Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

144. Ốm nghén vì pizza

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Min

Beta: Mol

"Thịnh ~~ "


"Ơi?" Nghe Mỵ Mỵ làm nũng gọi tên mình, hai tay của Thịnh càng tập trung sờ mó bờ mông trắng nõn của cô, có hơi không ngờ Mỵ Mỵ lại nói chuyện với giọng điệu này, bình thường đây là lúc cô đưa ra yêu cầu "không bình thường".


Ví dụ như...


"Thịnh ~~" Đưa tay đè lại bàn tay đang vuốt ve mông cô, thấy bàn tay đó chút nữa là đã trượt xuống nơi có đóa hoa non mềm kia, "Em đói ~~"


"Ầm!" Sét đánh giữa trời quang, lửa dục đang đốt lên của Thịnh đã bị dập tắt. "Đói sao?"


"Vâng!" Cô ra sức gật đầu, ánh mắt dù mang theo sự khiêu gợi vì ham muốn, nhưng khát vọng với đồ ăn thì rõ ràng hơn.


"Ách..." Thật ra, ăn sáng xong bọn họ mới đi xem phim, bây giờ cũng mới ba giờ chiều, đúng là Mỵ Mỵ sẽ thấy đói bụng. "Nhưng..."


"Thịnh, cục cưng cũng đói bụng!" Dù có hơi vô lễ khi chen ngang lời Thịnh, nhưng phụ nữ có thai không chịu đói được, bây giờ khát vọng được ăn của cô đã vượt qua tất cả.


Gần đây Mỵ Mỵ phát hiện, chỉ cần cô bày ra dáng vẻ của phụ nữ có thai, lấy cục cưng trong bụng làm khiên chắn thì nhóm đàn ông của cô sẽ tranh nhau thực hiện yêu cầu của cô.


Đây là lúc kiểm tra Thịnh, để xem Mỵ Mỵ và cục cưng trong bụng là số một, hay "cậu bé" của anh mới là số một đây?


"Vậy, Mỵ Mỵ muốn ăn gì nào?" Cuối cùng, tình người trong lòng Thịnh cũng chiến thắng dục vọng, anh quyết định cho Mỵ Mỵ và cục cưng trong bụng cô ăn no trước. Ăn cơm chiều xong rồi làm tiếp cũng được, dù sao tối nay cô cũng là của anh.


"Pizza!" Từ lúc rời khỏi nhà thuê, cô cũng chưa ăn pizza lại, nhưng cô vẫn thích ăn đồ ăn không có quá nhiều chất dinh dưỡng này. Hôm nay hiếm khi không có mấy người "quản gia" đó nhắc nhở mình, bình thượng Thịnh cũng không chịu nổi đòn làm nũng của cô, nhân dịp này phải ăn thật ngon mới được!


"Được!" Dù không dinh dưỡng, nhưng thỉnh thoảng ăn một bữa vẫn được. Hơn nữa, pizza cũng ship được đến đây, hai người không cần ra ngoài, ha ha!


Nhưng, Thịnh tuyệt đối không ngờ được, điều khiến anh hối hận nhiều ngày là, trừ việc bụng ngày càng to, Mỵ Mỵ không có triệu chứng gì khi mang thai, lại không thể ngửi mùi pizza mà cô luôn thích?


"Ọe..., ọe..." Vừa cắn một miếng pizza là đã có cảm giác muốn nhả, Mỵ Mỵ vọt tới toilet nôn ra, không chỉ nôn hết bữa sáng ít ỏi trong bụng, còn nôn ra dịch mật.


Thế là, bỗng nhiên Thịnh không ăn được "bữa tiệc lớn" này nữa, khi đưa Mỵ Mỵ về tới nhà thì lại bị hù bởi mấy người đàn ông đang ở trong phòng khách, hành động như muốn mài sàn nhà được lót bằng đá cẩm thạch bóng loáng ra.


"Mỵ Mỵ!" Bọn anh ba chân bốn cẳng đón lấy Mỵ Mỵ đang được Thịnh ôm vào lòng, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, mọi người đều mang theo ánh mắt trách cứ nhìn Thịnh, Mỵ Mỵ mới bị anh mang đi mấy tiếng thôi, sao lại biến thành bộ dạng yếu ớt như thế này chứ?


"Mỵ Mỵ, em sao vậy, không thoải mái sao?" Dịch cầm cổ tay Mỵ Mỵ lên rồi bắt mạch, lúc sáng anh vừa mới kiểm tra xong, rõ ràng cô rất khỏe mạnh mà.


"Mỵ Mỵ ăn một miếng pizza rồi bắt đầu nôn, cho em ấy ăn thứ khác rồi, nhưng vẫn ăn gì nôn nấy!" Trên đường về anh thử cho Mỵ Mỵ ăn thứ khác, nhưng rõ ràng hôm qua còn ăn được, hôm nay lại ăn vào nôn ra, làm anh lo chết mất!


"Dịch, em đói quá!" Nâng khuôn mặt đáng thương lên nhìn Dịch, bây giờ cô đang rất đói, nhưng rõ ràng bụng rỗng tuếch, lại không thể ăn gì cả. Mấy tháng trước cô còn thấy mình may mắn, không bị cục cưng gây rắc rối như mấy người phụ nữ có thai khác, bây giờ cuối cùng cô cũng có cơ hội trải qua, đúng là khó sống mà!


Bắt đầu từ hôm nay, khi Thịnh cho Mỵ Mỵ ăn pizza, cô đã "chào đón" lần ốm nghén đầu tiên, còn tra tấn cô đến tháng thứ năm mới dừng lại.


Dù chắc chắn cục cưng trong bụng cô vẫn có thể hấp thụ chất dinh dưỡng, cô vẫn cố gắng ăn thứ này thứ kia, nhưng chủ yếu vẫn không tránh được việc nôn ra, điều này khiến mấy người đàn ông vừa lo lắng, vừa đau lòng gần chết.


Thịnh, không hay lắm, là trung tâm của sự kiện này, sau khi bị mấy người đàn ông còn lại kết tội là người bắt đầu, bị ép buộc đón nhận cuộc thăm hỏi, bắt tay ân cần như mưa to gió lớn của bọn anh, cũng bị cấm không được lại gần Mỵ Mỵ trong một thời gian ngắn như Phàm.


Trừ ngày Ngô Khắc Phỉ làm tình với Mỵ Mỵ ở toilet nữ trong rạp chiếu phim ra, mấy người đàn ông khác đương nhiên vẫn phải kiên nhẫn như ninja Nhật bản, trừ lúc Mỵ Mỵ ghé mặt vào toilet thì ngoài việc ôm ôm hôn hôn cô ra thì không dám có động tác gì khác.


Cuối cùng, vào một ngày sáng sớm trong tháng thứ năm mà Mỵ Mỵ mang thai, lúc còn chưa sáng cô đã tỉnh giấc, đột nhiên rất muốn ăn một chén cháo đậu xanh. Sau khi Daniel đặc biệt làm cho cô một chén, cô vui mừng phát hiện ra, cuối cùng cô cũng không bị ốm nghén nữa!


Mà sau một thời gian ngắn được lệnh không được tiếp cận Mỵ Mỵ, Phàm và Thịnh, cả Ngô Khắc Phỉ đều được ở bên cạnh chăm sóc cô, Daniel còn được "tiện thể" ngủ chung với Mỵ Mỵ. Anh "ô hô" hai tiếng, dùng sức chạy lên lầu nói tin tốt này cho mấy người đàn ông ở khác phòng.


Chuyện này có ý nghĩa vô cùng trọng đại, đã cho thấy Mỵ Mỵ cuối cùng cũng ăn uống được bình thường, có thể ăn một số loại rau, còn cho thấy "cuộc sống tình dục" của họ sẽ được khôi phục ở một mức độ nhất định.


Mấy người sợ vợ (dù có hai người phải ra ngoài làm việc) từ ngày hôm đó bắt đầu nghĩ đến Mỵ Mỵ ngày đêm không biết mệt. Lúc cô đột nhiên muốn ăn, dù là nửa đêm hay là cách xa vạn dặm, dù phải lái xe đến mấy tiếng đồng hồ, hay phải đặt hàng từ nước ngoài về, bọn anh chỉ cần cho Mỵ Mỵ ăn thì càng thoải mái, càng hài lòng!


Mỵ Mỵ tự dưng lại thấy vui khi bọn họ "cạnh tranh tốt" với nhau, dù sao người cuối cùng được lợi cũng là cô mà!


ReplyForward

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top