Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Du sông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vương gia, An Sinh Vương cầu kiến!” 1 thái giám bước đến cạnh 1 thanh y nam tử nói.

“Mời vào đi!” Thanh y nam tử nhấp 1 ngụm trà nói. Thái giám nhanh chóng lui ra, 1 lúc sau 1 trung niên nam tử mặc trường bào màu nâu bước vào.

“An Sinh Vương đã lâu không gặp!” Thanh y nam tử nhìn An Sinh Vương cười nói.

“Khang nhi!” Anh Sinh Vương nhìn thanh y nam tử, ánh mắt đầy vẻ chua sót.

“An Sinh Vương mời ngồi.” Trần Quốc Khang mỉm cười nhìn An Sinh Vương – Trần Liễu, cung kính mời ngồi. An Sinh Vương cũng nhanh chóng ngồi xuống, ánh mắt vẫn đầy vẻ bi thương nhìn Trần Quốc Khang. “Dạo này con có khỏe không?” An Sinh Vương nói.

“Cảm ơn An Sinh Vương quan tâm! Quốc Khang vẫn khỏe!” Trần Quốc Khang vẫn tươi cười cung kính nói.

“Chuyện hoàng thượng phong cho Chiêu Minh Vương làm thái úy…” An Sinh Vương nói.

“Chuyện đó Quốc Khang không quan tâm!” Trần Quốc Khang thờ ơ nhấp 1 ngụm trà.

“Nhưng phụ thân…” An Sinh Vương nói, đột nhiên hốt hoảng nhìn Trần Quốc Khang không nói tiếp.

Trần Quốc Khang đặt chung trà xuống, nhíu mày khó chịu nói, “Xin Vương gia thận trọng lời nói!”

“Ta biết!” An Sinh Vương ái ngại nói. “Nhưng ta vẫn cảm thấy hoàng thượng làm vậy vẫn không thỏa đáng, đáng lý chức vị đó phải do con hoặc Quốc Tuấn đảm nhiệm…” Giọng nói An Sinh Vương có phần nóng nảy hơn.

“An Sinh Vương…” Trần Quốc Khang cắt ngang lời của ông ta “Chuyện này Quốc Khang không cảm thấy có chỗ nào không hợp lý, Quang Khải là dòng máu chính thống của hoàng gia, lại rất có tài năng, ta không có chỗ nào không hài lòng.” Trần Quốc Khang bình tĩnh nói.

An Sinh Vương có vẻ tức giận, không nói gì đứng lên xoay người rời đi. Trần Quốc Khang nhìn theo bóng ông ta, hơi nhíu mày nhấp 1 ngụm trà.

“Thiên linh linh địa linh linh… Thái thượng lão quân, thổ địa gia gia, tề thiên đại thánh… Cấp cấp mau triệu tập về đây…” Tịnh Mỹ ngồi trước cửa phòng ở điện Long Thụy, cầm 1 tờ giấy màu vàng bên trên có mấy chữ gì đỏ đỏ, đang bị cháy, quơ qua quơ lại, đốm lửa nhỏ cũng theo cử động tay của cô mà chớp tắt cháy, miệng cô thì lẩm bẩm, những tàn tro cũng bay bay trong gió “Các ngài có về đây xin phù hộ cho con… Xua đuổi được ôn thần… Tốt nhất đừng cho hắn xuất hiện trước mặt con nữa.”

“Ngươi làm cái gì vậy?” Tiểu Hoảng Tử sao buổi chầu cũng trở về, thấy Tịnh Mỹ làm thế ngạc nhiên bước đến hỏi.

“Nô tài đốt phong long…” Tịnh Mỹ thờ ơ ngước mặt nhìn lên, nói.

“Hahaha… Nhìn mặt ngươi thật đáng sợ… Hahaha…” Mặc dù Tiểu Hoảng Tử đã cố kìm nén nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Tịnh Mỹ hắn lại không thể kìm chế được nữa, mũi đỏ, mắt thâm quầng đen như gấu trúc, trên đầu thì lại được hắn quấn vải thành cái bánh chưng.

“Hoàng thượng ngài có thể đừng cười nữa được không?” Tịnh Mỹ bực dộc nói, sau đó cúi đầu đốt tiếp 1 mảnh giấy màu vàng, miệng tiếp tục lẩm bẩm.

Tiểu Hoảng Tử dừng cười, bước đến ngồi xuống cạnh Tịnh Mỹ hỏi “Ngươi làm vậy để làm gì?” Hắn hỏi rồi cầm mẫu giấy màu vàng lên xem. Khó hiểu nhìn Tịnh Mỹ hỏi “Còn cái này là gì?”

“Là bùa chú nô tài tự viết!” Tịnh Mỹ thờ ơ trả lời.

“Thế mấy cái dấu tròn tròn, rồi cây kiếm này, có cả cái nón nữa… Đây là gì?” Tiểu Hoảng Tử khó hiểu nhìn Tịnh Mỹ hỏi.

“Là chữ!” Tịnh Mỹ giật tờ giấy lại cầm lấy đốt luôn.

“Chữ gì kỳ vậy?” Tiểu Hoảng Tử nhíu mày khó hiểu nói.

“Chữ quốc ngữ…” Tịnh Mỹ nói, rồi đột nhiên dừng lại, quay sang Tiểu Hoảng Tử cười cười nói “Là chữ của bùa chú, người thường không thể hiểu được đâu.”

“Vậy à! Mà ngươi biết cả làm phép nữa sao?” Tiểu Hoảng Tử nhìn Tịnh Mỹ, rồi cầm 1 tờ giấy khác lên nhìn nhìn, lộ vẻ kính phục.

Tịnh Mỹ thở ra 1 hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng đốt lấy đống giấy màu vàng.

Dưới đây là 1 số chữ trên giấy màu vàng kia:

- Tiểu Hoảng Tử ngươi chết đi.
- Tiểu Hoảng Tử ta nguyền rủa ngươi.
- Tiểu Hoảng Tử ngươi sẽ ăn cơm mà nghẹn chết.

Nhưng nhiều nhất vẫn chỉ có câu : Tiểu Hoảng Tử ngươi chết đi.

“Ngươi xong chưa?” Tiểu Hoảng Tử ngồi kế bên nhìn Tịnh Mỹ cười nói.

“Nô tài sắp xong rồi!” Tịnh Mỹ trả lời.

“Vậy nhanh đi, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi.” Tiểu Hoảng Tử cười nói.

“Sao?” Tịnh Mỹ giật mình vui sướng, nhưng rất nhanh cô lại lắc mạnh mẽ “Sao lại là bây giờ?”

“Sao lại không thể là bây giờ?” Tiểu Hoảng Tử nhíu mài khó hiểu nhìn cô.

“Hoàng thượng không thấy mặt của nô tài như đầu heo sao?” Tịnh Mỹ ôm đầu nhìn Tiểu Hoảng Tử.

“Ta thấy vậy càng tốt chứ sao!” Tiểu Hoảng Tử cười nói, rồi không đợi cô phản ứng mà nhanh chóng kéo cô đi.

“Ọe ọe…” Tịnh Mỹ ngồi trong xe ngựa đã muốn nôn mửa, cũng may cô vẫn chưa ăn gì nên chẳng ói được cái gì, Tiểu Hoảng Tử nhíu mày nhìn cô.

“Ngươi có sao không?” Tiểu Hoảng Tử hỏi.

“Nô tài nhìn giống không có sao không?” Tịnh Mỹ trừng mắt nhìn Tiểu Hoảng Tử, hắn thấy cô trừng mắt chỉ cười cười, không nói gì.

“Mau xuống đi!” Tiểu Hoảng Tử đứng dưới xe ngựa khó chịu gọi với vào.

“Không xuống!” Tịnh Mỹ nhìn lại bộ dạng của mình thật sự chẳng dám bước ra ngoài, tuy đã mặc đồ nam nhân bình thường, đầu cũng được tháo băng, nhưng mặt thì vẫn trông rất đáng sợ…

“Mau lên!” Tiểu Hoảng Tử lại nói, rồi không đợi cô kỳ kèo nữa bước lên xe kéo Tịnh Mỹ ra.

“Nô tài không xuống, không muốn xuống.” Tịnh Mỹ la hét.

Mấy thị vệ đứng bên cạnh cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn, nhưng không ai dám lên tiếng.

“Ngươi thật phiền phức, nhớ phải gọi ta là công tử đó!” Tiểu Hoảng Tử kéo tay Tịnh Mỹ đi. Tịnh Mỹ tuy lúc đầu không muốn xuống nhưng khi bước xuống nhìn thấy cảnh vật thì miệng cô lại há to đến tận bây giờ không ngặm lại được.

Trước mắt cô hiện ra 1 khung cảnh đẹp đến mê người, 1 con sông nước trong đến nổi có thể nhìn thấy cả đáy, hai bên những hàng liễu rũ, cùng với những thảm cỏ xanh mướt, những bông cúc dại nở hoa vàng tươi hiện trên nền xanh của cỏ, bầu trời trong xanh in bóng xuống làn nước, nước sông 1 màu xanh biên biếc, mấy viên sỏi trắng lớn nhỏ nằm bên cạnh cũng được ánh nắng chiếu vào phát quang, trai thanh gái tú người ngồi dưới tán cây trò chuyện, người thì đi đi lại lại, có người còn câu cá, mấy con cá bơi lội tung tăng trong nước chẳng sợ gì con người. Xa xa có 1 cái đình nhỏ, Tiểu Hoảng Tử kéo cô đến cạnh ngồi xuống.

“Hoàng… Công tử, đây là đâu vậy?” Tịnh Mỹ hỏi.

“Sông Tô Lịch!” Tiểu Hoảng Tử cười nói.

“Sông Tô Lịch?” Tịnh Mỹ hốt hoảng đứng lên quay ra nhìn dòng sông nói, cô lắc mạnh đầu, không thể tưởng, cô năm đó cùng Chính Nghĩa đến Hà Nội chơi có đi ngang qua con sông này, cô đã cố gắng chạy nhanh qua để tránh mùi hôi thối bốc ra từ nó, rác thì có thể nói muốn lấp hết cả dòng sông, chỉ còn 1 ít nước xăm sấp dưới lòng sông, cô vẫn chưa bao giờ nghĩ sẽ có con cá nào sống ở đó, vậy mà giờ cô lại thấy có cả người câu cá.

“Đúng thế! Có đẹp không?” Tiểu Hoảng Tử cười nói, cũng quay ra nhìn dòng sông xinh đẹp đó.

“Rất đẹp…” Trong giọng nói có phần tiếc nuối, tiếc cho 1 con sông xinh đẹp như vậy, qua ngàn năm sau lại biến thành 1 bãi rác.

“Ngươi có muốn chèo thuyền trên sông không?” Tiểu Hoảng Tử hỏi.

Tịnh Mỹ nhanh chóng gật đầu, cô nói không muốn là nói dốc, nếu cô nói cho Chính Nghĩa nghe cô đã từng chèo thuyền trên sông Tô Lịch chắc có lẽ anh sẽ há hốc miệng nhìn cô, chấp tay xin thua. Nghĩ thế cô lại phì cười.

“Vậy chúng ta đi chèo thuyền!” Tiểu Hoảng Tử đứng lên bước đi. Tịnh Mỹ nhanh chóng chạy theo.

“Công tử, mau mau kéo lên đi, cắn câu rồi kìa.” Tịnh Mỹ hò hét, nhìn cái cần câu của Tiểu Hoảng Tử đang bị cá kéo quằng xuống. Ý này là cô nghĩ ra, vừa chèo thuyền vừa câu cá, thật là thú vui tao nhã.

“Được được! Để ta kéo lên!” Tiểu Hoảng Tử cũng khẩn trương kéo con cá lên. 1 con cá màu bạc lớn, được kéo lên, vũng vẫy trên không trung, Tịnh Mỹ nhanh chóng chộp lấy sợi dây câu kéo nó về phía mình, nhưng do cô vội đứng lên, thuyền chập chờn…

“Bõm” 1 tiếng thật lớn, nước văng tung tóe trong không trung. Tịnh Mỹ chìm nổi trên nước, tay chân quơ loạn kêu la “Cứu… Cứu… Ta không biết bơi…”

Lại thêm 1 tiếng “Bõm”, Tiểu Hoảng Tử nhanh chóng nhảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top