Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Tưởng giấu được sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịnh Mỹ nằm lăn lộn trên giường không ngủ được, cô nhớ Chính Nghĩa vô cùng, không biết giờ anh đang làm gì? Có nhớ mình không, mấy con sam bám theo anh ấy... Đừng nói không có mình ở đó, bọn họ cướp mất Chính Nghĩa của mình rồi nha. Không không Chính Nghĩa rất chung tình, không thể dễ dàng bị cám dỗ, yên tâm yên tâm giờ ngủ thôi! Sau 1 hồi suy tư, rốt cuộc Lâm Tịnh Mỹ cũng ngủ, tối đó cô nằm mơ thấy 1 giấc mơ kỳ lạ, trong mơ cô đang vui vẻ nắm tay Chính Nghĩa đi chơi, cô tươi cười nhìn đường phố tấp nập xe, rồi nhìn sang Chính Nghĩa nhưng người cô nhìn thấy lại không phải Chính Nghĩa mà là...



"A.........." Tịnh Mỹ ngồi bật dậy, mặt đầy mồ hôi, cô lẩm bẩm "Sao lại là hắn?" Ngồi thẫn thờ 1 lúc. Đột nhiên cô quay sang liền gặp ngay khuôn mặt trong mơ, cô lại càng cả kinh, lết vào trong góc giường, chùm kính chăn chỉ chừa hai con mắt nhìn ra, nói "Hoàng thượng sao ngài lại ở đây?



"Ngươi la lớn như vậy làm ta giật mình. Ta qua xem thử ngươi bị cái gì?" Tiểu Hoảng Tử chau mài khó hiểu nhìn Tịnh Mỹ.



"Nô tài nằm mơ thấy con đom đóm, sợ quá nên mới la lên, hoàng thượng tha tội." Tịnh Mỹ nhanh chóng biện hộ, cô sao có thể nói cô nằm mơ thấy cô và hắn vui vẻ nắm tay nhau đi dạo phố chứ.



"Vô dụng!" Tiểu Hoảng Tử nghe thấy cũng xoay người rời đi, đi vài bước lại xoay lại nói "Nhớ đi quét lá đó!" rồi đi mất.



Tịnh Mỹ ngồi trong chăn, thở ra 1 hơi, lắc lắc đầu, chỉ vì mình bị hắn hành hạ nhiều quá nên mới bị ám ảnh, nhất định thế... Cô trấn an mình, nhìn nhìn ra cửa sổ, trời cũng bắt đầu rạng. Cô cũng nhanh chóng lết xuống giường, mặc dù muốn ngủ nhưng lại không dám ngủ. Nhưng cô vừa bước xuống giường lập tức mặt tái nhợt, cuối nhìn xuống, miệng cô lắp bắp thốt lên "Không phải chứ..." Nhìn vào chỗ màu đỏ đỏ dính trên giường và trên y phục, cô như muốn hóa đá, đã tới ngày, cô đã ở cổ đại này gần 1 tháng rồi sau, đột nhiên 1 trận đau truyền đến, Tịnh Mỹ co quắp người lại ngồi xuống đất, rất đau bụng rất đau, sau lại đau đến thế, cô cứ tưởng đây vốn không phải thân thể của cô thì sẽ không đau chứ, Tịnh Mỹ mặt càng lúc càng tái nhợt, máu cũng chảy thấm ra ngoài, cô không thể đi đâu được, phải nói là cô không có chút sức lực nào để đi. Trong lòng lại vô cùng lo sợ, có thái giám nào mà lại có bệnh phụ nữ không, cô cũng không dám tưởng tượng Tiểu Hoảng Tử biết được thì hắn sẽ xử trí cô như thế nào, như cô cũng chẳng thể nghĩ nhiều như thế, cô rất đau, đầu óc bắt đầu choáng váng. Tịnh Mỹ ngất đi lúc nào không hay.



Tịnh Mỹ mơ hồ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn chung quanh, cô thấy mình đang nằm ở Ngọc Tú cung, trời cũng đã tối. Tuyết Nhi từ ngoài bước vào, thấy Tịnh Mỹ tỉnh lại cũng nhanh chóng chạy lại.



"Quý nhân! Người không sao chứ!" Tuyết Nhi lo lắng hỏi.



"Sao ta lại ở đây!" Tịnh Mỹ khó hiểu nhìn Tuyết Nhi hỏi.



"Chuyện này..." Tuyết Nhi ấp úng 1 chút rồi nhanh chóng trả lời "Tuyết Nhi đến thăm quý nhân, thấy quý nhân nằm dưới đất, hoảng quá nên mang quý nhân về đây."



"Vậy sao?" Tịnh Mỹ thờ ơ hỏi, bụng vẫn còn đau âm ỉ nên cô cũng chẳng có tâm tình gì.



"Quý nhân uống thuốc đi, Tuyết Nhi sẽ đi mang thức ăn đến cho người." Tuyết Nhi đưa chén thuốc đến cạnh Tịnh Mỹ, Tịnh Mỹ cũng gắng ngồi dậy, uống cạn 1 hơi hết chén thuốc, cô mệt mỏi nằm trở xuống, nhắm mắt ngủ. Tuyết Nhi thấy cô ngủ rồi cũng bước ra ngoài.



Trong 1 góc khuất của Ngọc Tú cung có 1 người mặc hoàng y đứng đó. Tuyết Nhi bước đến, cuối đầu hành 1 lễ với người đó.



"Nàng ấy không sao chứ?" Hoàng y nam tử giọng lo lắng hỏi Tuyết Nhi.



"Quý nhân không sao, đã uống thuốc và ngủ rồi. Tuyết Nhi đang đi lấy 1 ít thức ăn cho quý nhân." Tuyết Nhi cung kính nói. Chỉ thấy hoàng y nam tử vẫy tay 1 cái, Tuyết Nhi cũng nhanh chóng bỏ đi. Hoàng y nam tử vẫn đứng đó 1 lúc rồi đi mất.



"Này, này..." Trần Quốc Khang ngồi bên giường Tịnh Mỹ lay lay cô. Tịnh Mỹ bị lay cũng mệt mỏi thức dậy mở mắt ra thấy Trần Quốc Khang.



"Ngươi tỉnh rồi! Ngươi bị sao vậy?" Trần Quốc Khang hỏi.



"Ta ..." Tịnh Mỹ khó xử không biết nên nói với hắn là cô bị cái gì đây, "Ngươi sao lại ở đây?"



"Ta đến điện Long Thụy tìm ngươi, nhưng không thấy, ra chỗ quét lá cũng không thấy, ta nghĩ ngươi về đây nên đến xem thử. Không ngờ lại gặp được ngươi." Trần Quốc Khang nói.



"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Tịnh Mỹ yếu ớt hỏi.



"3 ngày nữa là lễ mừng thọ của thái thượng hoàng." Trần Quốc Khang cười cười nhìn cô.



"Vậy thì sao?" Tịnh Mỹ thờ ơ nói, cô cảm thấy chuyện này thì có liên quan gì đến cô chứ.



"Ngươi ngốc thật!" Trần Quốc Khang mắng, sau đó hắn lại cười cười nói tiếp "Hôm đó là cơ hội cho ngươi bỏ trốn." Giọng nói hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc "Ngươi nhất định giờ tuất hôm đó phải đến chỗ cũ gặp ta. Có biết không?"



Tịnh Mỹ mặc dù rất vui nhưng cô đã hết sức lực chỉ có thể gật đầu 1 cái. Tuyết Nhi lúc này cũng trở về, Trần Quốc Khang nghe tiếng bước chân cũng nhanh chóng biến mất.



3 ngày sau tại điện Nhật Quang.



"Phụ hoàng! Nhi thần có học được điệu múa người Hồ rất độc đáo để nhi thần múa cho phụ hoàng xem!" Trần Quốc Khang cung kính chấp tay nhìn 1 trung niên nam tử khoảng 50 tuổi, ngồi trên ghế cao giữa chánh điện, trung niên nam tử cười gật gật đầu. Trần Quốc Khang thấy trung niên nam tử cho phép liền di chuyển thân mình, điệu nhạc cũng vang lên theo, âm thanh réo rắt lạ thường, thân người Trần Quốc Khang cũng lúc lắc đung đưa theo điệu nhạc. Trung niên nam tử ngồi trên cao nhìn mà cười híp mắt, luôn miệng khen hay. Trần Quốc Khang múa xong, cũng cung kính vái 1 lại với trung niên nam tử. Mọi người đều vỗ tay.



Thái thượng hoàng rất hài lòng, nhìn qua 1 nữ nhân đang ngồi bên cạnh cười 1 cái, rồi bước xuống đi đến chỗ Trần Quốc Khang, cởi chiếc áo bông trắng trên người mình ra đưa cho Trần Quốc Khang nói "Múa hay lắm, đây xem như ta thưởng cho con." Rồi xoay người trở về chỗ ngồi. Trần Quốc Khang nhận áo bông "Đa tạ phụ hoàng ban thưởng." rồi cũng quay lại chỗ ngồi.



"Con cũng sẽ múa điệu Hồ cho phụ hoàng xem." Tiểu Hoảng Tử ngồi 1 bên nhìn nãy giờ cũng đứng lên, bước ra nhìn trung niên nam tử nói, chưa đợi trung niên nam tử chấp nhận, Tiểu Hoảng Tử đã lắc thân người múa, tiếng nhạc cũng vang lên, nhưng lần này lại khác với lần múa trước của Trần Quốc Khang, nếu nói điệu múa của Trần Quốc Khang uyển chuyển nhu mềm, thì Tiểu Hoảng Tử múa lại có phần dứt khoát kiên nghị, tiết tấu cũng nhanh hơn. Trung niên nam tử thì chỉ cười híp mắt nhìn Tiểu Hoảng Tử múa, có vẻ rất hài lòng.



"Vậy phụ hoàng cũng thưởng áo bông cho con đi!" Tiểu Hoảng Tử múa xong nhìn thẳng trung niên nam tử nói. Chỉ thấy hoàng thượng có vẻ hơi khó xử chỉ cười cười.



"Quý nhất là ngôi vua, tôi đã không tranh giành với chú hai rồi. Nay đức chí tôn cho tôi thứ nhỏ mọn này mà chú hai cũng muốn cướp sau?" Trần Quốc Khang cười nói.



Tiểu Hoảng Tử nhìn qua chỗ Trần Quốc Khang, không nói gì, trung niên nam tử nghe Trần Quốc Khang nói thế liền cười lớn, nhìn Trần Quốc Khang nói "Vậy ra con coi ngôi vua cũng chỉ như cái áo choàng này thôi à?" nói xong trung niên lại cười lớn hơn. Tiểu Hoảng Tử không nói gì cũng đi đến chỗ kế bên Trần Quốc Khang ngồi xuống.



"Chắc không thể hỏi xin hoàng thượng việc này rồi." Trần Quốc Khang nói nhỏ với Tiểu Hoảng Tử. Tiểu Hoảng Tử nghe thế chân mài nhơi nhíu khó hiểu nhìn Trần Quốc Khang. Chỉ thấy Trần Quốc Khang cười nói, mời rượu mình. Tiểu Hoảng Tử bất đắc dĩ cười đón lấy chung rượu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top