Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Anh lặp lại lần nữa."

Hai mắt Phạm Thừa Thừa đảo quanh, tay cầm ly trà sữa lên hút một ngụm, không phải là cậu không nghe rõ, chẳng qua là cảm thấy Thái Từ Khôn có lẽ là phát sốt rồi, cậu chỉ là muốn xem xem anh ta sốt đến bao nhiêu độ.

Thái Từ Khôn tỏ vẻ không có gì, khoát khoát tay, không hiểu sao cậu lại có chút hưng phấn, cầm ly cà phê lên, khuôn mặt rạng rỡ nói: "Anh nói, anh nhất kiến chung tình rồi!"

Khuôn miệng đang hút trân châu của Phạm Thừa Thừa dừng lại.

"Vừa rồi anh không có nói như vậy…"

"À, phải rồi, anh nói là," Thái Từ Khôn cười ngây ngô, "Anh nhất kiến chung tình với thủ thư trường mình đó!"

Phạm Thừa Thừa đặt ly trà sữa xuống, hai tay nặng nề đập đập Hoàng Minh Hạo đang ngồi bên cạnh ăn gà, đè thấp giọng, hỏi: "Nếu như anh nhớ không lầm, thủ thư trường mình hình như là chú Trần đầu hói mắt trắng, cái ông chú lúc nào cũng vô cùng vui vẻ phải không?"

Đúng lúc Hoàng Minh Hạo vừa chơi xong một ván gà, cậu nhóc để điện thoại xuống, nói một câu tóm gọn tình hình.

"Không cứu nổi, dọn dẹp một chút rồi đưa đi bệnh viện đi."

Thái Từ Khôn cảm thấy thật kỳ lạ, hai mươi năm trời sống độc thân cũng không dễ dàng, hiếm hoi lắm mới có lúc cậu động tâm, làm sao mà đám anh em này đều biểu hiện như gặp ma vậy?

Không biết vấn đề xuất hiện từ đâu, Thái Từ Khôn cũng lười nghĩ, buổi chiều cậu không có lớp, không bằng ôm tập đi thư viện nghĩ cách yêu đương với thủ thư nhà mình, nghĩ tới khuôn mặt mình mong nhớ ngày đêm kia,   không khí xung quanh cậu cũng trở nên thật ngọt ngào.

Sau nửa ngày nằm lăn lộn kích động trên giường, Thái Từ Khôn lưu loát đứng dậy đánh răng tắm rửa, sau đó lại buồn bực chui vào tủ quần áo tìm đồ.

Hoàng Minh Hạo nghe thấy tiếng Thái Từ Khôn chui đầu vào tủ quần áo, ưu sầu đừng chân đạp đạp ván giường bên trên.

"Ngỗng bự, có đó không?"

Phạm Thừa Thừa ôm chăn mền xoay người, lạnh lùng lên tiếng: "Không có ở đây."

"Ầy, anh nói xem, Khôn ca không chữa nổi rồi phải không? Chúng ta sẽ phải người tóc vàng đưa tiễn kẻ đầu đen sao?" Hoàng Minh Hạo dùng ngón tay cuốn cuốn lọn tóc màu vàng mới nhuộm.

"Rất hay, vì yêu quên cả tuổi tác, rất lãng mạn, chỉ là má ơi, nghe có chút kinh dị."

"Anh mày lại bị cái tình yêu tuyệt vời này làm kinh hãi hết cả người đây này."

Hoàng Minh Hạo mặt không đổi sắc vỗ tay.

Thái Từ Khôn nào biết câu chuyện tình yêu động lòng người của mình đang được đám anh em vỗ tay khen ngợi trong nhóm chat, bị tinh thần dâng hiến của cậu làm cho cảm động, bọn họ quyết định góp vốn hùn tiền đưa cậu đi khám bệnh.

"Bộ này anh nên mặc màu xanh hay màu hồng?"

Thái Từ Khôn đặc biệt tạo kiểu tóc mới cho bản thân, cậu đứng cạnh tủ quần áo cười tươi như một đóa hoa, cầm hai chiếc áo một xanh một hồng nhìn hai đứa em đang lăn lộn trên giường.

Quả nhiên là khi yêu mấy ai muốn làm người bình thường, nhớ đến bộ đồ đen từ đầu đến chân Thái Từ Khôn mặc hôm qua, Phạm Thừa Thừa thở dài, đưa tay che kín mặt.

Hoàng Minh Hạo gửi tiền xong vào nhóm chat thì bỏ điện thoại xuống, đưa tay chỉ chỉ bộ màu hồng.

Thái Từ Khôn mặt mày hớn hở, "Đúng là em trai tốt, chú thấy anh Khôn mặc màu hồng rất mê người phải không~?"

Hoàng Minh Hạo một mặt khó nói, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.

"Mặc màu hồng thì nhìn anh rất là, cợt nhả."

".........."

Cuối cùng Thái Từ Khôn vẫn mặc chiếc áo tay dài màu hồng kia.

Lý do là, nhìn cậu rất trắng.

Thư viện lúc hai giờ chiều không đông lắm, rất yên tĩnh lại dễ chịu, Thái Từ Khôn cất công chọn ngồi ở chỗ có thể nhìn rõ vị trí bàn cho mượn, trả sách, sau đó mới yên tâm ngồi xuống bắt đầu công cuộc nhìn lén.

Nam sinh có làn da tinh tế trắng nõn, đôi mắt lấp lánh tựa như chứa đựng ngàn vạn ánh sao trời, áo sơ mi màu hồng rộng rãi xộc xệch khoác lên người, toát ra một vẻ đẹp lười biếng, cả người được ánh nắng bao bọc lấy, nhíu mày một cái, cười lên một cái cũng có thể hút mất hồn của Thái Từ Khôn.

Bàn tay cầm sách của ảnh sao có thể đẹp đến như vậy?!

Này!! Cô gái kia cô đang nói cái gì đấy! Ảnh thế mà lại cười!!

Ầy, mình cũng muốn ảnh nhìn mình cười như vậy…

Thái Từ Khôn nhìn người kia một lúc, sau đó cậu úp mặt lên bàn, thở dài một tiếng thật sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top