Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 133: Anh là người cha nội trợ* tuyệt nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Eirlys

Beta: Mol

*Người cha nội trợ (奶爸): trước khi sinh con, chuyên lo phục vụ quần áo, thức ăn, nhà ở và phương tiện đi lại cho vợ, tìm hiểu kiến thức về việc sinh nở, chuẩn bị đồ dùng cho trẻ sơ sinh; sau khi sinh con, chăm sóc con và cuộc sống của người vợ trong thời gian ở cữ.


Đang lúc hai người đang tình sâu ý đậm ôm ấp, cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào thì một tiếng "ọt ọt" vang lên, phá vỡ hết bong bóng tình yêu màu hường xung quanh!


"Ờ..., hihi, ừm, ngại quá đi!" Cơm trưa chưa ăn nổi hai miếng đã bị Daniel đến cắt ngang. Mỵ Mỵ với sức ăn tăng mạnh gần đây ngại ngùng sờ bụng của mình. Aiz, mất mặt trước người đẹp trai như vậy, là không nên, tuy rằng cách ăn mặc của anh đẹp trai trước mắt thật không dám khen tặng.


"Không sao đâu Mỵ Mỵ, bây giờ em một người ăn hai người bổ mà! Anh sẽ..." Định đi làm món gì cho Mỵ Mỵ lót dạ, anh lại phát hiện trên cái bàn đặt trước sofa có một bát cơm thêm một đĩa kim chi, nhìn qua có vẻ là đang ăn cơm. Nghĩ đến Mỵ Mỵ mấy ngày nay đều ăn những món không bổ dưỡng như vậy, lòng Daniel như quặn thắt lại, không ngừng co rút đau đớn. Không dám tin đây thực sự là món ăn thường ngày của Mỵ Mỵ, anh khẽ hỏi: "Dạo này em toàn ăn mấy thứ này sao?"


"Hả?" Thuận theo ánh mắt của Daniel, cô phát hiện bữa cơm trưa "giản dị" khác thường trên bàn, cộng thêm vẻ mặt không dám tin của anh, Mỵ Mỵ nghĩ trong lòng anh, không chừng đã biến mình thành một cô gái đáng thương rồi. Nhưng đáng thương thật mà, ai bảo mình không biết nấu cơm chứ!


"Đây chính là món em hay ăn gần đây? Cơm và kim chi? Em bỏ nhà đi bụi là vì cái này à?" Giọng nói càng ngày càng cao, giọng điệu của Daniel không còn dịu dàng như vừa nãy nữa, giống như là đang cất giấu lửa giận ở bên trong vậy.


"Nhưng mà, em không biết làm món gì khác..." Giống như nàng dâu nhỏ bình thường mắc lỗi, cúi đầu, không muốn người đàn ông sắp nổi bão thấy được ánh mắt của mình. "Nếu như mình không &%*#@, đứa bé #@~&*^%$, cho nên @#&*,"


Tuy rằng những lời còn lại Daniel nghe không rõ, nhưng anh lại bắt được vài từ khóa quan trọng, hơn nữa lúc ở nhà của Lâm Phàm nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ với Ngô Khắc Phỉ, trong lòng tự động bổ sung thêm phần còn thiếu. Chắc chắn là Mỵ Mỵ không dám xác nhận xem cha đứa bé là ai, mà chủ yếu là vì sợ cha đứa bé chính là Ngô Khắc Phỉ, cho nên mới bỏ nhà ra đi!


"Aiz, Mỵ Mỵ, anh phải làm gì với em đây?" Mình ở trong giới showbiz cũng được coi là nam thần lạnh lùng, vì Mỵ Mỵ, biến thành một thằng hề còn chưa nói, ngay cả tính tình cũng biến thành cậu bạn ngây thơ, chỉ để chọc cô vui, như vậy cô mới nhớ rõ mình. Hiện giờ, bản thân mình biết người con gái mình yêu thương có thai, đứa con có thể không phải của mình, mình lại cứ như tên ăn xin chạy đến cửa, không cách nào tức giận với cô dù chỉ một chút.


"Em..." Yes! Nếu anh định bắt cô nói rõ lý do, cô còn chưa biết nên bịa như thế nào, nhưng nếu anh ta đã tự lý giải rồi thì cô cũng chẳng cần phải phí miệng lưỡi nữa. Đương nhiên là giọng nói vẫn cần phải bất lực một chút!


"Anh đã gặp anh trai em rồi, anh ấy nói không thể là anh ấy đâu, nhưng lại không nói nguyên nhân vì sao!" Chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn thấy heo chạy*. Daniel đã nhận vài vai chồng của phụ nữ có thai, cũng hiểu được một ít kiến thức cơ bản khi mang thai, ví dụ như tránh suy nghĩ nhiều!

(*) chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn thấy heo chạy : mô tả những điều mà người ta chưa từng trải qua nhưng cũng đã nghe, thấy, hiểu được phần nào.


"Vậy á?" Không nghĩ là sẽ biết được tin này từ miệng Daniel, Mỵ Mỵ hơi kích động, cũng không dám tin tưởng lắm. Mặc dù cô đã định mở lòng, bất kể cha đứa bé này là ai, bọn họ đều muốn sinh nó ra. Nhưng nếu không phải của anh ấy thì khả năng sinh một đứa con khỏe mạnh sẽ cao hơn rất nhiều, đây cũng được coi như là chuyện tốt đó!


"Đúng vậy, chuẩn không cần chỉnh!" Không muốn đi tìm hiểu hàm ý trong câu nói lúc đó của Ngô Khắc Phỉ nữa, dù sao ý trên mặt chữ chính là đứa bé của Mỵ Mỵ không thể nào là của anh ta! Vậy khả năng mình là cha đứa bé tăng thành 25%! Daniel đang tràn ngập hy vọng với chức người cha nội trợ tương lai của mình thì cái bụng "ọt ọt" của Mỵ Mỵ lại lên tiếng trách móc, cắt ngang suy nghĩ của Daniel. "À, đúng rồi, cơm trưa của em! Không được ăn những món này nữa biết chưa? Anh đi xem trong tủ lạnh còn gì không, làm vài món đơn giản, chiều anh sẽ đi mua vài món ngon về!"


"Vâng! Được!" Nhìn theo Daniel không ngừng lải nhải đi về phía phòng bếp, Mỵ Mỵ không bỏ lỡ câu "mua vài món ngon về" của anh! Không phải anh ta định sống luôn ở đây với mình đấy chứ? Còn nữa, tên Daniel này, sao không giống với người cô thấy trên TV một chút nào vậy? Trong TV thì rõ ràng anh ta rất kiệm lời, nhìn qua còn vô cùng khó gần, sao bây giờ lại giống như bà thím trung niên suốt ngày lôi thôi dài dòng thế?


Bởi vì vật tư trong tủ lạnh của Mỵ Mỵ quá bần cùng, Daniel chỉ tìm được vài quả trứng gà, mấy túi kim chi, một hộp thịt ăn trưa. Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể lấy mấy thứ đó làm cơm rang với canh kim chi, chỉ mất vài phút đã bưng mâm cơm nóng hổi đến trước mặt Mỵ Mỵ. Nhìn bữa cơm không khá hơn đĩa cải trắng xào cay kia là mấy, Daniel chỉ có thể tự an ủi mình ── không bột đố gột nên hồ mà!

"Nhanh, nhân lúc còn nóng thì ăn đi! Ăn cơm xong em nghỉ ngơi một chút, anh đi mua thức ăn rồi về! Tối nay sẽ làm một bữa vừa ngon vừa dinh dưỡng cho em!"


Chăm chú nhìn Mỵ Mỵ uống hết bát canh to, vỗ nhẹ lưng cô như trẻ con dỗ cô ngủ. Sau đó Daniel cầm chìa khóa trên tủ giày cạnh cửa, rón rén ra ngoài, định mua đồ xả láng một lần!


Trên đường đến tìm Mỵ Mỵ, mặc dù anh có suy nghĩ liệu có nên báo cho bọn Lâm Phàm hay không, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định ích kỷ một lần. Dù sao anh ta chỉ nói cùng nhau tìm Mỵ Mỵ, chứ không nói là tìm được thì phải báo cho bọn họ. Anh muốn trước khi đám người kia đến, phải tận dụng thời gian sống chung với Mỵ Mỵ này cho tốt!


Cứ như vậy, lúc Mỵ Mỵ sau khi mang thai trở nên ham ăn ham ngủ mãi đến lúc mặt trời sắp xuống núi mới tỉnh lại, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là một người đàn ông cao lớn. Tuy rằng vẫn là mái tóc ngớ ngẩn đó nhưng khi bỏ cặp kính đen buồn cười kia đi thì Daniel đã khôi phục độ đẹp trai bậc nhất của mình. Anh đang xuất ra hết 18 kỹ nghệ nấu nướng của mình trong phòng bếp, chiên nấu luộc không sót món nào, định dùng cái này chứng minh sự hữu ích của mình với Mỵ Mỵ, chứng minh mình cực kì thích hợp làm trụ cột gia đình cũng như làm nội trợ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top