Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. bùa yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- bùa yêu -

' Nếu anh có yêu thì nói đi ngại gì? '




Thái Từ Khôn hôm nay bị nổi mẩn do dị ứng, trong Bách Phân Cửu chỉ có Chu Chính Đình là giỏi chăm sóc người khác nên anh đã nghỉ công việc chụp ảnh của mình mà ở nhà chăm sóc cho cậu. 


Kí túc xá bình thường ồn ào, hôm nay lại yên lặng kì lạ. Cả căn nhà to lớn chỉ còn mỗi hai người, một người thì đang mệt mỏi trên giường, Chu Chính Đình hoàn toàn không quen với cái không khí yên bình như thế này. Bình thường, sẽ là những trận cãi vã của Thừa Thừa, Justin và Tiểu Quỷ hoặc là những tiếng quát tháo của Khôn Khôn bắt mọi người tập luyện. 


Chu Chính Đình lắc đầu, xong rồi bước vào phòng của Khôn Khôn nhìn thấy cậu đang mệt mỏi nằm trên giường. Cổ cậu nổi những mẩn đỏ, mồ hôi lấm tấm trên trán chỉ nhìn thôi anh cũng thấy đau, thấy xót hộ cậu. Chu Chính Đình lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên mặt cậu. Hằng ngày toàn là cậu chăm sóc cho anh giờ nhìn cậu nằm im để anh chăm sóc như này. anh bỗng thấy buồn cười.


Chu Chính Đình bật cười ra tiếng khiến cho người đang nằm tỉnh giấc. Mặc dù bị dị ứng rất khó chịu nhưng nhìn anh ở cạnh cậu như này, Thái Từ Khôn bỗng thấy ấm áp, mọi mệt mỏi nhanh chóng bị xua tan. Cậu giả vờ nhắm mắt, yên lặng để anh chăm sóc cho mình.


Chu Chính Đình sau khi cất khăn mặt thì bỏ điện thoại ra định lên weibo để nhắn tin kêu Vương Gia mua thuốc. Bỗng dưng vừa mở weibo thì đập ngay vào mắt anh là siêu thoại Nông Khôn. Chu Chính Đình lướt qua vài tấm ảnh thì đen mặt, tức giận vứt điện thoại xuống cạnh người đang nằm kia. 


Anh ngồi xuống, giọng cáu gắt nhưng nho nhỏ để cậu không tỉnh giấc:



- Đồ Khôn Khôn đáng ghét, suốt ngày đi thả thính. Anh kêu Nông Nông về chăm sóc cho em, anh không thèm quan tâm nữa.



Nghĩ rằng, người bên cạnh định dời đi, Thái Từ Khôn bật dậy kéo tay anh khiến cho anh ngã xuống giường, ngã vào vòng tay của người anh vừa mắng. Chu Chính Đình mở to mắt, nhìn gương mặt của người đang bệnh kia, lắp bắp:



- Em không ngủ sao?......... Chẳng lẽ.... em nghe hết rồi?



Chu Chính Đình muốn đập đầu vào tường, sao anh lại quên mất Lão Đại của bọn họ là một người giảo hoạt như nào chứ. Anh đưa tay đẩy cậu ra nhưng sức lực của người bệnh vẫn còn hơn anh nữa khiến cho anh phải cúi mặt xuống không dám nhìn cậu. 


Thái Từ Khôn vòng tay ôm lấy anh Đình, giọng khàn lại vì bệnh:



- Em không để tâm anh ghen như nào đâu?



- Này này... ai ghen hả....... ai thèm ghen..



Chu Chính Đình mặt méo xệch nhìn đôi bàn tay đang ôm chặt lấy mình. BIết ngay là cậu sẽ nghĩ như vậy mà. Gương mặt anh Đình liên tục biến đổi cảm xúc từ xấu hổ sang thống khổ. Bỗng, vòng tay ôm anh nới lỏng, Thái Từ Khôn mệt mỏi nằm xuống. Chu Chính Đình thấy vậy liền xoay người, hốt hoảng:



- Khôn Khôn, em sao không?



Thái Từ Khôn nhẹ nhàng lắc đầu, bàn tay vẫn tìm đến tay anh Đình, đan bàn tay hai người vào nhau. Chu Chính Đình yên lặng ngắm nhìn cậu, cho dù cậu đang bệnh nhưng vẫn rất là quyến rũ.



" Chính Chính, nói thương em đi, "



Giọng khàn khàn ấm áp đó lại vang lên khiến cho người bên cạnh giật mình, ngơ ngác không hiểu câu nói. Cậu bệnh rồi nên mơ sảng luôn à? Thái Từ Khôn mở mắt, gương mặt chờ đợi, giọng nói vẫn cất lên:



- Chính Chính, anh biết em thích anh mà nên anh cũng nói thích em đi.



Cái định lí này ở đâu vậy, người con trai hai mươi hai tuổi cảm nhận thấy mọi thứ xung quanh như nóng lên. Anh đỏ mặt, chu môi nhớ lại tấm ảnh trong siêu thoại vừa nãy:



- Kêu Nông Nông ra mà nói với em.



Thái Từ Khôn cười khẽ khàng khiến cho anh bỗng cảm nhận mình hơi quê. Cậu kéo tay anh để cho anh và cậu đối mặt với nhau. Đôi mắt to của anh hiện rõ bóng hình của cậu. Cậu nhẹ giọng thầm thì:



- Nhưng em lại chỉ thích anh thôi. 



Chu Chính Đình đỏ mặt, tai cũng dần nóng lên, cái tính hay ngại của anh lại phát tán đúng lúc này khiến cho mọi tức giận ban nãy dần biến mất. Anh giống như bị cậu mê hoặc, gương mặt thanh tú của cậu in sâu trong mắt anh khiến anh phải mấp máy môi:



- Ừ, anh cũng thích em.



Thái Từ Khôn nở nụ cười thắng cuộc, kéo anh lên nằm cạnh mình sau đó đòi hỏi ôm lấy anh. Chu Chính Đình vuốt nhẹ tóc mái của cậu xong ngại ngùng cúi mặt xuống, để yên cho cậu ôm.




- Em không nghĩ là anh Đình chăm sóc cho Lão Đại đâu?


Sau khi từ buổi chụp ảnh trở về, mọi người đứng trước cửa phòng Khôn Khôn. Justin hé cửa ra nhìn đầu tiên, lắc đầu thông báo. Gương mặt ai cũng ngơ ngác không hiểu cậu nhóc Ôn Châu nói gì. Thấy vậy, Justin bèn tránh ra cho mọi người nhìn vào cái khe cửa bên trong.  Cảnh tượng bên trong thật sự rất đùa người. Người anh cả của Nhạc Hoa ôm lấy Lão Đại, đầu tựa vào ngực cậu, gương mặt ngủ tỏ vẻ rất thỏa mãn và vui vẻ. Lão Đại nằm bên cạnh cũng đang ngủ nhưng khóe môi lại cười rất đậm. 


Bách Phân Thất nhìn nhau lắc đầu, chẳng ai bảo ai khẽ khàng rời đi. Khi cách xa khỏi phòng Khôn Khôn, bảy người nhìn nhau cười lớn, cuối cùng cũng biết được điểm yếu của đại boss. Để xem nếu lôi anh Đình ra làm lá chắn, Lão Đại có dám bắt bẻ bọn họ nữa không.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top