Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

382 - 385

Chương 382

Nhìn thấy từng con yêu thú diện mạo dữ tợn bị Linh Tháp đập thành thịt nhão, Linh Tháp trong cảm nhận của đám người Lăng Khởi trờ nên cao lớn thần thánh hơn hẳn.

"Thần nhi, Linh Tháp kia của ngươi thật lợi hại!" Lăng Khởi hâm mộ nói với Mộ Thần.

Mộ Thần cười: "Vâng."

Mộ Thần hay đem Linh Tháp thành pháp khí dùng để tu luyện và học các học thuật, nhưng trên thực tế thì nó dùng cho chiến đấu cũng rất tốt, dù sao thì nó cũng là thứ xuất từ trong tay thần thuật sư, không giống các pháp khí cửu cấp phổ thông.

"Tuy rằng lợi hại, nhưng ăn cũng rất nhiều." Diệp Thạch lắc đầu nói.

"Nó ăn cái gì?" Lăng Khởi tò mò hỏi.

"Nguyên thạch." Diệp Thạch nói.

Lăng Khởi gật đầu, cũng không để bụng lắm, nói: "Linh Tháp lợi hại như vậy, ăn có mấy ngàn mấy vạn khối nguyên thạch thì cũng không là gì."

Diệp Thạch liếc mắt xem thường. Mấy ngàn, mấy vạn khối nguyên thạch? Đó còn chưa đủ cho nhét kẽ răng đâu!

Linh Tháp mà buông bụng ra ăn thì một ngày một cái linh mạch cũng không đủ ấy chứ.

Tên Tháp Linh này ăn vụng nhiều nguyên thạch cực phẩm như vậy lại còn luôn bất mãn ồn ào cái gì mà "Á à! Các ngươi thế mà lại cho bản Tháp Linh cao quý ăn nguyên thạch phẩm chất rác rưởi thế này à!" Thật đúng là thiếu đòn mà!

Rõ ràng ăn nhiều như vậy, còn luôn mồm ồn ào nói bản Tháp Linh tiết kiệm nhất, nói bọn họ mới là bại gia tử.

Linh Tháp đập tới ném lui trên người một lũ yêu thú, đám yêu thú hoàn toàn ngăn không được công kích đến từ Linh Tháp, bị Linh Tháp đập óc vỡ toang, nhìn vô cùng thê thảm.

"Thần nhi, vừa rồi các ngươi ở phụ cận sao?" Lăng Ly Trần hỏi Mộ Thần.

"Chúng ta vừa rồi ở bên Tam Tuyến Nhai." Diệp Thạch trả lời.

"Bên kia? Xa như vậy làm sao các ngươi biết chúng ta xảy ra chuyện?" Lăng Ly Trần không hiểu.

"Mộ Thần cảm ứng được." Diệp Thạch nói.

"Linh hồn lực của Thần nhi thật lợi hại." Lăng Ly Trần kinh ngạc than.

Diệp Thạch trịnh trọng gật đầu: "Đúng thế." Nếu không phải do Mộ Thần lợi hại, sợ là sáu người Lăng Ly Trần sẽ dữ nhiều lành ít.

"Tổ tông, sao các ngi lại đi ra?" Diệp Thạch hỏi.

"Chúng ta đi tìm chút nguyên liệu luyện khí để xây tường thành, nào biết chỗ kia lại có nhiều yêu thú chiếm cứ như vậy. May mà gặp được các ngươi." Lăng Khởi lòng còn sợ hãi nói.

"Đám yêu thú này sao lại có hình dạng kỳ lạ như thế nhỉ?!" Một võ thánh đồng hành cùng Lăng Khởi nhăn mày khó hiểu.

"Chắc là biến dị. Có khả năng còn là quần thể biến dị." Mộ Thần nói.

"Loại yêu thú kiểu mới này rất khó tìm ra nhược điểm. Có một con bị bạo đầu lúc trước vẫn không chết được, miệng vết thương khép lại rất nhanh, ch thiếu một cái đầu, sau đó lại sinh long hoạt hổ như thường." Một võ thánh vẻ mặt âm trầm nói.

"Tình huống này hơi khó giải quyết." Không phải ai cũng có được năng lực nhìn thấu nhược điểm của yêu thú giống Diệp Thạch.

...

Giúp đỡ đám người Lăng Khởi giải quyết yêu thú xong, Mộ Thần Diệp Thạch và đám người Lăng Khởi liền mỗi bên đi một ngả, tiếp tục đi tìm Nguyên Thủy Thuật Văn.

"Lăng huynh, vị tiểu bối Mộ Thần này của nhà các ngươi thật sự lợi hại, ta thấy cho dù là tiền bối Lăng Thương cũng không nhất định là đối thủ của Mộ Thần."

Lăng Khởi cười nói: "Lão tổ tông cũng đã nói rằng Thần nhi trò giỏi hơn thầy."

Nguyên lực của Mộ Thần có lẽ không hùng hậu bằng Lăng Thương, nhưng linh hồn lực của hắn lại vô cùng mạnh mẽ, trên người có dị hỏa, Linh Tháp, lại tinh thông năm môn học thuật. Quả thật ở một phương diện nào đó, lão tổ tông thật không bằng Mộ Thần.

"Trưởng lão Mệnh Tộc nói, lần này người trong Vùng Cấm có thể sống sót hay không đều nhở cả vào Mộ Thần, xem ra là có chút đạo lý."

"Chúng ta đều là người sống mấy vạn năm rồi, cũng không thể đặt hết trọng trách trên người hai đứa nhỏ Mộ Thần Diệp Thạch."

"Cũng phải. Nhưng Mộ Thần thật không giống một người mới hơn hai mươi tuổi."

...

"Mộ Thần, tổ tông bọn họ thật sự quá gà." Diệp Thạch nói nhỏ.

Mộ Thần bất đắc dĩ nói: "Không nên nói như vậy." Địch cường ta yếu, khó tránh khỏi loạn đầu trận tuyến. "Thạch Đầu, ngươi ghi nhớ nhược điểm của mỗi con yêu thú, khi trở về thì làm thành tư liệu giao cho các vị lão tổ tông để tham khảo."

Diệp Thạch gật đầu đáp: "Được."

Mộ Thần híp mắt nghĩ, lần này sáu người Lăng Khởi vây ở hạ phong phần lớn cũng do không biết nhiều về loại yêu thú này. Mấy loại yêu thú này hỗn hợp kỳ lạ vô cùng, nếu như công kích không vào nhược điểm, thì dù công kích có mạnh hơn cũng không khiến chúng nó trọng thương.

Tháp Linh bay tới quay một vòng trước mặt Diệp Thạch, "Bản Tháp Linh vừa rồi đại phát thần uy, bây giờ các ngươi đã biết bản Tháp Linh lợi hại rồi chứ?"

Diệp Thạch nhìn Tháp Linh, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Ngươi... Bẩn chết đi được."

Tháp Linh nhất thời nổi trận lôi đình, "Ngươi còn nói, ngươi còn nói!!... Đều là bởi vì các ngươi nên bản Tháp Linh mới có thể bẩn như vậy!!! Hừ hừ... Bản Tháp Linh chính là cái tháp xinh đẹp nhất!"

Diệp Thạch liếc xéo: "Xinh đẹp nhất? Không thể nào! Ngươi béo như vậy cơ mà."

Tháp Linh: "..."

...

"Lão tổ tông." Lăng Khởi đi đến trước mặt Lăng Thương, cung kính đưa lên mấy chục viên thú hạch.

Lăng Thương nhìn mấy viên thú hạch mà Lăng Khởi đưa tới, tức khắc lắp bắp kinh hãi.

"Nhiều như thế? Mấy người các ngươi giết bao nhiêu yêu thú?" Lăng Thương hơi nghi ngờ hỏi.

"Không phải chúng ta giết. Chúng ta gặp phải Mộ Thần cùng Diên Tinh, phần lớn đều là Mộ Thần giết. Nếu không nhờ vậy, lần này sợ là sẽ lành ít dữ nhiều." Lăng Khởi lòng còn sợ hãi mà nói.

Trong thú hạch cuả đám yêu thú đó ẩn chứa rất nhiều nguyền rủa, bọn họ căn bản không thể hấp thu. Nhưng thứ này lại có thể làm như nguồn lực của Ma Tinh Pháo, đánh ra có uy lực kinh người.

Lăng Thương gật đầu: "Hai bọn họ không bị sao chứ?"

Lăng Khởi nói: "Bọn họ vẫn rất tốt. Lão tổ tông, gần đây nguyền rủa sinh động hơn rất nhiều, còn xuất hiện rất nhiều yêu thú quái dị. Đám thú hạch này không phải lấy từ mấy chục con yêu thú mà là từ hơn mười con, một con yêu thú liền lấy ra mấy viên thú hạch."

Lăng Thương gật đầu, nhẹ hít một hơi: "Ta biết, đó hẳn là yêu thú dung hợp."

Yêu thú dung hợp là loại chỉ mới xuất hiện gần đây, gây ra cho đám người Lăng Thương phiền toái khá lớn.

"Thần nhi với Diên Tinh không về cùng các ngươi?" Lăng Thương hỏi.

Lăng Khởi lắc lắc đầu: "Không có."

"Sắc trời đã trễ thế này rồi, chẳng lẽ bọn họ muốn qua đêm ở dã ngoại?" Lăng Thương nói thầm.

Lăng Khởi cười khổ: "Thật là có khả năng này." Mộ Thần và Diệp Thạch là hai tên to gan lớn mật, những người khác không chắc có lá gan này, nhưng hai tiểu quỷ này thật sự là cái gì cũng làm được.

Lăng Khởi vừa dứt lời, Lăng Thương liền nhận được tin.

"Lão tổ tông, tình huống thế nào?" Lăng Khởi hỏi.

"Không có gì, Mộ Thần nói bọn họ tìm được địa phương đặt chân ở dã ngoại, quyết định qua đêm bên ngoài, bảo chúng ta không cần lo lắng."

Lăng Khởi cười khổ, "Thật đúng là như vậy."

Lăng Khởi còn tưởng rằng Mộ Thần và Diệp Thạch ở bên ngoài một ngày rồi sẽ trở lại, nào biết đợi đã vài ngày, Mộ Thần và Diệp Thạch vẫn còn chưa xuất hiện.

Mộ Thần và Diệp Thạch ở bên ngoài du đãng mười ngày, lại thu hoạch mấy chục cái Nguyên Thủy Thuật Văn, nhân tiện giải quyết không ít yêu thú.

Sau khi Mộ Thần hấp thu mấy chục cái Nguyên Thủy Thuật Văn, thì mỗi khi đến một nơi, nếu chỗ đó có Nguyên Thủy Thuật Văn, hắn có thể lập tức cảm giác được. Dựa vào cảm ứng, Mộ Thần tìm được thêm mười mấy cái Nguyên Thủy Thuật Văn mà trên bản đồ không có đánh dấu.

...

Trong thành.

"Cuối cùng cũng nỡ trở lại rồi à?" Bạch Tế Tuyết nhìn Mộ Thần Diệp Thạch, vô cùng bất đắc dĩ nói.

Diệp Thạch có chút ngại ngùng cười: "Nơi chúng ta đi có hơi xa."

Bạch Tế Tuyết bất đắc dĩ nói: "Được rồi, trở lại thì tốt."

"Lão tổ tông, ta nghe nói thú triều lại bùng nổ?" Diệp Thạch nhíu mày hỏi.

Bạch Tế Tuyết gật đầu nói: "Không sai. Tạm thời thú triều đều là loại nhỏ, không khó đối phó, cái khó là lại xuất hiện rất nhiều yêu thú quái dị chưa từng thấy."

"Diên Tinh ra ngoài có gặp được yêu thú không?" Bạch Hùng Đào hỏi.

Diệp Thạch gật đầu đáp: "Có! Rất nhiều yêu thú."

"Trong thành đang thu thập thú hạch, Ma Tinh Pháo cần số lượng lớn thú hạch cung ứng mới phát động được." Bạch Hùng Đào nói.

Diệp Thạch gật đầu nói: "Ta có thú hạch này, nhưng phải đưa cho ai?"

"Đưa cho người bên Lăng gia là được." Bạch Hùng Đào bảo.

Ma Tinh Pháo cơ bản đều là do người Lăng gia tạo ra, cũng chỉ có Lăng gia mới dung được.

Mấy người đang nói nói, vừa vặn Lăng Khởi đi tới: "Diên Tinh trở lại rồi à? Thế nào? Trên tay ngươi có rất nhiều thú hạch sao?"

Diệp Thạch gật đầu: "Đúng vậy!"

Diệp Thạch phất tay, hơn một trăm viên thú hạch cao cấp cứ thế bị ném ra.

Lăng Khởi run run khóe miệng, nhiều thú hạch như vậy, không biết hai người này đã giết bao nhiêu yêu thú. Khó trách thú triều không mạnh lắm, yêu thú hẳn đã bị Mộ Thần với Diệp Thạch giết sạch rồi.

Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi Lăng Khởi: "Tổ tông sao vậy?"

Lăng Khởi cười gượng: "Không có gì không có gì. Diên Tinh, đống thú hạch này của ngươi giải quyết được chuyện khẩn cấp bây giờ rồi."

"Hữu dụng thì tốt." Diệp Thạch nói.

"Tổ tông, đây là các nhược điểm của đám yêu thú dung hợp do Diên Tinh chỉnh lý, tuy rằng nhược điểm của các yêu thú đều không giống nhau, nhưng hẳn là vẫn có chút quy luật." Mộ Thần đưa qua một khối ngọc giản nói.

Trong khối ngọc giản khắc xuống hình ảnh của các loại yêu thú, nhược điểm đều dùng điểm đỏ đánh dấu.

"Thứ này rất tác dụng." Trên mặt Lăng Khởi tức khắc tăng thêm vài phần kinh hỉ.

Mộ Thần nói: "Hữu dụng thì tốt rồi."

... ...

Cung điện Lăng Thương.

Lăng Ly Trần thưởng thức thú hạch trên tay, nói: "Sức chiến đấu của Mộ Thần cũng thật mạnh!"

Lăng Khởi gật đầu: "Đúng là thế."

Bọn họ nhiều người như vậy đánh lùi được một lần thú triều, thú hạch thu hoạch được lại không khác mười ngày thu hoạch của Mộ Thần và Diên Tinh là bao. Phải biết là vì đánh đuổi lần thú triều kia, bọn họ phải bỏ ra không ít thú hạch!

"Ngươi đã xem ngọc giản mà Diên Tinh đưa chưa? Trên đó có không ít yêu thú đáng sợ, kết quả đều bị hai người này làm thịt." Lăng Ly Trần nói.

"Mộ Thần chính là tiểu sát tinh. Quả thực ngộ phật sát phật, ngộ quỷ sát quỷ." Lăng Ly Trần cảm khái nói.

"Lúc trước ngươi còn cảm thấy Mộ Thần là tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm mà nhỉ?" Lăng Ly Trần nhìn qua Lăng Khởi trêu chọc.

Lăng Khởi đen mặt nói: "Đ qua lâu như vậy rồi còn đề cập tới nó làm gì. Với lại, ngươi dám nói rằng ngay từ đầu ngươi cũng không nghĩ như vậy sao?"

"Nghe nói Mộ Thần lại bế quan." Lăng Ly Trần cười hì hì nói.

Lăng Khởi bĩu môi, có chút ghen tị nói: "Đúng vậy, nghe Diên Tinh nói là tu vi Mộ Thần đang đến bình cảnh, sắp thăng cấp thành võ thánh lục tinh. Thật không biết người này sao lại thăng cấp nhanh như vậy."

Lăng Ly Trần nhún vai nói: "Thần nhi vốn đã nghịch thiên. Phỏng chừng ngươi cũngkhông nghĩ ra, hắn mà đi thêm đi một bước, thật sự chắc lão tổ tông cũng không phải đối thủ của hắn."

Lăng Khởi gật đầu đồng ý: "Ừ." Với tình hình trước mắt, Mộ Thần càng lợi hại càng tốt.

"Mà sao lại đột nhiên có nhiều yêu thú quái dị như vậy?" Lăng Ly Trần nói thầm.

Lăng Khởi lắc đầu: "Không biết. Diên Tinh nói có thể là bởi vì nguyền rủa sinh ra biến dị, loại biến dị này còn có khả năng lây truyền."

Lăng Ly Trần nhẹ hít một hơi, sắc mặt ngưng trọng hơn.

Chương 383

Lần thứ hai luyện hóa mấy chục cái Nguyên Thủy Thuật Văn, thực lực Mộ Thần như nước chảy thành sông tiến nhập cảnh giới võ thánh lục tinh. cảnh giới

"Ối, tháp chủ, ngươi vậy mà đã tới võ thánh lục tinh rồi." Tháp Linh đầy ngạc nhiên nói.

"Mộ Thần lên võ thánh lục tinh không phải chuyện thuận lý thành chương sao?" Diệp Thạch nói.

Tháp Linh trừng mắt nói: "Bởi vì huyết mạch của tháp chủ thật sự rất nát, trước kia ta còn tưởng rằng tháp chủ nhiều nhất chỉ có thể trở thành võ tôn."

Diệp Thạch đầy khinh thường liếc Tháp Linh: "Ngươi thật đúngkhông có mắt. Ta đã sớm biết Mộ Thần sẽ trở thành võ thánh, còn sẽ trở thành võ thần nữa cơ."

"Hả, ngươi đã sớm đoán được? Không ngờ ngươi lợi hại như vậy. Ta còn tưởng rằng ngươi nghĩ tháp chủ là bùn nhão không dính được lên tường, cho nên ngươi mới cố gắng tu luyện, sau đó coi tháp chủ như tiểu bạch kiểm mà nuôi chứ." Tháp Linh nói.

Diệp Thạch: "..." Được rồi, y quả thật cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng mà Mộ Thần lợi hại như vậy, y đã sớm vứt bỏ ý nghĩ đó rồi.

Tháp Linh không để ý tới Diệp Thạch nữa, quay qua nói với Mộ Thần: "Tháp chủ, ngươi nhất định phải bảo trọng đó nhé! Ngươi đã là võ thánh lục tinh rồi, nếu chếtthì thật sự rất đáng tiếc. Ngẫm lại ngươi một đường đi tới đây đã từng hấp thu biết bao nhiêu nguyên thạch chứ! Nếu như ngươi chết, ngươi làm thế nào đối mặt vớinhững nguyên thạch kia đây!"

Mộ Thần: "..." Thứ Tháp Linh chết tiệt này đúng là miệng tiện! Hắn hấp thu chút nguyên thạch kia còn không bằng một phần ba tên Tháp Linh bại gia tử này hấp thu đâu.

"Yên tâm, nếu như ta chết thật thì nhất định sẽ kéo ngươi chôn cùng, ta có hôm nay tất cả đều là bởi vì ngươi cơ mà! Ta mà chết thật, về sau ngươi sẽ đi theo ta dưới địa ngục." Mộ Thần âm trầm nói.

Tháp Linh: "..." Mộ Thần này thật đúng là tâm ngoan thủ lạt!

... ...

Mộ Thần lên võ thánh lục tinh, thực lực cũng tăng lên. Lúc này cách thời gian bùng nổ yêu thú triều cỡ lớn mà Mệnh Tộc tính ra còn có nửa năm.

Mộ Thần thăng cấp lên võ thánh lục tinh rồi cũng không chạy loạn chung quanh, cả ngày cùng các học thuật sư tham thảo về học thuật.

Trong bí cảnh, đan thuật sư tốt nhất là lão bất tử của Mệnh Tộc. Tuy rằng Mộ Thần và Mệnh Tộc từng có xung đột, nhưng Mệnh Tộc đã chủ động chịu thua, Mộ Thần cũng sẽ không bỏ không tài nguyên có sẵn.

Năm tháng sau, các môn học thuật của Mộ Thần như kỳ tích đồng thời lên tới cửu cấp hậu kỳ, tu vi cũng tăng lên võ thánh thất tinh, khiến cả đám học thuật cao thủ trong bí cảnh trợn mắt cứng lưỡi.

"Ngươi tỉnh rồi?" Diệp Thạch ngồi kế bên người Mộ Thần, mở miệng hỏi.

Trong năm tháng này, Mộ Thần cơ hồ không có thời gian rãnh rỗi. Không phải là đang học tập học thuật, nghiên cứu học thuật với người ta, thì hắn chính là đang luyện khí, vẽ minh văn, luyện đan, chế phù, bố trí trận pháp.

"Tình huống bên ngoài thế nào?" Mộ Thần hỏi.

Trước khi ngủ, Mộ Thần liên tục mười hai ngày bố trí bẫy rập ngoài bí cảnh, tinh thần lực cạn kiệt nghiêm trọng, sau đó thật sự không chống nổi mới tiến vào Linh Tháp nghỉ ngơi.

"Đã có ba lần thú triều nhỏ lại đây. Bẫy rập do ngươi bố trí dùng rất tốt. Đám yêu thú phần lớn đều bị bẫy rập chặn, mà những yêu thú đột phá bẫy rập tới được thìsức chiến đấu cũng giảm đi, bị mấy lão tổ tông chặn lại." Diệp Thạch kể.

Mộ Thần thở ra một hơi: "Vậy là tốt rồi."

Diệp Thạch thấy Mộ Thần mỏi mệt như vậy thì không khỏi đau lòng.

Mộ Thần am hiểu dung hợp năm môn học thuật. Một cái pháp khí phổ thông, nhưng qua tay Mộ Thần vẽ lên vài cái minh văn, trong khoảnh khắc có thể bộc phát ra uy lực gấp mười lần.

Hiện giờ Mộ Thần có thân phận rất siêu nhiên, tuy rằng Mộ Thần chỉ có thực lực võ thánh thất tinh, nhưng dĩ nhiên lại trở thành người có thân phận tôn quý nhất trong bí cảnh này.

Trước đó có một lần bùng nổ một làn sóng thú triều khá lớn. Lúc ấy Mộ Thần cùng Bạch Tế Tuyết, Lăng Thương, hai lão bất tử Mệnh Tộc và vài vị tuyệt thế cao thủ đồng thời ra tay diệt sát yêu thú. Cuối cùng, yêu thú Mộ Thần giết được lại nhiều hơn mỗi người Bạch Tế Tuyết. Sau lần thú triều đó mọi người đã nhất cử thành lập địa vị đệ nhất nhân trong bí cảnh của Mộ Thần.

"Ta ngủ đã bao lâu?" Mộ Thần hỏi.

"Hai ngày một đêm. Nhưng ngươi yên tâm, bên ngoài chỉ mới qua vài canh giờ mà thôi." Diệp Thạch an ủi.

Mộ Thần gật đầu: "Vậy là tốt rồi, chúng ta đi ra ngoài đi."

Diệp Thạch: "Được."

"Mộ thiếu." Một đường mà Mộ Thần đi qua, những tu luyện giả gặp gỡ Mộ Thần đều sôi nổi cung kính hành lễ với Mộ Thần.

"Lão tổ tông." Mộ Thần tìm được Bạch Tế Tuyết phía trên tường thành.

Bạch Tế Tuyết nhìn thấy Mộ Thần, sắc mặt tức khắc thoải mái hơn vài phần, "Nghỉ ngơi tốt chưa? Làm khó ngươi rồi."

"Tình huống thế nào rồi?" Mộ Thần hỏi.

Bạch Tế Tuyết híp mắt nói: "Nguyền rủa bùng nổ ngày càng thường xuyên, hẳn là không qua bao lâu, yêu thú trong nơi kia sẽ chạy đi ra."

Diệp Thạch nhíu mày: "Kỳ quái. Yêu thú trong Vùng Cấm vì sao nhất định phải công kích con người?"

Mộ Thần khoanh tay nói: "Ma tộc là một chủng tộc bá đạo, bọn chúng có thiên tính thích đoạt lấy, thích giết hại chủng tộc khác. Theo Ma tộc, chủng tộc khác đều là thấp hơn, không nên tồn tại. Thế nên đại khái là chúng ta đã phạm vào kiêng kị của bọn chúng." Mộ Thần có dung hợp linh hồn lực từ mấy con yêu thú, bởi thế đối với tư tưởng của bầy yêu thú này có hiểu biết nhất định.

Diệp Thạch sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nói: "Chủng tộc này thật biến thái..."

"Kỳ thật, khi hấp thu nguyền rủa, những yêu thú đó thực lực có lẽ mạnh hơn, nhưng trí tuệ lại giảm xuống, chỉ biết giết chóc." Mộ Thần ngừng một chút rồi nói.

Nguyền rủa tới trình độ lớn nhất sẽ ăn mòn thần chí của đám yêu thú này, đó cũng là nguyên nhân mà bẫy rập của bọn họ có thể đắc thủ nhiều lần.

Những con yêu thú trong bẫy rập cũng không biết suy nghĩ, chỉ biết đâm trái đâm phải.

Dù sao bọn nó cũng không phải sinh trưởng ở địa phương Ma tộc, muốn dung nhập Tiên Ma Khí thì phải trả giá lớn. Ma tộc là một chủng tộc vô cùng bá đạo vả lại còn tự cho mình rất cao. Đám yêu thú trong bí cảnh này cho dù thật có thể phi thăng tới Tiên Ma giới, bọn nó cũng chỉ là tồn tại thấp nhất trong Tiên Ma giới mà thôi.

... ...

Hơn một tháng sau, thú triều lớn bị mọi người lo lắng hồi lâu rốt cục đúng hạn tới.

Bởi vì sớm có chuẩn bị, mọi người cũng không quá bối rối.

Mộ Thần đứng trên tường thành, nhìn thấy đám lớn yêu thú đi vào bẫy rập thì quát lớn một tiếng "Khai!"

Mộ Thần ở ngoài thành bố trí rất nhiều bẫy rập, một phần mở ra, còn một phần vẫn luôn không động, dùng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Những bẫy rập đó do Mộ Thần điều khiển, Mộ Thần chỉ hơi suy nghĩ là tất cả cấm chế sẽ lập tức khởi động.

Cấm chế Mộ Thần bố trí chính là loại liên hoàn, bây giờ đã khởi động toàn bộ, thanh thế xác thực khiến cho người ta sợ hãi.

Diệp Thạch đứng trên tường thành nhìn cảnh tượng trời sụp đất nứt xa xa cộng với khói thuốc súng nổi lên bốn phía, nhất thời tâm huyết sôi trào.

Diệp Thạch quay đầu nhìn gương mặt nghiêng kiên nghị, lãnh khốc của Mộ Thần, trong mắt hiện lên vẻ say mê.

"Đến rồi." Mộ Thần bỗng nói.

Bẫy rập chỉ có thể ngăn được phần lớn loại yêu thú bò sát, còn loại yêu thú phi hành thì có rất nhiều bẫy rập ngăn không được.

Lăng Thương phất tay, tức khắc tiếng nổ từ Ma Tinh Pháo phát ra liên tiếp.

Trước thú triều bọn họ đã thu hoạch rất nhiều tinh hạch của ma thú, đủ để cung cấp nguồn lực cho Ma Tinh Pháo vận hành.

Diệp Thạch nhìn Ma Tinh Pháo san sát với nhau, tâm tình hưng phấn vô cùng. Trên những Ma Tinh Pháo này đều có minh văn do Mộ Thần vẽ, tuy nguồn lực tiêu hao vẫn không thay đổi, nhưng uy lực lại đề cao gấp ba.

Đàn yêu thú phi hành dưới uy lực của Ma Tinh Pháo đều hóa thành hư vô.

Mấy chục cái Ma Tinh Pháo xuất hiện cùng lúc, thanh thế quả thực làm cho người ta sợ hãi.

Từng đợt tiếng thú gào truyền đến. Chung quy bẫy rập của Mộ Thần cũng không phải vạn năng, luôn sẽ có yêu thú đột phá được bẫy rập và hướng lại đây.

Mấy chục vị tu luyện giả đã sớm bày xong trận địa sẵn sàng đón quân địch. Bọn họ đồng thời lấy ra phù chú cửu cấp thảy xuống đám yêu thú phía dưới.

Tiếp đó tiếng nổ mạnh vang lên bên tai không dứt.

Một đám tu luyện giả lui ra phía sau, một đám tu luyện giả khác ở phía trên lại một lần nữa ném phù chú cửu cấp xuống đàn yêu thú.

"Bắt đầu!" Bạch Tế Tuyết quát to một tiếng.

Một làn sát trận chợt hiện ra. Những yêu thú bước chân vào sát trận hơn phân nửa đều bị cắt thành mảnh nhỏ.

Các tu luyện giả trong Vùng Cấm, ai có thần thông, ai có pháp khí gì thì cũng đều lấy ra dùng. Sống chết trước mắt, cũng không có gì mà phải giấu diếm. Trong nhất thời có vô cùng nhiều màu sắc khác nhau hiện lên liên tục.

Mộ Thần hóa Linh Tháp thành một ngọn núi nhỏ, đập con nào trúng con nấy.

Biểu hiện của hai đóa dị hỏa một rồng một hổ cũng không kém bao nhiêu.

Nơi tiểu hỏa long với lão hổ đi qua đều biến thành một mảnh trơ trọi.

Diệp Thạch không ngừng khởi động sách trận pháp phát động sát trận. Sách trận pháp được Diệp Thạch cho hấp thu rất nhiều Nguyên Thủy Trận Văn, cấp bậc tăng lên rất nhiều. Mỗi lần trận pháp thuật công kích đều có thể trọng thương một con yêu thú.

Trận đại chiến của tu luyện giả cùng yêu thú trong Vùng Cấm này vẫn luôn duy trì tới ngày thứ mười tám.

Đám yêu thú lợi hại ào ào chạy tới đây mỗi lần đều khảo nghiệm trái tim của các tu luyện giả.

Đến cuối cùng, phù chú trong tay tu luyện giả tiêu hao không còn bao nhiêu, tinh hạch yêu thú để làm nguồn lực cho Ma Tinh Pháo cũng không còn dư lại.

May mà cuối cùng yêu thú đều bị đánh cho tàn phế, chủ lực toàn diệt, chỉ còn dư lại lính tôm tướng cua chạy trốn bốn phía.

...

Thú triều qua đi, Vùng Cấm liền tổ chức nhân thủ đi thanh lý chiến trường.

"Con yêu thú này đều bị đốt trọi, hẳndo tiểu hỏa long của Mộ thiếu làm." Một tu luyện giả nói.

"Con yêu thú bị đập nát thịt này hẳn là do tòa Linh Tháp của Mộ thiếu làm."

"Mộ thiếu thật lợi hại ghê! Nghe nói hắn mới hai mươi ba tuổi thôi đấy. Lúc ta còn ở cái tuổi này thì vẫn chỉ võ vương thôi."

"Đúng vậy. Mộ thiếu ở ngoài thành đặt bẫy giết được chắc cũng cỡ nửa đàn yêu thú. Nếu không nhờ vậy, phòng tuyến ngoài thành có khả năng đã bị yêu thú đột phá rồi ấy. Nếu như phòng tuyến bị đột phá, chúng ta liền lành ít dữ nhiều."

"Tuy rằng thú triều đã tan, nhưng chúng ta vẫn không ra được..."

"Có thể sống tiếp đã rất tốt rồi, ngươi còn muốn đi ra ngoài?"

"Có lẽ Mộ thiếu sẽ cách đi ra ngoài đâu. Nghe Bạch thiếu nói Mộ thiếu sẽ nghĩ cách mang y ra ngoài gặp bảo bảo đấy."

Chương 384

Sau khi thú triều chấm dứt, Mộ Thần liền cả ngày ngâm mình trong Linh Tháp nghiên cứu gì đó.

"Ngươi đang vội gì vậy? Thú triều đ bị đánh lùi rồi mà?" Diệp Thạch đi vào Linh Tháp, buồn bực hỏi Mộ Thần.

Mấy vị tổ tông kia hiện tại cả ngày uống rượu ăn thịt, sống đến tiêu diêu tự tại, Mộ Thần lại vẫn là cái bộ dạng sắp vội chết này.

"Yêu thú tuy đã bị đánh lui, nhưng mà nguyền rủa vẫn còn. Chỉ cần nguyền rủa vẫn còn thì chúng ta vẫn ra không được." Mộ Thần lắc đầu bất đắc dĩ nói.

Diệp Thạch cũng buồn rầu nói: "Nguyền rủa thật bá đạo."

Mộ Thần cười nói: "Không vội, còn có hai năm nữa lận mà. Cứ chậm rãi nghiên cứu,sẽ nghĩ ra được cách nào đó thôi."

"Mộ Thần nhất định có thể nghĩ được cách!" Diệp Thạch vô cùng chắc chắn nói. "Đây là cái gì?" Diệp Thạch nhìn thứ tạo hình yêu thú quái dị trước mặt Mộ Thần.

"Ta nghiên cứu ra con rối." Mộ Thần nói.

"Có ích lợi gì?" Diệp Thạch hỏi.

"Tiểu hỏa long nói, địa phương nồng đậm nguyền rủa nhất có khả năng có Khư Ma Thảo dùng để luyện chế Khư Ma Đan. Nhưng mà nơi đó nguyền rủa quá nồng đậm, chúng ta lại không thể đi, cho nên ta suy nghĩ tới việc thể đưa hai con rối yêu thú vào xem không." Mộ Thần nói.

Tức khắc đôi mắt Diệp Thạch sáng lên, "Đúng vậy! Nếu như là con rối thì không cần sợ nguyền rủa rồi. Mộ Thần thật thông minh!"

Mộ Thần cười: "Quá khen!"

Lúc trước bên khởi nguyên nguyền rủa có rất nhiều yêu thú lợi hại, nếu bỏ con rối vào, chỉ sợ con rối sẽ bị những yêu thú đó xé thành mảnh nhỏ. Tuy nhiên hiện tại yêu thú nơi đó cũng không còn bao nhiêu, vậy nên cũng không cần cố kỵ.

...

Cung điện Bạch Tế Tuyết.

"Mộ Thần đang làm gì đó vậy? Đã lâu không thấy hắn lộ mặt ra rồi." Bạch Hùng Đào hỏi.

Thú triều đã qua, Vùng Cấm lập tức bình tĩnh trở lại. Bên ngoài khá ít yêu thú nên người trong Vùng Cấm đều sẽ kết bạn đi ra ngoài thuận tiện tiêu trừ yêu thú còn sót lại, tránh cho đám yêu thú ngóc đầu trở lại.

"Nói là bế quan." Bạch Cẩm Lý nói.

"Hẳn là bế quan nghiên cứu cách đi ra ngoài." Bạch Hùng Đào nói.

"Có thể đánh lui thú triều đã là may mắn, còn muốn nghĩ tới việc rời khỏi bí cảnh, chuyện này thật sự không quá có khả năng." Bạch Cẩm Lý nhíu mày, thở dài một hơi thật sâu.

Bạch Hùng Đào cười nói: "Điều này cũng không nhất định, có lẽ Thần nhi sẽ có cách."

"Diên Tinh và Thần nhi không phải là người thường." Bạch Cẩm Lý cười bảo. Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Bạch Cẩm Lý cũng không có ôm quá nhiều hy vọng.

"Nghe nói hai lão Mệnh Tộc sắp không chống nổi nữa rồi. Trong mấy ngày nay thôi." Bạch Hùng Đào nói.

Bạch Cẩm Lý híp mắt, nhẹ hít một hơi nói: "Người có mạnh mẽ cỡ nào thì vẫn không chạy khỏi số mệnh!"

Cho dù là võ thánh cửu tinh thì sống quá lâu cũng sẽ chết. Còn võ thần trong truyền thuyết có thể trường sinh bất tử, nhưng đây chẳng qua là truyền thuyết mà thôi.

"Lần này Thần nhi bế quan đã hơn nửa năm, cũng không biết đang làm gì, cả ngày cứ thần thần bí bí." Bạch Cẩm Lý nói.

"Có lẽ khi hắn đi ra sẽ cho chúng ta một kinh hỉ đâu." Bạch Hùng Đào cười tủm tỉm nói.

... ...

Trong Linh Tháp.

Mộ Thần hưng trí bừng bừng thưởng thức một chai chất lỏng màu đen.

"Mộ Thần! Cái tên điên ngươi dám đem Tiên Ma Dịch vào trong Linh Tháp nghiên cứu! Cái tên ngu ngốc! Kẻ điên!" Tháp Linh điên cuồng kêu gào. Cái thứ gọi là Tiên Ma Dịch chính là Tiên Ma Khí hoá lỏng thành ma khí.

Mộ Thần nhìn Tháp Linh, tâm bình khí hòa nói: "Ngươi không cần kích động như vậy, đây chính là thứ tốt đấy! Ma tộc đều muốn cướp lấy hấp thu đây này."

Tháp Linh trợn tròn mắt nhìn Mộ Thần, đôi cánh hoảng loạn vỗ vỗ, "Cái tên ngu ngốc ngươi muốn tìm cái chết còn muốn liên lụy ta!"

Mộ Thần liếc mắt xem thường. Hắn sao lại đi tìm chết? Nếu không nghiên cứu Tiên Ma Dịch rõ ràng, hắn làm thế nào nghiên cứu ra Khư Ma Đan được?

Tiểu hỏa long chỉ biết là có loại đan dược như vậy, nhưng lại không biết phương thuốc. Nếu như hắn bại não đi thí nghiệm lung tung, không chừng nghiên cứu cỡ mấy trăm năm cũng không nhất định có thể nghiên cứu được đan dược ra. Mà hắn cũng không có tới thời gian mấy trăm năm, huống chi Khư Ma Thảo cũng có không nhiều.

"Ngươi không hiểu thì đừng nói lung tung." Mộ Thần lạnh lùng trừng Tháp Linh một cái.

Tháp Linh nhào qua Diệp Thạch, "Diệp Thạch Diệp Thạch! Tướng công nhà ngươi bị Tiên Ma Khí ăn mòn đầu óc rồi kìa! Hắn điên rồi! Hiện tại hắn còn ngốc hơn cảngươi. Ngươi nhanh khuyên hắn đi!"

Diệp Thạch lạnh lùng trừng Tháp Linh: "Đừng nói lung tung, Mộ Thần thông minh như vậy, sao lại bảo hắn ngốc. Ngốc chính là ngươi đấy."

Tháp Linh đảo mắt suy nghĩ nhìn Diệp Thạch, bỗng nhiên kêu rên một tiếng, "Ta sai, ta sai rồi! Tháp chủ có ngốc thì cũng không bằng ngươi!"

Diệp Thạch: "..." Tháp Linh đúng là hỗn đản.

Diệp Thạch hỏi Mộ Thần: "Ngươi đang suy nghĩ gì?"

"Ta đang suy nghĩ xem có thể chuyển hóa Tiên Ma Khí thành Tiên Nguyên Khí hay không." Mộ Thần thưởng thức Tiên Ma Khí trong bình thủy tinh, nói.

Tháp Linh trợn to mắt: "Tháp chủ, ngươi thật quá si tâm vọng tưởng rồi! Ngươi thật sự điên không nhẹ!"

Mộ Thần cười nói: "Sự tại nhân vi."

Nếu ngay cả nghĩ cũng không dám thì làm sao có thể thành công được? Kỳ thật đây vẫn là chuyện có chút khả thi, dù sao Tiên Ma Khí cũng như Tiên Nguyên Khí, đều có thể dùng cho tu luyện.

"Diệp Thạch! Tháp chủ mất thần trí rồi, hắn muốn tìm đường chết kìa!!" Tháp Linh kêu lên.

Diệp Thạch xem thường nhìn Tháp Linh: "Không nên nói bừa. Tìm đường chết không phải chuyện Mộ Thần sẽ làm ra, Mộ Thần là một người có chừng mực. Một hồi Mộ Thần chuyển hoán Tiên Ma Khí thành Tiên Nguyên Khí, nói không chừng có thể thành thần luôn."

Tháp Linh không dám tin nhìn Diệp Thạch, "Ngươi cũng thật biết nghĩ." Còn thành thần? Khả năng chết trước đó còn cao hơn ấy.

Diệp Thạch nhún vai nói: "Đó cũng là chuyện có khả năng mà."

"Ngươi thật ngu ngốc! Một hồi Mộ Thần hại ngươi chết mà giờ ngươi còn giúp hắn kiếm tiền." Tháp Linh hết sức khinh thường nói.

Diệp Thạch trừng Tháp Linh, "Ngươi mới là ngu ngốc, chết rồi thì sao còn kiếm tiền."

Tháp Linh: "..."

Mộ Thần nói với Diệp Thạch: "Chuyển hóa Tiên Ma Khí chỉ mới là tưởng thôi. Việc quan trọng bây giờ vẫn là phải làm ra Khư Ma Đan, như vậy thì chuyện kia cũngkhông khác gì đã hoàn thoành."

"À phải rồi, hai lão bất tử Mệnh Tộc sắp tắt rồi đấy." Diệp Thạch kể cho Mộ Thần.

"Vậy sao. Vậy vừa lúc, có thể bớt đi một viên Khư Ma Đan." Mộ Thần nói.

Mệnh Tộc và Mộ Thần, Diệp Thạch chất chứa oán hận đã sâu. Cho dù hiện giờ đã biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng trong lòng Mộ Thần cũng vẫn có chút khó chịu.

"Đúng rồi Mộ Thần, Khư Ma Đan nghiên cứu thế nào rồi?" Diệp Thạch hỏi.

"Ta đã nghiên cứu ra một phương thuốc, cũng từng thử thí nghiệm trong Linh Tháp nhiều lần." Mộ Thần nói.

"Thành công sao?" Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần gật đầu: "Thành công. Tuy vậy, nó được cái hiệu quả kia không thì ta không chắc lắm."

"Nhất định có thể!" Diệp Thạch vô cùng tin tưởng vào Mộ Thần.

... ...

Mộ Thần vừa từ Linh Tháp đi ra đã bị mọi người vây quanh.

Võ thánh từ mọi nơi sôi nổi tiến đến an ủi, dẫn tới Mộ Thần thụ sủng nhược kinh.

"Thần nhi cuối cùng cũng xuất quan." Bạch Hùng Đào vô cùng vui mừng nói, "Lần này ngươi xuất quan là có chuyện gì phải làm sao?"

Mộ Thần nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: "Ta tính luyện chế một ít đan dược."

Bạch Hùng Đào gật đầu ra vẻ hiểu: "Luyện chế đan dược cũng tốt. Trong bí cảnh có rất nhiều linh thảo. Từ từ sẽ được, không vội."

Mộ Thần gật đầu nói: "Ta biết."

Mộ Thần đã chuẩn bị hơn nửa năm cho Khư Ma Đan, bởi vậy lúc luyện chế quen thuộc như đang cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Ở ngoài thành, Mộ Thần ngoắc một ngón tay, ngọn lửa hừng hực bốc cháy trong đan lô, các loại linh thảo nhanh chóng biến thành nước thuốc.

"Mộ Thần dùng chủ dược là cái gì vậy? Sao ta chưa từng gặp qua nhỉ?" Bạch Hùng Đào nghi hoặc hỏi.

Diệp Thạch lắc đầu nói: "Không biết."

Bạch Hùng Đào kinh ngạc nhìn Diệp Thạch: "Ngươi không biết?"

Diệp Thạch gật đầu: "Không biết!"

Bạch Hùng Đào nghi ngờ nói: "Không ngờ Mộ Thần còn có chuyện giấu ngươi..."

"Không phải vậy! Là do ta không có hỏi cho nên mới không biết!" Diệp Thạch nói.

Diệp Thạch hơi chột dạ cúi đầu. Chuyện Khư Ma Đan thật ra Mộ Thần đã lộ tiếng gió với Diệp Thạch, nhưng Diệp Thạch lại không dám nói cho những người khác. Dù sao hiệu quả của Khư Ma Đan tạm thời không thể chứng thật, Mộ Thần sợ mọi người hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn.

Khư Ma Đan vừa luyện chế ra thì rất nhanh đã được chứng thật. Ban đầu Mộ Thần muốn bắt một con yêu thú đến thực nghiệm hiệu quả của Khư Ma Đan, kết quả không biết như thế nào, tin tức bị lộ.

Có mấy tu luyện giả xung phong chạy đến trước mặt Mộ Thần tỏ vẻ nguyện ý lấy thân thử thuốc, sinh tử có mệnh, mặc kệ kết quả gì đều tiếp thu.

Mộ Thần không lay chuyển được nhiệt tình của mọi người, liền chọn ra ba người dùng đan dược.

Ba người dùng xong đan dược, lập tức nguyền rủa trong cơ thể hoàn toàn bị xóa sạch, cũng có thể đi ra khu nguyền rủa. Có một người đi ra khu nguyền rủa, lại dễ dàng đi vòng trở về, lại bình an đi ra ngoài.

Còn có hai người sợ trở lại rồi ra không được, nên không dám trở về.

"Có người bình an đi ra Vùng Cấm!!!!" Tin tức này nháy mắt bùng nổ trong Vùng Cấm. Trong nhất thời, Mộ Thần một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

... ...

Cung điện Bạch Tế Tuyết.

"Thạch Đầu, khi nào Mộ Thần mới luyện chế tiếp nhóm Khư Ma Đan thứ hai thế?" Bạch Hùng Đào xoa xoa tay, vô cùng nóng bỏng nhìn Diệp Thạch.

Diệp Thạch lắc đầu tiếc nuối nói: "Ta không biết."

Bạch Hùng Đào buồn bực nhìn Diệp Thạch, "Không biết? Sao ngươi lại không biết chớ?"

Diệp Thạch nhún vai nói: "Mộ Thần nói là phải đợi con rối yêu thú mang Khư Ma Thảo ra đã. Ch ta vẫn chưa biết khi nào con rối yêu thú mới mang Khư Ma ra."

"Bảo Mộ Thần cố gắng nhanh nhanh một tí! Thật đúnggấp chết mà." Bạch Hùng Đào đầy khẩn trương nói.

"Không cần phải gấp gáp, nóng nảy không ăn hết đậu hủ nóng." Diệp Thạch thâm sâu nói một câu.

Vẻ mặt Bạch Hùng Đào hết sức đau khổ: "Sao có thể không vội đây!" Hắn đã đợi mấy vạn năm rồi mới chờ được một ngày như thế.

Diệp Thạch nhíu mày nói: "Tổ tông, lúc trước ngươi từng nói với Mộ Thần là từ từ sẽ được, không cần phải gấp gáp."

Bạch Hùng Đào liếc mắt xem thường. Lúc trước là do hắn không biết thứ Mộ Thần luyện chế lại là cái loại đan dược này.

Bạch Hùng Đào nghiến răng lo lắng nói: "Khư Ma Thảo có đủ không không biết nữa."

Diệp Thạch lắc đầu nói: "Không biết."

Bạch Hùng Đào kích động: "Cái gì gọi là không biết?!!!"

Thật vất vả mới có cơ hội đi ra ngoài, nếu như đến cuối cùng bởi vì Khư Ma Thảo không đủ, đan dược luyện không được, lại bị vây ở đây, hắn chắc chắn sẽ khóc chết. Trước kia không có hy vọng còn dễ, hiện giờ có hy vọng, Bạch Hùng Đào lập tức trở nên lo được lo mất.

Diệp Thạch bĩu môi nói: "Không biết, ta không biết gì cả đâu!"

Bạch Hùng Đào bất an đi vòng vòng trong phòng: "Sớm biết thế lúc trước ta làm thí nghiệm phẩm là được rồi..." Ba tên gia hỏa lúc đầu kia thật đúng là nhặt đại tiện nghi.

Diệp Thạch vẻ mặt cổ quái nhìn Bạch Hùng Đào, nói: "Lúc trước không phải ngài sợ chết sao?"

Bạch Hùng Đào bối rối nói nhỏ: "Ai sợ chết..."

Bạch Tế Tuyết đi đến trừng Bạch Hùng Đào: "Ngươi gấp cái gì? Không có tiền đồ!"

Bạch Hùng Đào cười khan, vẻ mặt đau khổ đứng một bên.

Hiệu quả của Khư Ma Đan vừa được chứng thật xong thì đừng nói là đám người trong bí cảnh trông chờ mong mỏi, ngay cả bản thân Bạch Tế Tuyết cũng động tâm vô cùng. Chỉ tiếc rằng, tăng nhiều cháo thiếu!

Bạch Tế Tuyết híp mắt, Mộ Thần là loại người có chừng mực. Nếu như Khư Ma Thảo có hạn, hắn chưa chắc sẽ cho ba người không thân cũng chẳng quen hắn làm thí nghiệm.

Chương 385

Đại lượng Khư Ma Đan được luyện chế ra, phân phát xuống.

Mộ Thần cũng không phải thiện nam tín nữ gì, muốn có đan dược thì phải dùng đồ vật đổi lấy.

Pháp quyết, sách học thuật, nguyên liệu luyện khí, linh thảo gì đó đều nhận. Giá cả cũng không thấp, nhưng vì có thể đi ra khu nguyền rủa, mọi người đều không để ý chút đồ vật như vậy.

Những pháp thuật bất truyền nhiều thế hệ của những gia tộc bên ngoài, toàn đều hội tụ đến tay Mộ Thần.

Kỳ thật lấy giá trị con người hiện giờ của Mộ Thần, chút đồ vật này của mấy võ thánh trong Vùng Cấm kỳ thật hắn không cần thiết lắm, nhưng mà dù hắn chướng mắt, thì không có nghĩa là hắn vui lòng làm không công!

Dùng Khư Ma Đan xong, mọi người vẫn như trước có thể ở trong khu nguyền rủa, hơn nữa không cần lo lắng bị nguyền rủa ăn mòn.

Có rất nhiều người dùng đan dược xong lại sợ biến cố, lập tức ly khai khu nguyền rủa ngay. So với nguyền rủa, tu luyện giả càng quen ở nơi không có nguyền rủa hơn, dần dà, người trong khu nguyền rủa càng ngày càng ít.

Mộ Thần tốn hơn một tháng thời gian mới luyện ra đủ đan dược cho tất cả người trong khu nguyền rủa rời đi.

... ...

Cung điện Bạch Tế Tuyết.

"Mộ Thần còn chưa tính rời khỏi khu nguyền rủa sao?" Bạch Hùng Đào hỏi Diệp Thạch.

Diệp Thạch gật đầu: "Vẫn chưa."

Bạch Hùng Đào vẻ mặt kỳ lạ: "Hiện tại vẫn không đi? Hắn muốn gì!" Thật vất vả mới có thể đi ra ngoài, đừng có sinh ra biến cố gì đó nhá!

Diệp Thạch nhún vai nói: "Mộ Thần có quyết định của hắn."

Bạch Hùng Đào nhíu mày nói: "Hiện tại tu luyện giả đều đã hoặc đang rút khỏi Vùng Cấm rồi, người còn dư lại trong Vùng Cấm chỉ còn một ít. Tuy rằng lần trước những yêu thú kia đều bị đánh lui, nhưng cung vẫn còn cá lọt lưới. Nếu như xảy ra chuyện gì, các ngươi ngay cả người cầu cứu cũng không có."

Bạch gia và Lăng gia cũng để một phần người đi ra ngoài, chỉ còn dư lại vài người chưa đi.

Diệp Thạch nhíu mày nói: "Tổ tông, ngi cũng đi ra ngoài trước đi. Nếu xảy ra chuyện, ta sẽ giúp Mộ Thần, không có vấn đề gì đâu."

Bạch Hùng Đào liếc mắt xem thường, "Ngươi tuy cũng lợi hại, nhưng chỉ một mình ngươi thì có thể làm gì?"

"Còn có Mộ Thần mà, Mộ Thần rất lợi hại." Diệp Thạch không cần nghĩ ngợi nói luôn.

Bạch Hùng Đào bất đắc dĩ: "Thôi thôi, ta lưu lại ở thêm với các ngươi một đoạn thời gian. Nhưng mà rốt cuộc thì Mộ Thần muốn làm vậy?! Đã tới lúc này rồi mà còn không chịu đi nữa."

Diệp Thạch do dự một chút, sau đó nói cho Bạch Hùng Đào: "Mộ Thần nói là hắn muốn thử xem có thể chuyển hóa Tiên Ma Khí thành Tiên Nguyên Khí hay không. Nếu có thể thành công, hắn có thể biến phế thành bảo, có lẽ còn dựa vào Tiên Ma Khí thành thần không chừng!"

Bạch Hùng Đào trừng lớn mắt không dám tin: "Mộ Thần thật đúng là có nhiều ý nghĩ kỳ lạ!"

Diệp Thạch nhún vai nói: "Nói không chừng thành công thì sao."

Bạch Hùng Đào: "..."

"Hai vị lão tổ tông đều cảm thấy có khả năng thành công." Diệp Thạch nói thêm.

Bạch Hùng Đào sửng sốt, thầm nghĩ Mộ Thần nổi điên một mình thì thôi đi, còn đi kéo cả Lăng Xuyên và Bạch Tế Tuyết xuống nước.

Lăng Thương và Bạch Tế Tuyết ngay từ đầu cũng thấy Mộ Thần suy nghĩ kỳ lạ, nhưng dù không tin thì cũng không đại biểu rằng bọn họ không động tâm!

Hai người đều là nhân vật võ thánh cửu tinh đỉnh phong, nếu đổi thành mấy chục vạn năm trước, khi nguyên khí vẫn còn nồng đậm, chắc chắn hai người đã sớm trở thành võ thần.

Hai người sở dĩ không trở thành võ thần được, không phải là tư chất hai người không đủ hay cố gắng không đủ, mà là do Tiên Nguyên Khí trong thiên địa ở ngoại giới đã bị hao hết, mà muốn thành thần thì phải có Tiên Nguyên Khí.

Không có một võ thánh cửu tinh nào có thể đỡ nổi hấp dẫn thành thần, Lăng Thương và Bạch Tế Tuyết đương nhiên liền bị Mộ Thần xúc động.

... ...

Một người kế ngắn hai người kế dài. Vì đạt được đủ thời gian, Mộ Thần mang theo Bạch Tế Tuyết và Lăng Xuyên vào Linh Tháp.

Mộ Thần nghĩ ra được một cách chính là, nghiên cứu ra một cái trận chuyển hoán, sau đó chuyển hoán Tiên Ma Khí trong đây. Trận pháp xây dựng như thế nào, Bạch Thần Tinh cung cấp không ít ý kiến, còn những khí cụ cần cho bố trí trận pháp, Lăng Xuyên cũng cho không ít ý kiến.

Ba người nghiên cứu mấy phương án, cuối cùng quyết định thử một lần.

Năm tháng sau, nghiên cứu của ba người Mộ Thần có được tính đột phá.

"Có thể hấp thu! Mộ Thần quả nhiên lợi hại!" Diệp Thạch vô cùng hưng phấn.

Tiểu hỏa long nhìn nguyên khí mà trận pháp chuyển hóa ra ngoài, hết sức kinh ngạc liếc nhìn Mộ Thần: "Không nghĩ tới ngươi lại thành công."

Mộ Thần híp mắt nói: "Đáng tiếc, hình như hơi kém một chút."

Tiểu hỏa long gật đầu bảo: "Không sai, ngươi vốn ký hy vọng chuyển hoán Tiên Ma Khí thành Tiên Nguyên Khí, nhưng trong quá trình chuyển hoán, Tiên Ma Khí đã bịloại bỏ Thần tính. Nguyên khí được chuyển hoán ra có thể dùng cho tu luyện, đáng tiếc lại không có hiệu quả giúp võ thánh thăng cấp võ thần."

Bạch Tế Tuyết nhẹ hít một hơi, trong mắt hiện lên vài phần thất vọng.

"Thôi, mọi việc không thể cưỡng cầu." Lăng Thương bất đắc dĩ lắc đầu.

Bận việc một hồi lại có kết quả này, Lăng Thương cũng không khỏi thất vọng. Nhưng dù sao Lăng Thương cũng là người đã có nhiều kinh nghiệm, rất nhanh đã thích ứng với chuyển biến này.

"Thần nhi, Diên Tinh, tuy rằng nguyên khí này không thể giúp người thành thần, nhưng phẩm chất cũng cực cao, ngươi hấp thu một chút cũng có lợi." Bạch Tế Tuyết an ủi.

Mộ Thần gật đầu: "Ta biết rồi."

Mộ Thần hít nhẹ một hơi. Tuy rằng không thể lợi dụng nguyên khí này trở thành võ thần, nhưng nếu cứ để trận pháp này vận chuyển tiếp, như vậy nguyền rủa trong Vùng Cấm có thể bị tinh lọc, đó cũng là một chuyện tốt.

... ...

Bạch gia.

"Bí cảnh qua thêm mấy tháng nữa là mở rồi." Khúc Tâm Dương nói.

Bạch Thần Tinh gật đầu: "Đúng thế."

Khúc Tâm Dương khẩn trương siết chặt tay, "Không biết Diên Tinh cùng Thần nhi thế nào."

Bạch Thần Tinh đặt tay lên mu bàn tay Khúc Tâm Dương an ủi: "Yên tâm đi, bọn họ không sao đâu. Nói không chừng còn có đại cơ duyên trong đó đấy."

Khúc Tâm Dương cười: "Có lẽ là vậy. Có lẽ khi Diên Tinh với Thần nhi đi ra, thực lực đã vượt qua ngươi rồi ấy."

Bạch Thần Tinh hơi oán trách liếc Khúc Tâm Dương một cái, "Chuyện này thì không chắc, ta dầu gì cũng là võ thánh ngũ tinh cơ mà." Ba năm này hắn cũng không nhàn rỗi.

"Võ thánh ngũ tinh mà thôi. Nói không chừng Diên Tinh và Mộ Thần đều đã là bát tinh hay cửu tinh rồi." Khúc Tâm Dương chọc ghẹo.

Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ nhìn Khúc Tâm Dương: "Tới cấp bậc võ thánh rồi thì nào dễ tăng cấp như thế."

Khúc Tâm Dương bĩu môi nói: "Con của chúng ta có bản lĩnh hơn ngươi. Ngươi làm không được, không có nghĩa là con của chúng ta làm không được!"

Bạch Thần Tinh tươi cười nói: "Đúng thế đúng thế, bản lĩnh của Diên Tinh tất nhiên là lớn hơn ta."

... ...

Vùng Cấm.

Diệp Thạch hưng phấn cảm nhận nguyên lực trong thân thể, "Ta là võ thánh bát tinh rồi!" Tuy rằng sau khi Tiên Ma Khí chuyển hóa thành nguyên khí đã mất đi Thần tính, nhưng dùng để tu luyện vẫn là chỗ tốt rất lớn.

Mộ Thần nói: "Đúng vậy! Diên Tinh lợi hại nhất cơ mà!"

Diệp Thạch lại lắc đầu nói: "Nào có. Mộ Thần mới lợi hại nhất! Mộ Thần đ là võ thánh cửu tinh rồi, tiếp đó đi ra ngoài thu phục Linh Tháp là ngươi có thể thành thần. Nghe nói thành thần là có thể thoát phá hư không, đi tới thần giới, trường sinh bất lão..."

Mộ Thần khoanh tay ôn nhu nhìn Diệp Thạch, nhẹ giọng nói: "Chỉ ao ước uyên ương không ao ước thành tiên. Nếu ta thành thần, đi tới Thần giới mà có thể mang theo ngươi, ta tất nhiên sẽ đi. Nhưng nếu như chỉ một mình ta đi, vậy thì có ý nghĩa nữa."

Trên gương mặt Diệp Thạch hiện lên nét đỏ ửng, gắt gao nắm chặt tay Mộ Thần: "Ngươi đã nói rồi đó nha! Ngươi thành thần rồi cũng không thể đi, phải chờ ta thành thần, chúng ta cùng đi thần giới!"

"Được!" Mộ Thần nói.

Bạch Hùng Đào nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch, âm thầm liếc mắt.

Thành thần! Lão tổ tông cố gắng mấy vạn năm vẫn chỉ là một võ thánh cửu tinh, còn giờ Mộ Thần và Diệp Thạch mới lớn bao nhiêu đã mong muốn thành thần. Quả nhiên là thiếu niên ít kiến thức!

Mộ Thần nói với Diệp Thạch: "Chờ đến Thần giới, ta bắt một con thần thú nấu cho ngươi ăn."

"Được! Ta còn chưa ăn thử thần thú đâu." Diệp Thạch hưng trí bừng bừng nói.

Bạch Hùng Đào lần thứ hai liếc mắt. Thần thú? Trời má, hai người này tâm cũng thật lớn.

"Vùng Cấm sắp mở ra rồi kìa." Bạch Hùng Đào nói. Hắn cuối cùng có thể thấy ánh mặt trời lại rồi. Mẹ kiếp, ở địa phương quỷ quái này trong thời gian dài như vậy, hắn thật sắp chết luôn rồi.

"Tổ tông, nếu ngài đi ra ngoài, nhất định sẽ làm cả Bạch gia giật mình." Mộ Thần nói.

"Đúng vậy! Không chừng còn bị cho rằng là xác chết vùng dậy." Diệp Thạch nói.

Bạch Hùng Đào tức giận trừng Diệp Thạch: "Cái gì mà xác chết vùng dậy!"

Diệp Thạch nhún vai nói: "Vốn chính là vậy mà. Trong từ đường của Bạch gia có bài vị của ngài, còn cung phụng đã lâu."

Bạch Hùng Đào: "..."

... ...

Ngày Vùng Cấm mở ra rốt cục đã đến trong niềm tha thiết chờ đợi của đám lão quái vật.

"Ngaooo, phụ thân sắp đi ra." Đại Bảo kêu lên.

"Ngaooo, mẫu phụ sắp đi ra." Tiểu Bảo cũng kêu lên ngay sau đó.

Khúc Tâm Dương nhìn hai tiểu quỷ bên chân, vô cùng bất đắc dĩ thở dài. Thầm nghĩ này hai tiểu tử này cũng không biết bị sao, cả ngày cứ 'ngao ngao', ai không biết còn tưởng Bạch gia bọn hắn nuôi hai con sói đâu.

Bạch Thần Tinh có chút khẩn trương nhìn chằm chằm nơi vào, tâm tình hơi thấp thỏm.

"Thần nhi với Diên Tinh chắc sẽ không sao." Khúc Tâm Dương dù nói vậy nhưng vẫn thấy bất an.

Bạch Thần Tinh miễn cưỡng cười, tuy rằng trong lòng bất ổn, nhưng vẫn nói với Khúc Tâm Dương: "Chắc chắn là không sao. Ngươi còn không rõ năng lực của hai người bọn họ sao?"

"Ngaoo, phụ thân thiên hạ vô địch."

"Ngaoo, mẫu phụ thiên hạ thứ hai."

Đại Bảo, Tiểu Bảo chạy vòng vòng bên chân Khúc Tâm Dương kêu.

Khúc Khôn ôm Lăng Cố đứng ở một bên, trong mắt có nét bất an thản nhiên.

Lăng Cố từ từ nhắm hai mắt, nằm trong lòng Khúc Khôn nhắm mắt dưỡng thần.

"Yên tâm đi, Thần nhi với Diên Tinh không sao đâu." Lăng Xuyên nói với Khúc Khôn.

Khúc Khôn hừ lạnh một tiếng: "Thần nhi với Diên Tinh đương nhiên sẽ không sao, nhưng nếu thay ngươi vào, không chừng đã bị gặm cho không còn tro mà chôn ấy."

Lăng Xuyên: "..."

Lăng Cố mở mắt ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Xương của phụ thân rất cứng." Ngụ ý, vẫn sẽ dư lại xương cốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tanthe