Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Em bé Chân Diễn 18-19 tuổi chắc trông như thế này nhỉ? Theo như miêu tả thì em có hai má sữa mà 🤭😆😆)

(Hay là thế này?)

--------------------------

Ôn Khách Hành cũng không hiểu là đã chuyện gì xảy ra, rõ ràng trước khi đi ngủ hắn còn nằm cạnh A Nhứ, ở kho vũ khí trên đỉnh núi tuyết quấn lấy A Nhứ kể cho y nghe những chuyện mình đã từng trải qua. Trước khi đi ngủ hai người vừa mới nói đến chuyện Chu Tử Thư đi nương nhờ Tấn vương thành lập Thiên Song, nhưng đợi đến khi Ôn Khách Hành mở mắt lần nữa, lại phát hiện mình đang đứng ở cửa một tiệm thuốc.

*

Ôn Khách Hành rũ tay áo, là bộ y phục hắn đã mặc mấy ngày qua, y phục màu trắng thêu hoa văn ám trúc, hoàn toàn không phải là áo lụa mềm mà hắn thay trước khi đi ngủ.

"Đây rốt cuộc..."

"Vị công tử này, là đến bốc thuốc hay là..."

Lời nói còn dang dở đột ngột dừng lại vào giây phút người kia nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Khách Hành, người đi ra từ trong tiệm thuốc là một Càn Nguyên trẻ tuổi, nhìn qua phỏng chừng mười tám mười chín, thấp hơn nửa cái đầu so với Ôn Khách Hành, hai má còn mang theo một chút mập mạp của trẻ con chưa phai hết, đường  nét không sắc bén bằng Ôn Khách Hành, nhưng khó có thể tin được chính là khuôn mặt kia cùng với Ôn Khách Hành lại giống nhau như đúc, lúc này người đó đang vịn khung cửa ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành cũng lắp bắp kinh hãi, hắn kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt, lại ngửa đầu nhìn bốn chữ tiệm thuốc Chân gia treo trên xà nhà, nhất thời chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

"Ta đang gặp giấc mộng kì quái gì đây."

"Mộng? Mộng cái gì? "

Một thanh âm đột ngột chen vào cuộc đối thoại giữa hai người, Ôn Khách Hành sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại, hai mắt đối diện với một thiếu niên phong trần mệt mỏi từ trên ngựa lưu loát bay xuống nhìn nhau.

Vừa thấy rõ khuôn mặt người mới tới, đồng tử Ôn Khách Hành đột nhiên co rụt lại, khó có thể tin lùi lại hai bước, lại nghe thấy bên cạnh phát ra một tiếng hoan hô, tiểu thiếu niên giống hắn lúc còn trẻ như đúc kia vung cánh tay nhào về phía người vừa mới tới, thân mật kéo cánh tay đối phương.

"Tử Thư sư huynh, huynh về rồi, phụ thân với mẫu thân nhớ huynh nhiều lắm, lần này huynh về muộn mất năm sáu ngày, có phải gặp phải phiền toái gì không? Có bị thương không, thuốc trị thương còn đủ không?"

"Được rồi được rồi, Diễn nhi, ta đều ổn, đột nhiên nhận được nhiệm vụ mới nên muộn mấy ngày thôi, cho đệ điểm tâm nổi danh nhất kinh thành này."

Người tới chính là Chu Tử Thư thời niên thiếu, thiếu niên hơn hai mươi tuổi, cả người phóng khoáng sạch sẽ, gân cốt đã nảy nở, bọc trong đồng phục ám sắc của Thiên Song, tựa như một con báo nhỏ sinh khí bừng bừng mang theo sức sống và sắc bén đặc biệt của thiếu niên, đồng thời cũng giống như một thanh thần binh lợi khí vừa mới mở phong ấn, đang nóng lòng muốn ra trận.

Ôn Khách Hành bình tĩnh nhìn Chu Tử Thư thiếu niên giờ phút này đang cười cười dỗ dành Tiểu Càn Nguyên giống mình như đúc, tay cầm quạt gấp gõ từng nhịp lại từng nhịp.

"Diễn nhi, vị này là....."

Ôn Khách Hành không đợi Chân Diễn tiếp lời, chính mình trở tay cầm quạt chắp tay.

"Tại hạ họ Ôn, Ôn Khách Hành, nhờ cơ duyên xảo hợp mới tới nơi này, lại không ngờ gặp được Chân gia công tử, trong lúc nhất thời lại nhìn đến mê muội, gặp nhau là có duyên, không biết Ôn mỗ có thể may mắn được cùng với Chân...Chân công tử làm bằng hữu hay không? "

Chân Diễn túm ống tay áo Chu Tử Thư, nhỏ giọng nói bên tai y.

"Hắn họ Ôn, họ thật của phụ thân cũng là họ Ôn, đừng nói hắn là ca ca của đệ đấy chứ, không bằng lưu hắn lại vài ngày, chờ phụ thân và mẫu thân từ thôn dưới trở về gặp mặt một lần rồi nói sau?"

Ánh mắt Chu Tử Thư dừng lại trên mái tóc trắng như tuyết của Ôn Khách Hành một lát, sau đó đảo qua khuôn mặt mang theo ý cười của Ôn Khách Hành, quay đầu lại nhìn Chân Diễn bên cạnh, hai người này nhìn qua ngoại trừ Ôn Khách Hành gầy hơn một chút, vóc dáng cũng cao hơn một chút thì chẳng khác gì từ một khuôn đúc ra.

Không biết vì sao, nam nhân mới lần đầu gặp mặt này lại khiến cho y có một loại cảm giác phi thường quen thuộc, phảng phất như hai người đã quen biết rất nhiều năm, Chu Tử Thư chậm rãi buông lỏng nắm tay trên chuôi Bạch y kiếm, nhẹ nhàng chắp tay.

"Tại hạ Chu Tử Thư, vị này là sư đệ của ta, Chân Diễn, tại hạ cũng cảm thấy cùng Ôn huynh nhất kiến như cố, các hạ nếu không vội vàng lên đường, không ngại ở lại vài ngày đi."

"Cầu mà không được."

Ôn Khách Hành ở lại Chân gia mấy ngày, thăm dò hết những gì mà Chân Diễn đã trải qua, thì ra năm đó Tần Hoài Chương cũng không mặc kệ cả nhà Chân Diễn, ông thu xếp sự vụ, dẫn Chân gia trở về Tứ Quý sơn trang, sau đó vì không muốn để Tần Hoài Chương phải tốn công chăm sóc, phu phụ Chân gia liền mở một tiệm thuốc dưới chân sơn trang. Chân Diễn và Chu Tử Thư cùng lớn lên bên nhau, bởi vì là tiểu sư đệ nên Chân Diễn được nuôi dưỡng đặc biệt đơn thuần lại yếu ớt hơn một chút, so với hắn từ nhỏ đã lang bạt giang hồ, lớn lên ở Quỷ Cốc, cuộc sống của Chân Diễn tựa như một giấc mộng đẹp khiến người ta không muốn tỉnh lại.

Vốn dĩ Ôn Khách Hành còn tưởng rằng Chu Tử Thư và Chân Diễn lúc này là một đôi tình nhân, chỉ là sau khi dò xét vài ngày, giữa hai người thân thiết có dư nhưng thân mật lại không đủ, hôm nay sau giờ ngọ, Ôn Khách Hành tính được Chu Tử Thư sắp đến tin kỳ, hắn liền tìm cơ hội chặn Chân Diễn ở hậu đường cửa hàng.

"Chân huynh đệ đang làm gì vậy?"

Chân Diễn lật cái giỏ trong tay, vừa lựa ra những loại thảo dược thối rữa, vừa kỳ quái liếc nhìn Ôn Khách Hành một cái.

"Chọn thảo dược thôi, Ôn huynh không phải cũng nhìn thấy đây sao?"

Ôn Khách Hành lắc quạt, ý chỉ điểm tới sương phòng mà Chu Tử Thư đang ở.

"Hôm nay Tử Thư ngủ trưa có chút lâu, Chân huynh đệ không lo lắng sao?"

"Lo lắng? Sư huynh công phu vượt xa ta, chẳng qua chỉ mới ngủ một giấc, ta có cái gì phải lo lắng? "

Ôn Khách Hành thở dài, bất đắc dĩ đành phải thay đổi vấn đề

"Chân huynh đệ cùng với Tử Thư dự tính khi nào thành thân? Nếu như đến lúc đó Ôn mỗ còn ở đây, ngược lại muốn mặt dày đến đòi một ly nước rượu mừng."

Tay Chân Diễn run lên, bẻ gãy một nhánh bạc hà còn nguyên vẹn trong tay, cậu vừa quay đầu liền tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành, vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.

"Ta với sư huynh đều là Càn nguyên, thế gian này nào có đạo lí Càn Nguyên...cùng Càn nguyên ở bên nhau, Ôn huynh... Ôn Khách Hành nếu ngươi còn nói bậy nói bạ, ta liền bảo sư huynh đuổi ngươi ra ngoài."
(đáng iu quá em béeee ơi 😩😩😩)

Ôn Khách Hành sửng sốt trong chớp mắt, ngay sau đó liền lập tức hiểu được điểm mấu chốt trong đó, ý vị thâm trường cười cười.

"Ngươi đúng là không phải Càn nguyên giả, Nhưng Tử Thư thì chưa chắc."

"Ngươi ở đó nói hươu nói vượn cái..."

Chân Diễn đang đỏ tai tranh cãi với Ôn Khách Hành, đột nhiên nghe thấy sương phòng phía sau truyền đến một tiếng vang thanh thúy của đồ sứ rơi xuống đất.

"Xoảng!"

Ôn Khách Hành và Chân Diễn liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt hai người đều thay đổi, đứng dậy đi thẳng đến phòng Chu Tử Thư. Vừa mới vào cửa, Ôn Khách Hành đã bị tin hương của Khôn trạch rót đầy đầu đầy cổ, bất kể là Chu Tử Thư ở thế giới nào, tin hương đều có mùi rượu mạnh giống như vậy, Ôn Khách Hành đã quen với mùi vị này, cũng không cảm thấy kỳ quái, lập tức xoay người đóng cửa, lại túm lấy Chân Diễn đang cứng đờ ở cửa.

"Đứng ngốc ở đây làm gì, chưa từng ngửi thấy tin hương của khôn trạch sao? Đi rót cho huynh ấy một chén nước"

Chân Diễn bị Ôn Khách Hành kéo hoàn hồn, bối rối đáp một tiếng, cùng tay cùng chân chạy đi rót một chén nước đi về phía bên giường, gọi một tiếng sư huynh, lời vừa nói ra mới phát hiện thanh âm của mình nhỏ như muỗi kêu, âm cuối còn hơi run rẩy.

Ngược lại là Chu Tử Thư đang ở trong màn giường, đoạn thời gian trước bởi vì làm nhiệm vụ nên bị thương đôi chút, thuốc trị thương mà y dùng xảy ra xung đột với thành phần trong hương đan, hơn nữa giờ phút này đang ở trong nhà Chân Diễn, nhất thời y liền quên mất chuyện tin kỳ sắp tới, đợi y từ trong mộng bừng tỉnh, tất nhiên đã đến lúc tình nhiệt nồng đậm, lúc này cho dù dùng hương đan cũng không kịp, vì thế y đành phải cắn răng định vượt qua đợt tình nhiệt này rồi tính tiếp, nào ngờ trong lúc đang giãy giụa lại đánh đổ bình hoa đặt ở đầu giường.

Chỉ vài bước chân, Ôn Khách Hành và Chân Diễn vốn đang nói chuyện phiếm trong viện đồng loạt đi vào phòng, Chu Tử Thư chuẩn bị mở miệng đuổi hai người, lại ngửi được một cỗ tin hương Càn nguyên nồng đậm, tựa như cỏ cây thanh thuần lại xen lẫn khí lạnh của sương tuyết, chỉ một lát sau, Chu Tử Thư liền cảm thấy giữa hai đùi mình một mảnh ướt át, tình dục xa lạ giống như một ngọn lửa đốt cháy lục phủ ngũ tạng của y, theo kinh mạch của y, đốt đến xương cốt và máu thịt của y, khiến cho y cơ hồ mất đi lý trí. Chu Tử Thư giãy dụa vươn tay, nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của người kia, lung tung kéo hắn vào trong màn giường, nhào cả người lên, bên tai mơ hồ truyền đến một tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn.

Chân Diễn bị bàn tay nóng bỏng của Chu Tử Thư nắm giữ cổ tay, cả người run lên, cơ hồ không nói nên lời, chỉ lẩm bẩm gọi một tiếng sư huynh, liền bị người ta kéo vào trong giường. Cậu bị Chu Tử Thư đè dưới thân, cứng ngắc luống cuống ôm vòng lấy vai lưng Chu Tử Thư, thăm dò vỗ vỗ, chỉ thấy tin hương của khôn trạch giống như xúc tu bỏng rát sắp cháy lớn, cách lớp quần áo trùng trùng điệp điệp, có một vật thể cứng rắn nóng bỏng đang đặt trên bụng Chân Diễn

Mặt Chân Diễn đỏ như cũng muốn cháy theo. Cậu đương nhiên biết thứ chọc vào mình là cái gì. Trên thực tế, ngay khi vừa ngửi thấy tin hương của Chu Tử Thư, dương vật dưới bụng cậu đã cứng rắn đứng lên, chỉ là sư huynh mình vụng trộm thích hồi lâu đột nhiên biến thành Khôn trạch, còn đè mình như vậy, trong chốc lát Chân Diễn liền cảm thấy luống cuống tay chân, một hồi lâu sau cũng chỉ dám len lén hôn lên tóc mai Chu Tử Thư. (Cái thứ niên hạ thần tiên gì đây, đáng yêu quá, ngốc nghếch quá (⊃。•́‿•̀。)⊃)

"Quả nhiên vẫn là một tên nhóc con, ngươi như vậy, Khôn trạch sẽ không thỏa mãn được đâu."

Chân Diễn cả kinh, ngẩng đầu lên đã thấy Ôn Khách Hành cởi xong áo ngoài, vén màn leo lên giường, bàn tay men theo bắp chân Chu Tử Thư sờ đến cặp mông vểnh lên, cách lớp y phục mỏng manh câu một cái ở khe hở kia, kéo ra vài tia xuân ý ướt đẫm.

"Ưm..."

Chu Tử Thư bị Ôn Khách Hành sờ soạng như vậy, huyệt khẩu vô cùng ngứa ngáy bị vải vóc cào qua liền thoáng giảm bớt một chút ngứa, Chu Tử Thư theo bản năng vểnh mông lên cao hơn, gấp gáp càng muốn được nhiều hơn.

Ôn Khách Hành sửng sốt vài giây, khóe môi gợi lên chút ý cười, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Chu Tử Thư lúc niên thiếu còn chưa học được những mánh khóe khẩu thị tâm phi kia, phương thức đối đãi với dục vọng càng thêm thẳng thắn cùng trực tiếp, ngay khi Ôn Khách Hành đưa tay muốn lột tiết khố của Chu Tử Thư, cổ tay của hắn lại bị một người khác gắt gao giữ chặt lấy.

"Không cho phép ngươi động vào huynh ấy! Huynh ấy là... Huynh ấy là của ta! Ngươi... Ngươi cút ra ngoài cho ta!"

Chân Diễn đỏ hốc mắt, run rẩy nắm lấy cổ tay Ôn Khách Hành, vẻ mặt tức giận như thú nhỏ bị xâm phạm lãnh địa. Ôn Khách Hành rũ mắt nhìn cổ tay mình, khéo léo tránh thoát gông cùm của Chân Diễn.

"Ta đi ra ngoài, dựa vào ngươi mà có thể giúp huynh ấy vượt qua tin kỳ này?"

"Ta đương nhiên có thể, ngươi...sư huynh? "

Chu Tử Thư chờ một lát chỉ cảm thấy cả người nóng lên khó chịu, Càn nguyên bị hắn đè dưới thân nửa ngày rồi lại vẫn không nhúc nhích, mơ mơ màng màng theo bản năng đưa tay bắt lấy Càn nguyên vừa mới cho mình một tia khoái cảm, y nói không nên lời cầu hoan, chỉ nắm lấy tay Ôn Khách Hành đặt lên mông mình.

"Diễn nhi, ta...nóng quá, đệ lại sờ ta nữa đi, giống như vừa rồi, sờ sờ ta!"

Ôn Khách Hành và Chân Diễn liếc nhìn nhau một cái, Càn Nguyên lớn tuổi nhún nhún vai, dẫn đầu lui về phía sau một bước, nhường không gian cho Chân Diễn.

"Huynh ấy gọi là tên của ngươi, ngươi đến trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top