Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13 - Chúng ta chia tay đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 [Chúng ta chia tay đi]

-----

"Nông Nông, chờ hôm nay ghi hình kết thúc, anh với em cùng đi Hadilao ăn lẩu nha, ha ha ha."

Thái Từ Khôn kéo tay Trần Lập Nông vui vẻ nói "Hôm nay gió không có lớn, so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều, chờ đến thanh minh liền ấm lên. Yah, tới đó rất muốn cùng em đi ra ngoài dạo chơi một lần."

Nói đến đây Thái Từ Khôn liền sung sướng nhảy loạng choạng hai cái, một hồi lâu sau vẫn chưa nghe Trần Lập Nông đáp lại, Thái Từ Khôn có chút nghi hoặc, trước đây cùng em ấy nói chuyện hay là hỏi ý kiến, em ấy đều sẽ ngoan ngoãn ôn nhu trả lời, dù gì cũng sẽ nói một tiếng "Được", hôm nay như thế nào một chút động tĩnh đều không có.

"Nông Nông?"

Thái Từ Khôn vươn tay véo mặt Trần Lập Nông, lại bị cậu theo bản năng tránh đi.

"......"

Tay của Thái Từ Khôn liền như vậy ở giữa không trung, giơ lên không được mà buông xuống cũng không xong. Nhưng mà loại cảm giác khác thường này rất nhanh bị Thái Từ Khôn áp chế xuống.

"...Em làm sao vậy, có phải là mệt mỏi quá không?"

Trần Lập Nông chỉ miễn cưỡng mỉm cười "Có một chút, Khôn Khôn chúng ta nhanh trở về đi, hôm nay trời rất lạnh."

"À... Ừ, đi thôi."

Nói xong theo thói quen muốn cầm tay cậu, lại bị cậu khẽ gạt ra.

........

Trần Lập Nông khịt mũi một cái "A... Lạnh quá... Khôn Khôn, chúng ta chạy về đi, nhanh nhanh lên."

Lưu lại một câu như vậy liền không để ý đến anh nữa, lúc chạy còn cố tình giữ khoảng cách chạy trước, Thái Từ Khôn nhìn bóng lưng cậu cách mình càng ngày càng xa, cũng không thèm quay đầu lại nhìn mình một cái  

"A... Đồ độc ác..." Thái Từ Khôn nheo mắt có chút lạc lõng "Cũng không thèm quay đầu lại nhìn mình luôn à?"

Vừa về tới ký túc xá, Thái Từ Khôn ngã xuống giường, hôm nay tựa hồ đặc biệt mệt mỏi, cũng không có luyện tập bao nhiêu kia mà...

"Khôn Khôn."

Chu Chính Đình lại gần đưa cho anh chai nước

"Ca khúc hôm qua em viết đâu đưa anh nghe thử xem."

Thái Từ Khôn nhận lấy chai nước, liếc mắt nhìn, tiếp theo lại nhắm mắt lại, hữu khí vô lực "Lần sau đi... Hôm nay có chút mệt mỏi."

"Như thế nào, hôm nay luyện rất nhiều à?"

"Ừ..." Thái Từ Khôn khởi động thân thể, suy tư một hồi, lại nghiêm túc giải thích "À không, cũng không phải, anh không hiểu đâu, cái loại mệt mỏi này,  không phải là mệt mỏi trên thân thể, là cái loại mệt từ tâm mà toả ra đấy, một loại cảm giác như nào anh biết không, chính là,... nên nói sao đây... Ừm..."

Đột nhiên linh quang lóe lên vỗ tay một cái bốp, chỉ vào Chu Chính Đình "Nói cho em biết anh đã hiểu đúng hay không?"

"......."

Khoé miệng Chu Chính Đình co quắp, cái này làm sao lại kêu tôi trả lời?

"Chính là tâm tình không tốt nên sinh ra mệt mỏi sao?"

"Không sai! Chính Đình anh thật thông minh ha ha ha!"

Thái Từ Khôn sảng khoái thở ra một hơi "Ầy... Lại nói hôm nay em buồn bực cả một ngày, bây giờ cũng đã thoải mái một chút rồi."

"Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra vậy, nhưng mà Khôn Khôn, đừng lo lắng, tất cả sẽ qua thôi."

Thái Từ Khôn gật gật đầu "Ừ, mong là như vậy."

"Mọi người, em về rồi đây."

Thái Từ Khôn nghe vậy, nhếch miệng nở nụ cười

"Thừa Thừa, mới đi đâu về vậy?"

"Đi tìm bọn Bốc Phàm."

"Đúng rồi, gần đây anh cũng không có gặp Bốc Phàm, đi tìm anh ấy đùa một lát thôi."

Nói xong liền trở mình rời đi, nhanh như một con gió, Chu Chính Đình muốn đuổi theo cũng không kịp, lại bị Phạm Thừa Thừa nắm lấy cánh tay kéo lại

"Anh theo em ra đây nói chuyện một lát."

Chu Chính Đình vừa rút tay về vừa nói

"Một lát rồi nói sau."

"Nói bây giờ."

Giãy giụa thế nào cũng không rút tay về được, Chu Chính Đình vẻ mặt không kiên nhẫn, tức giận trầm giọng cảnh cáo "Phạm Thừa Thừa."

"Anh cùng với Nông Nông nói chuyện em đều nghe hết rồi."

Chu Chính Đình khẽ giật mình, ban đầu có chút hoảng hốt, sau liền định thần lại, không thèm để ý mỉm cười

"Vì vậy?"

Phạm Thừa Thừa không nói gì, bình tĩnh nhìn anh thật lâu, nhẹ nhàng nói "Chính Đình, em hình như không còn hiểu rõ anh nữa rồi, anh bây giờ thật xa lạ."

Không khí trong chớp mắt yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi Chu Chính Đình trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, anh cảm giác mình đã làm sai điều gì, hơn nữa sắp phải sẽ phải mất đi một thứ vô cùng quan trọng.

"Thừa Thừa anh..."

Phạm Thừa Thừa cắt ngang lời hắn "Em đối với anh rất thất vọng."

Cùng lúc đó, Thái Từ Khôn vừa ra khỏi phòng liền đụng phải một người

"Thật xin lỗi... A!?"

Thái Từ Khôn đứng vững xong liền kinh hỉ, nhìn Trần Lập Nông trước mặt, lập tức mỉm cười

"Nông Nông?"

Vui vẻ đi lên ôm lấy cậu, lần này Trần Lập Nông không có vùng ra như những lần trước, Thái Từ Khôn cười đến càng vui vẻ hơn, đem cậu toàn bộ ôm chặt làm cho bản thân tâm trạng đang bất an cũng trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng thoải mái, thỏa mãn nói "Nông Nông, anh hôm nay suy nghĩ lung tung rất nhiều, thế nhưng bây giờ được ôm lấy em, anh trong đầu không còn nghĩ gì nữa, chỉ muốn ôm em như thế này, liền tốt rồi."

Trần Lập Nông nghe anh nói, tay chậm rãi nâng lên và thời điểm sắp chạm vào lưng Thái Từ Khôn, cậu thấy Phạm Thừa Thừa mở cửa đi ra, tiếp sau đó Chu Chính Đình cũng bối rối theo sau.

"Phạm Thừa Thừa, em chờ một chút, nghe anh giải thích."

Hai người mới ra liền thấy cảnh tượng trước mắt, liền sững sờ tại chỗ. Tay Trần Lập Nông dừng giữa không trung, chậm rãi nắm chặt rồi buông thỏng xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào Chu Chính Đình, cắn môi nhả ra từng chữ "Khôn Khôn, chúng. ta. chia. tay. đi."

Một giọt nước mắt rơi xuống vai Thái Từ Khôn, thấm ướt một mảng...

--TBC--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top