Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 130: Mỵ Mỵ lại mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Min

Beta: Mol

Thế nhưng, đến sáng ngày thứ hai, Phàm tỉnh dậy vào đúng 6 giờ như thường lệ, phát hiện Mỵ Mỵ vốn ở trong lòng anh đã đi đâu mất, chăn bông bên phía cô ngủ cũng không còn hơi ấm, đột nhiên một cảm giác không lành nảy lên,

Phàm như người điên kéo Thịnh và Dịch ra, ba người đàn ông hận không thể lật tung từng ngăn kéo một ở trong nhà mình, sau khi nhận ra Mỵ Mỵ không thể núp trong đó được, cuối cùng bọn anh phải thừa nhận sự thật cực kỳ đáng sợ ── Mỵ Mỵ lại mất tích!

Nhanh chóng điều tra vài camera giám sát, phát hiện lúc 5 giờ rạng sáng Mỵ Mỵ đã mang theo ba lô của mình rời đi. Nhưng lúc đó vẫn còn quá sớm, hộ vệ của cô vẫn chưa đi làm, vậy nên bên cạnh cô không có vệ sĩ nào cả, cô rốt cuộc đã đi đâu chứ? Chết tiệt, cô còn mới mang thai, tình huống chưa ổn định mà đã chạy loạn như vậy, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây!

May mắn thay, camera ngoài cổng quay lại được chiếc taxi chở Mỵ Mỵ rời đi, và cách trực tiếp nhất là tìm ra người tài xế. Phàm rất nhanh tìm ra và liên lạc người tài xế này, sau đó lập tức phái người đến gần nhà Daniel và Ngô Khắc Phỉ, theo dõi xem bọn họ có thường đến trường học hay có hành vi bất thường nào không. Sắp xếp mọi việc xong xuôi, ba người đàn ông nén lại sự bối rối trong lòng, ngồi trên ghế sô pha thảo luận về nguyên nhân khiến Mỵ Mỵ bỏ đi.

Nhưng dù bọn anh có nghĩ nát đầu cũng không ra, rõ ràng bọn anh vẫn đối xử với Mỵ Mỵ như thường lệ, dù có lo lắng đến vấn đề sức khỏe của cục cưng, nhưng bọn anh cũng không để ý đến chuyện đứa bé có phải của bọn anh hay không, chẳng lẽ biểu hiện như vậy còn chưa đủ tốt sao?

Nhưng bọn anh đã quên rằng, suy nghĩ của phụ nữ khi mang thai không giống người bình thường! Nếu đặt mình ở vị trí của Mỵ Mỵ, vì bọn anh muốn cô mang thai nên mới dừng sử dụng thuốc tránh thai cho cô, dù không biết thời gian cô mang thai, nhưng nếu không mừng rỡ như điên thì cũng phải cao hứng mới đúng! Nhưng bọn anh cũng quá bình tĩnh rồi, dù có đối xử tốt với cô hay không, thì loại cảm giác này khiến cô thấy đây không phải là đứa bé mà bọn anh muốn, mà nếu đã không muốn đứa bé này, thì không phải cũng sẽ không cần người mẹ này nữa sao? Chắc chắn nếu bọn anh biết chuyện xảy ra gần đây thì sẽ ghét cô!

Vậy nên Mỵ Mỵ vẫn bình tĩnh nằm ngủ một buổi tối, thực tế thì cả đêm không nhắm mắt được, những suy nghĩ này cứ hiện lên trong đầu, cuối cùng cô chắc chắn rằng mình sẽ bị ba người đàn ông này chán ghét, nếu bị ghét rồi, tại sao cô còn xin xỏ sống ở đây không chịu đi, rõ ràng trước khi bọn anh chịu không nổi rồi đuổi cô đi, cô nên đi trước thì tốt hơn!

Suy nghĩ nội tâm này của Mỵ Mỵ nếu để bọn Phàm biết được, chắc bọn anh sẽ tức đến hộc máu chết! Cho dù đứa bé này là con ai, chỉ cần ở trong bụng của Mỵ Mỵ, bọn anh cũng sẽ yêu thương như chính đứa con của mình! Dù bọn anh không cực kỳ hưng phấn với việc mình sắp làm cha, nhưng vì lo lắng không biết đứa bé trong bụng Mỵ Mỵ có khỏe mạnh không, nên cảm xúc sung sướng của bọn họ cũng vơi đi mất!

Nói không rõ thì đèn cũng không sáng, chính là ý này! Hai bên, bốn người, còn có một phôi thai nho nhỏ, vì không thể nói suy nghĩ trong lòng cho đối phương biết nên chỉ có thể cách xa một lúc.

Hôm nay lúc trời còn tờ mờ sáng, Mỵ Mỵ đã lẳng lặng rời giường thay quần áo, đến một tờ giấy cũng không để lại, mang chiếc ba lô thường ngày đi khỏi cửa.

Đầu tiên thuê một chiếc xe taxi đến trung tâm thành phố, sau đó rút hết tiền mặt trong thẻ ngân hàng ra, cẩn thận bỏ vào chiếc túi xách mới vừa mua, chỉ chừa lại mấy trăm đồng trong ví tiền, quan sát xem bên ngoài ngân hàng có người nào không rồi mới yên tâm đi ra, đi bộ đến cửa hàng gần nhất để ăn sáng.

Dù trên người có không ít tiền, đủ để cô trang trải, nhưng sau khi mang thai chắc chắn sẽ có vài khoản chi tiêu thiết yếu, vậy nên phải tiết kiệm. Không đi khách sạn được, với danh bạ của Phàm thì cô chỉ cần dùng giấy căn cước đăng ký thì cũng dễ dàng bị tra ra. Nghĩ tới nghĩ lui, hay là tìm nhà cho thuê đi!

Vậy nên Mỵ Mỵ lấy tốc độ thật nhanh, đến 3 giờ chiều đã trực tiếp thuê được một căn phòng nhỏ. Trong không gian hơn 40 mét vuông có vài đồ dùng đơn giản trong nhà, phòng bếp và phòng vệ sinh cũng được trang trí đơn giản, dù không so sánh được với căn phòng cô ở trước đó, nhưng cũng rất thích hợp với cô. Nghe lời dặn của dì chủ nhà nói với cô, nào là cửa sổ nhà cần được bảo quản tốt, nếu là người lạ thì tuyệt đối đừng cho vào, nếu cần công nhân sửa chữa gì thì cứ gọi dì, dì ở ngay dưới lầu thôi. Mỵ Mỵ cảm thấy số mình thật may mắn, có thể nhanh chóng thuê được một căn phòng như vậy, còn gặp được một chủ nhà tốt.

"Cảm ơn dì, con sẽ chú ý!" Cười ngọt ngào với dì chủ nhà, Mỵ Mỵ kéo tay dì để cảm ơn lòng quan tâm, cảm giác ấm áp như mẹ này khiến tâm tình bi thương khi cô tìm nhà khắp cả ngày vơi đi.

"Ai u, không cần khách sáo với dì vậy đâu! Dì có một đứa con gái đi du học ở nước ngoài, con bé cũng không khác gì con lắm, gặp con, cứ như dì gặp được con bé vậy! Có chuyện gì thì con cứ nói với ta, yên tâm, nếu được thì dì sẽ giúp hết khả năng của dì!" Thấy cô gái xinh đẹp cười ngọt ngào với mình, bà càng thể hiện hết sự nhiệt tình của mình, "Còn nữa, dì còn có một đứa con trai, lớn hơn con một chút, năm nay hai mươi lăm tuổi, công việc rất tốt, ngoại hình cũng đẹp trai lắm, hôm nào đến nhà dì ăn cơm đi, dì giới thiệu cho con!" Hóa ra người ta không chỉ nhiệt tình, càng thấy được một cô gái tốt tính, lại xinh đẹp như vậy, rất xứng đôi với con trai của bà, nên muốn "nước phù sa không chảy ruộng ngoài", giới thiệu đứa con trai của bà cho cô.

"Ách..., dì ơi, cái đó, hôm nào rồi nói sau nhé!" Mỵ Mỵ nghĩ thầm, khó trách dì nhìn nhiệt tình như vậy, hóa ra là có một người con trai! Nhưng nếu cứ cự tuyệt thì có phải công sức vất vả tìm nhà thuê của cô như con vịt đã nấu rồi còn bay đi không? Bây giờ cô mệt lắm, không còn sức tìm nhà nữa đâu. Chỉ có thể trả lời qua loa một chút, trong lòng thầm hi vọng con trai của dì không có hứng thú với cô, vậy thì cô mới có đường ở lại đây! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top