Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

149. Mỵ Mỵ trở thành phú bà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Eirlys

Beta: Mol


Ngày qua ngày bụng Mỵ Mỵ càng lớn dần, đám đàn ông sống cùng nhau cũng ngày càng ăn ý. Mỵ Mỵ thấy cuộc sống của mình hoàn mỹ không chịu được!

Cô thường lén cười trộm một mình. Bây giờ cuộc sống của cô không cần mỹ mãn quá nữa đâu. Ngày nào cũng được đàn ông nâng trên tay, đối đãi như nữ hoàng, nhất định cô sẽ bị các anh chiều hư!

Hiện giờ đám đàn ông ai cũng được cô huấn luyện qua rồi. Ở trước những người khác hôn một cái, bọn họ cũng sẽ không xụ mặt như ban đầu nữa, mà bình tĩnh hơn nhiều!

Như bây giờ chẳng hạn.

"Chồng ơi, em muốn ăn cái kia!" Mang thai đã được tám tháng, thân hình nặng nề khiến cô cũng cảm thấy mệt mỏi theo. Ăn cơm cũng phải tựa vào lòng đàn ông, để họ đút cho cô ăn!

A! Đãi ngộ của nữ hoàng quả nhiên là khác xa mà!

"Được, há miệng!" Vội vàng gắp miếng khoai môn Mỵ Mỵ chọn đưa vào miệng cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì nhai đồ ăn mà căng phồng, rồi đến cái miệng đỏ thắm động đậy nhai nuốt. Phàm bị sai vặt không cảm thấy cực nhọc một chút nào, ngược lại trên mặt anh tràn ngập vẻ lấy lòng của một phi tử được hoàng đế sủng ái.

Bây giờ thời gian của Mỵ Mỵ bị đám đàn ông chia đều, đâu phải là ngày nào anh cũng có cơ hội được ôm ôn hương nhuyễn ngọc như hôm nay. Bắt được cơ hội dù là nhỏ nhất, anh nhất định cũng không buông tay!

"Cái kia nữa!" Sướng đến nỗi chỉ hận không có người nhai hộ, cái miệng nhỏ của Mỵ Mỵ vừa động đậy, lần này tay cũng lời đưa lên, trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu.

"Mỵ Mỵ há miệng!" Không đợi Phàm đang đút cô ăn vươn tay gắp rau, Thịnh ngồi bên cạnh đã ân cần đưa cái cánh gà được Mỵ Mỵ nhìn trúng vào miệng cô! Lúc anh nấu ăn còn đặc biệt róc hết xương, để Mỵ Mỵ ăn dễ hơn. Đương nhiên, nếu Mỵ Mỵ không ngại, anh cũng vui lòng dùng miệng giúp Mỵ Mỵ nhằn xương ra.

"Mỵ Mỵ, ăn thêm ít rau đi!" Dịch ngồi đối diện tay không đủ dài, nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của Mỵ Mỵ, anh vẫn gắp đồ ăn vào bát Mỵ Mỵ, ý bảo Phàm đút cô ăn hết!

"Mỵ Mỵ, ăn tối xong, em kí tên vào một số văn kiện hộ anh nhé!" Ngô Khắc Phỉ ngồi gần đó không chen vào được cực kì khó chịu. Bên trái bên phải đều bị bọn họ chiếm hết, anh chỉ có thể nói chuyện khác để dời đi sự chú ý của Mỵ Mỵ.

"Dạ, được! Nhưng là cái gì vậy anh?" Nghiêng đầu tránh món cải xanh đưa đến miệng, Mỵ Mỵ bĩu môi nhìn Phàm ý nói đồ ăn trong miệng cô còn chưa nuốt hết, một bên phân tâm hỏi lại anh trai.

"Không có gì đâu, chỉ là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần thôi!" Ngô Khắc Phỉ nói cực kì hời hạt, gió thoảng mây trôi!

Một tháng trước, người cha đang dưỡng già ở Mỹ của anh đã qua đời, để lại toàn bộ tài sản cho anh.

Từ nhỏ đến lớn, người cha này của anh chỉ lưu luyến bụi hoa ở bên ngoài, thỉnh thoảng cũng chỉ về nhà để họp mặt gia đình thôi. Hành động của ông ta không chỉ làm mẹ đau khổ cả đời, mà cũng như biến anh thành một đứa trẻ mồ côi không cha, cực ít có cơ hội xây dựng tình cảm cha con. Cho nên nghe tin cha mất, anh mặc dù có chút suy sụp, nhưng cũng chẳng đau lòng mấy.

Ngay cả Mỵ Mỵ thì người cha này đối với cô chỉ là một người cung cấp tinh trùng thôi. Mấy năm nay Mỵ Mỵ đi lạc, cha của bọn họ thậm chí chưa tỏ ra lo lắng bao giờ, chỉ "ừ" một tiếng, rồi lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Thứ quan trọng nhất giữa người với người đó chính là tình cảm, cho dù là máu mủ nhưng lại không có tình thân thì cũng bằng thừa! Không thể không nói, cuộc sống của cha họ quá bết bát. Khi ông ta già yếu ốm đau, ngoại trừ cô đơn cũng chả còn ai tình nguyện ở bên cạnh ông ta. Trong di chúc, ông ta để lại 60% cổ phần cho anh, cộng thêm với 15% cổ phần mấy năm nay anh âm thầm thu mua, anh định chuyển hết cho Mỵ Mỵ.

"Cổ phần?" Lúc trước anh trai cũng đã nói qua rồi thì phải. Hiện tại anh nắm giữ phần lớn cổ phần, vậy tại sao lại chuyển nhượng cho mình nhỉ? "Tại sao vậy anh?"

"Không vì sao cả! Chuyển cho em cũng chẳng khác gì!" Vốn tài sản của cha cũng không hẳn là chỉ để cho mình anh.

Bởi vì cha chưa bao giờ nhắc đến Mỵ Mỵ, cứ như là ông đã quên Mỵ Mỵ rồi. Mà Mỵ Mỵ cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với người cha quá cố, cho nên anh cũng chẳng đưa Mỵ Mỵ tới gặp cha, để họ nhận nhau. Nhưng Mỵ Mỵ dù sao cũng là con gái của cha, có quyền hợp pháp được thừa kế, nên anh đưa hết cho Mỵ Mỵ cũng là điều hiển nhiên!

Và Mỵ Mỵ cứ thế mà biến thành một đại phú bà! Với tầm ảnh hưởng của doanh nghiệp nằm trong Top 10 các tập đoàn lớn mạnh nhất cả nước, 75% cổ phần của công ty dường như đã thăng cấp Mỵ Mỵ thành quán quân bảng xếp hạng các đại phú bà!

Nhưng có một vấn đề, dù hiện tại coi như giá trị con người của Mỵ Mỵ là xa xỉ, cao hơn nhiều so với Phàm đang làm nhân viên cấp cao cho cha mình, cô cũng chẳng thể tiêu tiền được!

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đám đàn ông dùng tiền tự mình kiếm được chăm sóc cô tỉ mỉ, kỹ càng. Nên cô chỉ có thể bị động nhận lấy tờ báo cáo tài chính anh trai đưa cho, lúc đó cô mới biết số tiền trong tài khoản tiết kiệm của mình lại tăng lên không ít!

Mặt khác, những người đàn ông còn lại lại được dịp ghen ghét. Tên Ngô Khắc Phỉ này đưa hết tài sản của mình cho Mỵ Mỵ, thế thì anh ta sẽ càng có lý do để dính bên người Mỵ Mỵ không chịu đi.

Vì vậy, tâm lý tranh đua đã hình thành một trận phong ba giữa họ. Ai cũng sang tên toàn bộ tài sản có thể cho Mỵ Mỵ, biến cô thành một nữ đại gia thực sự!

Thu nhập của Phàm, Thịnh, Dịch mấy năm gần đây đều mang đi đầu tư, hơn nữa Daniel làm đại minh tinh nhiều năm cũng thu được không ít chút nào. Mỵ Mỵ nhìn sổ tiết kiệm trong tay, đếm từng số 0 đằng sau. Nhưng sau khi cô lẩm bẩm chục, trăm, triệu một hồi vẫn chưa thể coi là hiểu được.

"Wow! Bây giờ em có nhiều tiền quá!" Bị một dãy số 0 làm cho hoa cả mắt, Mỵ Mỵ từ bỏ đi xem trong sổ tiết kiệm gửi ngân hàng có bao nhiêu tiền vì dù ít hay nhiều, cơ hội cô dùng đến chúng hầu như là bằng 0!

"Không sao, tiền là để tiêu mà, Mỵ Mỵ thích tiêu như nào thì tiêu thế ấy!" Bởi vì trong đó cũng có tiền của mình nên Daniel đang giúp Mỵ Mỵ đếm sổ tiết kiệm cực kì giống nhà giàu mới nổi, thở ra một chữ cũng tràn ngập vui sướng.

Anh hơi lo lắng xoa bụng Mỵ Mỵ, đã muộn hai ngày so với ngày dự sinh rồi, sao đến một động tĩnh nhỏ cũng không có vậy!

"Thôi cho em xin, nếu muốn vậy thì các anh cũng phải cho em có cơ hội được tiêu tiền đã chứ!" Cô chẳng nghĩ ra nổi là mình cần mua thứ gì cả.

Nhưng Mỵ Mỵ vừa mới tạo dáng thành ấm trà* thì trong bụng đột nhiên truyền đến từng đợt co rút. Tên nhóc ngày nào cũng bị đám cha âm thầm mắng đến thối đầu rốt cuộc cũng chịu ra ngoài!

Tạo dáng thành ấm trà: Mỵ Mỵ ngồi trên ghế sofa, tay đưa ra ngoài như cái vòi ấm, tay còn lại đỡ eo....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top