Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19 + 20

19

Chu Chính Đình dao động rồi, chuyện Thái Từ Khôn nhắc đến có sức hấp dẫn quá lớn.

"Thật sao?" Chu Chính Đình cẩn thận hỏi lại từng li từng tí.

Thái Từ Khôn gật đầu.

"Vậy thì nhanh ngủ thôi, ngày mai em muốn đi xem biển." Chu Chính Đình đoan đoan chính chính đặt con thỏ nhỏ ở bên cạnh mình.

"Ừ, mau ngủ đi."

"Em có chút sợ hãi, có thể nắm tay anh sao?" Cả người Chu Chính Đình đều được chăn che phủ, lộ ra đôi mắt to, ướt sũng nhìn Thái Từ Khôn.

"Có thể." Thái Từ Khôn đưa bàn tay ra, một mực nắm chặt lấy tay Chu Chính Đình.

Buổi sáng Chu Chính Đình dậy rất sớm, mắt vừa mở đã đi tìm Thái Từ Khôn.

Thế nhưng đêm qua Thái Từ Khôn thừa lúc cậu ngủ đã rời đi, Chu Chính Đình lại ngồi phụng phịu một mình.
 
Khi Thái Từ Khôn vừa vào phòng đã thấy Chu Chính Đình đang tức giận ngồi trên giường, nhìn thấy mình đến thì “hừ” một tiếng, hành vi ngây thơ giống như đang muốn nói, em giận rồi. 
 
Bác sĩ ngây ngẩn cả người, đây chính là điềm tốt, Chu Chính Đình rốt cuộc cũng có thể giống như những người khác, tự do làm ra hành động mà mình muốn.

Thái Từ Khôn chờ Chu Chính Đình đi rửa mặt rồi ăn điểm tâm, thậm chí còn cùng cậu thực hiện huấn luyện khôi phục. Đến khi huấn luyện xong xuôi, Chu Chính Đình nhịn không được hỏi lại anh, khi nào mới được đi xem biển.

Chu Chính Đình thật lòng tin tưởng anh, tin chắc rằng Thái Từ Khôn sẽ không lừa cậu.

Đến lúc trời đã ngả xế tà Thái Từ Khôn mới dẫn Chu Chính Đình đi ra ngoài. Chu Chính Đình mang theo con thỏ nhỏ, nhìn rất vui vẻ, Thái Từ Khôn vẫn có chút lo lắng, nhưng từ khi bước ra khỏi cửa, Chu Chính Đình trước sau vẫn luôn nắm lấy tay anh.

Thái Từ Khôn để Chu Chính Đình tự mình đi mua vé đi tàu điện ngầm, Chu Chính Đình không dám, Thái Từ Khôn liền đứng ngay đằng sau cậu. Có người quen thuộc bên cạnh, rốt cuộc Chu Chính Đình cũng chịu xuất ra dũng khí mà tiến lên. Khi hai người đã lên tàu, Chu Chính Đình vẫn như cũ theo sát Thái Từ Khôn.

“Vừa ra ngoài là em có thể thấy biển rồi.”

“Thật sao?” Chu Chính Đình càng thêm hưng phấn, vòng tay ôm lấy Thái Từ Khôn, “Em có thể nhìn thấy biển sao?”

Thái Từ Khôn gật đầu, Chu Chính Đình lại càng vui vẻ hơn.

“Thái Từ Khôn, anh thật tốt.”

20

Ngay bên ngoài cổng trạm tàu điện ngầm ở Vịnh Thâm Quyến chính là biển.

Thái Từ Khôn không có lừa cậu, Chu Chính Đình muốn nhanh chóng đến gần hơn, nhưng cậu vẫn không muốn buông tay, vẫn một mực nắm tay, kéo Thái Từ Khôn đi. 
 
Bãi cát trắng mịn màng, biển lớn màu xanh lam.

Bởi vì sắc trời đã hơi tối nên đèn đường đều đã được mở, mặt biển bao la phản chiếu lại ánh sáng cam rạng rỡ.

Thật sự là biển, thật sự sự rất xinh đẹp.

Bên ven đường có hàng bán bóng bay, Chu Chính Đình muốn mua một cái. Một chùm bóng bay xanh xanh đỏ đỏ xen kẽ nhau, nhìn rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

“Em muốn cái đó.”

“Có thể, nhưng em phải tự nói với người ta, em muốn cái nào.”

Chuyện này không tính là khó, nhưng Chu Chính Đình vẫn phải xoắn xuýt rất lâu.

Rốt cuộc cậu cũng có thể nói ra, “Cháu muốn cái màu vàng kia, cái mà có con vịt nhỏ.”

Cuối cùng đến khi đã cầm được bóng bay trên tay, Chu Chính Đình vô cùng nghiêm túc nói với Thái Từ Khôn, “Đây là em tự mua.”

“Ừ, em tự mua, giỏi lắm.”

Hiện tại Chu Chính Đình giống như là bạn nhỏ, nói cái gì cũng muốn được nghe người khác khen mình.
 
Thái Từ Khôn nhìn thấy bên kia đường có cửa hàng bán kem cây, “Em muốn ăn kem không?”
 
Chu Chính Đình nhẹ gật đầu.

“Vậy thì em tự đi mua, muốn mua vị nào cũng được.”

“Em có thể nắm tay anh đi không?”

“Không thể, nhưng mà anh sẽ đứng đây đợi em.”

Cuối cùng Chu Chính Đình vẫn phải tự mình đi mua, Thái Từ Khôn thật ra rất lo lắng, cứ mãi nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Chính Đình. Chu Chính Đình ở trong cửa hàng rất lâu mới ra, trên tay cầm thêm một cây kem. Thái Từ Khôn quả nhiên vẫn còn đang ở chỗ cũ chờ cậu, Chu Chính Đình rốt cuộc cũng cũng cảm thấy yên tâm.

“Em mua vị sô-cô-la nè.”

Nói xong đưa bóng bay bảo bối cho Thái Từ Khôn cầm, mình thì liếm từng miếng kem nhỏ.

Chu Chính Đình đã thời gian rất lâu chưa được ăn những thứ này, mọi nỗi bất an và sợ hãi vừa rồi dã bị quét sạch sành sanh. Chu Chính Đình nhìn Thái Từ Khôn đang cầm bóng bay của mình, bỗng thốt lên.
 
“Thái Từ Khôn, em rất thích anh.”

Thái Từ Khôn sững sờ, vô thức thả tay ra, bong bóng trong tay theo không khí bay lên bầu trời cao.

“Anh làm mất bong bóng của em rồi.” Chu Chính Đình nói. 
 
Thái Từ Khôn vẫn chưa hoàn hồn sau câu nói đầy xung kích kia, chỉ đành ngu ngơ nói lời xin lỗi Chu Chính Đình.

“Không sao đâu, em đã tha thứ cho anh rồi. Anh ăn kem không?” Nói rồi đưa cây kem đến bên miệng Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn nhìn cây kem, rồi lại rủ mắt nhìn khóe miệng Chu Chính Đình dính đầy vết kem. Cắn một miếng kem từ tay Chu Chính Đình.

Kem sô-cô-la hôm nay có hơi ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top