Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 - Siêu cấp vô địch yêu thích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7 [Siêu cấp vô địch yêu thích]

----

"Anh... Anh dậy mau, dậy mau lên nào!"

Trần Lập Nông sáng sớm hai tay chống hông đứng trước giường Thái Từ Khôn, mà người nằm trên giường dáng vẻ vô cùng quyến luyến, không muốn rời xa giường, gãi gãi mặt rồi lăn một vòng, sau đó không động tĩnh, tiếp tục ngủ....

"Thật là, tối qua anh đến mấy giờ mới đi ngủ vậy..."

Không có chỗ ngồi, bất đắc dĩ Trần Lập Nông ngồi lên mép giường, Thái Từ Khôn lúc này chính là không phản ứng, tóc tai bù xù, lộ cả cái trán trơn bóng. Trần Lập Nông thấy bộ dạng này của anh không kiềm được bật cười.

"Nếu đổi lại là kẻ xấu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."

"Nếu thực sự gặp kẻ xấu là em, cũng không phải quá tệ đi."
Thái Từ Khôn đột nhiên lên tiếng, Trần Lập Nông bị dọa một trận, liền nhận ra mình bị lừa nãy giờ, anh vốn dĩ không có ngủ. Liền cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

"Được lắm, anh dám lừa em."

Thái Từ Khôn đưa tay bắt lấy cánh tay Trần Lập Nông, thuận thế liền kéo cậu vào lồng ngực
mình, cười híp mắt.

"Không có, chỉ là muốn thử xem em sẽ làm gì nhân lúc anh ngủ... Nhưng kết quả... Ầy, có một chút thất vọng nha." Nói xong liền làm một bộ mặt vô cùng ủy khuất.

Trần Lập Nông chống lại ánh mắt của Thái Từ Khôn, nghe anh giải thích nguyên do, âm thanh nhu hòa, hơi thở phả vào lỗ tai cậu, mặt liền đỏ một mảng như cà chua chín, ngại ngùng mà vội vàng đứng dậy.

"Nhanh... Mau đi rửa mặt... Chu Chính Đình và Phạm Thừa Thừa bọn họ không chừng giờ này đã đến phòng tập hết rồi... Anh còn nằm lì ở trên giường, nhanh thức dậy,  cùng em đi ăn sáng."

Thái Từ Khôn cau mày chậm rãi ngồi dậy, nhìn qua chính là bộ dạng không được nghỉ ngơi thật tốt, híp mắt nhìn Trần Lập Nông một hồi, bĩu môi một cái, dựa đầu vào ngực cậu, khó chịu mà hậm hừ.

"Anh ngày hôm qua vừa mới vượt qua phần kiểm tra xếp hạng, tập luyện mệt đến nổi nửa đêm ngủ cũng không được, toàn thân căng cứng, thật khó chịu..."

Nói xong còn làm nũng dựa vào ngực cậu dụi dụi đầu. Hơi thở ấm nóng thở ra phả vào chiếc áo len, truyền vào lòng ngực của Trần Lập Nông.

"Cái đó... Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là bữa nay anh nghỉ tập một bữa?"

"Không được!!!"

Thái Từ Khôn phản ứng mãnh liệt "Ngoại trừ anh, em còn muốn cùng người khác luyện tập?"

Dứt lời liền ôm chặt cánh tay của Trần Lập Nông, mạnh mẽ dùi vào lồng ngực, "Không được...   Không được, vất vả lắm anh mới tìm được vợ, không thể thả ra ngoài để người ta đoạt mất, đừng tưởng bên ngoài trông anh mơ mơ hồ hồ như vậy thì liền muốn lừa anh, kỳ thực anh rất thông minh đó."

"......"

Trần Lập Nông cố gắng nén cười, im lặng không đáp.

"... Anh đã bảo anh rất thông minh đấy, đừng tưởng rằng anh không biết em đang cười anh, cả thân mình đều đang run lên kìa, còn giả bộ..."

"Khụ... Mau đứng lên đi, ai đoạt em, em không có như anh, mị lực lớn như vậy đâu."

"Em nói gì?" Thái Từ Khôn ngẩng đầu, nghiêm túc phản bác "Em có biết hồi đầu có bao nhiêu
người bí mật nói em rất đáng yêu không, còn có Bốc Phàm bọn họ nói em cái gì mà nhìn em cười liền muốn cười theo, gì mà cậu bé kẹo ngọt đáng yêu..." Thái Từ Khôn vừa miêu tả vừa bắt chước ngữ khí, lời tuy giống có điều ngữ khí quá mức cường
điệu, hại Trần Lập Nông lại tiếp tục một trận buồn cười.

"Anh rõ ràng nghe bọn họ nói như vậy!"

Nói xong lại nhào vào lòng ngực cậu làm nũng, "Dù sao cũng không được cùng người khác ở cùng một chỗ, luyện tập cũng không được~"

"Được rồi, em biết."

Bất đắc dĩ Trần Lập Nông liền đáp ứng anh, sau đó yên yên tĩnh tĩnh như vậy ôm ấp, đột nhiên hỏi một câu.

"Anh, em như vậy là gay sao? Chúng ta ở bên nhau như vậy chính là gay phải không?"

Thái Từ Khôn sửng sốt, nhìn cậu một hồi lâu, rồi đột nhiên kề sát hôn môi một cái.

Trần Lập Nông không kịp phản ứng, chỉ trông thấy gương mặt Thái Từ Khôn gần kề, ánh mắt ôn nhu như nước, trên môi một xúc cảm mềm mại lạ lẫm, cuốn lấy mùi thơm trước mặt mà đến, như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng lướt qua rồi vội vàng trở về.

. . . . .

Trần Lập Nông đầu óc oanh một cái liền nổ.

Thái Từ Khôn cười cười lộ ra má lúm đồng tiền, ánh mắt sáng rực mạnh mẽ kiên định.

Cậu nghe Thái Từ Khôn nói.

"Mặc kệ người khác nói gì, Nông Nông, em cũng không phải cái loại bệnh hoạn, Nông Nông chỉ đơn thuần là thích anh thôi, giống như anh thích em vậy."

Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, nó trôi dạt vào trái tim Trần Lập Nông, một mảnh ấm áp.

Trần Lập Nông cắn môi dưới, lỗ tai đã đỏ đến phát tím, ngại ngùng hỏi.

"Anh thật sự yêu thích em?"

"Này... em hoài nghi tình cảm của người ta như vậy, làm anh đây rất tổn thương nha, anh vừa
rồi chủ động như vậy......"

"Em... chỉ là bản thân em không có gì tốt, em chỉ là muốn biết, tại sao anh lại thích em, từ lúc
nào?"

Rõ ràng đang xấu hổ vô cùng nhưng vẫn kiên trì truy hỏi, chính là không có được đáp án liền không muốn bỏ qua, nhìn bộ dáng quật cường làm nội tâm Thái Từ Khôn hơi động, bất quá đáp án này đổi lấy nụ hôn ban nãy cũng không tính là quá lỗ, môi Nông Nông mềm mại như vậy, sớm biết thế, liền ngay tại hôm tỏ tình ấy hôn một cái, làm sao còn chờ đến tận bây giờ mới hành động...

"Anh... chính là lần đầu tiên gặp em, nghe em hát "Cô gái" âm thanh vô cùng êm tai, vũ đạo
tuy mới học nhưng rất tốt, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài toàn bộ đều tốt, hoàn toàn mang lại cảm giác mát mẻ. Về sau, bất kì chỗ nào em đều muốn cùng anh ở một chỗ, lúc không làm gì tựa vai anh, ôn nhu gọi một tiếng "Ca", tâm liền nảy sinh biến hóa, đại khái khi đó, nhìn em ỷ lại, tin tưởng anh như vậy, anh liền muốn cả đời bảo vệ che chở em."

Nói đến đây như nhớ đến gì lại bĩu môi ủy khuất một cái.

"Cuối cùng anh đã biết, đàn ông chẳng có gì tốt, lúc nào cũng phiền phức, là tiểu tử thối em phá bỏ quy tắc này! Anh đã chuẩn bị bảo vệ em, cho em dựa vào rồi, nhưng em lại chạy khỏi anh! Chỉ có điều... khoảng thời gian em trốn khỏi anh, anh cũng đã hiểu rõ tình cảm của mình."

Cúi đầu nắm lấy bàn tay thon dài của Trần Lập Nông, khoé môi nhếch lên cười nhàn nhạt.

"A... hoá ra anh đối với Nông Nông, là siêu cấp vô địch yêu thích."

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top