Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 8: Hiểu lầm

Ngày hôm sau, vào giờ giải lao, khi nhìn thấy Ushino và Aida lại thân thiết như trước. Trong lòng Hashimoto cảm thấy vô cùng thắc mắc, bất giác tự hỏi.

-        Sao hai người họ lại thân nhau thế kia? Hay là tên Aida lại lừa Ushino nữa?!

Nói rồi cô liền đứng dậy, dự định chạy lại phía hai người họ để hỏi cho ra lẽ.

-        Khoan đã Hashimoto.

Một giọng nói quen thuộc cất lên làm cho cô khựng lại.

-        Sao thế Adachi?_ Hashimoto vẻ mặt vẫn đang rất khó chịu quay sang phía Adachi hỏi.

-        Cậu định làm gì Aida à?_ Anh nhìn sang phía cô.

-        Đúng, như vậy thì sao?

Anh liền đứng dậy kéo cô ngồi xuống gần mình, nói nhỏ tiếng chỉ để cho Hashimoto nghe.

-        Thật ra Aida là người tốt, chuyện lừa Ushino chỉ là bị ép.

Hai mắt Hashimoto mở to sau khi nghe câu nói đó từ Adachi, không tin mà trả lời.

-        Gì chứ? Hắn mà là người tốt á.

-        Mọi chuyện là như này nè...

Adachi kể lại chuyện trên sân thượng của Ushino và Aida cho cô nghe. Sau một hồi bình tĩnh lại, Hashimoto cũng trả lời.

-        Chuyện như vậy là thật sao? Thật sự không thể tin nổi.

-        Thật, Aida đã khóc rất nhiều._ Adachi nhìn Hashimoto, trả lời nghiêm túc.

Sau khi nghe câu chuyện đó, cô suy nghĩ kĩ lại cũng thấy đồng cảm với Aida, nhìn vẻ ngoài hướng ngoại của anh như thế nhưng không ngờ lại là một người bị bắt nạt.

-        Aida cũng tội nghiệp thật._ Hashimoto cũng đã bình tĩnh lại, không còn ý định đi đến hỏi Aida nữa.

-        Mà chuyện này cậu đừng nói cho ai nghe nha. Mình thấy cậu lo lắng cho Ushino nên mới kể cho cậu nghe đó.

-        Được....nhưng mà tại sao cậu biết chuyện này?

Hashimoto nhìn Adachi thắc mắc hỏi. Anh không nói gì chỉ ngại ngùng im lặng một hồi. Sau một lúc cũng lắp bắp nói.

-       À....à....do...mình...được...một...người..khác..kể...

-        À ra vậy._ Hashimoto từ từ đứng dậy bước vào lại chỗ ngồi của mình.

Nhìn cô rời đi, trong lòng Adachi thở phào khi trả lời được câu hỏi khó từ cô mà không bị cô ấy nghĩ ngợi gì.

Về Adachi, bề ngoài luôn lạnh lùng nhưng bên trong anh luôn có một trái tim ấm áp. Luôn đứng về phía kẻ yếu. Ngoài ra anh cũng học rất giỏi, vì thế nên anh hay cùng Hashimoto lên thư viện mượn sách để nghiên cứu bài.

Một hôm sau, trong tiết mỹ thuật, Ushino đang ngồi vẽ kế bên Hashimoto. Vì quá chán nên cậu đã bắt chuyện.

-        Nè Hashi! Tự nhiên mình muốn hỏi cậu cái này._ Ushino vẫn đang chăm chú vẽ.

-        Hửm, cậu muốn hỏi gì?_ cô bất ngờ một chút vì đang tập trung nhưng vẫn trả lời cậu.

Đột nhiên Ushino ghé sát người lại với Hashimoto, nói nhỏ.

-        Mình muốn hỏi là tại sao lúc trước mọi người lại biết mình bị bọn bắt nạt lừa vậy?

Nói rồi cậu quay lại vẽ như bình thường. Hashimoto vẫn vừa vẽ vừa trả lời Ushino.

-        À là do cô Kobayashi kể á, vào mấy ngày cậu nghỉ học cô đã kể cho tụi mình nghe.

-        Hả? Sao cô biết được?_ Ushino dừng bút lại, quay sang nhìn cô ấy, vẻ mặt khó hiểu.

Hashimoto vẫn thản nhiên vẽ, trả lời tự nhiên.

-        Chuyện đó mình cũng không biết nữa, cậu đi hỏi cô đi.

-        À được._ Cậu quay trở lại hoàn thành cho xong bức tranh.

Hết tiết mỹ thuật là đến giờ giải lao, Ushino nhanh chóng chạy đến phòng giáo viên tìm cô Kobayashi để hỏi. Từ phòng mỹ thuật đến phòng giáo viên cậu phải đi ngang lớp học của mình. Trên đường đi cậu thấy Aida đang đứng chờ mình trước lớp, vì trước đó họ có hẹn cùng nhau lên thư viện tìm sách, vừa chạy ngang cậu vừa nói to.

-        Mình có chút việc nên cậu không cần chờ mình đâu. Cho mình xin lỗi nha.

Aida vẻ mặt khó hiểu nhưng sau khi nghe thế cũng lặng lẽ một mình lên thư viện tìm sách.

Đến phòng giáo viên, cậu quan sát xem có cô Kobayashi có ở đó không, cuối cùng cũng thấy. Cậu nhanh chóng đến bên bàn của cô. Cô giáo nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu, cậu nhanh chóng cúi người chào cô nhưng mệt không nói được thành lời.

-        À Ushino! Có chuyện gì vậy em?

Thấy Ushino thở hì hụt vì quá mệt, cô liền lấy ghế bảo cậu ngồi xuống.

Sau khi ổn định lại trạng thái, Ushino cũng hỏi cô về thắc mắc của mình.

-        Sao lúc trước cô lại biết em bị bắt nạt mà kể cho cả lớp nghe vậy ạ?

-        À em muốn hỏi chuyện này sao.

Cậu ngồi gật đầu không ngừng nhằm để cho cô kể cho mình nghe. Thấy cậu tò mò như thế cô giáo cũng kể cho cậu nghe.

-        Thật ra là do Aida đã nói cho cô nghe.

-        Aida á?_ Sốc khi nghe câu trả lời này từ cô giáo, bất giác há miệng, hai mắt mở to.

-        Đúng vậy. Em nhớ không, lúc em đứng nói chuyện cùng đám bắt nạt đó thì cô đã đi ngang qua. Đám bắt nạt ấy đã bỏ chạy nhưng lúc ấy Aida đã đứng lại. Sau khi em bỏ chạy cô đã đến bên Aida. Rồi em ấy đã kể cho cô nghe.

Sau khi nghe câu trả lời đó từ cô, cậu vừa vui vừa khẳng định lại rằng thật sự Aida là một người tốt, nhưng do tình thế ép buộc nên mới lừa mình.

Vui vẻ đứng dậy, Ushino cúi người chào nhưng không quên gửi lời cảm ơn đến cô Kobayashi.

-        Dạ em cảm ơn cô vì đã đối xử với em bình thường như các bạn.

-        À không có gì đâu em, các em đều như nhau cả, mặc dù mỗi người đều có cá tính riêng nhưng chúng đáng được tôn trọng._ Cô nhìn cậu vui vẻ nói.

Ushino cảm ơn cô một lần nữa, hai mắt rưng rưng vì cách suy nghĩ của cô quá tiến bộ. Trong lòng cậu lúc này đã xem cô Kobayashi như thần tượng mà cậu vô cùng yêu quý.

Một lúc sau, một nữ giáo viên nhìn rất trẻ đến bên bàn của cô Kobayashi. Ushino nhìn mặt cô ấy thấy rất lạ, hình như là giáo viên mới.

-        Chào cô Kobayashi, em là giáo viên thực tập mới đến trường.

-        À chào em, tôi đã nghe thầy hiệu trưởng nhắc đến em rồi._ Cô Kobayashi nhìn cô giáo mới, cười thoải mái.

Để trả lại không gian riêng tư cho hai cô, Ushino nhanh chóng rời khỏi phòng nhưng không quên chào tạm biệt hai người.

Rời khỏi phòng giáo viên với nụ cười trên môi. Tiếng chuông vào lớp cũng bắt đầu reng lên. Cậu không vội, từ từ bước vào lớp với ánh nhìn từ Hashimoto và Adachi. Ushino bước vào chỗ ngồi xuống cũng là lúc giáo viên bước vào lớp. Cả lớp đứng dậy chào sau đó ngồi xuống.

Hashimoto chưa kịp lấy sách vở ra đã kéo ghế gần cậu, thắc mắc hỏi.

-        Khi nãy vừa hết tiết mỹ thuật cậu gấp gáp đi đâu vậy?

-        À mình nghe cậu nói nên đã đi hỏi cô Kobayashi á._ Ushino nhìn cô trả lời.

Cô mở to mắt nhìn Ushino.

-        Trời ạ, mình nói vậy mà cậu đi hỏi cô thật luôn hả?

-        Thật chứ, mà mình đã hỏi được rồi._ Cậu nhìn cô vui vẻ cười.

Sau đó cả hai nhìn nhau cười khúc khích. Adachi ngồi phía dưới nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu.

-        Hai người này làm gì mà cười vui dữ vậy._ Anh ngồi tự nói với bản thân mình.

Giáo viên trên bảng bắt đầu bài giảng của mình. Sau một lúc, giáo viên đã yêu cầu.

-        Các em hãy chia nhóm ra để cùng nhau làm bài tập. Mỗi nhóm 3 người, các em có thể tự lựa chọn nhóm tham gia.

Nghe thế Hashimoto quay sang nhìn Ushino.

-        Ushino! Cậu chung nhóm với mình nha.

-        Được chứ._ Cậu thoải mái trả lời.

-        Nhưng mà vẫn còn thiếu một thành viên. À đúng rồi...

Cô quay xuống nhìn Adachi, vẫy tay.

-        Adachi! Chung nhóm với tụi mình đi.

-        Được.

Sau khi cả lớp đã chia nhóm xong, mọi người đứng dậy dưới sự chỉ đạo của giáo viên đã đổi chỗ theo nhóm. Sau đó giáo viên đã giao cho mỗi nhóm một bài tập khó, để mọi người cùng nhau làm.

Các nhóm đều làm nhiệm vụ rất tích cực, cả nhóm của Ushino cũng thế. Cả ba hợp tác rất ăn ý, Adachi ít tiếp xúc với Ushino nhưng khi làm việc cùng cậu ấy lại rất hợp với nhau. Đột nhiên bút chì của Adachi bị gãy ngòi mà anh lại quên mang theo đồ chuốt. Adachi định quay sang hỏi mượn Hashimoto thì một bàn tay của Ushino đang cầm cây bút chì và đang đưa về hướng anh.

-        Nè cậu dùng đi. Mình có đến 2 cây.

-        Cảm ơn cậu.

Sau đó cả ba quay lại làm tiếp bài tập được giao.

Ba người làm xong nhiệm vụ trước tất cả các nhóm khác, Adachi cầm bài làm lên nộp cho giáo viên sau đó quay lại chỗ ngồi của nhóm. Vì làm nhanh nhất nên cả ba có thời gian ngồi cùng nhau tán gẫu.

-        Nè các cậu có thích đọc manga không?_ Hashimoto đột nhiên hỏi.

-        MÌNH CÓ._ Cả Ushino và Aida cùng đồng thanh trả lời.

Cả hai quay sang nhìn nhau ngại ngùng, Hashimoto nói tiếp.

-        Mình cũng vậy, dạo này mình hay đọc bộ “Cuộc phiêu lưu của khỉ đỏ” á

Ushino và Adachi đều ngỡ ngàng khi nghe câu nói đó từ Hashimoto.

-        Ủa mình nhớ bộ truyện đó là truyện hành động. Hashi cậu là con gái mà thích đọc truyện hành động hả?_ Ushino thắc mắc hỏi.

Adachi quay sang nhìn cậu, nhẹ nhàng đáp.

-        Ushino à, truyện tranh không phân biệt giới tính đâu.

Hashimoto cũng chỉ nhìn hai người cười mỉm. Ushino thấy mình vừa phát ngôn vô ý vô tứ đã nhanh chóng xin lỗi.

-        À....mình xin lỗi cậu, Hashi.

-        Mà từ khi nào cậu cho phép người khác gọi cậu là Hashi thế? Mình nhớ lúc trước cậu rất ghét người khác gọi cậu như thế mà?_ Adachi quay sang nhìn Hashimoto hỏi.

Cô vẫn ngồi vừa cười vừa trả lời.

-        Mình đã thay đổi rồi. Gọi là Hashi nghe cũng dễ thương mà.

-        Con gái thật khó hiểu?!_ Adachi đưa một tay lên che mặt, tỏ vẻ khó hiểu.

Sau đó cả ba cùng nhau cười nói vui vẻ cho đến khi giáo viên yêu cầu quay về chỗ cũ. Ushino và Adachi nhường cho Hashimoto đi trước, Ushino đi sau cùng.

Sau khi Hashimoto về chỗ trước, Adachi phải đi một đoạn nữa cậu mới vào được chỗ mình. Nhưng có một sự cố xảy ra với Adachi. Anh không để ý rằng có một bạn nữ đang ở phía trước chưa kịp quay lại ngồi xuống nên vô tình tay anh đã chạm vào vòng ba của bạn ấy. Bạn nữ đó giật mình nhìn về phía Adachi. Anh nhận thức được nên đã nhanh chóng cúi người xin lỗi và giải thích.

-        Mình xin lỗi, mình không để ý là cậu chưa ngồi xuống nên đã vô tình chạm vào chỗ đó.

Bạn nữ đỏ mặt ngồi xuống, sau đó cũng bỏ qua cho Adachi. Anh cũng nhẹ nhõm quay về chỗ ngồi của mình.

Nhưng mọi việc đã bị Ushino nhìn thấy. Do lúc vừa vào chỗ ngồi xong, cậu nhớ là Adachi chưa trả cho cậu bút chì nên đã quay xuống định nhắc anh ấy trả lại. Nhưng chưa kịp nói gì đã thấy cảnh tượng xấu hổ đó rất rõ ràng và cậu cũng hiểu lầm rằng Adachi thực sự có ý đồ xấu. Vẻ mặt nhăn nhó lại, nụ cười méo mó, cậu nghĩ.

“Ôi trời. Sao cậu ấy lại làm như vậy chứ? Thật không thể tin được.”

“Không biết cái thể loại manga cậu ấy đọc nó như thế nào nữa....thôi mình không dám nghĩ tới đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top