Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó sau khi cơm nước xong xuôi, hai người thêm Wechat của nhau, gắn chặt tình cảm.

Nhưng đương nhiên chỉ là trên phương diện bạn bè.

Rõ ràng hai khu ký túc xá cũng không gần nhau, ở giữa cũng có tận mấy tòa nhà, thế mà lần nào Thái Từ Khôn cũng phải khăng khăng đưa Chu Chính Đình về đến tận cổng, nhìn bóng lưng anh biến mất sau cửa ra vào mới xoay người một mình về phòng.

Về sau hai người thuận lý thành chương hẹn cùng xem phim hẹn đi dạo phố, Thái Từ Khôn lần nào trở về cũng nằm trên giường ôm chăn lăn qua lộn lại, trong lòng thầm gào thét, Chính Chính sao có thể đáng yêu đến vậy!!!!

Hoàng Minh Hạo kéo ghế lại gần, sắc mặt khó nói, thận trọng mở miệng thăm dò, "Anh hẹn hò với người thủ thư kia rồi?"

Thái Từ Khôn lắc đầu, biểu thị không có.

Hoàng Minh Hạo nhẹ nhàng thở hắt ra.

Phạm Thừa Thừa cũng âm thầm thở dài.

"Khục." Hoàng Minh Hạo ra hiệu cho Phạm Thừa Thừa.

Phạm Thừa Thừa lúng ta lúng túng cười, nhìn Thái Từ Khôn cười ngây ngô, "Khôn nhi, thật ra… ba cái chuyện nhất kiến chung tình này, độ tin cậy của nó cũng không cao lắm, với lại, hai người cũng thật sự không hợp nhau đâu."

Thái Từ Khôn nhíu mày: "Bọn này chỗ nào không hợp nhau?!"

"...."

"Chỗ nào cũng không hợp, xét riêng về bối phận anh cũng đã thua người ta rất nhiều rồi."

"Ảnh tốt đến cỡ nào mấy đứa làm sao mà biết được!"

Hoàng Minh Hạo thầm cả kinh trong lòng, Thái Từ Khôn đây là lún vào quá sâu rồi. Cậu nhóc tức giận hét lên, "Lần đầu tiên trong đời em gặp được hồ ly tinh già đến như vậy đấy!"

Nhất định không thể cứ vậy mà nhìn anh mình lạc đường lạc lối được, ngày mai cậu nhất định phải đi tìm người thủ thư kia để nói chuyện cho ra lẽ, không thể để ổng làm hại người trẻ tuổi được.

"...Không cần phải thêm từ hồ ly tinh đâu." Phạm Thừa Thừa thấy Thái Từ Khôn cau mày, sắc mặt anh ấy rất trông rất tệ, cậu nhanh chóng chạy lại bịt miệng Hoàng Minh Hạo lại.
 
Thái Từ Khôn một mặt đen thui chui vào trong phòng tắm.

Hoàng Minh Hạo bĩu môi, bộ dạng một mực muốn liều mạng với đối phương, không thèm nói thêm câu nào.

Thái Từ Khôn cũng không nói gì, cậu không hiểu nổi vì sao phản ứng của Hoàng Minh Hạo và Phạm Thừa Thừa lại dữ dội đến như vậy, đương nhiên cũng không tiếp nhận chuyện anh em tốt của mình lại chửi bới người thương.

Cậu tức giận nhắn tin cho Chu Chính Đình.

-(。•́︿•̀。) 

-Sao vậy, không vui sao?

-Bạn cùng phòng của em… Thôi bỏ đi, em không biết giải thích sao nữa

-Cãi nhau với bạn cùng phòng?

-Cứ xem như là vậy...>_<...

-Ngày mai cùng đi thư viện nhé

-Được!!!↖(^ω^)↗

-Ngoan, mau ngủ đi ٩(˃̶͈̀௰˂̶͈́)

Sáng sớm hôm sau Thái Từ Khôn liền dậy sớm để theo Chu Chính Đình đến thư viện.

Cậu muốn để anh ngủ thêm một chút nên quyết định đến nhà ăn mua bữa sáng trước, sau đó mới đi đón Chu Chính Đình.

Hoàng Minh Hạo ghé mắt vào cửa sổ, nhìn thân ảnh Thái Từ Khôn hướng về phía nhà ăn mà nghiến răng nghiến lợi, "Phải mau đi theo xem tên này cho Khôn nhi ăn phải mê được gì mới được!!"

Phạm Thừa Thừa nhìn bộ dáng tức giận của Hoàng Minh Hạo, gật đầu tán thành.

"Khôn, bánh bao ở đây bán ngon thật đấy."

Chu Chính Đình dựa lên mặt bàn, hai người đang ngồi dưới lầu của thư viện, trong miệng nhỏ là bữa sáng Thái Từ Khôn mang đến, anh vừa ăn vừa lải nhải.

Thái Từ Khôn cảm thấy sau khi gặp được Chu Chính Đình, mọi phiền muộn tối hôm qua đều biến mất, hiện tại cậu đang cảm thấy rất phấn khởi.

"Chính Chính, anh ăn chậm một chút." Thái Từ Khôn cầm ly sữa đậu nành đưa qua cho anh. Hai tay Chu Chính Đình đều đang cầm đồ ăn, Thái Từ Khôn thấy vậy liền tự tay mình cầm cho anh uống.

Thái Từ Khôn vừa định nói lại nhìn thấy từ xa, Hoàng Minh Hạo và Phạm Thừa Thừa, còn có Vương Lâm Khải từ phòng khác lôi  kéo nhau băng băng đi tới, nhìn bộ dạng quả thật như muốn ăn luôn cả Chu Chính Đình.

Thái Từ Khôn trong lòng nổi sóng, kéo tay Chu Chính Đình muốn cùng nhau rời đi trước.

"Chính..."

Lời còn chưa nói hết, Hoàng Minh Hạo đã nhào lên, Vương Lâm Khải và Phạm Thừa Thừa còn có chút lý trí, hai người họ vừa nhìn thấy bóng lưng kia đã cảm thấy không ổn, lập tức lui về phía sau hai bước.

Hoàng Minh Hạo không thèm đếm xỉa đến tiếng gọi tên mình của Phạm Thừa Thừa, hung hăng nắm chặt lấy cổ áo người trước mặt mà mắng to: "Ông cái đồ hồ ly tinh!! Ông dám câu dẫn Khôn ca nhà tôi, ông cũng không nhìn lại bản thân mình…"

Thái Từ Khôn cắn răng nghiến lợi lôi Hoàng Minh Hạo ra, kéo Chu Chính Đình đến bên cạnh mình, trừng mắt nhìn Hoàng Minh Hạo.

Hoàng Minh Hạo: "....Ông cũng không nhìn lại bản thân mình xem, thật sự rất xinh đẹp!!"

Thái Từ Khôn: ???

Hoàng Minh Hạo khóc không ra nước mắt lấy tay lau mặt.

"Hoàng Minh Hạo, em mới nói, ai là hồ ly tinh?" Chu Chính Đình nheo mắt, mở miệng hỏi Hoàng Minh Hạo.

Hoàng Minh Hạo gật đầu: "Em nói Phạm Thừa Thừa, Phạm Thừa Thừa là hồ ly tinh."

Phạm Thừa Thừa: ".......Anh, là em sai rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top