Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 135: Thay nhau trực theo lịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Eirlys

Beta: Mol


Lẽ ra trong tình huống này thì Mỵ Mỵ nên nuốt không trôi mới phải, nhưng trong giai đoạn này thì ăn cơm cực kì quan trọng. Nên Mỵ Mỵ gạt hết những chuyện đáng ghét đó sang một bên, chuyên tâm ăn bữa tối của mình. So ra thì năm người đàn ông cứ như đang nhai sáp nến vậy, cũng không rõ thứ mình đưa vào miệng là thứ gì.


"Mỵ Mỵ, theo bọn anh về nhà đi!" Tuy rằng vẫn chưa hiểu vì sao Mỵ Mỵ lại bỏ nhà ra đi, nhưng Thịnh 10 ngày đổ lại đây ăn không ngon, ngủ không yên, Mỵ Mỵ vừa đặt bát cơm xuống đã vội vàng đưa ra yêu cầu. Trong nhà không có Mỵ Mỵ lạnh lẽo vắng ngắt, anh chịu không nổi nữa rồi.


"Em không muốn!" Mỵ Mỵ không chút suy nghĩ, nhận lấy cốc nước ấm Phàm đưa, uống một hơi. Tên Thịnh này, hỏi cô gấp như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình tiêu hóa của cô đấy, có biết không!


"Tại sao? Không phải em định ở lại chỗ này luôn đấy chứ?" Thấy Mỵ Mỵ từ chối dứt khoát như vậy, anh vội vàng đẩy Dịch đang ngồi bên cạnh Mỵ Mỵ ra, bản thân chen vào ngồi cạnh cô, cực kì thê nô cầm cốc nước Mỵ Mỵ uống hết đi, lấy cái gối đặt sau lưng Mỵ Mỵ để cô dựa vào. Cái nhà này còn chẳng lớn bằng phòng của Mỵ Mỵ, cái bàn ăn còn kê không vừa, một đám người bọn họ chỉ có thể ngồi xung quanh bàn trà ăn cơm. Mỵ Mỵ được bọn họ nuông chiều từ nhỏ đến lớn, sao có thể sống ở một nơi như này được!


"Nơi này chẳng có chỗ nào không tốt cả, một mình em ở đây rất tuyệt!" Thoải mái dựa vào gối, thở ra một hơi thỏa mãn, có thể nói đây là bữa cơm đầy đủ nhất gần đây của cô, tay nghề của Daniel cũng không tệ!


"Mỵ Mỵ, em ở đây bọn anh không tiện chăm sóc em, em dọn về nhà ở có được không?" Dạo này anh vẫn luôn tự hỏi, tại sao Mỵ Mỵ lại bỏ nhà ra đi, mãi đến hôm đó buồn bực mở TV lên xem, thấy được vẻ mặt người chồng khi biết tin vợ mình mang thai là như thế nào, mới phát hiện lúc đó bọn họ quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm Mỵ Mỵ hiểu lầm. Tuy bọn họ đoán được Mỵ Mỵ sẽ mang thai cho nên mới cố tình đưa cô đi kiểm tra, nhưng khi thông tin được xác thực thì lại không đặc biệt hưng phấn hay gì cả, mà chỉ tỉnh táo phán đoán những vấn đề có thể xảy ra, nên giải quyết như thế nào. Chuyện này nếu xảy ra với phụ nữ vừa mới biết mình mang thai, chắc chắn là rất đau lòng rồi. Anh bây giờ cực kì muốn ôm Mỵ Mỵ vào lòng, nói cho cô biết anh vui sướng đến mức nào. Nhưng ở trước mặt Daniel tìm được Mỵ Mỵ trước tiên, và Ngô Khắc Phỉ đã bị loại khỏi phạm vi cha của đứa bé trong bụng Mỵ Mỵ, anh chỉ có thể giống Thịnh dỗ Mỵ Mỵ về nhà, sau đó lại tiếp tục biểu đạt tình cảm của mình với Mỵ Mỵ!


"Không sao, Mỵ Mỵ ở đây có tôi chăm sóc rồi!" Daniel lặng lẽ bưng đồ ăn vào nhà bếp, lau dọn bàn trà sạch sẽ như cũ, giống như... người chồng gương mẫu đã sống tại ngôi nhà này đã lâu vậy. Mỵ Mỵ không thể về nhà được, về nhà thì anh sẽ không còn đất diễn nữa, anh sẽ phải mất một khoảng thời gian cực kì lâu không được gặp Mỵ Mỵ. Mỵ Mỵ nếu như không muốn về nhà, nhất định cũng sẽ không theo anh về nhà mình. Hơn nữa mấy tên chó săn chưa hết hy vọng vẫn luôn mai phục sẵn dưới nhà anh, nếu như đưa cô về không cẩn thận bị chụp lại, bọn chúng nhất định sẽ đi tra tư liệu của Mỵ Mỵ, như vậy cũng không tốt cho cô.


"Tôi cũng có thể ở lại giúp đỡ!" Suy nghĩ không khác mấy với Daniel, Ngô Khắc Phỉ cực kì chắc chắn, một khi bọn Lâm Phàm lấy lý do dưỡng thai để bọn họ không có cơ hội gặp Mỵ Mỵ, cực kì dễ dàng. Cho nên nếu Mỵ Mỵ tiếp tục ở lại đây, anh ngược lại ngày nào cũng có thể tới thăm cô, chăm sóc cô. So với việc để cô về nhà thì cái này có lợi với anh hơn.


"Đúng, em muốn tiếp tục ở lại đây!" Được sự ủng hộ của tận hai người đàn ông, lòng tin của Mỵ Mỵ rực sáng, mặc dù cô cá là ba ông chồng của mình sẽ không đồng ý.


Thế là, một người phụ nữ cùng ba người đàn ông, trải qua một vài cuộc thương lượng thì đi tới quyết định. Ba anh em nhà họ Lâm hằng ngày thay nhau đến chăm sóc Mỵ Mỵ, mặt khác, Ngô Khắc Phỉ và Daniel cũng được tới thăm Mỵ Mỵ mỗi ngày.


Thế là tối hôm đó, Phàm ở lại cùng với Mỵ Mỵ, ngày mai Thịnh sẽ đến thay ca. Mà Daniel mặt dày, chơi xấu ngủ lại trên ghế salon không chịu đi, ầm ĩ nói Mỵ Mỵ đừng xen vào việc của mình, đêm nay anh ta ngủ trên sofa là được.


Mấy người đàn ông còn lại mặc dù không muốn, nhưng chủ nhân tạm thời của căn phòng này là Mỵ Mỵ không đồng ý, bọn họ chỉ có thể thầm tưởng tượng chặt Daniel thành mấy khúc ném cho cá ăn, rồi sờ mũi rời đi.


Cho nên đêm nay, trong... căn phòng nhỏ này xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.


Hai người nằm trên chiếc giường không được tính là rộng là cặp vợ chồng hợp pháp đăng kí ở nước ngoài. Trên salon đối diện giường là một người đàn ông có thể là cha đứa nhỏ trong bụng người vợ.


Cái người đảm nhiệm chức vợ kia, bây giờ đã đi đánh cờ với Chu Công rồi rồi. Chỉ còn lại hai người đàn ông chìm trong màn đêm u ám, âm thầm bắn ánh mắt hình viên đạn về phía đối phương, cố gắng dập cho người kia nát bấy.


Lý do của Phàm rất đơn giản. Tuy vợ của mình mang thai, nhưng tốt xấu còn có thể hôn hôn vài cái, cọ xát vài cái, thỏa mãn cảm giác trống vắng bấy lâu nay của mình. Nhưng có tên Daniel chướng mắt này ở đây, ngay cả sờ ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực một cái cũng khó, chỉ có thể lấy chăn quấn chặt Mỵ Mỵ, sợ ánh mắt của Daniel chiếm được dù chỉ là một chút tiện nghi.


Daniel lại càng hận, người đáng ra nên nằm trên giường là mình, là mình ôm Mỵ Mỵ mềm mại vào lòng. Tuy rằng thân thể hiện tại của cô chưa cho phép làm vận động mạnh nhưng tốt nhất lâu lâu còn có thể ôm hôn cái miệng nhỏ, ăn đậu hũ của cô. Hiện tại lại lưu lạc đến mức nằm trên ghế sofa cứng nhắc, nhìn Mỵ Mỵ bị người đàn ông khác ôm vào lòng, dù người đàn ông đó mới là người chồng hợp pháp của Mỵ Mỵ. Daniel nghiến răng ken két, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hai người, cố gắng nghĩ xem có biện pháp nào đuổi mấy tên đàn ông khác đi để mình có thể độc chiếm Mỵ Mỵ.


Phàm bên này thấy Daniel quay lưng đi, lập tức hưng phấn bắt đầu giở trò với Mỵ Mỵ đang mơ màng ngủ, cố gắng không tạo ra bất kỳ âm thanh nào, an ủi thân thể cô đơn mấy ngày nay của mình một chút. Tuy anh biết tình trạng cơ thể hiện tại không cho phép, nhưng anh vẫn giống cậu nhóc mới đến tuổi dậy thì, không nhịn được muốn ôn lại thân thể của Mỵ Mỵ một chút, bày ra chút "nhiệt tình" với cô!


Chui đầu vào ngực Mỵ Mỵ dưới lớp chăn, nhẹ nhàng nhấm nháp cặp vú gần đây lại to ra, không biết có phải ảo giác của anh hay không mà hình như chúng lại thơm hơn một chút so với ban đầu rồi? Bàn tay to chạy dọc trên lưng Mỵ Mỵ, thuận theo chun quần trượt xuống mông cô, ra sức nắn bóp cặp mục co dãn đầy đặn!

Càng ngày càng không thấy đủ, ngón tay càng luồn xuống dưới, trượt đến giữa khe hở, cảm nhận đầu ngón tay bị hoa huyệt nóng ẩm bao quanh, dục vọng vốn đã hơi hưng phấn của Phàm bỗng chốc cứng rắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top