Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 103: Hẹn hò với anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Eirlys
Beta: Mol



Một sáng sớm nọ, ba anh em nhà họ Lâm oán hận dõi mắt theo Mỵ Mỵ leo lên chiếc Mercedes-Benz của người đàn ông khác rời đi, chỉ để lại cho bọn anh khói bụi thải ra từ xe ô tô.

"Chết tiệt, anh ta dựa vào đâu chứ?" Thịnh oán chứ, hận chứ, anh muốn bùng nổ luôn rồi! Từ sau khi anh không tập trung trông Mỵ Mỵ để cô bị Ngô Khắc Phỉ đưa đi, ngoại trừ vào đêm của anh thì ban ngày đến cả quần áo của Mỵ Mỵ anh cũng không chạm tới được. Bây giờ thì ngay cả bữa sáng tình yêu ngọt ngào cũng bị người đàn ông đó đoạt mất!

"Anh ruột!" Tuy trong lòng Dịch cũng vô cùng bất bình nhưng người ta chính là anh ruột của Mỵ Mỵ, bọn họ đúng là không có lập trường để ngăn cản mà! Hai lần trước Mỵ Mỵ vẫn còn lạ lẫm với anh ta làm bọn họ dù ngăn cô thì cũng không sao cả. Nhưng giờ thì Mỵ Mỵ đã tìm lại được tình anh em trước đây với tên Ngô Khắc Phỉ kia, nếu lại ngăn cản chỉ sợ con cọp nhỏ Mỵ Mỵ kia sẽ lại dương nanh múa vuốt với bọn anh cho xem!

"Nhưng sao tao thấy ánh mắt Ngô Khắc Phỉ có gì đó không đúng nhỉ!" Vì sao anh lại nhìn thấy trong đó có cái gì đó, có chút kỳ lạ nhỉ? Sao anh lại cảm giác ngoài tình anh em ra còn có những thứ khác nữa nhỉ?

"Đúng là không đúng lắm!" Vẫn đứng đó nhìn chiếc xe đã sớm mất hút trên đường lớn, Phàm suy nghĩ một chút cũng thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Ánh mắt Ngô Khắc Phỉ hướng về Mỵ Mỵ đúng là tràn ngập yêu mến nhưng thông qua ánh mắt tinh tường của họ thì giường đàn ông này có lẽ cũng là một tên cuồng em gái, xem ra là bọn họ đã gặp phải trở ngại rồi! May là bọn họ đã kết hôn với Mỵ Mỵ rồi, anh ta chắc sẽ không thể giở thêm được trò nào nữa, nhưng họ vẫn nên coi chừng anh ta cẩn thận thì hơn!

Ba người tức giận ngồi vào bàn ăn, muốn tiếp tục bữa sáng vừa mới chấm dứt không lâu nhưng đến cả khẩu vị cũng mất! Haiz, vẫn là ai làm việc đó đi, tách nhau ra đi vội thôi!

Mỵ Mỵ bên kia bị Ngô Khắc Phỉ đưa đi lại không có bất mãn chút nào! Ánh mắt tràn ngập chờ mong như chú nai Bambi nhìn chằm chằm Ngô Khắc Phỉ, đợi anh tiết lộ cho mình biết sẽ đưa mình đi đâu. Cô rất ít khi hẹn hò với bọn anh Phàm, cũng chẳng mấy khi đi dạo phố cùng mấy cô bạn cùng tuổi. Quần áo hằng ngày mặc đều do một tay bọn anh vốn đã rõ thân thể cô như lòng bàn tay lo liệu, mấy việc xe phim cỏn con cũng chỉ cần xây thêm một phòng giải trí ở nhà là được. Tuy rằng cô cũng tạm gọi là trạch nữ, cũng không thích tự tìm việc làm cho bớt rảnh nhưng tùy lúc ra ngoài một chuyến cũng đủ để làm cô phấn khích. Không nói đến anh trai còn nói muốn dẫn cô đến thăm nơi trước đây cô thích nhất!

Nhìn dáng vẻ kích động của Mỵ Mỵ, đôi mắt sâu tối hiện lên vài tia sáng, Ngô Khắc Phỉ cảm thấy kế hoạch của mình đúng là không chê vào đâu được, con bé nhất định sẽ rất thích. "Ồ, thích đến thế sao?"

"Vâng, chúng ta sẽ đi đâu vậy anh?" Hai tay cô chắp lại đặt trước ngực, đôi mắt chớp chớp làm mình thoạt nhìn càng thêm đáng yêu, ngoan ngoãn. Thực ra cô cũng không để tâm đến chuyến đi chơi này lắm, nói đúng hơn là cô có chút tâm tư, mà loại tâm tư này là không muốn bị bọn Phàm lấy cớ bảo vệ cô, nhưng thực tế là đang giả công mưu tư* lôi kéo, dụ dỗ cô làm tình! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa nói đến việc cô có thể bị bọn họ vắt kiệt đến chết, thế giới sau này của cô chỉ tồn tại duy nhất suy nghĩ làm tình này cũng đủ để cô thấy bị khủng bố đó!

*giả công mưu tư: Sử dụng quyền lực, sức ảnh hưởng của mình nhằm thỏa mãn mục đích cá nhân.

"Thì..." Học dáng vẻ đáng yêu của Mỵ Mỵ, ngón tay chỉ vào huyệt thái dương tự hỏi, "Bây giờ không nói cho em đâu!" Ngô Khắc Phỉ bình thường lịch sự, nho nhã lúc này trở nên hoạt bát, khuôn mặt luôn bình thản không gợn sóng cũng toát lên sự vui vẻ, thích thú, bỏ khỏi đầu những việc làm anh phiền não.

Xe nhanh chóng chạy đến nơi điểm cuối, thì ra là công viên giải trí!

Để xác nhận mình không phải hoa mắt, Mỵ Mỵ trừng to mắt nhìn vòng quay cao chọc trời ở phía xa, lại quay lại nhìn Ngô Khắc Phỉ ở bên cạnh, ném cho anh một dấu chấm hỏi to đùng!

"Đây là nơi trước đây em thích tới nhất đó! Anh từng lén đưa em tới một lần, sau này cứ đến cuối tuần là em lại lôi anh đến đây, chẳng qua là sau này không còn cơ hội nữa..." Anh đã từng vô cùng hối hận, nếu sớm biết mình sẽ nghe theo ý mẹ để Mỵ Mỵ lưu lạc bên ngoài, sao anh không đưa Mỵ Mỵ theo, làm những chuyện mà con bé muốn chứ?

"Ha ha ha, em quên hết rồi!" Không nhớ rõ năm xưa mình đã từng cùng anh tới công viên giải trí, chỉ nhớ sau khi đến ngôi nhà có cha mẹ và bọn Phàm, cả đại gia đình mang cô đến đây. Hôm đó thời tiết cũng giống như hôm nay, cảnh vật cũng giống hết hôm cô đến ngôi nhà đó, sức xuân tràn ngập tươi mát!

"Đi thôi, anh đưa em đi chơi trò hồi bé em thích nhất!" Tay anh đưa về phía cô, đợi bàn tay nhỏ bé đáp lại mình, như trước đây hai người vẫn cầm tay nhau đi trên đường vậy.

"Vâng!" Cầm lấy tay Ngô Khắc Phỉ, trong nháy mắt cô như thấy được hình ảnh trong quá khứ. Một thiếu niên 12 tuổi trốn người nhà, lén đem theo cô em gái 5 tuổi đến công viên giải trí, đi theo sau một gia đình nào đó giả làm thành viên trong gia đình, nắm chặt tay cô em gái nhỏ bước vào.

Thời tiết nóng bức làm tâm trạng con người cũng buồn bực, nhưng không khí mát mẻ ở bên trong lại làm sự buồn bực đó cũng hóa thành hư không.

Hai cô cậu không sợ độ cao chơi hết từ trò này đến trò khác chơi đi chơi lại trong công viên giải trí. Đặc biết là dòng nước chảy mạnh lại mát mẻ, kích thích làm bọn anh cứ thay nhau xếp hàng để chơi, đến khi Mỵ Mỵ hét đến khản cả giọng mới không chơi nữa.

Đến khi hai người ôm chiến lợi phẩm là tượng gỗ trong trò chơi bắn súng, nhìn vẻ mặt đau lòng của ông chủ, hai người đều sợ ông chủ sẽ đổi ý trong nháy mắt mà chạy bán sống bán chết.

"A! Vui quá đi!" Không nghĩ đã đến hoàng hôn rồi cơ đấy, cảm giác như là mới chỉ chơi được một lúc vậy!

"Vậy sao? Vui là tốt rồi! Chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi, đến giờ ăn cơm tối rồi!" Trưa nay hai người vì không muốn lãng phí thời gian nên mỗi người một cái hotdog vừa đi vừa ăn. Bản thân Ngô Khắc Phỉ vì công việc bận rộn mà ăn uống không điều độ đã sớm thành thói quen nhưng Mỵ Mỵ chắc là đã đói lắm rồi. "Anh đưa em đi ăn đồ ăn ngon!"

"Được." Vừa mới dứt lời, Mỵ Mỵ đột nhiên cảm thấy mình đã đói lả rồi, chắc là do vừa rồi vui quá nên không cảm nhận được. Nếu anh trai nói là đồ ngon thì chắc chắn là ngon rồi. Mỵ Mỵ cứ nghĩ đến đồ ăn ngon lại không kiềm được nước bọt!

"Stop, con mèo tham ăn của anh!" Sủng nịch xoa đầu Mỵ Mỵ, giống như đang trấn an chú mèo con đói bụng, đón lấy gấu bông to quá khổ cô đang ôm chặt trên tay, kéo tay cô đi về bãi đỗ xe.

"Chúng ta sẽ ăn cái gì vậy anh?" Mặc dù biết là sẽ được ăn ngon nhưng Mỵ Mỵ vẫn muốn chuẩn bị sẵn tâm lý trước.

"Em đoán xem?"

"Em đoán không ra, anh nhanh nói cho em biết đi!"

"Anh không nói!"

"Ôi chao, nói cho em biết đi mà, để em chuẩn bị tâm lý!"

"Vậy em thích ăn gì nhất?"

"Em sao, em thích ăn..."

Hai người tay trong tay, lắc lư bước dưới ánh chiều tà, ánh sáng vàng ấm áp kéo dài bóng của hai người trên mặt đất. Một đôi nam thanh nữ tú mang theo dáng vẻ hạnh phúc thu hút ánh mắt ngưỡng mộ từ người đi đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top