấy là người đầu tiên đứng mũi chịu sào.

Cuộc nổi dậy diễn ra rất bất ngờ, không hề có tin tức gì báo trước, vị tướng quân vốn luôn trung thành bỗng dưng lại khởi binh tạo phản.

Không chỉ cẩu hoàng đế, mà Giang Miểu, ta và tất cả mọi người dân đều vô cùng kinh ngạc trước sự biến động trong cung này.

Nghe đồn sau khi biết được chuyện hoàng đế xin m//áu và phát hiện cẩu hoàng đến tư tình với trưởng công chúa, vị tướng quân đã vô cùng tức giận.

Hoàng đế đã cưới người con gái thanh mai trúc mã của mình làm quý phi, nhưng lại không hề thương xót. Tướng quân đã nổi dậy vì người trong lòng.

Không ngờ nguyên nhân dẫn đến sự kiện đẫm m//áu này lại xuất phát từ một đoạn tình cảm. Thật là nực cười, tướng quân à!

Mọi người đang hốt hoảng chạy tán loạn, chỉ có ta là liều mạng chạy về phía cửa cung, ta muốn tìm Giang Miểu.

Giang Miểu bị thiên quân vạn mã giẫm đạp, huynh ấy nằm bẹp trên nền đất trước cửa cung.

Xương cốt của huynh ấy bị quân đội giẫm nát, chỉ còn lại một tấm da người mỏng manh.

Huynh ấy đã ch//ết như vậy, lặng yên không một tiếng động.

24.
Giang Miểu ch//ết, tựa như một hạt đậu nành trong mẻ đậu hũ bị vứt đi, chẳng có gì to tát.

Không ai quan tâm, thậm chí có người còn nhổ nước bọt vào huynh ấy, nói: "Hừ! Tay sai của cẩu hoàng đế!"

Huynh ấy không phải, huynh ấy không phải như vậy. Huynh ấy chỉ muốn kiếm một bát cháo, huynh ấy muốn trở thành một đại anh hùng.

Ta nhìn về phía những người đang lộ ra vẻ mặt khinh miệt đó, ánh mắt mờ mịt.

Tại sao bọn họ căm ghét cái ác như thù, nhưng lại không dám chống lại sự áp bức của huyện lệnh?

Bởi vì bọn họ vô liêm sỉ, hèn hạ, đê tiện, nên bọn họ mới có thể sống sót.

Giang Miểu dịu dàng, dũng cảm, cầu tiến. Dựa vào cái gì mà huynh ấy không thể sống chứ?

Chúng ta chỉ là những người bình thường và nghèo khổ, chúng ta dựa vào cái gì không thể sống?

Ta kéo lê th//i th//ể Giang Miểu, người huynh ấy mềm nhũn.

Giang Miểu, chính là một miếng đậu hũ tốt tính.

25.
Nhưng ta ghét đậu hũ, Giang Miểu, ta ghét đậu hũ.

Đậu hũ là món ăn có tính nết tốt nhất trên đời, nó hòa hợp với tất cả các nguyên liệu khác.

Đậu hũ kho hành thì có vị hăng của hành, đậu hũ kho cay thì có vị cay nồng, đậu hũ hầm nước thịt thì có vị ngọt của nước thịt.

Ta dùng đũa chọc vào nó, nó liền để lại một cái lỗ. Ta dùng muỗng nghiền nó, nó liền nát vụn.

Nó hiền lành và rộng lượng như vậy, cam chịu sự tàn nhẫn của số phận.

Nhưng cam chịu không mang lại bất kỳ lợi ích gì cho đậu hũ.

Đậu hũ chính là đậu hũ, đậu hũ chỉ có thể bị ăn sạch.

26.
Nửa đêm canh ba, ta gõ cửa nhà lang trung.

Lang trung mở cửa, vẻ mặt buồn ngủ, hỏi: "Ai đấy?".

Ta khẽ đáp: "Là ta, Bình Bình. Tiên sinh, mở cửa ra đi."

Hắn hé cửa ra nhìn ta. Ta đứng dưới ánh trăng, cúi đầu.

Hắn đứng cách cánh cửa, nói: "Lần đầu thì đáng giá, lần thứ hai thì không như vậy nữa."

Ta rụt rè gật đầu: "Ta biết rồi, ta không đòi hỏi nhiều đâu."

Thời buổi loạn lạc, giặc cướp thừa cơ làm điều ác, huyện lệnh cũng chẳng màng.

Cuối cùng hắn cũng chịu mở cửa, vừa đi vào nhà vừa tháo dây lưng quần.

Sau đó hắn khựng lại, bởi vì cái bóng của ta in lên nền sân nhỏ.

Cánh tay gầy yếu của ta giơ chiếc rìu lên, chiếc rìu đã dùng để gi//ết Đại Hoàng.

Chiếc rìu kia lơ lửng trên cái bóng đen kịt của hắn, giống như một cái lưỡi liềm.

27.
Hắn hoảng sợ run rẩy, hai chân mềm nhũn như bún, cả người ngã quỵ xuống đất, tè ra một bãi.

Lang trung thậm chí không hề phản kháng. Hắn chỉ biết sợ hãi, chỉ biết trốn chạy, xem ra hắn cũng bị áp bức lâu rồi.

Ta không giỏi dùng rìu lắm, bởi vì cha mẹ cưng chiều ta, Giang Miểu cũng cưng chiều ta, họ không muốn ta làm việc nặng nhọc.

Họ và ta đều tin tưởng một cách chân thành rằng, ta sẽ học hành, sẽ biết viết chữ, sẽ thay đổi số phận của tất cả mọi người.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên ta gi//ết người, nên cũng hơi hồi hộp, nhát rìu này ch//ém không tốt, chỉ ch//ém vào vai trái của hắn.

Hắn vừa lăn vừa bò, điên cuồng chạy trong sân nhỏ, vừa chạy vừa kêu: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Nhưng tất cả mọi người đều đói ăn, ai thèm quan tâm đến hắn chứ? Thiếu một chiếc bánh bao còn quan trọng hơn ch//ết một người nhiều.

Ta tức giận rồi, bởi vì hắn rất ồn ào, khiến trong lòng ta càng thêm bực bội.

Ta nổi điên, không nhịn được hét lên: "A! A! A!"

Ta kéo lê chiếc rìu, nó mài trên mặt đất thô ráp vang lên tiếng rít ảm đạm, để lại những vết hằn và tóe ra những tia lửa vàng rực.

Con mồi của ta đang lăn lóc phía trước, chiếc rìu gào thét phía sau ta. Ta đuổi theo bằng chân trần, rồi vung rìu chém xuống.

Chạy đi! Chạy đi! Mọi người đều đang chạy, nhưng bóng đen khổng lồ đang truy đuổi sau lưng chúng ta, rốt cuộc là thứ gì?

Là thứ gì vậy?

28.
Là vận mệnh sao?

Thầy Trần nói rằng, ba tuổi có thể nhìn ra tính cách.

Khi còn nhỏ, ta thích khoe khoang, thích đọc thơ.

Đắc ý trong gió xuân nên vó ngựa phi nhanh. Chỉ trong một ngày đã ngắm hết hoa của Trường An.

Ngựa phi nhanh bốc lên những đám bụi hồng, nàng phi tử đang cười. Không ai biết rằng quả vải đã về đến Trường An. (tích này trong câu chuyện kể về chuyện tình của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi)

Hai bên bờ sông tiếng vượn kêu mãi không thôi. Thuyền nhẹ đâu ngờ đã vượt qua muôn trùng núi non.

Chiếc thuyền con nhỏ bé ấy, làm sao có thể vượt qua muôn trùng núi non?"

Để vượt qua muôn trùng núi non, chiếc thuyền con đã mất đi tất cả.

Sách vở, Đại Hoàng, lương thực, tín ngưỡng, kinh nguyệt, trinh tiết, người thân yêu.

Ta là tiện dân, là giun dế thấp kém, là miếng đậu hũ yếu ớt, là chiếc thuyền con nhỏ bé.

Ta đã không còn cách nào, cũng không còn gì để dâng lên cho số mệnh đau khổ này nữa.

Trong tay ta, thứ duy nhất ta nắm chặt, chẳng qua chỉ là linh hồn không đáng giá một xu của ta, linh hồn tự cho mình là bất phàm.

Đã như vậy, thì lấy đi, hãy lấy đi.

Tất cả đều là của ngươi, toàn bộ mọi thứ của ta.

Đều cho ngươi hết.

29.
Chiếc rìu duy nhất còn lại của nhà ta, lẽ ra có thể bán đi, nhưng Giang Miểu nói, con gái phải học cách tự bảo vệ bản thân.

Huynh ấy nói: "Ta đã mài nó giúp muội. Nếu có ai đến khi ta đang trực, muội hãy gi//ết ch//ết hắn."

Ta nói: "Được, Giang Miểu. Bất kỳ ai dám lợi dụng lúc huynh không có mặt mà làm hại ta, ta nhất định sẽ gi//ết ch//ết hắn. Ta nhất định sẽ gi//ết ch//ết hắn!"

Lúc này, ta cảm thấy mình đang ở đỉnh cao của hạnh phúc. Những tia lửa bắn ra từ lưỡi rìu va chạm với mặt đất thật đẹp đẽ.

Lang trung giống như một con chuột chui rút trong cống rãnh, nước mắt nước mũi chảy dài trên khuôn mặt trắng bệch của hắn. Hắn nói gi//ết người sẽ phải đền mạng.

Ta nói được thôi, đền mạng thì đền mạng. Nếu ta không đền mạng, ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Cho nên ta vẫn phải gi//ết ngươi.

Hắn khập khễnh chạy trốn, vứt lại một chiếc giày, giơ tay lên cao van xin: "Ta cho ngươi tiền, ta sẽ cho ngươi tất cả tiền của ta!"

Ta bật cười ha ha, vung rìu lớn lên và gào to: "Tiên sinh! Tiền không còn giá trị nữa rồi! Không còn giá trị nữa rồi!"

Hắn lại hét lên: "Quan lớn nói rằng khổ tận cam lai. Tướng quân sắp quay về cứu chúng ta rồi. Ngươi đừng không nhận người trong nhà!"

30.
Khổ tận cam lai, ôi, khổ tận cam lai. Cứ như thể đã nếm đủ cay đắng, nếm hết rồi thì đến lượt nếm trái ngọt vậy.

Ta căm ghét câu này đến mức nào, giống như căm ghét câu "thiện có thiện báo, ác có ác báo" hay "rồng sinh rồng, phượng sinh phượng" vậy.

Mối quan hệ nhân quả ngẫu nhiên trên đời, truyền tai nhau mãi, bỗng chốc trở thành quy luật tất yếu, thật là ngang ngược không có lý lẽ.

Giống như trong những quyển sách bán chạy nhất, người giàu luôn hào phóng và chính nghĩa, còn người nghèo thì luôn bỉ ổi vô liêm sỉ.

Tại sao?

Tại sao có tiền, có quyền lại là người tốt? Tại sao không có tiền, không có quyền lại phải sắm vai hề?

Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Tại sao chúng ta không có "thiện có thiện báo, ác có ác báo"? Tại sao chúng ta không có "khổ tận cam lai"?

Trên đời có biết bao nhiêu dân chúng chịu khổ, trái ngọt của họ ở đâu? Không có, rõ ràng là không có.

Chịu khổ, chịu khổ, chịu khổ. Cuộc đời của những người như chúng ta, chỉ toàn là chịu khổ, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.

31.
Lang trung thực sự đã đi vào đường cùng, hắn bắt đầu quỳ xuống dập đầu, lẩm bẩm kể lể câu chuyện của mình.

Hắn nói rằng hắn yêu ta tha thiết, yêu đến mức không thể chịu nổi. Hắn chỉ muốn ta dựa dẫm hoàn toàn vào hắn, vì vậy mới đối xử với ta như vậy.

Hắn kể về tuổi thơ bất hạnh, cha mẹ đáng sợ, tâm lý vặn vẹo, cố gắng biện minh cho hành động sai trái của bản thân.

Chuyện đó có liên quan gì đến ta? Bản thân là đồ thần kinh lại muốn biến người khác thành kẻ tâm thần sao?

Yêu con mẹ ngươi ấy. Thật là quá buồn nôn, ta cảm thấy bản thân bị nhục mạ ê chề.

"Bốp!" một tiếng, hộp sọ của lang trung vỡ nát, óc trắng chảy tràn ra đất.

Nhưng hắn vẫn chưa ch//ết hẳn, điều đó thật kinh tởm, cơ bắp của hắn vẫn co giật trong vô thức.

Ta định rời đi. Lúc mở cửa, ta nhìn thấy Tô Tiểu đang đứng ở ngoài, chắp hai tay sau lưng.

Không xong rồi, bị nàng ấy nhìn thấy rồi, hay là dứt khoát tiễn luôn cả nàng ấy đi.

Ta nắm chặt chiếc rìu dính m//áu sau lưng, Tô Tiểu, ta sẽ gi//ết cô.

Khuôn mặt thanh tú của Tô Tiểu dưới ánh trăng cực kỳ lạnh lùng.

Nàng ấy rút ra từ sau lưng một con dao bầu to lớn, cùn mòn.

Tô Tiểu cười, nàng ấy thật xinh đẹp.

Nàng ấy nói, Bình Bình, thật trùng hợp.

32.
Tô Tiểu vừa la hét vừa chém vào th//i th//ể, biến tên lang trung tuấn tú kia thành một mớ hỗn độn.

Trút giận xong, ta cùng nàng ấy đào một cái hố ở cửa sau, chôn th//i th//ể của hắn ta xuống đó.

Ta biết vì sao Tô Tiểu nổi giận, bởi Tô Tiểu cũng là một cô nương xinh đẹp, ta hiểu mà.

Nàng ấy nói vốn định đi gi//ết tên huyện lệnh trước, nhưng đã bị người khác nhanh chân đến trước, thật đáng ghét.

Sau đó nàng ấy muốn đến gi//ết tên lang trung háo sắc này, nhưng lại tiếp tục bị người khác nhanh chân đến trước, mẹ nó.

Tô Tiểu nép vào vai ta như một chú chim nhỏ. Nàng ấy nói, Bình Bình, chúng ta là đồng phạm.

Sẽ không ai phát hiện ra đâu. Ta bảo Tô Tiểu. Bởi vì thời cuộc loạn lạc, chẳng ai quan tâm.

Nàng ấy gật đầu. Ừ nhỉ, bọn quan lại chẳng thèm đoái hoái gì đến chúng ta. Bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm đến Giang Miểu.

Ta biết nàng ấy cũng thích Giang Miểu, đó là một trong số ít sở thích chung của chúng ta.

Trước đây, mối quan hệ giữa ta và nàng ấy luôn có hơi tế nhị, bởi vì chúng ta đều thích Giang Miểu.

Giang Miểu ch//ết rồi, ta và Tô Tiểu lại trở nên thân thiết, số phận thật biết trêu người.

Chúng ta lấy trộm ngựa của tên lang trung. Thật quá xa xỉ, hắn vậy mà còn nuôi ngựa.

Ta và Tô Tiểu chuẩn bị lên đường rời khỏi Trường An, đi đến nơi nào thì không biết.

Đường cổ, gió Tây, ngựa gầy gò. Tô Tiểu dắt ngựa, ta dắt nàng ấy.

Tướng quân, không, xe ngựa của tân đế, đi ngang qua chúng ta.

Đây là một buổi tụ họp long trọng, dân chúng cảm kích vị tướng quân đến rơi nước mắt.

Giữa đám đông, chỉ có vị tướng quân tuấn lãng rực rỡ nhất.

Đây chính là nam chính trong truyện, một đại anh hùng tiêu sái.

Còn những người khác, như chúng ta, chỉ là những giọt nước mưa mờ nhạt.

33.
Ta nghe có người nói đại tướng quân tức giận khởi nghĩa là vì hồng nhan, thật là một tình yêu cảm động lòng người.

Những kẻ bình dân thấp cổ bé họng như chúng ta, chịu đựng bao nhiêu khổ cực, hóa ra chỉ là một bóng hình mờ nhạt trong bức tranh tình yêu vĩ đại.

Hắn không nổi dậy là vì muốn hoàng đế khiến quý phi được hạnh phúc. Hắn nổi dậy là vì cảm thấy hoàng đế không thể mang lại hạnh phúc cho quý phi nữa, nên muốn tự mình mang lại hạnh phúc cho nàng ấy.

Hóa ra người bình thường sướng khổ đều chỉ là nhờ hào quang của một vị quý phi, một vị quý phi xa lạ không quen biết.

Trước đây, tưởng tượng táo bạo nhất của ta không phải là việc tướng quân và hoàng đế tranh giành nhau đến mức sứt đầu mẻ trán vì ta, mà là tất cả mọi người xung quanh ta đều được sống tiếp.

Đám sâu kiến thấp hèn như chúng ta, cúi đầu tất bật, toan tính hèn mọn vì hai ba đồng xu trong tay, thậm chí còn phải móc viên thuốc mà chồng đã nuốt vào cổ họng, chỉ chăm chăm vào hai việc sống ch//ết.

Mà những kẻ quyền cao chức trọng chỉ cần động ngón tay một chút là có thể thao túng mạng sống của chúng ta lại đang theo đuổi thứ tình yêu không thể cân đo rao bán.

Tình yêu, ôi chao, con mẹ đại tướng quân, con mẹ quý phi, con mẹ cẩu hoàng đế, con mẹ tình yêu của ngươi.

Ta nắm chặt tay, cơn giận bất lực khiến tay chân ta căng nhức, suýt ngã quỵ. Ta thực sự quá nhỏ bé.

Ta đã nhìn thấy một thế giới tàn khốc và rộng lớn như vậy, nhưng lại chỉ sống trong một góc tối tăm, chật hẹp, ta chỉ là kẻ mơ mộng hão huyền mà thôi.

Một kẻ tầm thường như ta, bao giờ mới có dũng khí của con tằm rung cây.

Tô Tiểu lo lắng nhìn ta, hỏi: "Sao vậy, Bình Bình?"

Ta thầm thì với nàng ấy: "Tô Tiểu, cô có muốn gi//ết người không?"

Nàng ấy tỏ ra bối rối: "Nhưng Bình Bình, chúng ta gi//ết ai?"

Ta nói: "Không biết, vậy thì gi//ết hết toàn bộ đi."

Nàng ấy khựng lại một chút, rồi dứt khoát nói với ta: "Được thôi!"

Ta nắm lấy tay Tô Tiểu: "Được thôi, vậy chúng ta không trốn nữa."

34.
Cẩu hoàng đế ch//ết rồi, tân đế thế chỗ, quý phi vẫn là quý phi, nhưng triều đình đã thay đổi hoàn toàn.

Ta và Tô Tiểu sắp vào cung làm cung nữ, chúng ta đã được chọn chuẩn bị vào cung.

Nửa đời trước tẻ nhạt của ta trôi qua với những lá thư nhàm chán. Khởi, thừa, chuyển, hợp, hết thảy đều không có.

Giống như cuộc đời ta, bình lặng vô vị không có gì đáng kể, chỉ có những lời bộc bạch dài dòng, những cuộc đối thoại nhạt nhẽo và những cảm xúc tầm thường.

Là một người nhỏ bé bình thường, câu chuyện của ta không có sóng dậy ầm ầm, cũng không có sự cảm động lòng người.

Chỉ có một cú cao trào duy nhất ở cuối câu chuyện, không ai quan tâm, cũng không có ai xem.

Ta là Bình Bình, không phải hoàng đế, không phải tướng quân, không phải quý phi, không phải nữ hiệp.

Ta chỉ là Bình Bình, lục bình ở trôi dạt trên sông nước.

Lục Bình có rễ, dù nhỏ bé, nhưng đủ để níu giữ sự sống.

Khi nước sông khô cạn, lục bình vẫn có thể sống trong vại nước.

Trên chiếc xe ngựa vào cung, ta nắm chặt tay Tô Tiểu.

Chúng ta sinh ra như con sâu cái kiến, nhưng tuyệt đối không khuất phục trước số phận.

Phải tiếp tục sống.

Lục bình sẽ tiếp tục sống.

(HẾT)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nguoc#sad